Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 5: Về Nhà

Bình Phong Tử

11/06/2021

Một tuần trôi qua thật nhanh, chủ nhật tới phiên Ôn Tiểu Nhã nghỉ, vì cửa hàng váy cưới không có kỳ nghỉ cuối tuần, nên chỉ có thể thay phiên nhau nghỉ. Ôn Tiểu Nhã thoải mái nằm ở trên giường, ngày mai có thể ngủ nướng, chúc đêm nay ngủ ngon và có một giấc mộng đẹp.

Nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lấy điện thoại nói: "Này, có chuyện gì sao?Mau nói nhanh, không có việc gì liền cúp máy đi, không cần ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."

Điện thoại đầu kia nghe được lời nói của cô, liền đen mặt nói: "Xem ra cô là muốn chống đối tôi, đã nói tùy gọi tùy đến, như thế nào nhanh như vậy lại quên mất."

Ôn Tiểu Nhã giật mình một cái liền ngồi dậy, cẩn thận cười nói: "Thì ra là Thượng Quan tiên sinh, xin bớt giận bớt giận, tôi tưởng người khác, thật không nhận ra là ông già anh, xin hỏi anh có chuyện gì sao?" Thượng Quan Nam Trì nghe được đối phương gọi mình là ông già, liền tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, dám khẳng định nếu lúc này Ôn Tiểu Nhã nói ở trước mắt anh, thì anh sẽ làm Ôn Tiểu Nhã biết, anh rốt cuộc có phải là ông già không.

Nhưng không còn cách nào khác, trước mắt cùng cô gái này nói việc chính đã, "Ngày mai trang điểm đẹp một chút, tôi sẽ đưa cô đến ra mắt gia đình."

Ôn Tiểu Nhã vội nói: "Thượng Quan tiên sinh, chúng ta tính ra mới gặp mặt hai lần, vậy mà mai anh muốn đưa tôi về nhà của anh, anh có cảm thấy thích hợp không?"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Thích hợp hay không là do tôi định đoạt, không cần cô nhọc lòng, cô chỉ cần nghe tôi, đừng quên là cô đã hứa với tôi, tùy gọi tùy đến, không được từ chối với bất kỳ lý do gì '" Thượng Quan Nam Trì nói xong, anh đắc ý nhếch lên khóe miệng đầy mê hoặc. Ôn Tiểu Nhã đành phải đồng ý ngày mai ở dưới lầu đợi.

Sáng hôm sau, Ôn Tiểu Nhã còn đang nằm mơ, mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sờ soạng một lúc mới thấy, vừa định bắt máy, chuông liền ngừng lại, sau đó lại vang lên, cô vội vàng bấm vào nói: "Này, là ai mà sáng sớm đã quấy rối giấc mộng của tôi rồi hả?"

Đầu bên kia điện thoại lạnh lùng nói: "Ôn Tiểu Nhã, cô không muốn sống nữa sao? Bây giờ là mấy giờ, cô còn đang nằm mơ, tôi hiện đang ở dưới lầu, cho cô mười lăm phút đồng hồ phải xuất hiện ở trước mặt tôi." Sau đó anh cúp điện thoại. Ôn Tiểu Nhã là người đầu tiên dám để anh đợi, anh muốn Ôn Tiểu Nhã chờ xem anh làm sao có thể xử lý cô.

Ôn Tiểu Nhã thấy đồng hồ báo thức mới chín giờ rưỡi, vẫn còn sớm nha, vậy mà Thượng Quan Nam Trì đã thúc giục cô rồi. Ôn Tiểu Nhã phải chuẩn bị với tốc độ gấp hai ba lần, rồi đi bộ đến ô tô của Thượng Quan Nam Trì. Khi Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy quần áo Ôn Tiểu Nhã mặc là gì, thì anh tức giận suýt hộc ra máu, rõ ràng giống như một đứa học sinh.



Cô cột tóc cao, mặc áo phông trắng dài tay, bên ngoài mặc áo khoác denim, trên vai đeo một chiếc túi trắng bằng vải buồm và mặc kèm chiếc quần jean màu xám. Trên chân cô đeo một đôi giày vải màu vàng. Từ đầu đến chân, khoảng hai trăm nhân dân tệ. Chả lẽ muốn người khác nói rằng anh - Thượng Quan Nam Trì đi quyến rũ nữ sinh ư? Thế này mà đưa về nhà thì bà nội của anh lại nói anh đi lừa gạt học sinh mất. "Ôn Tiểu Nhã, cô không có quần áo khác sao hay là cố tình mặc như thế này," Thượng Quan Nam Trì hỏi, nhẫn lại tính khí sắp bộc phát của mình.

Ôn Tiểu Nhã nhìn quần áo của mình, cảm thấy không có gì là là không ổn cả, liền nói: "Tôi cảm thấy rất ổn nha, quần áo của tôi toàn như thế này." Thượng Quan Nam Trì lười nói nhảm với cô và bảo cô nhanh vào xe. Trên đường hai người im lặng, xe dừng ở cửa một khu mua sắm lớn.

Thượng Quan Nam Trì trực tiếp kéo Ôn Tiểu Nhã lên lầu ba của trung tâm mua sắm, tầng này tất cả đều là đồ nữ. Họ bước vào một cửa hàng tương đối lớn, nhân viên bán hàng vội vàng bước tới chào hỏi: "Chào tiên sinh, phu nhân, tôi có thể giúp gì được cho hai người?"

Thượng Quan Nam Trì chỉ vào Ôn Tiểu Nhã nói: "Giúp cô ấy chọn hai bộ quần áo, và cả giày" nhân viên cửa hàng mang theo Ôn Tiểu Nhã đi thử quần áo, Ôn Tiểu Nhã thử một cái váy liền màu hồng phấn, váy này vừa vặn dài đến đầu gối, vòng eo cũng thực vừa vặn, tay áo đủ dài, Ôn Tiểu Nhã mặc trên người thật sự rất đẹp.

Thượng Quan Nam Trì nhìn nhìn nói: "Lấy phụ kiện nào hợp với bộ váy này cho cô ấy thử, giúp cô ấy lựa thêm áo phông và quần jean nữa." Sau đó Ôn Tiểu Nhã thử một chiếc áo phông màu vàng khác cùng một cái quần jean cũng rất hợp, hẳn là Ôn Tiểu Nhã có làn da đẹp, nhan sắc cũng có, hơn nữa cũng cao m68, tuy rằng không tính rất cao nhưng là khi thử quần áo cũng khá ổn.

Còn thử một đôi giày da màu hồng cao hai phân. "Hãy gói gọn mọi thứ mà cô ấy đã thử." Thượng Quan Nam Trì nói. Ôn Tiểu Nhã nói: "Tôi không cần mua nhiều như vậy, chỉ cần cái váy kia là được." Cô vừa nói vừa đi đến quầy thanh toán hóa đơn, nhưng khi nghe nhân viên nói váy giá là 9.998 tệ, cô nhanh tay chống vào quầy tránh cho mình bị hù ngã.

Sau đó cô thực không biết xấu hổ nói: "Quên đi, tôi không thích chiếc váy này lắm, và nó không hợp với tôi. Tôi sẽ tìm chỗ khác xem. Nói xong rồi chúng ta đi ra thôi." Ôn Tiểu Nhã nói xong. Thượng Quan Nam Trì nhìn không khỏi lắc đầu buồn cười với những hành động này, sau đó nói với nhân viên bán hàng: "Tôi nói sẽ trả hết, cô không nghe thấy sao?"

Cô nhân viên tranh thủ thời gian gói lại và tính gần 20.000 nhân dân tệ. Thấy Thượng Quan Nam Trì lấy ra một thẻ đen và quẹt nó. Ôn Tiểu Nhã choáng váng, hai bộ quần áo này là hai tháng tiền lương của cô. Mà Thượng Quan Nam Trì thanh toán hóa đơn lại không chớp mắt.

Họ lên xe, Thượng Quan Nam Trì đưa Ôn Tiểu Nhã đến tiệm làm đẹp để trang điểm và thay đổi kiểu tóc. Vốn dĩ Ôn Tiểu Nhã là người có làn da đẹp nên sau khi được trang điểm trông càng thêm sáng sủa hơn, Thượng Quan Nam Trì dặn dò chuyên gia trang điểm vài câu, thấy người đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chuyên gia trang điểm mang theo Ôn Tiểu Nhã đến một căn phòng, kêu Ôn Tiểu Nhã mặc chiếc váy và đôi giày vừa mới mua, sau đó giúp Ôn Tiểu Nhã uốn tóc kiểu gợn sóng lớn. Tóc của Ôn Tiểu Nhã dài qua vai, rất hợp với váy này, nhìn không còn giống học sinh ngược lại giống tiểu công chúa ngọt ngào.



Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ nhàng cho Ôn Tiểu Nhã, Ôn Tiểu Nhã nhìn thoáng qua khuôn mặt chính mình trong gương, thật sự so với ngày thường thì nhìn có sức sống hơn, đẹp hơn gấp mấy lần. Tới khi cô bước ra ngoài, Thượng Quan Nam Trì có chút không tin được đây là Ôn Tiểu Nhã.

"Như vậy có ổn không?" Ôn Tiểu Nhã đi đến bên người Thượng Quan Nam Trì hỏi.

Thượng Quan Nam Trì mạnh miệng trả lời: "Có gì mà không ổn, người lớn cũng thích như vậy, có cái gì mà đẹp hay không." Ôn Tiểu Nhã không thèm so đo với anh, dù gì sau 10 tuổi thì đây là lần đầu tiên cô mặc váy, lại còn đắt như vậy, ngẫm lại tâm tình liền tốt .

Bọn họ ở trong xe, đều không nói lời nào. Xe chạy khỏi thành phố, hơn một giờ liền mới đến cổng lớn nhà Thượng Quan Nam Trì. Ôn Tiểu Nhã xuống xe, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một ngôi biệt thự to rộng, nhưng ở trước mắt cô chỉ là hai tòa ba tầng nhỏ.

Khoảng sân trước nhà rất rộng trồng rất nhiều hoa và cây, ngoài con đường hai mét từ cổng vào nhà còn có vài lối đi có thể cho hai người đi cạnh nhau. Những con đường được lát bằng đá cuội trắng. Xung quanh sân trồng cây ăn quả, những căn phòng ở bên trái và phải đều tràn ngập ánh mặt trời.

Ôn Tiểu Nhã thoáng cái liền thích nơi này, đây là nơi mà cô có mơ cũng muốn ở. Thật tuyệt vời khi được sống một cuộc sống bình yên bên người yêu và đứa con của mình trong một khu vườn đầy hoa trái như thế này.

_____

Editor: Linh

Beta: Alissa

Cập nhật 27.5.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook