Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 5: Có người thất thân!

Vũ Cô Nương

16/03/2016

"Được, tối nay anh sẽ về nhà!"

Lạc Thiểu Trạch hốt hoảng trả lời một câu, nhất thời làm Mạc Triết Hiên cùng Tô Trach sợ đến ngây người.

Chưa từng thấy lão đại hoảng hốt như vậy bao giờ, lần này, xem ra đúng là gặp nạn thật rồi.

Không khí trong xe nhất thời trở nên khác thường hơn rất nhiều, chỉ có một mình Lạc Mật Mật là vui cười hớn hở nhìn điện thoại di động, đôi lúc còn khẽ ngâm nga một bài hát.

Tô Trạch ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, tò mò xem xét điện thoại di động của cô, nhưng mà cũng không thấy được cái gì. Vì vậy, nhẹ nhàng khều khều Lạc Mật Mật, hướng mắt về phía điện thoại di động nháy mắt một cái.

{ anh muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì đúng không? } Lạc Mật Mật hai mắt không ngừng nhấp nháy, hướng về phía Tô Trạch đánh ám ngữ.

Tô trạch cũng không lơ là, híp mắt khẽ gật đầu, { ừ, có thể nói cho tôi biết được không? }

{ có người thất thân! }

Chỉ một câu nói đã làm cho Tô Trạch há to miệng ngỡ ngàng, Lạc Mật Mật lại tiếp tục cười hì hì, nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch rồi lâm vào hồi ức.

--- ------ ------

Trở lại chuyện tối hôm qua.

Âm thanh nước chảy nhỏ giọt nghe như điệu hát dân gian Vân Nam nhẹ nhàng mà rộn rã đánh lên trên da thịt màu mật ong, những dòng nước chảy vòng quanh theo đường cong hoàn mỹ trên dáng người đẹp đến mức khó tin.

Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng hai cánh tay lên, nhẹ nhàng xoa nắn mỗi tấc da thịt trên người, tập trung tinh thần hưởng dụ dòng nước chảy qua lồng ngực, để lại dư vị ấm áp vô hạn.



Sau đó, nhẹ nhàng nhấn công tắc, Lạc Thiểu Trạch trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm.

Đây là một thói quen, Lạc Thiểu Trạch tắm xong chưa bao giờ dùng khăn tắm, anh cảm thấy hong khô tự nhiên đối với da thịt là tốt nhất, hơn nữa anh cũng yêu thích cái cảm giác khỏa thân đi tới đi lui trong phòng của chính mình. ( >_<)

Nhưng mà, lúc này tất cả những hành động trên toàn bộ đều thu hết vào đáy mắt của một người nào đó.

Núp ở cửa, Lạc Mật Mật cầm điện thoại di động trong tay, vừa hớn hở chụp lén vừa chảy nước miếng.

Do vừa mới tắm xong nên mái tóc đen như mực vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước lấp lánh dính trên tóc tỏa ra vẻ quyến rũ, sáng bóng như tơ lụa thượng hạng rất thu hút lòng người, hai hàng lông mày đen giãn ra phía dưới là đôi mắt lấp lánh rất có hồn, ánh mắt không biết ẩn chứa bao nhiêu bí mật, sóng mũi cao, chiếc cằm thon gầy cộng thêm đôi môi mỏng khêu gợi…

Nhưng tất cả những thứ này đều không phải tiêu điểm mà Lạc Mật Mật chú ý, cô chỉ có cảm giác húng thứ với vị trí kia, đó chính là bộ phận nằm ở giữa tính từ đầu Lạc Thiểu Trạch đi xuống và từ chân Lạc Thiểu Trạch đi lên.

Trong phòng ấm áp quanh quẩn hương thơm của loại sữa tắm đặc biệt, làm cho chủ nhân căn phòng cảm thấy tâm tình trở nên vui vẻ.

Đi tới bên giường, Lạc Thiểu Trạch nhất thời đen mặt.

Áo ngủ mới vừa đặt trên giường tại sao lại không thấy đâu nữa rồi ?

Lạc Thiểu Trạch nghiêng đầu, đưa tay nắm tóc, cau mày tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện phía cửa có ánh sáng đang lóe lên.

***, có người đang chụp lén.

Lạc Mật Mật say sưa thưởng thức hình trong điện thoại di dộng, trong miệng không ngừng tán thưởng cái gì đó. Đột nhiên phát hiện hình như có cái gì không đúng lắm.

Cái mục tiêu kia trong máy ảnh càng lúc càng lớn…



Lạc Mật Mật chưa kịp phản ứng đã bị một người hung hăng kéo ra.

"Lạc Mật Mật, em ở đây làm gì?"

Nhìn Lạc Thiểu Trạch trên mặt toàn mây đen giống như đang cực kỳ tức giận, Lạc Mật Mật ngược lại một chút sợ hãi cũng không có, vẫn cười híp mắt giơ điện thoại lên tiếp tục chụp.

"Anh không thấy sao? Bổn tiểu thư đang chụp hình...!"

Cái gì? !

Lạc Thiểu Trạch đột nhiên ý thức được cái gì đó, đưa tay che đi bộ phận mấu chốt của mình, vọt người tới bên tủ quần áo, cố gắng dùng sức mở tủ ra, thế nhưng tủ quần áo chết sống cũng không chịu mở, vẫn cứng đơ như cũ.

Phía sau lưng truyền đến tiếng cười ha ha của người nào đó

"Lạc Mật Mật, em. . . . . ."

"Em thế nào? Chẳng qua là thấy thời điểm thích hợp nên đem cái tủ khóa lại thôi, em cũng đâu có làm gì anh, chỉ ngắm nhìn anh một chút thôi mà"

Nhìn Lạc Mật Mật cười tươi như hoa, Lạc Thiểu Trạch trong lòng đột nhiên có cảm cảm giác bị người ta làm cho nhục nhã. Anh xoay người đến bên giường, kéo ga giường bao lấy cơ thể.

"Aaa, anh làm sao vậy ? Em còn chưa nhìn đủ !" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn quát lên.

"Cái gì, rõ ràng là anh thất thân, em còn chưa vừa lòng. Em cho rằng anh sẽ không dám làm như vậy với em đúng không ?"

Lạc Thiểu Trạch tức giận mở ra bước chân, chậm rãi tới gần Lạc Mật Mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook