[Trọng Sinh] Kiếm Tiền

Chương 14

Song Mộc Thành Băng

21/01/2022

"Ngươi có chuyện gì, để cho ngươi chạm vào sao!" Mộ Kiến Quốc nhìn Long Lâm, sau đó khinh thường mà hừ một tiếng, "Ngươi tự quản tốt chính mình đi, ở chỗ này tùy tiện xuất đầu, không bị người đánh đủ sao?"

  Long Lâm nhìn Mộ Kiến Quốc như mấy đứa ngốc, cùng vẻ mặt phẫn nộ của các bạn cùng lớp xung quanh, lần đầu tiên hắn biết rằng có những người kì lạ như vậy trong lớp của mình khi hắn đang học, chẳng lẽ không nhìn thấy mình bị người khác khinh thường, thật dũng cảm khi chết.

  Đưa tờ bài tập đã dán cho Lộ Diêu, Long Lâm đứng thẳng người, cao hơn Mộ Kiến Quốc hai cái đầu, ừm, chiều cao của hắn hồi sơ trung vẫn rất tốt, "Không phải ngươi vô tình xé bài tập sao, bây giờ lại ở nơi này dậm chân, không phải vì bài tập về nhà? "

  Mộ Kiến Quốc vô thức bị chiều cao của Long Lâm ép lùi lại một bước, đỏ mặt hét lên, " Không phải việc của ngươi."

  "Không có cách nào ai cũng có thể cho ta mười phần tinh thần công lý đâu, nhìn không ra ngươi bắt nạt bạn cùng lớp như thế này. Nếu ngươi chính mình không thoải mái, chính mình tìm một chỗ tiêu khiển, đừng có phát tiết với người khác." Long Lâm lạnh lùng nói, không có nhiều ưu điểm nhưng lại rất giỏi quan sát cảm xúc của mọi người, từ khi Mộ Kiến Quốc nhảy ra mắng mỏ mọi người thì có thể thấy anh chàng này chỉ muốn tìm một người để trút bỏ cảm xúc chứ không liên quan gì đến bài tập.

  "Ngươi nói nhảm." Mộ Kiến Quốc kích động, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của hắn lại trở nên sặc sỡ hơn một chút, điều này khiến những bạn học xung quanh đều thấy rằng có gì đó không ổn.

  "Ta thảo, không phải vì ngươi không tranh được giải với tam trung trong cuộc thi hùng biện mùa hè, đúng không?" Một thứ ngôn ngữ hôi hám đột nhiên bùng nổ giữa những người xem.

  "Ngươi, ngươi vu khống ta." Cuối cùng thì Mộ Kiến Quốc cũng có chút bối rối khi nhìn thấy rất nhiều người vây quanh mình, "Rõ ràng là nàng đã làm hỏng bài tập của ta, tại sao không nói đạo lý."

  "Ồ, chỉ có người nghe mới hiểu được sự thật. "Đinh Hạo Triệt chế nhạo.

  "Ngươi nói về ai vậy!"

  "Ai nên nói ai đây."

  "Được rồi, chúng ta đi hết rồi, một lát nữa là tan học rồi, Lộ Diêu, đi gửi bài tập đến văn phòng giáo viên đi." Lớp trưởng bọn họ lúc này mở miệng đem hai bên đều ấn xuống, không làm Mộ Kiến Quốc cùng Đinh Hạo Triệt cãi nhau.

  Lộ Diêu lau nước mắt, khẽ gật đầu, ôm bài tập rời đi.

  Long Lâm cùng bạn học vừa mở miệng đã giúp đưa Đinh Hạo Triệt đi.

  "Chẳng phải Mộ Khiến Quốc chỉ có thể học giỏi hơn sao, hắn ta điên khùng thể hiện nó với ai." Đinh Hạo Triệt nghiêm nghị nói, Tôn Cường ngồi ở bên cạnh Long Lâm, quay sang Đinh Hạo Triệt nói: "Hẳn là ta vừa mới nói, tin tức vừa mới sáng nay, kết quả cuối cùng của cuộc thi hùng biện, vị trí thứ nhất là Giang Mộ Nghĩa học tam trung, Mộ Kiến Quốc thậm chí còn không lọt vào ba hạng đầu."

"Rác rưởi, chính mình đem người khác mà phát tiết." Đinh Hạo Triệt xem thường nói

  "Ừ, lúc sáng ta mới đến, ta đã nghe thấy hắn cùng Lý Trừng từ lớp hai phàn nàn rằng Giang Mộ Nghĩa không biết xấu hổ mà cướp ngôi đầu của hắn." Tôn Cường nhún vai không nói nên lời

  Long Lâm lắng nghe cuộc đối thoại giữa Tôn Cường cùng Đinh Hạo Triệt với vẻ mặt hoang mang, "Chờ đã, ta không hiểu, hắn còn không lọt vào top ba, thật kỳ lạ khi Giang Mộ Nghĩa cướp vị trí đầu tiên của hắn, đầu óc có bệnh sao?" Nói xong Long Lâm cũng quay đầu lại liếc nhìn Mộ Kiến Quốc vị trí, xung quanh cũng có một hai người đang nói chuyện.

  "Đây không phải là ngày đầu tiên hắn có bệnh ở não, hắn luôn cho rằng mình là người giỏi nhất thế giới, không hiểu sự tự tin của hắn đến từ đâu." Đinh Hạo Triệt trừng mắt nhìn sau đầu Mộ Kiến Quốc mà nói, "Trong kỳ nghỉ hè, ta biết rằng Giang Mộ Nghĩa đã lấy hạng nhất, ta gần như chết vì cười, thật xứng đáng



   "Bất quá Giang Mộ Nghĩa này cũng thật lợi hại quá đi, hắn này đều cầm nhiều ít hạng nhất." Tôn Cường thở dài nói.

  "Hắn có đầu óc tốt." Đinh Hạo Triệt nhớ lại những lần gặp gỡ hạn chế mà hắn cùng Giang Mộ Nghĩa ở nhà Long Lâm, "nhưng ta cảm thấy thân thể của mình không tốt lắm, có phải những người học giỏi thường có vẻ yếu ớt như vậy?

   "Chế độ dinh dưỡng không tốt, tạm thời không đuổi kịp."Long Lâm sờ sờ mũi nói, thân thể của Giang Mộ Nghĩa khi lớn lên cũng không quá cường tráng.

  "A Lâm, ta quay lại hối lộ Giang Mộ Nghĩa thì sao?" Đinh Hạo Triệt đột nhiên nói.

  "Hối lộ để làm gì?"

  "Hả? Trở về đi? Chuột, ngươi biết Giang Mộ Nghĩa sao?"

  "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, hiện tại Giang Mộ Nghĩa đang thuê nhà của nhà A Lâm." Đinh Hạo Triệt mới nhớ ra rằng Tôn Cường không hề hỏi han chuyện này.

  "Hai người các ngươi cũng quá không trượng lý, hiện tại tin tức lớn như vậy cũng chỉ mới nói cho ta biết." Tôn Cường trừng mắt nói.

  "Nói với ngươi cũng vô ích thôi, đứa trẻ đó trông rất lạnh lùng, khó gần, ngươi tưởng giúp tỷ mình liên lạc cũng quá khó." Đinh Hạo Triệt cau mày nói, tỷ tỷ của Tôn Cường là học sinh của tam trung. Nghe nói rằng họ đã yêu Giang Mộ Nghĩa ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy Tôn Cường thường có rất nhiều lời đàm tiếu ở đây.

  Long Lâm lại cảm thấy mình vừa nghe được chuyện gì đó khó tin, không ngờ Giang Mộ Nghĩa tuổi trẻ lại may mắn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì khuôn mặt như vậy ưa nhìn, "Tỷ tỷ ngươi thích Giang Mộ Nghĩa sao?"

   "Lúc nãy không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Chuyện đã trôi qua rồi?" Tôn Cường nhún vai." Ta không biết có chuyện gì, khuôn mặt trắng bệch như vậy thì có gì mà kích động Trần Nguyên, ta đã nói với tỷ tỷ rồi, không được để lộ nó ở trường, nếu không người ta sẽ nhớ đến liền bị trả thù." Tôn Cường lộ vẻ lo lắng," Nhưng nếu có tin tức về việc Giang Mộ Nghĩa bán nó cho tỷ tỷ ta, tiền tiêu vặt của ta sẽ tăng gấp đôi." Nói cái này mắt của Tôn Cường đã sáng trở lại, đem tất cả các nguyên tắc của mình vứt đằng sau đầu.

  Đinh Hạo Triệt cùng Long Lâm nhìn nhau quyết định không nói với Tôn Cường rằng họ đã đánh nhau với Trần Nguyên, nó không quá bao lâu thời gian.

  "Nhưng thành thật mà nói, Giang Mộ Nghĩa thực sự rất lợi hại." Đinh Hạo Triệt thở dài, "Hạng nhất tam trung ngồi vững chắc là được rồi, hơn nữa cuộc thi hùng biện của thành phố trong kỳ nghỉ hè cũng là hạng nhất, nghe nói rằng hắn đã tham gia một số cuộc thi ngoài lề đều là hạng nhất, khó trách Mộ Kiến Quốc ghen ghét thành cái bộ dạng quỷ kia."

   Hắn kia bụng dạ hẹp hòi, hoặc là có người đè nặng một chút, hắn có thể được ghi nhớ suốt đời. "Tôn Cường chế nhạo nói, " Không phải là Lộ Diêu sao? Chỉ sau khi hắn làm tốt hơn trong bài kiểm tra toán giữa năm ngoái, người này đã suy nghĩ về điều đó, một đại nam nhân, cùng một cái nữ sinh so đo cái quỷ."

  Long Lâm cười khan, nghĩ thầm. Các ngươi tuy rằng là đại nam nhân, nhưng trong trường chỉ có vậy thôi, Mộ Kiến Quốc quả thực là một người kỳ quái, hắn chắc chưa bị xã hội đánh một đòn điểm đi.

  "Kiến Khôn, ngươi cũng quá lợi hại đi!" Có tiếng thốt lên đột ngột từ hàng ghế đầu.

  Long Lâm cùng những người khác nhìn lại phía trước, Mộ Kiến Quốc ngẩng đầu lên tỏ vẻ tự hào nhưng lại giả vờ dè dặt nói: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng mụ mụ ta nói chuyện cổ tích của ta khá đấy, tạp chí xã nhất định sẽ vượt qua. "

  "Thiết, hắn lại khoe khoang." Đinh Hạo Triệt khinh thường nói.

  Sau đó tôi thấy Mộ Kiến Quốc đang nhìn lại vị trí của bọn họ, nâng cằm lên, nói với Long Lâm: "Trương lão sư nói ngữ văn của ngươi rất tốt, sao không thử xem, tạp chí đứng đầu bài văn là 10.000 tệ, nếu may mắn lấy được, sau này không phải lo hết lương thực."

  Đinh Hạo Triệt không nhịn được muốn đánh người như vậy, nhưng Long Lâm lại ép hắn xuống.



  Long Lâm thật sự không để ý đến loại cãi vã xung đột trong trường học, ở trong mắt hắn, những người này đều là trẻ con, khả năng chịu đựng của hắn cao hơn nhiều, nhưng mà luận văn là 10.000 tệ, sao nghe quen quen, đối với hắn, nghĩ về chồng bản thảo hắn vừa gửi vào buổi sáng, nó không phải là điều tương tự đi.

  "Bán Nguyệt Tiên Truyện?" Long Lâm bất định hỏi.

  Mộ Kiến Quốc không xác định nhìn Long Lâm liếc mắt một cái, "Ngươi đăng ký rồi?"

  Long Lâm cười, đang định chuyển đề tài thì nghe thấy Mộ Kiến Quốc tiếp theo một câu, "Đó là cuộc gọi luận văn quốc gia, chúc ngươi may mắn."

  " A Lâm chúng ta không phải dựa vào may mắn, chữ viết của ngươi tốt hơn."Đinh Hạo định một câu.

  "Không biết trời cao đất dày sau lời khen ngợi của Trương lão sư, còn có người ở bên ngoài."

  "Những câu này có thể bắn ngược lại cho ngươi."

  Nhìn thấy hai người lại sắp cãi nhau, Long Lâm nhanh chóng cắt đứt cuộc chiến. "Vậy ngươi cố lên a, chờ tác phẩm của ngươi xuất hiện trên tạp chí." Sau đó liền đè Đinh Hạo Triệt lại nói nhỏ: "Đừng cãi nhau với hắn, ngươi không mệt sao."

  "Thiết,người nào nột." Đinh Hạo Triệt chua xót nói,"Ngươi nói người này thật phiền phức, điểm tốt thì có ích lợi gì. "

  " Chà, người nọ thành tích tốt rồi. " Long Lâm suy nghĩ hồi lâu rồi nói," Nếu thành tích của ngươi so với hắn tốt hơn, có lẽ nó hắn cũng không dám lớn tiếng như vậy ".

  Đinh Hạo Triệt sa sút như một quả bóng xì hơi, "Ta không hiểu làm thế nào mà những người đạt thành tích cao lại có lớn lên đầu như vậy, ta cũng không tệ, ta trong lớp cũng thuộc loại trung bình.

   Vừa nói đến vấn đề thành tích, vài người đồng thời không có tâm tư cãi nhau.

  Nhìn đám bóng bay xì hơi, Long Lâm cảm thấy rất buồn cười, đáng lẽ hồi còn đi học hắn phải như thế này mới đúng chứ, học sinh thì điểm số là tử huyệt, nhất là ở một trường trung học cơ sở trọng điểm như nhất trung của họ, trên đầu học sinh được gắn với dây cương.

  Thật đúng là cảm giác hoài niệm này.

  "Mộ Kiến Quốc, Long Lâm, Trương lão sư mời các bạn đến văn phòng của thầy ấy." Người giám sát bước vào từ bên ngoài lớp học đồng thời gọi tên họ.

  Long Lâm dừng lại đứng dậy bước ra ngoài, Mộ Kiến Quốc ở bên cạnh hắn, còn nhìn lớp trưởng hỏi xem lão sư gọi hai người bọn họ làm gì.

  "Tới rồi, ngồi đi." Trương lão sư gọi bọn họ ngồi xuống, sau đó lấy một tờ giấy khổ A4 trên bàn đưa cho bọn họ, "Đối với cuộc thi thơ trong thành phố, trường cho hai chỗ được miễn phí trực tiếp tham gia. Trong trận bán kết, hai người các ngươi quay lại viết một bài thơ hiện đại, tuần sau cho ta xem, cùng với các tác phẩm khác của trường gửi cho. "

  Long Lâm xem kỹ yêu cầu dự thi, đấu vòng loại toàn quận đều có thể tham gia, bất quá nó được chia thành nhiều nhóm theo tuổi, mọi người có thể trực tiếp gửi các bài thơ đã viết cho ban tổ chức, vòng bán kết có những chỗ được đề xuất, theo yêu cầu, trường của họ chỉ nên có mười chỗ, Trương lão sư có thể xé hai chỗ, thực sự rất lợi hại.

Sau đó, Long Lâm nghe Mộ Kiến Quốc hứa trước mặt Trương lão sư, hắn thực sự ghen tị với tâm lý của Mộ Kiến Quốc, hắn có phải biểu hiện bình đạm quá hay không, quả nhiên tâm thái quá già rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Trọng Sinh] Kiếm Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook