Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 28

Họ Ai Tên Ai

18/05/2022

“Giao dịch?” – Diêu Kế Lai lặp lại.

“Nếu anh chọn dùng bản thảo thiết kế này, tôi sẽ cho anh biết tất cả dữ liệu và toàn bộ chi tiết thiết kế, đồng thời cung cấp kỹ thuật cần thiết và hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tương ứng, tôi không có yêu cầu gì nhiều, tôi giúp xưởng nội y hoạt động trở lại, nợ gốc và lãi 5.13 triệu, toàn bộ sẽ được xóa.”

“Em cho rằng, chỉ với một bản thiết kế đồ lót tương đối sáng tạo là có thể bù đắp khoản nợ hơn năm triệu?”

Đương nhiên tôi tự tin!

Kiếp trước tôi đã tặng thiết kế này cho một công ty nội y vô cùng đồng tình với lý tưởng thiết kế của tôi.

Sự vất vả của tôi không uổng phí, bộ đồ lót nhanh chóng thu hút sự chú ý và được khen ngợi, giá trị thị trường của công ty họ đã tăng gấp đôi chỉ sau một tháng đưa ra thị trường.

Nghĩ đến đây, tôi gần như trợn tròn mắt với Diêu Kế Lai – nếu không phải tôi muốn nhanh chóng giải quyết mối quan hệ với anh ấy thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Năm triệu là rẻ cho anh rồi!

“Ồ, cũng đúng, một bản thiết kế mà muốn xóa bỏ năm triệu thì có hơi… Vậy thì bổ sung vào hợp đồng nuôi dưỡng của Tinh Nam! Cái này vốn dĩ anh nói sẽ đưa cho tôi, tôi sẽ không tranh luận những điều này với anh nữa.”

Nghe được nửa câu đầu của tôi, Diêu Kế Lai vẫn còn mỉm cười, nhưng nghe đến nửa câu sau, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại. Đôi mắt anh hơi nheo lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tất nhiên, nếu anh cảm thấy nó không đáng giá thì tôi có thể bán cho người khác, muốn trả hết tiền cũng không phải là không thể.”

Nói xong lời này, tôi bình tĩnh nhìn anh ấy.

Mặc dù không chắc chắn 100%, nhưng tôi chọn cược một ván!

Nếu vài năm trước Diêu Kế Lai có thể lãnh đạo xưởng nội y hoạt động trở lại, chứng tỏ rằng người này không chỉ có sự quyết đoán mà còn có khả năng quan sát thị trường nhạy bén. Thiết kế này của tôi, đừng nói là bây giờ, cho dù là hàng chục năm sau thì cũng sẽ đi trước thời đại!

Tôi tin rằng anh ấy có thể nhìn thấy tiềm năng vô hạn của thiết kế này, nhất định sẽ không dâng cho người khác!

Tôi đã nói xong, phần còn lại là tùy thuộc vào phản ứng của đối phương. Lúc này tốt hơn hết tôi không nên nói gì, đàm phán mà, đã bày tỏ lập trường của mình xong thì phải xem đối phương có tiếp nhận hay không và sẽ tiếp nhận như thế nào.

Đừng mong tôi nhường một bước, tôi nghĩ trong lòng.

“Nếu em có tự tin về sản phẩm này như vậy, bán cho người khác, đối với em chẳng phải càng đáng giá hơn sao?”

“Tất nhiên! Chẳng qua dù sao anh cũng là ba của Tinh Nam, danh dự của anh ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới con bé. Tiềm năng của sản phẩm này chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất là anh sẽ phải sử dụng nó để đảo ngược tình thế hiện tại.”

Diêu Kế Lai nhìn quanh ma nơ canh và đủ các loại vải, phụ kiện mà tôi đã đặt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tôi.

“Tôi đồng ý giao dịch này.”

“Vậy là đã xong. Anh có thể mang bản thảo về nghiên cứu, một khi thông qua thì hãy thực hiện những điều kiện mà tôi đề cập vừa rồi. Anh cho người soạn thảo hợp đồng, ký tên và gửi qua là được.”

Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, tâm trạng tôi cực kì thoải mái, ngâm nga một giai điệu nhỏ, cởi bỏ chiếc mũ trên đầu và để sang một bên.

“Em đang hát bài gì vậy?”

“Bài hát rất nổi tiếng…”

Ngay lúc định thốt ra khỏi miệng, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt Diêu Kế Lai đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi ngay lập tức nuốt tiêu đề của bài hát xuống.

Thật nguy hiểm quá, thời gian phát hành ca khúc này cách bây giờ tận 20, 30 năm đấy!

“Anh nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” – Diêu Kế Lai nhàn nhạt nói, rồi nhìn đồng hồ – “Chắc em chưa ăn tối nhỉ, để tôi gọi cho em một phần bánh phô mai.”

“Không, gọi một phần sườn cừu non đi!”

Vừa thoát khỏi kiếp nạn, tinh thần tôi thả lỏng, tùy ý nói món ăn mà bản thân thích, lại không nghĩ đến…

“Sườn cừu? Em chắc chắn?”

“Ách… Sao vậy?” – Tôi hơi hoảng sợ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh – “Sườn cừu ở khách sạn này rất ngon, đáng để thử.”

“Ồ, nếu thế… tôi cũng thử mới được. Dù gì hôm nay cũng không có việc gì, ăn xong có thể nghỉ ngơi sớm.”

Nghỉ ngơi sớm?

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi!

“Anh muốn nghỉ ở đây?”

Diêu Kế Lai không trả lời mà đi từ từ về phía tôi, đầu nghiêng nghiêng, biểu cảm trên mặt rõ ràng nói “Nếu không thì sao?”

Não tôi chuyển động nhanh, nghĩ lý do gì đó để ngăn anh ấy. Một lý do tự nhiên, không khiến người khác nghi ngờ!



“Tôi cảm thấy… không thích hợp lắm.”

“Sao nào?” – Anh ấy tiến thêm một bước.

“Tinh Nam còn ở đây!”

“Để con bé qua phòng đối diện chơi một lát.” – Lại tiến thêm một bước.

“Người tôi không thoải mái!”

“Ồ? Không thoải mái chỗ nào?” – anh ấy đã tới trước mặt tôi.

“Cái này… ách… tôi…”

“Hừm?” – Giọng Diêu Kế Lai rất nhẹ, nhưng khi vang lên bên tai, vẫn khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Tôi nhất thời nghẹn giọng, anh ấy đột nhiên nói: “Bây giờ đã không còn gì cản trở chúng ta nữa rồi.”

“Yêu cầu lúc trước em nói, bây giờ tôi có thể đáp ứng em.”

Yêu cầu?

Yêu cầu gì?

Thấy tôi lộ vẻ mặt không hiểu, Diêu Kế Lai cười nhẹ: “Em nói muốn sinh cho tôi một đứa con trai, bản thân em lại quên à? Không lẽ lúc trước uống rượu đến ngốc rồi hả?”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, tôi ngay lập tức đỏ mặt tía tai. Tuy tôi đã sống một đời, nhưng mà tôi đâu có trải qua chuyện này?! Huống hồ đây còn là ba của Diêu Tinh Nam!

“Không không không, anh nhất định nhớ sai rồi, tôi làm sao có thể có yêu cầu như vậy!”

“Tại sao không thể?” – anh ấy hỏi lại.

“Anh có con trai rồi mà! Anh quên rồi à? Nhớ lại đi đại ca!”

Không biết từ "đại ca" của tôi có đánh thức lý trí và trí nhớ của anh ấy hay không nữa! Diêu Kế Lai nhìn tôi với biểu cảm "Tôi sẽ im lặng xem em diễn".

“Diêu Tông Thịnh! Con trai anh! Đứa nhỏ đang nằm ở bệnh viện!” – Tôi khua tay múa chân miêu tả dáng vẻ một đứa bé mũm mĩm.

Anh ấy không nói chuyện.

“Trời ơi, anh thiếu con trai à? Không thiếu mà! Ngoài Diêu Tông Thịnh, có lẽ anh còn có đứa khác mà tôi không biết nữa!”

Có lẽ thấy tôi hơi kích động chăng, Diêu Kế Lai đột nhiên giải thích: “Ngoài Tông Thịnh và Tinh Nam, tôi không có đứa nào nữa.”

Hả?

Chuyện gì vậy?

Theo như lời này thì tôi phải cảm kích anh ấy?

Thực sự không biết Diêu Kế Lai EQ không đủ hay là căn bản không quan tâm đến tình nhân mà mình nuôi nữa!

Nhìn biểu cảm của anh ấy… còn có chút nghiêm túc.

Thật chẳng thể hiểu nổi người đàn ông này nghĩ gì.

Quan trọng là tôi cũng lười đoán.

“Lúc trước không đáp ứng em vì khi đó tôi không thể cho em một danh phận. Nếu cứ như vậy trở thành mẹ của hai đứa trẻ thì thật bất công cho em.”

“Bây giờ vấn đề này không còn nữa. Chỉ cần qua một thời gian, những lời đồn đại bên ngoài sẽ biến mất; nếu em muốn kết hôn tôi cũng có thể đáp ứng em.”

Anh ấy không phải giống như đang nói năng tùy tiện, thậm chí được tính là trịnh trọng, nghiêm túc.

Nhưng mà khuôn mặt của Lưu Tử Nghiên lại hiện ra trước mắt tôi.

“Vậy Tử Nghiên và Tông Thịnh phải làm sao?”

Người đàn ông trước mặt nhướng mày, như thể đây là lần đầu tiên suy nghĩ về vấn đề này.

“Cho tôi một chút thời gian xử lý.”

“Không.” – Tôi lạnh lùng mở miệng – “Không phải là xử lý, mà là đối mặt, là đối đãi, là trách nhiệm.”



Anh ấy lộ ra vẻ không hiểu.

“Bỏ đi, anh quay về từ từ nghĩ đi. Anh là một người đàn ông, cho dù lý do bắt đầu nhân duyên với người khác là gì, hãy luôn chân thành đối mặt. Nếu không, anh không nghĩ đối phương đáng thương sao?”

Anh ấy gật đầu, không biện minh.

“Còn tôi, tôi có một mình Tinh Nam là đủ rồi.”

“Vậy tại sao trước đây em lại nát rượu?”

“Tôi quên rồi.”

“Không phải là vì không có con trai?”

“Không phải.”

“Vậy vì sao bây giờ em lại không cần con trai nữa?”

Hiện tại tôi thật nhớ vị tổng tài độc đoán hút thuốc, uống rượu và ăn chơi sa đọa ở văn phòng, chứ chẳng muốn nói một lời với tên bịp bợm phiền phức trước mặt này.

“Tôi nói anh có thể…” – Tôi không kiên nhẫn muốn kết thúc cuộc nói chuyện này.

“Mẹ.” – Không biết Diêu Tinh Nam đã tỉnh dậy từ lúc nào, lúc này đang ôm một con thỏ đồ chơi đứng ở cửa phòng khách sợ hãi nhìn tôi và Diêu Kế Lai – “Hai người đang cãi nhau sao?”

Tôi và Diêu Kế Lai không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Tôi đi tới trước ôm Diêu Tinh Nam lên: “Không có nha, mẹ và ba đang thảo luận công việc thôi.”

Trán của Diêu Tinh Nam dán lên mặt tôi, hỏi: “Thảo luận cái gì vậy ạ?”

Tâm trạng của Diêu Kế Lai hình như rất tốt, đi tới trước bóp bóp hai má của con bé: “Ba và mẹ đang thảo luận với nhau để sinh cho Tinh Nam một đứa em trai.”

Nghe câu nói này, tôi như muốn phát hỏa.

Nhưng không đợi tôi bùng phát, Diêu Tinh Nam đã la lên: “Không muốn em trai nhỏ! Không muốn em trai nhỏ! Không muốn em trai nhỏ!”

Con bé vừa la vừa cố gắng vặn người, tôi vội vàng bế xốc lên mới có thể ôm chắc con bé trong lòng, lập tức an ủi con bé: “Không cần em trai nhỏ, không cần em trai nhỏ, không cần mà! Ba con chỉ đùa con thôi! Ngoan nào!”

Kết quả là Diêu Tinh Nam giống như không nghe thấy, lại khóc lớn hơn: “Không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ! Oaaaa…”

Diêu Kế Lai chắc chưa bao giờ thấy cảnh trẻ con náo loạn tức giận như thế này, ngay lập tức mất đi thái độ bình tĩnh thường ngày, anh ấy vò đầu bứt tai, lắp bắp: “Ba… con… mẹ con…”

Tôi giận dữ trợn mắt, bước nhanh đến bàn cà phê cầm lấy bản thiết kế, đi đến trước mặt Diêu Kế Lai dúi vào tay anh: “Anh cầm cái này rồi đi nhanh đi, đừng quên những điều kiện đã nói trước đó.”

Tôi nói xong, không đợi Diêu Kế Lai nói gì đã vội vàng đuổi anh ấy ra ngoài.

“Không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ, không muốn em trai nhỏ! Oaaaa… Không muốn em trai nhỏ!”

Diêu Tinh Nam vùi đầu vào cổ tôi khóc đến mức không biết đã ném con thỏ đồ chơi xuống đất từ lúc nào.

Tôi ôm con bé ngồi xổm xuống một cách khó khăn, nhặt con thỏ lên: “Tinh Nam, con nhìn nè, thỏ con của con nè!”

“Không cần thỏ con! Không cần thỏ con! Không cần thỏ con! Oaaaaa…” – Con bé đưa bàn tay nhỏ ra, không ngừng lắc trong không khí để từ chối.

“Được được được, không cần thỏ con, cũng không cần em trai! Con đừng khóc nữa được không!”

Đầu con bé úp vào cổ tôi, miệng vẫn thút thít.

“Con xem, con xem, ba con đi rồi!”

Nghe được câu này, Diêu Tinh Nam nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, tiếng khóc cũng yếu đi; thấy trong phòng không còn bóng hình của Diêu Kế Lai nữa, lúc này mới yên tâm.

“Ba đi rồi. Ừm… Như vậy sẽ không có em trai nhỏ nữa… hức hức…”

Tôi dở khóc dở cười.

Cả một buổi tới, tôi chìm trong ba ngàn câu hỏi của Diêu Tinh Nam:

“Mẹ ơi, mẹ yêu con không?”

“Mẹ ơi, mẹ yêu em trai hay là yêu Tinh Nam?”

“Mẹ ơi, tại sao ba lại muốn có em trai nhỏ?”

“Là bởi vì em trai có con chim nhỏ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook