Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 22: Thư sinh ôn nhu.

Lượng Nhược Tinh Thần

14/02/2022

Edit: Luu

Beta: Mùn

Ta chưa bao giờ biết đuổi một người bên mình đi lại gian nan như vậy.

Vì cứu vớt Lê Thiên khỏi cái chết của vận mệnh ta hao hết tâm tư làm hắn rời khỏi ta. Nhưng vận mệnh như trêu ngươi người, mỗi lần ta sắp thành công, Lê Thiên lại trời xui đất khiến mà về lại bên ta.

Lê Thiên đi làm cơm trưa cho ta, ta ngồi trong phòng vắt óc nghĩ biện pháp nào để tiễn Lê Thiên đi.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp gì, đến lúc bụng ta thì thầm kêu đói ta mới nhận ra Lê Thiên đi làm cơm rất lâu rồi.

Ta bỗng nhiên nhớ tới Cửu công chúa, máu trong người lạnh đi một nửa. Lê Thiên sẽ không bị Cửu công chúa bắt đi chứ?

Ta chấp nhất chuyện này rất lớn, vội chuyển động xe lăn rời phòng.

Ta vừa ra khỏi phòng liền thấy nha hoàn Tiểu Hạnh vội vã chạy về phía ta, nàng thở phì phò nửa ngày cũng không nói nổi một câu.

“Lê Thiên bị Cửu công chúa bắt?” Ta vội hỏi.

Tiểu Hạnh vội gật đầu, đi ra đằng sau đẩy xe lăn của ta cho nó chạy nhanh hơn.

Ta ở sau núi giả phát hiện Lê Thiên bị trói lại, Cửu công chúa đứng ở trước mặt chàng, cong eo nắm cằm chàng, nổi điên nói: “Hà tất phải làm phò mã cho người què? Nàng có thể cho ngươi dục sinh dục tử khi hoan ái sau? Không bằng làm nam sủng của ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”

Lê Thiên chán ghét quay mặt đi, không liếc nàng một cái.

Cửu công chúa bỗng nhiên cười rộ lên, nàng thánh thót nói với Lê Thiên: “Ngươi bị nàng cho uống canh mê hồn? Ngươi không sợ nàng giết ngươi? Ngươi không biết nàng giết người như ma, dâm đãng vô cùng?”

Lê Thiên càng thêm chán ghét rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Ta không biết, Cửu công chúa là người mặt dày vô sỉ. Lời đồn ma nữ công chúa chỉ sợ là ngươi đi.”

Ta lúc này đã chạy đến cách bọn họ dưới năm mét, rõ ràng thấy được Cửu công chúa đang cầm đao trên tay.

Tuy rằng Cửu công chúa vì muốn ở cùng chỗ với Lê Thiên mà đem thị vệ của nàng đuổi đi nhưng ta không dám lỗ mãng đi ra ngoài, bởi vì Cửu công chúa một khi nổi giận, nàng chuyện gì cũng có thể làm ra.

Tiểu Hạnh đã bị ta phái đi tìm Hoàng Thượng, ta liền tránh ở một chỗ bí ẩn, lén lút giấu trong tay mình một cục đá.

Bên kia Cửu công chúa bị lời của Lê Thiên chọc giận, nàng hung hăng mà đạp Lê Thiên một cái vào bụng. Nàng thưởng thức đầu chủy thủ, mỉm cười mở miệng: “Ngươi lại nhục mạ ta một câu thử xem? Ta đến người què còn dám giết, ngươi đừng cho là ta không dám động ngươi.”

Lê Thiên lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Mắng ngươi? Ta sợ ta bẩn miệng.”

Cửu công chúa sắc mặt xanh mét, giơ lên chủy thủ hung hăng vạch ngực Lê Thiên đâm tới.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ta vội ném cục đã thành công vào đầu Cửu công chúa.

Công chúa che đầu lại kêu đau, quay đầu lại thấy được ta liền hung ác giơ đao lên.

Lê Thiên thấy được ta, bèn cuống quít kêu ta rời đi, chàng giãy dụa bò ra, lại bị tay chân bị trói mà mạnh mẽ té ngã trên đất, liền liều mạng hoạt động thân mình ngăn chặn Cửu công chúa.

Hai tròng mắt Cửu công chúa đỏ rực lên, biểu tình dữ tợn, bộ dáng kia thật giống sát nhân khủng bố, làm ta bị dọa đến không nhẹ, cuống quít lấy đá ném nàng.

Cửu công chúa lại không hề sợ đau, lập tức bổ nhào vào người ta, giơ lên chủy thủ mà hung hăng đâm vào ngực ta. Nếu không phải ta trốn lẹ, thiếu chút nữa chết dưới tay nàng.

Ta lăn trên mặt đất, xe lăn cũng không cần, nắm lấy đá trên mật đất, hung hăng ném nàng.

Cửu công chúa tránh được đá, cười lạnh một tiếng: “Vốn tưởng tha cho ngươi một mạng vì đã thay chịu nhiều người mắng như vậy mấy năm nay, chỉ là hiện tại ngươi đang chọc giận ta …” Nàng vừa muốn giết ta lần nữa thì Lê Thiên tháo được dây thừng, bò ra hung hăng đẩy nàng.

Lê Thiên nhanh chóng nâng ta dậy, lúc này ta mới phát hiện đôi tay chàng đầm đìa máu tươi, vụn đá nhỏ đâm vào sâu trong thịt hắn, phỏng chừng chàng vừa dùng đá cắt đứt dây thừng. Cửu công chúa một khi đã phát giận liền biến thành kẻ điên, nàng cái gì cũng không quan tâm, giơ lên chủy thủy lần nữa tiến gần.

Bởi vì Lê Thiên đưa lưng về nàng cũng không biết nàng đến gần, chỉ có ta nhìn thấy động tác của nàng là sợ đến hồn phi phách tán. Thời điểm nguy cấp nhất người ta thường bảo vệ thứ quan trọng nhất của mình. Ta phản xạ có điều kiện lập tức ôm lấy Lê Thiên, trở mình muốn giúp chàng chắn đao.

Nhưng hồi lâu Cửu công chúa cũng không có chọc đao xuống. Ta quay đầu nhìn lại nhìn đến mấy cái đều không rõ thị vệ chế trụ nàng từ bao giờ.

Ta thở một hơi, trở lại mình, từ trên người Lê Thiên bò ra.

Lê Thiên đột nhiên bắt được tay của ta, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch ra, đôi mắt lại phiếm hồng, chàng thở phì phò, nặng nề hỏi ta: “Vì cái gì giúp ta chắn đao?”

Ta ngẩn người, mới biết mình vừa phản ứng như thế nào.

Đúng vậy, chẳng lẽ trong tiềm thức của ta, Lê Thiên so với sinh mệnh của chính mình còn quan trọng hơn?

Nhưng ta lại nghĩ nghĩ, ta vốn xuyên qua xuyên lại cũng chính vì cứu Lê Thiên, cho nên ta có thể vì cứu hắn mà đánh bạc với tính mạng, cũng chẳng có gì to tát cả.

Lúc này ta nghe được tiếng Tiểu Hạnh nha hoàn thì vội quay đầu lại, thấy nàng cùng Hoàng Thượng ta liền vẫy tay.

Cửu công chúa còn phát cuồng, kêu gào muốn giết ta. Hoàng Thượng đi đến trước mặt nàng, nàng bỗng òa khóc, bộ dáng sát nhân chuyển biến thành điệu bộ tiểu bạch thỏ nói với Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, mau giúp con giết tỷ ấy được không? Con rất thích Lê Thiên, chỉ cần chị ấy chết, Lê Thiên sẽ là của con.”

Nàng ta dùng ngữ khí ủy khuất mà nói ra lời tàn nhẫn, ta cũng đến bái phục.

Ta không biết Hoàng Thượng xử trí Cửu công chúa như thế nào, bởi vì miệng vết thương của ta bị rách nên ngự y đưa ta hồi cung để trị thương. Ta nằm trên giường ngẫm nghĩ, Hoàng Thượng quá mức cưng chiều Cửu công chúa, có lẽ chỉ trừng phạt một chút rồi thôi. Tưởng tượng đến việc Cửu công chúa coi trọng Lê Thiên, ta rất đau đầu. Lê Thiên còn lưu lại trong hậu cung một ngày, nàng ta nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm hữu chàng.

Ta vốn đợi Hoàng Thượng tâm tình tốt, ta sẽ cầu người thả hắn đi. Chỉ là hiện tại ta phỏng chừng chờ không nổi.

Không bao lâu sau, Lê Thiên đem hộp đồ ăn vào phòng ta, hắn ngồi trước mặt ta, đem từng món ăn đặt trên bàn.

Mặt hắn vẫn trắng bệch, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ta, mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp ta nhìn không hiểu nổi.

Đôi bàn tay của Lê Thiên nắm chặt lại buông lỏng không ngừng. Ta không nhịn được mở miệng hỏi hắn về nguyên do dáng vẻ rối rắm đó: “Ngươi khỏe không? Bị Cửu công chúa dọa à?” Ta trấn an chàng. “Ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi.”



Lê Thiên ngước mắt lên nhìn ta, tựa hồ như bị kích động, mãi vẫn không thể bình tĩnh. Hắn hơi rũ mắt xuống, thở dài: “Lê Thiên ta có tài đức gì …”

Thời gian kế tiếp, Lê Thiên lại là bộ dáng tĩnh lặng, cả ngày không phản ứng.

Bởi vì cánh tay ta bị Cửu công chúa dùng cây trâm chọc, lại kịch liệt vận động một phen, miệng vết thương đều bị nứt nên lấy đũa cũng không được nhanh nhẹn, gắp đồ ăn bỏ vào miệng cũng run run rẩy rẩy. “Lạch cạch”, đồ ăn tới miệng lại rớt trên bàn.

Mày Lê Thiên động đậy, liếc nhìn ta một cái.

Ta ho khan một tiếng, lại lần nữa vươn đũa ra, run rẩy gắp một ít nấm. “Lạch cạch”, đồ ăn rớt thêm lần nữa.

Lê Thiên không biểu cảm đem thức ăn trên bàn chia nhỏ ra, sau đó cầm một đôi đũa linh hoạt gắp đồ đưa đến tận miệng cho ta. Nhìn động tác của hắn mà ta kinh hãi, vội lắc đầu: “Không cần giúp ta, ta có thể tự ăn được.” Để chứng minh, ta lại nhanh chóng gắp đồ ăn, không ngờ dùng sức mạnh miếng vết thương lại nứt tiếp, đau đến muốn kêu tiếng chó.

Lê Thiên lập tức đứng lên, nhấc ống tay ta xem vết thương. Ta ngẩn người ra nhìn hắn: “Lê công tử, nam nự thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng.”

Lê Thiên tay cứng đờ, nhưng vẫn không hề buông tay ta ra mà chỉ thấp giọng nói: “Ta là phò mã của nàng.”

Lê Thiên hiếm khi dùng ngữ khí nhu hòa cùng ta nói nói chuyện, một chút ta đều không quen. Hắn giúp ta bôi thuốc, lại giúp ta băng bó lại vết thương, ta ngẩng đầu ngắm hắn một tí thì cảm thấy tổng thể của hắn rất giống Ly Thiên Thu. Có thể Lê Thiên với Ly Thiên Thu chính là cùng một linh hồn, cho nên tính cách có chút tương đồng, ví dụ như đều tương đối lạnh nhạt buồn tẻ. Nhưng Lê Thiên lạnh nhạt, tính tình không tốt, lại còn quật cường. Ly Thiên Thu tuy bề ngoài nóng nảy, nhưng trên thực tế lại là người ôn nhu, tính tình cũng tốt, trừ phi bị bức nóng nảy mới có thể cáu kỉnh.

Lê Thiên bỗng nhiên nhìn ta, ta giật mình nghiêng đầu dời tầm mắt. Nhưng nghĩ tại sao mình phải nhìn chỗ khác, ta lại lần nữa nhìn hắn: “Đợi ta nói với Hoàng Thượng, ta và ngươi sẽ giải trừ hôn ước.”

Lê Thiên dùng đôi mắt thâm trầm nhìn ta, làm da đầu ta có chút tê dại, khiến ta vội giải thích: “Hiện tại chính là cơ hội tốt, Cửu công chúa hại ta chưa toại nguyện, ta nhân lúc Hoàng Thượng để ý tỏ ra đáng thương, nói không chừng người mềm lòng liền thả ngươi đi.”

Lê Thiên gằn từng chữ một đáp lại ta: “Tam công chúa, ta là phò mã của nàng.”

Ta trêu chọc chàng, nói: “Thôi đi, không phải nói tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ cưới nữ ma đầu như ta sao?”

Lê Thiên lập tức trầm mặc, rầu rĩ đứng lên, vừa muốn nói gì lại bị ta chen ngang vì nhớ ra Cửu công chúa: “Không thể giải trừ hôn ước, ta mà giải trừ Cửu công chúa sẽ lập tức bắt ngươi, không thể để nàng đạt được ý nguyện.”

Như thế nào ta cũng muốn đưa Lê Thiên đi trước rồi mới suy xét chuyện giải trừ hôn sự. Ta lại bắt đầu đau đầu, làm thế nào để thần không biết quỷ không hay tiễn đưa Lê Thiên đi? Ta vì chuyện này nên rầu rĩ không vui, trầm mặc ít lời. Lê Thiên cũng không biết vì sao trở nên trầm mặc hơn cả ta, nếu không phải chàng thường ngước lên liếc ta một cái ta còn tưởng chàng là tên đầu gỗ nữa chứ.

Bởi vì tay ta bị thương không gắp được đồ ăn nên Lê Thiên miễn cưỡng từ người gỗ hóa người sống, tự thân gắp đồ ăn cho ta.

Ta do dự một chút, vẫn căng da đầu há miệng.

Chờ ta cơm nước xong, Lê Thiên lại nhanh nhẹn thu dọn thật tốt mà rời đi.

Hắn vẫn trầm mặc như cũ, chỉ liếc nhìn ta rồi thôi. Có đôi khi nhìn ta rất lâu tựa như muốn nói vô số lời, nhưng thế nào cũng không phát ra tiếng.

Ta nhịn không được liền hỏi chàng: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Lê Thiên do dự hồi lâu mới nói: “Ta chỉ là tên thư sinh hủ lậu nghèo kiết xác, tính tình lại không tốt, nàng vì sao …” Hắn nói tới đây, tựa hồ khó mở miệng, liền dừng lại.

“Cái gì?”

Lê Thiên lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không có gì …” Một hồi, chàng lại như có như không thở dài một tiếng: “Vốn dĩ không nghĩ tiếp, trời đất xui khiến lại nghĩ tiếp, có lẽ ta cũng …” Ta nghe không rõ chàng nói cái gì, chàng tựa hồ cũng không muốn cho ta biết rõ ràng, liền thu dọn bàn rồi bưng cơm thừa canh cặn rời đi.

Ta thấy chàng có chút kì quái, liền yên lặng bám theo sau. Lê Thiên ở chỗ rẽ gặp Tiểu Hạnh liền đem khay đưa cho Tiểu Hạnh. Tiểu Hạnh còn nói với chàng: “Công chúa rất thích đồ ăn ngươi làm. Kỳ thật miệng nàng rất kén chọn, khó có món nàng ăn được hết như thế này.”

Lê Thiên thấp giọng ừ một tiếng, xoay người rời đi. Tiểu Hạnh lại đi theo hai bước nói với: “Lê công tử, Tiểu Hạnh hy vọng người có thể đối tốt với công chúa. Nàng vì người trả giá, người hẳn cảm nhận được.”

Lê Thiên tức khắc dừng chân, quay đầu nhìn Tiểu Hạnh, nha hoàn này lại khẽ cười: “Tuy rằng nô tì hầu hạ nàng không lâu, nhưng nô tì biết nàng rất ôn nhu, nàng là người tốt nhất.”

Nghe được Tiểu Hạnh nói tâm tư của ta như nở hoa, cô gái nhỏ này không uổng công ta đối tốt.

Ta không biết Lê Thiên trả lời như thế nào, chàng thấp giọng nói một câu thôi rồi lại nhanh chóng xoay người bước đi. Thanh âm của chàng quá thấp, ta nghe không được gì.

Ngồi ở trên xe lăn, ta muốn đi dạo nhưng tay không còn sức, nhìn thấy Tiểu Hạnh liền gọi lại đấy ta đi.

Đến khi chạng vạng ta mới về phòng, phát hiện Lê Thiên ở bên trong, hắn đang không ngừng gọi ta, giống như đang tìm ta vậy, đến lúc tìm mãi không được liền ra cửa nhìn tìm, cuối cùng cũng thấy ta.

Tiểu Hạnh vừa thấy Lê Thiên liền đi mất hút. Lê Thiên đi vòng ra sau ta, đẩy ta vào phòng.

Trên bàn đã dọn đồ ăn, Lê Thiên đẩy ta đến bàn, bắt đầu xới cơm múc canh cho ta. Đột nhiên còn mở miệng: “Tam công chúa, lời nàng nói ngày đó, ta đều nghe được.”

Ta phát ngốc, hỏi lại chàng: “Ngày nào? Nói gì?”

Lê Thiên không được tự nhiên trả lời: “Nàng thương Cửu công chúa, nàng khi đó nói qua, ta đều ghi nhớ trong lòng.” Trí nhớ ta không tốt, đã sớm quên ngày đó nói gì, tựa hồ ta ở trước mặt Hoàng Thượng làm bộ dáng bạch liên hoa, nhớ lại đều cảm thấy hổ thẹn với trời, ta vội nhìn Lê Thiên, thành khẩn cầu xin: “Đáp ứng ta, ngươi hãy quên nó đi nhé?”

Lê Thiên banh khuôn mặt tuấn tú ra, trịnh trọng trả lời: “Lê Thiên này rất khó quên gì.”

Ta nghe được hắn nói mà muốn thổ huyết, vội vàng giải thích: “Ta nói với ngươi rồi, ta không phải loại người như vậy, chẳng qua là tình cảnh bắt buộc, ta bất đắc dĩ …”

“Ta biết.” Lê Thiên đánh gãy lời ta. “Ta biết Tam công chúa không phải người tùy tiện, nói ra câu này thật sự là dùng mọi dũng khí rồi.”

Ta ngẩn người, tuy rằng cảm thấy chàng có điểm kì quái, nhưng ta lại gật gật đầu, còn trả lời: “Ngươi không hiểu lầm thật tốt.”

Biểu tình Lê Thiên bỗng nhiên nhu hòa vài phần, thực mau lại nổi những phần đỏ ửng trên khuôn mặt tuấn tú. Chàng ngang ngạnh ngâm cho ta một bài thơ.

“Dã có cỏ dại, linh lộ đoàn hề

Có một mỹ nhân, thanh dương uyển hề

Tình cờ tương ngộ, thích ta nguyện hề

Dã có cỏ dại, linh lộ sương nhiều



Có một mỹ nhân, uyển như thanh dương

Tình cờ tương ngộ, cùng tử giai tang.”

Ngâm xong, mặt chàng đỏ như màu gan heo.

Để không bị bại lộ văn hóa, ta phải làm bộ không nghe thấy chàng ngâm thơ, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu gắp đồ ăn, ta còn không kẹp được đũa tay đã bắt đầu run rẩy. Lê Thiên đoạt lấy đôi đũa gắp đồ ăn cho ta, sau đó dâng đến cái miệng ta đang há hốc.

Ta: “…” Nhìn đến hắn chuyên nghiệp phục vụ cho người tàn tật, ta bỗng nhiên rõ ràng, thói quen thu dọn bàn, gắp đồ ăn cho ta của Ly Thiên Thu ở hiện tại là được Lê Thiên truyền sang.

Ta ăn mấy miếng nấm Khẩu Bắc, không tự nhiên mà nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn.’

Nếu là Ly Thiên Thu bảo ta ăn, ta sẽ ăn rất thoải mái, nhưng Lê Thiên thì ta cảm thấy không hề tự nhiên, cho dù là bao nhiêu lần được hắn đút.

Lê Thiên hầu hạ ta ăn uống xong thì lại vội vã thu dọn rồi đi về phía cửa. Điệu bộ này lại càng giống Ly Thiên Thu hơn nữa.

Ta suy nghĩ, có phải vì ta giúp hắn chắn đao nên hắn áy náy, muốn ở lại giúp chiếu cố ta? Tưởng tượng đến cái này ta rất hoảng, tuyệt đối không thể để Lê Thiên đối với ta có áy náy gì, nếu không, ràng buộc giữa ta và hắn làm thế nào cũng không đứt.

Mấy ngày nay Lê Thiên hóa thành bão mẫu, đối xử với người tàn tật như tôi rất tận tâm. Hắn sẽ nấu cơm, đút ta ăn cơm, đưa ta đi hoa viên giải sầu. Có đôi khi hắn sẽ nghiêm túc, xốc tay áo ta lên để giúp ta băng bó vết thương lại. Khi Lê Thiên ôn như như vậy giống Ly Thiên thu vô cùng nên ta lại tiếp nhận rất nhiều chiếu cố, lại còn có sự luyến tiếc khi đuổi chàng đi.

Mấy ngày nay ta đã yên lặng chuẩn bị rất tốt kế hoạch đưa Lê Thiên đi khỏi kinh thành, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

Lê Thiên đang dọn bàn, ta chống cằm nhìn chàng, sau đó phát hiện thân thể chàng chậm rãi đơ như khúc gỗ. lại còn ho khan rồi liếc ta, xụ mặt hỏi: “Nhìn cái gì …”.

Tay ta lúc này đã cử động tốt, lúc này ta cầm lên một mảnh giấy, dùng bút vẽ vài nét. Lê Thiên phiên bản Ninh Thải Thần liền xuất hiện trên giấy trắng. Ta đưa nó cho Lê Thiên: “Cho ngươi.”

Lê Thiên tiếp nhận, vừa nhìn nhân vật được vẽ liền ngẩn người, biểu tình đột nhiên mềm hẳn đi. Ta nói với hắn: “Đợi chút, ngươi cùng ta xuất cung, ta muốn dâng hương ở chùa.” Ta sợ Lê Thiên không chịu đi, nên che giấu kế hoạch không cho chàng biết.

Lê Thiên cũng không nghi ngờ ta, thấp giọng ừ một tiếng để đáp ứng. Hắn cẩn thận cuốn giấy vẽ lại, đem nó vào phòng cách vách. Ta vội mở miệng: “Ngươi mang theo nó đi, mang bên người.”

Lê Thiên liền ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên, chàng nhẹ nhàng ừ cái nữa.

Ta thấy chàng dùng bộ dáng nhu thuận đó liền tính như Ly Thiên Thu, không nhịn được phải mở miệng: “Ngươi có thể hung dữ với ta một chút, tựa như trước kia mắng ta là nữ ma đầu, ngươi thế này ta thật sự không quen.”

Lê Thiên giật mình: “Tam công chúa, trước khi là ta hiểu lầm nàng, ta xin lỗi.”

Ta thở một hơi, xua tay nói: “Không tính không tính.” Kỳ thật ta không phải dạng M, ta chịu để hắn hung dữ là vì như thế ta sẽ không coi hắn là Ly Thiên Thu, đối với hắn ta không hề hổ thẹn.

Lê Thiên rất mau liền cùng ta xuất cung, vì để đảm bảo an toàn nên ta mang theo mấy thị vệ võ công lợi hại.

Tới chùa miếu, ta lấy trên đùi ra một tay nải cho Lê Thiên, nói với chàng: “Ngươi mau rời đi đi.”

Lê Thiên sửng sốt hỏi lại: “Nàng nói cái gì?”

Ta ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn chàng: “Lê Thiên, ta nghĩ được một biện pháp có thế cứu ngươi.”

Lê Thiên sắc mặt tái nhợt, nhìn ta gắt gao.

Ta nói với chàng: “Không gạt ngươi, đời này ta tính không thành thân. Ta sẽ nói với Hoàng Thượng chuyện xuất gia, xuống tóc tập trung tu hành. Đến lúc đó Hoàng Thượng khẳng định sẽ thả ngươi, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi, vì ngươi là người bị hại.”

Lê Thiên nghe ta nói, khuôn mặt trầm mặc, ném tay nải xuống đất, bạc vụn và lương khô đều rơi ra, chàng lạnh giọng hỏi ta: “Nàng có ý tứ gì?”

Ta bình thản: “Ý tứ trên mặt chữ.”

Ta đã có Ly Thiên Thu, cho nên ta không thể cùng người khác thành thân, xuất gia là biện pháp tốt nhất, hơn nữa nếu ta lưu lại miếu, Lê Thiên cũng không có khả năng đi theo ta, thật là một công đôi việc.

Với Hoàng Thượng ta đã có đối sách tốt, nếu người tức giận ta sẽ lại giả bộ bạch liên hoa.

Lúc này, sư thái ra nghênh đón, ta vội nhìn sư thái cười, kêu bà nhìn ta một chút.

Ta quay đầu nói lại với Lê Thiên: “Ngươi rời kinh thành không cần trở lại. Ta sẽ cho thị vệ của ta bảo hộ ngươi, ngươi về sau yêu cầu bọn họ làm chuyện gì cứ mở miệng, bọn họ nhất định tận lực giúp ngươi làm.” Dừng một chút, ta chân thành nói với hắn: “Lê Thiên, tình cảm của ngươi, ta thật sự vui vẻ. Chỉ tiếc chúng ta không có duyên phận. Kiếp sau, chúng ta lại tương ngộ đi!”

Lê Thiên đôi mắt đỏ bừng, chàng gắt gao cắn môi dưới, máu tươi từ khóe môi hắn chảy xuống, hắn áp lực vào âm thanh: “Ai nói chúng ta không có duyên phận? Ai cho phép nàng tự tiện làm loại sự tình này …”

Ta dùng ánh mắt ra hiệu với bọn thị vệ, làm cho bọn họ nhanh mang Lê Thiên đi. Bọn thị vệ vội đi đến bên Lê Thiên, gõ hôn mê chàng, liền đem Lê Thiên đi.

Ta dặn bọn họ mấy trăm lần: “Tuyệt đối tuyệt đối đừng cho hắn trở lại kinh thành.”

Thị vệ vô cùng chuyên nghiệp mà trả lời ta: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Ta vừa lòng gật gật đầu, cùng sư thái đi vào miếu.

Tác giả có lời muốn nói: (Mình sẽ dịch thật đại khái nhưng rất sát nghĩa nhé, tất nhiên là sẽ chỉnh lại chút cho vần vèo ^^) Bài thơ ngâm có ý như sau:

“Cỏ ngoại ô xanh xanh, giọt sương mai trong suốt

Có cô nương xinh đẹp, mặt mày rất đa tình

Có duyên được tương ngộ

Ta vừa gặp đã thương

Cỏ ngoại ô xanh xanh, giọt sương mai trong suốt

Có cô nương xinh đẹp, mặt mày rất đa tình

Có duyên được tương ngộ, mong một đời nắm tay”.Không biết mọi người có nhớ, nữ chủ từng nói với Hoàng Thượng mình thích Lê Thiên, Lê Thiên ngâm bài thơ này tỏ ý cũng có ý tứ với nữ chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook