Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Chương 6

Lê Liêm

19/02/2014

Katy biết cốt khí là không thể làm cơm ăn được, cho nên khi Lane đề xuất mời cô đảm nhiệm làm bao mẫu của Khải thì cô không nghĩ muốn cái gì liền đồng ý, bởi vì cô thật cần số tiền lương hắn trả cho cô để hoàn thành giấc mộng của mình, đồng thời cũng nghe theo đề nghị của hắn, đem chỗ ở cô mướn trả lại, dời đến khách sạn gần đây cùng Khải làm bạn, lần này không chỉ tiết kiệm tiền mướn phòng, ngay cả tiền cơm ba bữa cũng tiết kiệm được, mỗi ngày, cô đều sẽ ở khách sạn cùng Khải cùng nhau ăn cơm, bồi cậu đi học, sẽ dạy cậu nói tiếng Trung, coi như là thay nhiệm vụ cho Lane.

Nhưng là cô biết, hắn tới tìm cô, chỉ là bởi vì Khải thích cô, mà trong lòng của hắn có thẹn mới tìm cô tới để làm vui lòng Khải.

Mặc dù là chịu mời thay nhiệm vụ của Lane, nhưng nhận được chiếu cố cũng không chỉ là phúc lợi của nhân viên mà thôi.

Lane tìm đến bác sĩ khoa chỉnh hình hạng nhất chăm sóc thương thế của cô, mà đoạn gian này Khải cũng không phải thường săn sóc giúp cô rất nhiều việc, dĩ nhiên cũng luôn là dính vào bên người cô, nhưng thủy chung không cùng Lane nói chuyện.

Cho đến cô phát hiện tâm kết giữa cha con bọn họ nghiêm trọng đến khó có thể cởi bỏ được thì cô đã tháo bỏ thạch cao, cánh tay chức năng cũng đã dần dần mà khôi phục rồi.

Mà đó là chuyện của ba tháng sau.

Mỗi một lần, Lane tổng sẽ tránh ra thời gian cô và Khải sử dụng thư phòng, thậm chí là bỏ qua bữa ăn tối, cho đến Khải lên giường ngủ thiếp đi mới trở về khách sạn nghỉ ngơi, này nhìn ở đáy mắt Katy, quả thực là hoang đường.

Cho nên đêm nay cô dỗ ngủ Khải sau, liền trực tiếp tới gõ cửa phòng hắn.

"Người nào?"

"Katy."

Không có chờ đợi quá lâu, cánh cửa phòng điêu khắc hoa lệ đã được mở ra, Lane mặc bộ áo ngủ màu đen đứng ở trước cửa, trên tóc còn mang theo nước chưa có lau khô, phơi bày lồng ngực trần trụi làm cho cô nhất thời tai nóng lên.

"Tôi có việc muốn nói với anh." Cố giữ vững trấn định, cô nghiêm chỉnh nói.

Chân mày hắn cau lại, "Về chuyện của Khải sao? Nó thế nào?"

Cô còn chưa có tỏ rõ mục đích đến nha, hắn liền gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng thẳng hỏi chuyện của Khải, quan tâm con trai như vậy tại sao không tự biểu đạt sự quan tâm của mình đây?

"Tôi ở thư phòng chờ anh." Cô không muốn vào phòng hắn nói chuyện quan trọng như vậy, mặc dù phòng hắn bày biện vẫn là ước mơ tha thiết của cô, nhưng phòng của một người đàn ông có cái giường như thế mộng ảo muốn làm cái gì?

Katy trong thư phòng chờ đợi hắn thì thuận tay từ trên tủ sách lấy xuống một quyển sách chuyên ngành quản lý khách sạn, lợi dụng thời gian lật xem.

Không lâu, cửa thư phòng được mở ra, Lane mặc đồng bộ áo sơ mi đen, quần dài màu đen, mị lực kinh người, không hổ là một người đàn ông anh tuấn tràn đầy hơi thở tà mị.

Áo sơ mi không cài hai nút áo, lộ ra cơ ngực tráng kiện cùng lông ngực thưa thớt, đột nhiên "Đàn ông càng nhiều lông thì dục tính càng mạnh" những lời này chợt hiện lên trong đầu cô.

Trời ạ! Nói Katy mày đang làm chi? Tại sao có thể có ý nghĩ đen tối với ông chủ của mày? !

Rất nhanh đóng lại quyển sách trên tay, cô giả bộ mượn hành động đặt sách trở lại tủ sách để che giấu đi chính mình tâm hoảng ý loạn.

"Tôi hiểu biết rõ nhúng tay quản chuyện nhà của anh sẽ bị anh chán ghét." Cô hắng giọng, bằng thanh âm vững vàng nói."Nhưng là coi như bị anh đuổi ra khách sạn tôi cũng phải nói, hành động anh trốn tránh Khải thật quá mức đi, các người là cha con a."

Không ngờ, hắn trả lời cô lại là đáp án ông nói gà bà nói vịt.

"Tay của cô đã lành lặn đi." Hắn vui mừng gật đầu một cái."Không có thay cô mang đến di chứng quá lớn về sau chứ?"

"Tôi rất khỏe, cám ơn anh quan tâm! Nhờ hồng phúc của anh cho nên không có hậu di chứng gì, Lane • Ciel, tôi muốn thảo luận với anh không phải là vấn đề cánh tay bị trương của tôi, mà là giữa anh và Khải chung đụng. . . . . ."

"Tiền lương ba tháng cô xác định đã được chuyển vào tài khoản cho cô rồi chứ?" Hắn tiếp tục chuyển chủ đề.

Nếu không phải là cô tu dưỡng quá tốt, cô nhất định sẽ tại chỗ gào to rống lớn!

Katy hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn tới vẻ mặt nghiêm túc của hắn.

Muốn dùng chút thủ đoạn này liền đem cô dọa được xoay vòng vòng mà quên đi cùng hắn thảo luận chuyện về Khải? Hừ, hắn quá khinh thường nghị lực của cô rồi.

"Tổng giám đốc đại nhân." Cô với vẻ mặt tươi cười nhẹ kêu.

Nghe thanh âm như vậy nhẹ nhàng mềm mại, hắn đột nhiên cảm thấy có một cổ cảm giác không ổn.

"Đã khuya lắm rồi, tôi ngày mai còn có rất nhiều hội nghị muốn mở. . . . . ."

"Anh đứng lại đó cho tôi!" Cô hét lớn một tiếng, xông về hướng cánh cửa phía sau hắn, đem thân thể đè ở trên cánh cửa, nói gì cũng không để cho hắn bước ra thư phòng một bước."Tại chúng ta nói ra một cái kết luận trước, anh đừng mơ tưởng rời đi."

Cô là nghiêm túc! Hắn cuối cùng cảm nhận được điểm này.

"Chúng ta muốn nói cái gì?" Hắn buông tha kiên trì hỏi.

"Nói anh và Khải chung đụng." Cô trực tiếp chỉ rõ nguyên nhân chính mà hôm nay mình tới tìm hắn nói chuyện."Các người bao lâu không nói chuyện rồi hả ? Ba tháng?"

Sai, là ba tháng lẻ bảy ngày. Hắn đang trong lòng sữa chửa nhưng lại không có nói ra, cứng ngắc gật đầu một cái.

Katy quan sát nét mặt hắn bây giờ, chỉ ở trên mặt hắn đọc được hai chữ lạnh lùng, cùng mới vừa rồi vội vã hỏi cô Khải thế nào thái độ so sánh với, thật đúng là kém cách xa vạn dặm.

Hẳn không là biết cô nghĩ muốn thảo luận là hình thức hai cha con bọn họ chung đụng sau mới lạnh lùng như vậy chứ?

Có cần phải thử một chút.

"Thì ra là anh một chút cũng không thèm để ý Khải." Cô cố ý lấy giọng nói thất vọng nói.

"Ai nói tôi không thèm để ý? !" Hắn giống như sư tử bị chọc giận, giương nanh múa vuốt trừng mắt cô.

Katy bị trừng mắt nhìn, nhưng không có hiển lộ vẻ mặt sợ hãi, thậm chí còn lộ ra nụ cười thú vị.

"Để ý thế mà lại trốn tránh? Anh đối với Khải quan tâm là như vậy biểu đạt hay sao?"

"Cô cho rằng tôi nguyện ý?" Hắn bị cô kích ra sợ hãi trong lòng."Là bởi vì Khải nó căn bản không muốn gặp tôi."

Có sao?

Cô gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu. Cùng Khải sớm chiều chung đụng ba tháng này, chưa từng nghe Khải nói không muốn gặp cha a! Ngược lại khi biết Lane đi công tác không trở lại qua đêm thì còn có thể lộ ra biểu tình cô đơn đấy.

"Anh từ nơi nào cho là Khải không muốn nhìn thấy anh?" Cô tò mò hỏi.

Đôi mắt màu xanh nhạt của hắn từ từ chuyển biến thành xanh thẫm thâm trầm, đó là tượng trưng cho tâm tình kích động.

Chỉ thấy Lane bề ngoài vẫn một bên treo mặt nạ giả lạnh lùng, trầm ngâm thật lâu thật lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Khải. . . . . . Nó chán ghét tôi."

"Hả?" Cô ngẩn người.

"Ở trước khi tôi đi tìm cô, nó khóc lóc rồi nói chán ghét tôi!" Hắn nhất thời bắt đầu kích động, đem Katy sợ hết hồn.

Thì ra là như vậy một sự việc a, Khải đối với hắn nói "Con chán ghét cha" , kết quả một câu nói này lại làm cho hắn bị đâm đả thương, cho nên không dám đối mặt con trai.

"Anh sợ Khải nhìn thấy anh, lại một lần nữa đối với anh nói ra bốn chữ đó, cho nên anh bỏ chạy phòng tránh?" Cô thăm dò hỏi.

Hắn trừng mắt cô, hơi nhếch môi, sau đó nặng nề gật đầu một cái.

Cô thấy thế không khỏi nở nụ cười.

Ai. . . . . . Người đàn ông này thế nào đáng yêu như vậy a? Kỳ thật hắn rất quan tâm Khải, rất thích Khải, bởi vì bỏ ra tương đối yêu, cho nên mới phải sợ con trai lại một lần nữa đối với hắn nói ra "Con chán ghét cha" .

Có lẽ cũng là bởi vì hắn quá yêu Khải rồi, mới có thể tại trên người con trai gia tăng nhiều như vậy áp lực, thật ra thì hắn cũng là vì muốn tốt cho Khải.

Chẳng qua là dùng phương pháp sai lầm rồi mà thôi, hiện tại sửa chữa vẫn còn kịp.



"Cô cười cái gì?" Hắn hung tợn trừng mắt Katy đang cười đến vui vẻ.

"Tôi đang cười thật ra thì anh không có trong tưởng tượng của tôi như vậy khiến người chán ghét." Cô không có bị dáng vẻ hung ác của hắn hù được, nụ cười vẫn như cũ rực rỡ.

"Cô ——" nói gì vậy? ! Hắn một bụng khí.

"Hai mươi tuổi đã làm cha, trừ bỏ hưng phấn ra, cũng làm cho anh ứng phó không kịp đi." Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói."Dù sao khi đó anh còn quá trẻ tuổi, còn chưa đủ thành thục đến đủ để dưỡng dục đứa bé, cho nên anh coi cậu bé làm thành người lớn, đem cậu ấy xem thành cùng anh sống cuộc sống giống nhau. Anh yêu Khải, thật sâu yêu đứa bé này, đem những thứ mình cho là tốt nhất tất cả đều cho cậu ấy, lại quên cậu ấy chỉ là một đứa bé thôi."

Lane bị cô nói được đến á khẩu không trả lời được, bởi vì đều bị cô nói trúng.

Nhớ tới Khải ra đời một khắc kia, ôm Khải vừa sinh ra, hắn hai cái tay đều phát run, hắn còn trẻ nhất thời cảm thấy vô cùng gánh nặng đè ở trên vai mình, cơ hồ khiến hắn không thở nổi! Hắn ôm đến tay đều đã mỏi nhừ, lại như thế nào cũng không cách nào để xuống đứa bé trong ngực.

Một khắc kia hắn mới có cảm giác chân thật làm cha, tại lúc mẹ Khải bí mật an thai thì hắn vẫn tại bên ngoài Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hời hợt.

Nhưng từ Khải ra đời khoảnh khắc kia, hắn biết cuộc sống của mình không giống như trước, tương lai của hắn đều sẽ có đứa bé này ở bên người, hắn không bao giờ là một người nữa, không thể lại phóng đãng tiếp, cho nên hắn trước thời gian đón lấy sự nghiệp từ cha, nỗ lực vì Khải cùng tương lai của chính mình phấn đấu.

Tại sao. . . . . . Cô có thể dễ dàng như vậy liền đào móc ra nội tâm hắn không muốn người biết một mặt?

Lane không khỏi tức giận trừng mắt cô, cô bất quả mới 20 tuổi mà thôi, tại sao hiểu?

"Làm chi trừng tôi? Thẹn quá thành giận à?" Cô không sợ ánh mắt hung tợn của hắn, tốt đùa trêu chọc hắn, hoàn toàn không có cảm nhận được người đàn ông đứng ở trước mắt cô cũng không phải là một con mèo nhỏ, mà là một đầu sư tử mạnh dữ.

"Ba tháng trước tôi liền đã nói qua với anh, chuyện anh cần phải làm nhất chính là ôm lấy Khải, nói với cậu bé anh rất thương cậu ấy, điều này đối với anh mà nói rất khó sao?" Cô nghiêm mặt nói.

Hắn sắc mặt tái nhợt, không trả lời.

Cuối cùng, hắn vẫn lại là sợ hãi bị con trai yêu chán ghét, cự tuyệt.

"Tôi thật sự không hiểu nổi anh, anh rốt cuộc đang sợ cái gì? Chẳng lẽ anh không biết Khải một mực chờ anh sao?" Cô bắt đầu không thể nhịn được nữa.

"Khải một mực chờ tôi?" Hắn không thể tin được mà nhìn cô

"Nói nhảm! Anh cho rằng Khải yêu thích tôi là được sao? Anh ở trong suy nghĩ của Khải là không thể thay thế được, anh là cha của cậu bé! Coi như cậu ấy yêu thích tôi đi nữa, thì anh ở trong lòng Khải tuyệt đối là độc nhất vô nhị."

"Thật, có thật không?" Lane không xác định hỏi.

Dù sao hắn tại trước mặt Khải làm nhiều chuyện như vậy quá mức, Khải thật sẽ tha thứ hắn? Không chán ghét hắn?

Ánh mắt của cô không khỏi mềm đi, cái người đàn ông yếu ớt này, chỉ là một người cha, không phải Tổng giám đốc khách sạn Ciel tại trong miệng đám người nói chuyện say sưa, người đàn ông như vậy cường thế, ở trước mặt người nhà thân yêu vẫn là như vậy bất lực nha.

Lane thật sâu xúc động khiến bộ phận nào đó trong lòng cô mềm đi.

Kìm lòng không được, cô tiến lên ôm lấy hắn, ôm cả đầu hắn, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói: "Dĩ nhiên, cha con tình thân thiên kinh địa nghĩa (đạo nghĩa hiển nhiên), đối với chính mình cùng Khải có lòng tin một chút, bước ra một bước này, anh và Khải quan hệ tuyệt đối sẽ so với trước kia càng thêm thân mật."

Đột nhiên xuất hiện cái ôm làm cho hắn ngẩn ra.

Tại sao cô lại ôm hắn? Như vậy đột nhiên, như vậy . . . . . . Ấm áp!

Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng đón nhận cái ôm ấm áp này.

Có bao nhiêu lâu thời gian mình chưa từng như vậy cùng người ôm đâu? Hắn hiện tại cuối cùng hiểu rõ, tại sao Khải luôn là thích dính ở bên người cô, quấn cô, ôm cô, bởi vì từ trong động tác ôm sẽ cảm nhận được cô truyền lại ấm áp, còn có hương vị kẹo nhàn nhạt trên người, những thứ này đều làm cho tinh thần người ta vì này buông lỏng.

Kìm lòng không được, Lane tay cũng nhốt chặt thân thể cô, hướng trong lòng ôm chặt.

Katy ý thức được tay hắn ở trên eo cô dùng sức thì lập phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình làm hành động vô cùng lớn mật.

Cô thế nhưng chủ động ôm lấy Lane? Cô nhất định là điên rồi! A! Đều là cái người đàn ông này làm hại á..., vẻ mặt cô đơn của hắn sẽ làm trỗi dậy mẫu tính của phụ nữ! Đúng! Nhất định là như vậy, bằng không cô mới sẽ không như vậy liều lĩnh ôm hắn.

Đỏ ửng lập tức hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô bắt đầu nghĩ biện pháp thoát khỏi quẫn cảnh này.

"Tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh, rất, khuya lắm rồi, tôi muốn ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon!" Rất nhanh tránh thoát, đầu cô cũng không quay lại liền rời khỏi thư phòng.

Nhất thời mất đi cái ôm ấm áp của cô, hắn có một trận thất hồn, ngây ngốc ngẩn người nhìn bóng lưng cô bước nhanh rời đi.

Một lúc lâu, hắn mới phục hồi tinh thần lại, có thâm ý khác mỉm cười.

"Well, tôi đại khái biết lí do Khải thích cô, Katy."

Tại Katy mạnh mẽ "Uy hiếp", Lane không thể không ở trước bữa ăn tối sẽ trở về khách sạn, cùng Khải cùng đi ăn tối.

Nhưng là hắn vẫn đang thấp thỏm bất an, nếu là Katy nói sai rồi làm thế nào? Nếu là Khải căn bản không muốn gặp đến hắn đâu?

Ôm một khỏa tâm đầy bất an, hắn ngồi ở trên xe trở về khách sạn, hắn không biết là, khách sạn này một đầu náo nhiệt không dứt.

"Oa? Có thật không? Cha muốn trở về cùng cháu cùng nhau ăn bữa tối? !" Khải với đôi mắt thật là sáng thật là sáng, ngẩng đầu nhìn Andy, liên tục xác nhận."Chú Andy, chú xác định sao? Cha muốn cùng cháu ăn bữa tối? Đây là thật sao?"

Hưng phấn hết thảy viết ở trên gương mặt nhỏ nhắn, nụ cười thật to chứng minh cậu có bao nhiêu vui vẻ có thể cùng cha cùng nhau ăn bữa tối.

"Khụ." Andy rất muốn cười, nhưng không dám quá trắng trợn, ho khan một cái rồi nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, thiếu gia là như vậy giao phó."

"Ya!" Cậu hưng phấn đến nhảy dựng lên, vừa cười vừa chạy hướng phòng Katy."Katy! Katy!"

"Chuyện gì làm cho cháu vui mừng như thế a?" Cô biết rõ còn cố hỏi.

Thật ra thì bữa cơm này Lane chính là kéo ba ngày, từ buổi tối ngày đó cô và hắn tại thư phòng trò chuyện qua sau, cô liền mỗi ngày đuổi theo hắn hỏi lúc nào thì muốn cùng Khải thật tốt nói chuyện, cho dù là ăn một bữa cơm cũng được, nhưng hắn đại Tổng giám đốc luôn một thời kỳ nào đó trở về sau tại điều thích (điều chỉnh thích hợp) tâm tình để làm thoái thác, cô vừa nghe liền biết hắn là ở cho qua, tâm tính đà điểu!

Cho nên hạ tối hậu thư, hắn nếu là lại tránh không gặp mặt, cô liền đem Khải mang đi chỗ làm việc của hắn tìm hắn, nhìn hắn như thế nào trốn.

Kết quả một chiêu này vô cùng hữu dụng, hắn lập tức đổi lời nói nói tối nay có thể sớm một chút trở về khách sạn cùng Khải cùng nhau bữa ăn tối, người này!

"Cha muốn trở về ăn bữa tối nha!" Cậu hưng phấn nói với cô."Cháu rất lâu không có thấy cha rồi."

"Thật à? Vậy cháu nhất định có rất nhiều lời muốn cùng cha cháu nói đi?" Cô cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến ửng hồng của cậu.

"Vâng!" Khải cười tít mắt dùng sức gật đầu."Cháu muốn cùng cha nói cám ơn, cám ơn cha cho cô đi đến theo cháu, hihi."

"Khó được cháu có thể cùng cha ăn cơm nha, làm chi còn phải nhắc tới cô a? Mất hứng!" Katy vừa nghe đến cậu muốn ở trước mặt Lane nhắc tới mình, lập tức nghĩ đến cô ba ngày trước làm cử chỉ lớn mật, ngay sau đó tai đỏ lên.

Thật muốn đem đoạn trí nhớ kia hoàn toàn tiêu trừ, nhất là trong trí nhớ của Lane. Hắn tốt nhất không cần nhớ lại! Đúng! Không để cho hắn nghĩ đến phương thức tốt nhất, chính là không làm cho hắn nhìn thấy cô, nhớ tới cô, không sai!

"Khải, cháu vẫn lại là ít tại trước mặt cha cháu nhắc tới cô đi, dù sao ngài ấy không phải như vậy ưa thích cô, cháu nhớ chứ?" Cô bắt đầu thuyết phục Khải, muốn cậu đừng tại bữa tiệc nhắc tới cô.

"Vâng, đúng nga..." Khải cũng nghĩ đến lúc trước cậu vì tác hợp Katy cùng cha mà làm trò đùa quái đản, mục đích không có đạt thành coi như xong, còn đã tạo thành phản hiệu quả, khiến cha đối cô ấy ấn tượng kém đến nỗi cực điểm, cho nên mới lại có ngày sau xảy ra sự kiện Ô Long này, liên tiếp hiểu lầm cô là bọn cướp, còn đả thương cánh tay cô."Ai, cháu còn muốn hướng cha khoe khoang thành quả cháu theo cô học tiếng Trung a, liền cái này cũng không thể nói a." Thật thất vọng.

Ba tháng sớm chiều chung đụng, trình độ tiếng Trung của Khải đột nhiên tiến bộ rất nhanh, so với đứa trẻ Trung Quốc 8 tuổi bình thường không sai biệt lắm, như hiện tại Khải cùng Katy đối thoại, đều là dùng tiếng Trung.

Cô sờ sờ đầu Khải, cười nói: "Về sau hiểu được là có dịp thôi, cháu bây giờ chỉ cần nghĩ tới cùng cha cháu ăn bữa ăn tối là được rồi, có cái gì sẽ đối ngài ấy nói sao?"

"Có! Có thật nhiều!" Cánh tay nho nhỏ mở ra, vẽ một vòng tròn thật là lớn."Cháu muốn ôm cha, nói với cha cháu thích nhất cha! Còn có còn có. . . . . ."

Cô dịu dàng nhìn Khải dùng giọng nói trẻ thơ này nói qua sẽ đối cha cậu nói gì, cùng sẽ đối cha cậu làm chuyện gì, đột nhiên trong lòng cô sinh ra một cỗ hâm mộ.

Đã từng, cô cũng giống như Khải một dạng lộ ra nụ cười hạnh phúc như vậy, dính ở bên người cha mẹ làm nũng, trời sập xuống đều có cha mẹ vì cô gánh lấy, cô cái gì đều không cần lo lắng, chỉ cần tận tình hưởng thụ song thân đối cô yêu thương.

Nhưng là những tình cảnh kia, đều sẽ không lại tái hiện rồi.



************************

"Cha!" Khải hưng phấn hướng Lane nhào tới mà đến, ôm thật chặt hắn, cười đến thật rực rỡ."Cha trở lại."

Nhìn thấy Khải lấy nụ cười nghênh đón hắn, Lane một khỏa tâm treo cao lúc này mới buông xuống được.

"Cha đã trở về." Hắn lộ vẻ xúc động mà ôm lấy Khải, thật chặt.

Trước kia hắn tuyệt đối không cho phép Khải như vậy không có quy củ nhào tới trên người hắn, dính muốn hắn ôm ấp, lại càng không cho cậu mặc T-shirt cùng quần Jean an vị ở trước bàn ăn cơm, này thật quá kỳ cục rồi.

Nhưng là hiện tại hắn lại cảm thấy Khải như vậy, so với trước kia này mặc bộ tây trang nhỏ đó, giống như tiểu đại nhân thì Khải lúc này đáng yêu hơn, càng giống như đứa bé.

Đứa bé của hắn a. . . . . .

"Khải, con có biết cha yêu con nhiều lắm không?" Đầu tựa vào gáy Khải hỏi, hắn run rẩy mở miệng, "Cha thật sự rất yêu con."

"Con cũng vậy, con thật yêu cha." Khải vui vẻ đáp lại."Trước đó con nói qua con chán ghét cha, thật xin lỗi, đó là con nói dối, thật ra thì con thích nhất cha rồi, chỉ là khi đó con rất tức giận, bởi vì Katy bị thương thôi. . . . . ." Giật mình chính mình nói cái gì, cậu lập tức im miệng.

Mới đồng ý Katy không cần ở trước mặt cha nhắc tới cô ấy, không nghĩ tới lập tức quên mất, thảm! Cha không có tức giận chứ?

Mắt liếc một cái, không nhìn thấy cha có vẻ mặt tức giận, nguy hiểm thật.

"Ăn cơm đi." Lane cũng không có phát hiện con trai có chút ít tâm tư kia.

Dùng cơm khi đó, Khải rủ rỉ rù rì giống con chim sẻ nhỏ bé, không ngừng nói chuyện, nói chuyện lý thú gần đây xảy ra.

Ăn được một nửa, Lane nhịn không được mở miệng.

"Khải, làm sao con không có tìm Katy cùng đi?" Hắn cảm thấy kỳ quái.

Theo trình độ Khải thích Katy, sẽ phải mời cô cùng nhau cùng cha con bọn họ dùng cơm mới đúng, mà hắn cũng muốn thật tốt cám ơn cô.

Thật như lời cô nói, mình bước ra một bước này, tình cảm giữa hắn và Khải càng thêm trở nên thân mật.

Nhưng lại không có nhìn thấy cô xuất hiện, tại sao?

"Katy nói đây là chúng ta hai cha con riêng tư ước hẹn, cô ấy không cần làm kỳ đà cản mũi á!" Khải cười nói.

"Hả? Cô ấy nói thế sao?" Nghe con trai nói như vậy, hắn bật cười.

"Vâng, hơn nữa Katy còn nói. . . . . . A." Khải kêu thảm một tiếng, đột nhiên im miệng không nói.

"Hả? Katy còn nói cái gì?" Hắn hỏi tới.

Khải ánh mắt đảo lòng vòng, nói: "Không có gì." Cúi đầu uống canh, không hề lại nhắc tới đề tài cùng Katy có liên quan.

Thông minh như Lane đâu có thể nào dễ dàng như vậy đã bị lừa? Trực giác nói cho hắn biết có vấn đề.

"Thế nào đột nhiên không nói nữa vậy?" Hắn cười hỏi."Chẳng lẽ là Katy nói xấu cha, con sợ cha trách phạt cô ấy, cho nên mới thay cô ấy giấu giếm?"

Đây là lời nói khách sáo!

"Nào có? !" Khải Lập khắc phủ nhận."Katy mới sẽ không nói xấu bất luận ai! Cô ấy chỉ nói thật!"

"Vậy sao?" Hắn với vẻ mặt hồ nghi.

"Quả nhiên Katy nói là sự thật." Khải đột nhiên dùng sức gật đầu, khẳng định nói.

Hắn ngẩn người, hoàn toàn không hiểu con trai đang nói cái gì."Cái gì?"

"Cha chán ghét Katy." Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

"Có sao?" Hắn nhíu lông mày tự hỏi, hắn như thế nào không biết có chuyện này?

"Katy nói cha không có thích cô ấy, cộng thêm chuyện con làm trò đùa quái đản kia khiến cho cha đối cô ấy ấn tượng không tốt, hơn nữa sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên hiện tại con cũng rất xác định cha chán ghét Katy." Khải khẳng định nói."Vẫn là Katy thông minh, dặn dò con hôm nay không thể tại trước mặt cha nhắc tới cô ấy."

Nhưng là con bây giờ toàn bộ nói hết ra rồi đó! Con trai ngốc.

Lane buồn cười nghĩ.

"Nếu mà cha chán ghét Katy, cũng sẽ không mời cô ấy đảm đương làm bảo mẫu của con, còn để cho cô ấy ở tại trong khách sạn rồi, phòng của Katy vẫn là cha an bài đấy, con quên rồi sao? Ngay tại phòng sát vách với con."

"Đúng nga!" Khải bừng tỉnh hiểu ra."Này Katy tại sao nói cha chán ghét cô ấy?"

Đó là bởi vì cô ấy xấu hổ.

Hắn cười thầm không dứt, bởi vì hắn cũng nhớ tới ba ngày trước một đêm kia, cái ôm ấm áp của cô.

Cho đến bây giờ lại vẫn làm hắn nhớ mãi không thôi, nếu là cô biết rõ chỉ sợ rằng sẽ nhảy dựng lên thét chói tai đi?

"Đây chính là cô ấy đối với cha hiểu lầm, tựa như cha vừa bắt đầu đối với Katy hiểu lầm một dạng." Hắn hết sức có kiên nhẫn đối với Khải giải thích."Mọi người sẽ có ấn tượng ban đầu là quan niệm chủ quan, đây là thật không tốt, cha đã bị một lần giáo huấn, Khải, con nhất định phải nhớ kỹ, rất nhiều chuyện thường thường không phải như con thấy thế, phải khắc sâu hiểu rõ sau mới kết luận, hiểu chưa?" Nhân cơ hội giáo dục con trai.

"Vâng." Khải gật đầu một cái, mặc dù đạo lý cha nói cậu cái hiểu cái không, nhưng sẽ có một ngày cậu sẽ hiểu ý tứ cha như vậy muốn nói với cậu.

"Thời gian này cha bận rộn công việc, không có thời gian cùng con, con đều cùng Katy làm cái gì?"

Biết cha thật ra thì cũng không chán ghét Katy, Khải nhất thời buông lỏng đề phòng, bắt đầu bàn luận viễn vông.

Tán gẫu Katy, nói cậu và Katy làm tất cả.

Xuống bếp? Làm điểm tâm? Trước lúc ngủ ở bên giường kể chuyện? Còn có xem ti vi?

Cô Katy này, đều cho Khải của mình đã làm gì a? Xem ti vi? Chuyện không có dinh dưỡng như vậy thế nhưng để cho Khải làm?

"Chơi thật khá sao?" Hắn kiên trì cười hỏi, trong khoảng thời gian ngắn còn là chưa có thay đổi được phương thức giáo dục đối với Khải. Như vậy không được, hắn phải nhanh chút điều chỉnh thích hợp lại.

"Thật tốt chơi!" Khải gật đầu mạnh."Cha, con thật thích Katy, có thể hay không mời cô ấy vĩnh viễn ở lại nhà chúng ta?"

"Con thích cô ấy như vậy à? Thế cũng tốt, nói thêm một chút nữa về chuyện của Katy, để cho cha hiểu rõ cô ấy hơn một chút, rồi quyết định có muốn hay không đồng ý yêu cầu của con." Hắn tâm cơ thâm trầm đáp lại con trai.

"Tốt, vậy con mỗi ngày đều cùng cha nói chuyện về Katy, cha nhất định sẽ thích Katy!" Khải không nghĩ quá nhiều, vui vẻ nói qua.

Lane cười nham nhở, sờ sờ đầu con trai mình.

Có thể cùng con trai tiêu tan hiểu lầm, thật đúng là làm phiền cô, tại cùng con trai thản nhiên nói yêu thương sau, hắn đột nhiên dâng lên một cỗ ý niệm nghĩ muốn biết về Katy.

Tại sao cô có lớn như vậy năng lực thay đổi cha con bọn họ đây? Lane thật rất muốn hiểu rõ, là cái dạng gì gia đình có thể giáo dục ra cô gái giống như cô như vậy?

Như thế ấm áp, như thế ngọt ngào.

Nhắm mắt lại, tựa hồ lại có thể cảm nhận được ấm áp trên người cô truyền lại.

Thật là hỏng bét, hắn đối với cô càng ngày càng hiếu kỳ, cũng rất giống càng ngày càng thích cô rồi.

Hết Chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook