Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 6: Trúc mã họa thủy

Lượng Nhược Tinh Thần

02/02/2022

"Trương đầu heo!"

"Hừm!" Nghe được Tiền Trác kêu, tôi quay đầu lại, định đánh hắn một trận.

Tiền Trác bị tôi đập cho đau đầu, nhếch miệng nhe răng gào to: "Thân thể nhu nhược của tao bị mày tàn phá, đồ thô lỗ giả danh quân tử!"

Tôi nhìn Tiền Trác thân cao hơn một mét tám, cân nặng hơn một trăm kg, chịu đựng được câu nói kia mà nũng nịu trả lời: "Thực xin lỗi, sweetheart"

Tiền Trác cũng cảm thấy ghê tởm, hắn run run một chút rồi chỉ vào cửa phòng học: "Có người tìm mày."

Tôi đẩy đẩy mắt kính, nhìn thấy ngoài hành lang lớp mình là một cô gái rất có khí chất, vội buông sách vở, tung tăng chạy ra ngoài.

"Toàn Tuyền Tuyền! Sao mày chạy được đến đây?"

Người tới chính là một khuê mật đẹp trai, nam tính, khí khái thập phần – Toàn Tuyền Tuyền. Thân hình cao cao gầy gầy của nó cho dùng chỉ mặc một cái áo gió màu đen đơn giản cũng có thể soái đến nỗi khiến người ta không khép nổi chân. Nó vừa nhìn thấy mặt tôi bị sưng một bên đã vô cùng hoảng sợ: "Mặt mày làm sao vậy?"

Tôi đáng thương mà cười hề hề trả lời: "Bị một ông chú khó hiểu đánh, hại tao sáng sớm bị bạn học kêu là Trương đầu heo."

Ở trước mặt Ly Thiên Thu, tôi vẫn có thể duy trì bộ dạng vô tâm vô phế, lạc quan hướng về phía trước. Cho nên không hề để ý mà nói với cậu ấy, cái tát này thực ra chẳng đau chút nào. Nhưng ở trước mặt Toàn Tuyền Tuyền, tôi luôn không tự chủ được mà làm nũng. Tôi có thể đem toàn bộ mọi mệt nhọc và buồn bã trút xuống đầu nó.

"Ông chú kia đầu óc thật có vấn đề! Nếu không phải Ly Thiên Thu tới sớm một bước, mày liền không nhận ra nổi tao đâu!"

Tôi vừa hút trà sữa vừa khóc lóc kể lể.

Toàn Tuyền Tuyền chống cằm nhìn tôi: "Thật ra mà nói, cái tên "Trương đầu heo" này cũng không tồi."

"...Hừ!" Tôi hung hăng hút thật nhiều trà sữa: "Tình của chúng ta đến đây là chấp dứt, lát nữa tao sẽ xóa QQ xóa WeChat của mày!"

Toàn Tuyền Tuyền vội vã an ủi tôi thật tốt, an ủi xong còn nói một câu làm tôi đặc biệt yêu thích: " Ây em gái nhỏ, đừng nóng giận, mời mày ăn BBQ nhé?"

Tôi đem Toàn Tuyền Tuyền thành đại thúc kia mắng một lúc thì tâm tình rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Lúc Toàn Tuyền Tuyền đem BBQ nướng lên cho tôi, tôi rốt cuộc mới nhớ ra việc chính: "Mày sao lại đến tìm tao? Mày không phải đến thành phố B biểu diễn sao?"

Toàn Tuyền Tuyền thành tích giống tôi, đã thôi học, sau đó tham gia luyện vũ đạo ở một trung tâm huấn luyện vũ đạo. Bởi vì từ bé có học qua ballet tương đối tốt, cộng với thiên phú, nó sớm xông ra bên ngoài, bộc lộ tài năng. Hiện tại nó thường thường đến các địa phương khác biểu diễn.

Nhưng nó lại không thèm để ý mà trả lời: "Bị người ta đá ra!"

"Gì?" Tôi ngẩn ra, vội vã hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì?"

Toàn Tuyền Tuyền lại không muốn nói tới, nó cong cong môi lên: "Cũng không có chuyện gì lớn."

Toàn Tuyền Tuyền vẫn luôn như vậy, vô cùng quật cường, cho dù xảy ra chuyện khó xử gì cũng sẽ không nói cho tôi. Mọi chuyện của nó đều tự nó chống đỡ, mà tôi lại cực kì ghét nó ở điểm này.

Nhìn thấy tôi không vui, nó lại nói sang chuyện khác rất nhanh: "Nói tiếp, đầu gỗ Ly Thiên Thu kia mà cũng có nữ sinh thích, thật làm tao sợ đến nhảy dựng người."

Toàn Tuyền Tuyền vẫn không vừa mắt Ly Thiên Thu. Trước mặt tôi luôn kêu cậu ấy là đầu gỗ, khối băng, người máy. Nó còn nói với tôi, con người Ly Thiên Thu quá lạnh nhạt, không có chút gì phảng phất hơi ấm của con người, vừa nhìn thấy cậu ta đã biết không hề giống người tốt.

Tôi mỗi lần nghe nó phun trào, nội tâm tôi cũng phun trào theo: Kỳ thật Ly Thiên Thu có cảm xúc so với tất cả mọi người còn phong phú tinh tế với mẫn cảm hơn haha! Chỉ là vẻ bề ngoài lạnh nhạt quá sức lừa gạt so với tính cách bên trong.



"Ly Thiên Thu chính là nam thần trường bọn tao, đương nhiên có nhiều nữ sinh thích." Tôi trả lời.

"Tốt rồi, chúng nó đều mù hết."

Toàn Tuyền Tuyền rũ mắt đem BBQ nướng xong để lên bàn, rồi xoay đến trước mặt tôi. Nó nói: "Chỉ là tao cảm thấy Diêu Tiểu Nguyệt có vẻ...". Nó dừng lại một chút, dường như không biết diễn đạt thế nào.

"Diêu Tiểu Nguyệt làm sao?"

Toàn Tuyền Tuyền nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn không nghĩ được nên nói Diêu Tiểu Nguyệt làm sao, làm học tra như tôi đành phải lý giải là không nên không có văn hóa mà nói ra lời làm nghẹn khuất lương tâm, rồi mở miệng hòa hoãn không khí lại: "Nhanh ăn gì đi nào!"

Toàn Tuyền liếc tôi một cái rõ bặm trợn, muốn nói gì đó thì chuông điện thoại của nó reo, bất đắc dĩ phải nghe điện thoại.

Tôi không biết ai gọi cho nó, nhưng sắc mặt nó càng lúc càng lạnh, có vẻ như gặp vấn đề khó giải quyết.

Toàn Tuyền Tuyền cúp điện thoại xong nói với tôi: "Tao có việc bận, đi trước nhé, lần sau gặp mặt."

Tôi vội mở miệng: "Mày... cố lên!" Tôi không biết nên nói lời gì để giúp nó, chỉ có thể giống ngày xưa cổ vũ nó cố lên.

Toàn Tuyền Tuyền cười cười, đôi mắt nó hơi hơi giống mắt phượng, không cười có chút mị hoặc, cười lên đôi mắt lại cong cong giống trăng non, làm người khác nhìn vào tâm tình đều tốt lên.

Tôi cũng cười theo: "Cố lên, tráng sĩ!"

Toàn Tuyền Tuyền khom lưng dùng ngón tay chọc mặt tôi: "Được rồi Trương đầu heo."

"Khốn khiếp."

Toàn Tuyền đi rồi tôi không thể ăn hết một bàn BBQ nướng, liền kêu phục vụ đóng gói cho tôi để đem về, ban phát cho đám vô lương tâm dám kêu tôi là bạn học Trương đầu heo.

Một mét tám mấy kiêm đại mập mạp Tiền Trác vừa gặm cánh gà vừa hỏi tôi: "Bạn học vừa tìm mày là nam hay nữ?"

"Nữ." Tôi cho hắn một ánh mắt xem thường.

"Soái!"

"Con mắt không tồi!".

Tôi tự hào ban thêm cho hắn một lời khen.

Một lát sao Tiền Trác bỗng nhiên lại mở miệng: "Diêu Tiểu Nguyệt cũng vừa mới tìm mày."

Bởi vì Diêu Tiểu Nguyệt lớn lên xinh đẹp nên cho dù cô ấy có học lớp bên cạnh, bạn học của tôi cơ hồ đều biết cô ấy hết.

Nghe được Diêu Tiểu Nguyệt tìm mình, tôi lập tức ý thức được cô ấy tìm tôi nhất định là vì chuyện của Ly Thiên Thu.

Nói thật tôi cũng không thích làm Hồng Nương nối tơ hồng.

Lần trước cô ấy tìm tôi, mua cho tôi một đống đồ ăn vặt lớn, rõ ràng muốn lấy lòng tôi. Tuy rằng không hề đề cập đến Ly Thiên Thu, nhưng tôi biết cô ấy rất muốn tôi ở trước mặt Ly Thiên Thu nói vài câu tốt đẹp.



Sau đó tôi bị Ly Thiên Thu ép mang đồ ăn vặt trả lại cô ấy, nhìn ánh mắt đáng thương của cô ấy tôi cũng đặc biệt băn khoăn. Cho nên mấy ngày nay tôi đều trốn cô ấy, không nghĩ tới cô ấy lại tới tìm tôi.

"Mày không đi tìm hả?" Tiền Trác hỏi.

Tôi vội chỉ mặt mình: "Cái mặt này của tao mà đến gặp cô ấy? Tốt xấu gì chờ mặt tao tốt đã. Chuyện đi gặp nữ thần này, có cho trăm triệu cũng không thể qua loa."

Tiền Trác kêu một tiếng.

Tôi lại đau đầu không biết làm như nào cho phải, tóm lại tôi không thể nhìn Diêu Tiểu Nguyệt dù chỉ một lần, vừa thấy cô ấy tôi đã xấu hổ như bị bệnh vậy.

Tan học, tôi đã sớm đeo cặp sách, định lao ra cổng trường thật nhanh, nhưng cuối cùng vẫn bị Diêu Tiểu Nguyệt chặn lại.

Cô ấy vô cùng nhiệt tình đón tiếp tôi, một chút cũng không có bộ dáng xấu hổ. Nhìn mặt sưng của tôi còn an ủi tôi rất nhiều.

Tôi thụ sủng nhược kinh, nói thật, tôi thấy tôi giống người trong bách hợp, có nữ sinh vô cùng xinh đẹp đối tốt với tôi, tâm liền nhộn nhạo cả lên.

Cho nên với khuê mật Toàn Tuyền Tuyền, tôi thường tưởng tượng được thượng nó, đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng. Kỳ thật nhìn nam nhân gợi cảm, tôi càng muốn ăn hơn. Nếu giữa Toàn Tuyền Tuyền và một nam nhân gợi cảm, cởi sạch quần áo nằm trước mặt tôi, tôi trăm phần trăm chọn nam nhân kia.

Diêu Tiểu Nguyệt thấy tôi ngẩn người, liền ôn nhu hỏi tôi: "Mặt còn đau không?"

"Khụ khụ, không đau."

Diêu Tiểu Nguyệt không hề nhắc tới Ly Thiên Thu với tôi, vô cùng nhiệt tình nói chuyện cùng tôi tới tận lúc tôi lên xe buýt, đứng trước bến xe còn mỉm cười vẫy tay, bảo tôi lần sau nói tiếp.

Tôi đứng ở trên xem, thật lâu tâm tình mãi không thể bình tĩnh lại. Trời mới biết tôi hâm mộ Ly Thiên Thu cỡ nào. Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy nếu thích tôi thì tốt rồi. Ly Thiên Thu chẳng lẽ bị mù đi, chứ tại sao lại không thích cô ấy. Cậu ta không cần, còn tôi thì muốn nha!

Đến buổi tối, Ly Thiên Thu gọi điện cho tôi, làm tôi không khống chế nổi âm dương quái khí.

"Aiya, ham muốn học tập đang dâng trào lại có mỹ nhân Ly Thiên Thu gọi điện thoại cho ta thì phải làm sao đây?"

Ly Thiên Thu bên kia trầm mặc hồi lâu, theo hiểu biết của tôi thì chắc cậu ta đang bị tôi làm cho nghẹn mà phải xoa xoa huyệt thái dương.

"Mặt cậu tốt lên chưa?" Một hồi lâu sau mới mở miệng.

Tôi soi gương, gật gật đầu: "Tốt một chút. Ít nhất không giống đầu heo."

"Cho tớ nhìn xem."

Tôi không kiên nhẫn "hứ" một tiếng, sau đó bật video, chỉ vào phần mặt sưng của mình: "Cũng không tệ lắm, nhìn mặt tớ là biết tớ đầy phúc khí!"

Trong video Ly Thiên Thu mặc áo ngủ đen vạn năm bất biến. Có lẽ máy sưởi nhà cậu ta rất lớn nên có chút nóng, vì vậy cậu ta tháo vài cái cúc áo trước ngực ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Ánh sáng bên đó có chút u ám, cậu ta lại còn bận áo ngủ màu đen, làn da trắng nõn nà phảng phất chút nhu hòa, cặp mắt xinh đẹp với con ngươi đen nhánh kia đối diện với tôi, sáng ngời thâm thúy, giống như chứa đựng cả ngàn vì sao.

Cho dù tôi cùng cậu ta lớn lên cũng bị ảnh hưởng bởi hormone mê sắc đẹp, tôi vội dùng tay che khuất mặt, mở miệng kêu: "Được rồi, được rồi, đừng nhìn." Cậu ta thế mà vẫn cố chấp dùng ánh mắt đó nhìn tôi.

Tôi liền tắt video đi: "Tớ đang muốn học, cúp trước nhé."

Bên kia truyền đến một tiếng "Được", tôi nghe thấy giọng nói bỗng trở nên từ tính của cậu ta mà toàn thân bất chợt nổi da gà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook