Trường Sinh Đảo

Chương 130: Phá trận

Prologue

28/08/2013

King đang ở trong một quả cầu vàng kim chói mắt.

Quang cảnh này làm hắn nhớ lại lần đầu tiếp xúc với chân lý, cũng là một khoảng không vàng kim mỹ lệ như vậy. Chỉ khác ở chỗ, quả cầu chân lý được hình thành với vô số số liệu và ký tự chuyển động không ngừng, còn quả cầu vàng kim này lại dày đặc những kiếm quang mạnh mẽ lượn lờ.

Lấy hắn làm trung tâm, những thanh kiếm này xoay tròn liên tục, sau đó liên miên biến trận, thay đổi vị trí, dần dà hình thành một dải sóng kiếm mơ hồ, ép tới phía hắn. Mỗi thanh kiếm đều tỏa ra một loại kiếm ý đặc thù, dường như chất chứa tinh hoa một đời kiếm thủ, ý cảnh rất đặc biệt, nhất thời con mắt chân lý không thể nào đọc được.

Đã không thể kiểm chứng bằng số liệu, nghênh đón dải sóng kiếm ép tới mình với thanh thế như sóng thần kia, King nắm chắc một cây gậy trên tay, xoay vài vòng lấy lực, rồi nghiêng người, vụt mạnh nó về phía trước.

Oành...

Chỉ một tiếng nổ, King không tự chủ được lui lại vài bước. Sắc mặt hắn không còn vẻ lạnh nhạt nữa, loáng thoáng cảm thấy bất ngờ.

Vừa rồi, chỉ trong một giây đã có hơn 3000 đoạn kiếm khí bắn tới chỗ hắn, trùng trùng lớp lớp, hình thành một đòn hợp kích đặc biệt, lực tập trung mạnh mẽ khiếp người.

Nếu một cận giới hoàng lọt vào trong quả cầu này, chỉ một đòn vừa rồi đã đủ khiến hắn thành trăm mảnh vụn.

Lấy thực lực một giới hoàng của hắn, không ngờ cũng bị bức lui ba bước.

Phải biết lúc trước Vương Tử Trực thiêu đối năng lượng toàn thân cũng chỉ miễn cưỡng cản lại được một kích của hắn. Giới hoàng và cận giới hoàng, nghe thì có vẻ gần gũi, nhưng chênh lệch trong đó không phải dùng lẽ thường có thể so sánh được.

Lại một dải kiếm khí nữa bắn tới.

Kiếm ý tinh diệu, đủ thể loại, có bá đạo mạnh mẽ, có nhu hòa quấn diết, có quỷ mị âm nhu, có cực tốc, có nặng nề, dường như 3000 đạo kiếm ý trong mỗi đợt sóng đều là tinh túy của cả một đời tông sư, tạo ngộ về kiếm đã đạt đến đăng phong tạo cực.

Một dải sóng bắn đến như dấu hiệu khởi đầu, theo sau đó cả không gian kim cầu này liên tiếp rung liên, kiếm ý như thủy chiều, theo những dải sóng dày đặc từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Ầm.

King mạnh mẽ ngạnh kháng một dải kiếm khí nữa, cơ thể hắn bị đẩy lùi về phía sau mười mét. Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, vung tay, ánh sáng lóe lên, ngay lập tức đã cầm lấy một cây gậy nữa, nương theo quán tính, xoay người vụt mạnh về phía sau.

Oành...

Lại một dải sóng kiếm khí bị đánh tan. Nhưng kiếm khí vẫn còn rất nhiều. Dưới sự thôi động của Phi Kiếm, liên tục bắn tới không hề muốn cho hắn nghỉ ngơi một chút nào.

Con mắt chân lý hoạt động hết công suất, dưới công kích như thủy triều kia, King vẫn tìm ra được vài điểm dải sóng có tần suất thấp nhất, hẳn là vì vội vàng hình thành nên uy lực không được hoàn mỹ, hắn nhanh chóng lao vào đó, đánh tan những dải sóng này, sau đó thoát ra khỏi thế bao vây, lại lập tức bị những dải sóng khác liên tục đánh tới.

Mỗi lần hắn mạnh mẽ vụt tan một đạo kiếm ý, sắc mặt Phi Kiếm lại tái nhợt đi một chút.

Kiếm trận này mạnh mẽ như thủy triều, có thể thôi động vô hạn, nhưng cần tinh thần và tu vi của Phi Kiếm điều khiển, mỗi một gậy nện xuống đều như hung mãnh đánh vào linh hồn cô ta nhập trong kiếm trận một cú thật mạnh, nếu Phi Kiếm không liều mạng chịu đựng hẳn cô ta đã gục xuống từ nãy.

Hỏa Long âm thầm kinh hãi. Năm đó với kiếm trận này, Phi Kiếm có thể một mình đồ sát cả một môn phái ở tiên giới trước khi rời đi, lưu lại hung danh hiển hách, bị coi là tà ma ngoại đạo, không ngờ chỉ để vây khốn một giới hoàng cũng khốn khổ như vây.

Giới hoàng và cận giới hoàng, chênh lệch thật sự lớn như vậy sao !?

Đôi tay King như đang múa một vũ điệu cổ quái, hoạt động không ngừng nghỉ, xung quanh hắn hai mét có lẽ là khoảng không gian yên bình nhất trong kim cầu ngập bởi kiếm quang này. Ngưng kiếm thành khí đã khó, để trong kiếm khí có ý niệm của kiếm thủ hình thành những hiệu ứng đặc biệt lại càng khó hơn, làm được như vậy, kiếm thủ đó ít nhất cũng phải đạt tới mức độ tông sư, có thể khai tông lập phái, truyền dạy nhưng điểm tinh diệu của kiếm ý đó.

Ấy vậy mà mỗi đợt sóng kiếm khí này đều chất chứa 3000 đạo kiếm ý khác nhau, mỗi lần đỡ lấy một dải sóng kiếm ý, hắn còn phải dùng một phần thực lực duy trì để loại bỏ những hiệu ứng từ kiếm ý mang tới, phiền phức vô cùng.



Tất nhiên chỉ là phiền phức mà thôi, thứ này chỉ vây khôn hắn được nhất thời, muốn lấy tính mạng của hắn thì còn xa mới được.

Cây gậy trên tay lại xoay tròn, ánh sáng trong kim cầu cũng là ánh sáng, bởi vậy đều phải thuần phục định phách thần quang, cũng là ánh sáng hủy diệt của hắn. Tất cả đều bị hút vào, nén lại sau mỗi một vòng xoay của cây gậy. Đến khi hắn xoay được mười vòng, ánh sáng tụ tập đã đạt đến một mức khủng khiếp.

“Chân lý”.

Những số liệu vàng óng trong đôi con ngươi trong suốt chợt xoay tít, dữ liệu điên cuồng vận chuyển, cả thế giới dường như bị chia thành những hạt tròn nhỏ li ti. Dưới con mắt này, vạn vật đều trở về đúng bản chất, tất cả dù có đặc biệt tới đâu, cũng chỉ cấu thành từ phân tử và nguyên tử.

Để thôi động những dòng kiếm ý này, cần một loại tín hiệu liên lạc, không cần biết tên gọi của nó là gì, tất cả các dạng tín hiệu đều được cấu thành từ những dao động của hạt nhỏ li ti, dẫn đến phản ứng dây truyền hình thành những đoạn mã đặc biệt.

Với con mắt này, hắn có thể nhìn và phân tích rõ được, hạt nào đang chuyển động với mục đích truyền tín hiệu.

King cầm trên tay một khối bom khủng bố, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, đôi mắt chân lý nheo nheo lại, xuyên qua kim cầu, dễ dàng phát hiện vị trí của phi kiếm ở bên ngoài. Hắn lạnh lùng vung tay, dải sáng chói mắt bám trên đầu cây gậy mang theo dao động kịch liệt bắn ra.

Vừa rời khỏi cây gậy, những dải sáng này đột nhiên phân tách thành hàng tỉ tỉ dải sáng nhỏ hơn, mắt thường đã không còn cách nào phân biệt, mỗi dải sáng chuẩn xác đánh tan những hạt nhỏ đang dao động, truyền tín hiệu từ phi kiếm tới kiếm trận.

Khả năng phân tích, khả năng khống chế tinh vi lực lượng mỏng manh ở mức phân tử nguyên tử thế này là thế mạnh, cũng là điểm đáng sợ nhất của chân lý.

Xèo...xèo...

Vô số dải sóng kiếm ý không ngừng trào đến đón tiếp một kích này, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều bị phân giải, giống như bọt biển, tan biến giữa không trung.

Kiếm trận giống như một cỗ máy giết người hoàn mỹ, nhưng cú đánh này đã phá hỏng bộ phận ra lệnh của nó, giống như một siêu máy tính bị người ta cường hành phá nát phần mềm, kết quả của nó cuối cùng chỉ có thể là...

Băng toái.

Phi kiếm cảm giác được những luồng thần thức của mình phân ra để điều khiển kiếm trận cùng lúc bị ánh sáng hủy diệt tập kích, thiêu đốt không ngừng. Thần thức là một phần của linh hồn, giống như người ta chia sự chú ý của bộ não ra để làm nhiều việc một lúc. Lúc này tất cả những luồng phân chia ra đó đều bị ánh sáng hủy diệt đập nát, hậu quả thê thảm khỏi nghĩ.

Phi kiếm không kịp kêu lên một tiếng nào, đại não giống như bị người ta hung hăng bóp nát, thất khiếu đồng loạt trào máu, toàn thân bất động, cứ như vậy lơ lửng giữa không gian.

Giao thủ chưa tới mười lăm phút, ba trong bốn cận giới hoàng của ma giới đã thảm bại.

...

Kiếm trận rung lên âm âm, tất cả kiếm ảnh đã loáng thoáng mơ hồ, những đòn công kích bắt đầu rời rạc, không còn chút liên kết nào, thậm chí có vô số dải sóng kiếm tự triệt tiêu lẫn nhau.

Kim cầu hình thành từ kiếm trận này chợt giống như một quả bóng bay lớn, chỉ cần chọc một cây kim nhỏ sẽ nổ ra tan nát. King tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn lại vung tay, một dải sáng nữa lại bắn tới chỗ Phi Kiếm đã bất động, sống chết không rõ.

Dải sáng mang theo uy áp khổng lồ cứ vậy một đường xé rách không gian, xuyên qua vô số đạo kiếm ý mạnh mẽ bắn đi, thẳng tới chỗ Phi Kiếm.

Hỏa Long kinh hãi thất sắc, nghĩ cũng không cần nghĩ, liều mạng chắn trước mặt Phi Kiếm, nhưng tự hắn cũng biết, chồng thêm cái mạng của mình vào cũng đừng mong đỡ lại một kích này. Nhưng trong cơn tuyệt vọng hắn chỉ còn biết làm như vậy.

Nhưng thế sự vô thường, kỳ tích liên tục sinh ra, cứu tinh thường tới những lúc người ta kiên trì đến phút cuối cùng, như một vở kịch được sắp xếp sẵn để câu khán giả.

“Công kích mạnh mẽ đến mức đánh xuyên được kiếm trận, King của trường sinh đảo, ngươi thật sự làm bổn đế đại khai nhãn giới đấy !”

Đột nhiên, trong hư không vô tận, một âm thanh trào phúng, nhưng cao ngạo vang lên.

Theo sau đó, một thân ảnh màu đen nhỏ nhắn đứng chắn trước Phi Kiếm, trước loạt không gian đổ vỡ mở đường cho dải sáng như con quái thú cuồng bạo kia, tà áo bay lượn phấp phới, nhưng không che đấu được bóng dáng nhỏ nhắn.



Đó là một cô bé chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, trước khi Phi Kiếm kịp kinh ngạc, một kích này của King đã có người thay cô ta tiếp lấy.

Cô bé vung tay, hai quả cầu trong suốt từ ống tay áo bắn ra, bên trong đó những điểm sáng di chuyển hỗn loạn như sao trời vô tận, quả cầu trong suốt bọc trong đó vô số khối lập phương được sắp xếp theo những góc độ khác nhau, xoay tròn quanh trục, nhìn qua rất kỳ diệu.

Dải sáng mạnh mẽ giống như không gì không thể phá của King vừa tiếp xúc với hai quả cầu này đột ngột đổi hướng, rẽ sang hai bên, để lại hai đường kẻ lạnh lẽo trong không trung, hơn mười giây mới hoàn toàn tiêu thất, khiến một đoạn không gian ầm ầm sụp đổ.

Cặp mắt màu vàng của King xoay tròn liên tục, hôm nay hắn liên tục gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, dù tâm tính lạnh nhạt cách mấy cũng khó mà bình tĩnh được. King nhíu mày:

“Nguyên nhân đạo quả !?”

Đó là tên hai quả cầu cô bé gái kia đánh ra, đễ dàng đổi hướng luồng sáng cực mạnh của hắn. Ánh sáng hủy diệt nắm giữ lực sát thương mạnh nhất trong các nguyên tố, đổi hướng nó là lựa chọn khôn ngoan nhất, nhưng dưới sự kềm chế của hắn mà vẫn có thể làm được, lại khá thong dong, cô bé này ít nhất cũng phải cùng đẳng cấp với hắn. Cũng là một giới hoàng.

Lúc này Phi Kiếm và Hỏa Long mới có thời gian nhìn tới người vừa cứu mình.

Ông tay áo trải rộng, như đôi cánh bướm nhỏ xinh, bộ váy áo liền thân, quấn quanh bởi ba đoạn duy băng màu đen sáng bóng, tà váy chỉ đến đầu gối, đổ lộ ra đôi chân trần trắng bóc.

Tiểu cô nương này mắt sáng như sao, bên trong bao hàm những quang mang thâm thúy, đôi đồng tử bên trong có vô số vòng sáng nhỏ di động không ngừng giống như trời sao. Làn da trắng muốt, tương phản với mái tóc đen dài suôn mượt. Tóc đen, mắt đen, môi hồng da trắng, mỗi sắc màu đều cực độ hài hòa, khi lại tương phản làm cô bé này dễ dàng tạo ấn tượng với mọi người, chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên được.

Hư không đã ngừng đổ vỡ, một đám mây phiêu phù từ trong vùng hỗn loạn trước đó trôi nổi đi ra, đứng trên đó là hai người, một già một trẻ. Người già nhìn thấy King thì khuôn mặt chợt sa sầm, hung quang bức ra từ đôi mắt đã có vẻ mờ đục, nhưng vẫn cung kính khom lưng đứng sau lưng thanh niên kia. Môn chủ của không linh kiếm môn, một trong lục đại phái thiên đình, lúc này mang bộ dáng của kẻ thất phu, tự mình làm khó mình, hắn không quen khom lưng uốn gối với ai bao giờ, động tác hết sức cứng ngắc.

Thanh niên đằng trước có vẻ rất thong dong, khuôn mặt tự tin đầy bá khí, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn xuống chúng sinh như nhìn một đám rác với vẻ khinh miệt.

Đánh ra một kích kinh người, thân thể cô bé như đám mây trôi nổi, lộn ngược một vòng trên không, sau đó nhẹ nhàng đặt gót sen tinh xảo lên bàn tay một người thanh niên vừa vén hư không như tấm màn lớn xuất hiện. Dường như loạt công kích vũ lộng lại mạnh mẽ vô cùng kia, chỉ là một đoạn khiêu vũ trên bàn tay hắn thôi vậy.

Cô bé nhỏ xinh này sau đó tùy ý ngồi xuống trên bờ vai chàng trai đó, bộ dáng quyến luyến không dời, giống như một sủng vật yêu thích chủ nhân, chỉ muốn cả hai biến thành nước, hòa tan cùng hắn vậy. Tất cả mọi người xung quanh đều trở thành không khí, trong đôi mắt cô bé chỉ có hắn mà thôi.

Thanh niên lạ lẫm này xoa xoa đầu cô bé vài cái với vẻ mặt cưng chiều, cô bé nhắm mắt lim dim có vẻ vô cùng hưởng thụ, chỉ là khuôn mặt vẫn giống như con búp bê, chẳng có mấy cảm xúc.

“Thiên hậu... !?” Tất cả cùng một tiếng kinh hô.

Chỉ vài đòn hời hợt đã bộc lộ thực lực kinh người, tóc đen mắt đen, bộ dáng loli trong tà váy ngắn thuần một màu đen tuyền, vài đặc điểm này đã chỉ rõ thân phận cô bé.

Vợ của thiên đế - Dao trì thánh mẫu. Hay còn gọi là thiên hậu.

Nghe đồn rằng vì muốn giúp thiên đế thoát khỏi khốn cảnh bị cải lão hoàn đồng, thiên hậu không tiếc thiêu đốt sinh mệnh lực cùng linh hồn của mình, chia sẻ sang cho hắn, khiến thân thể cũng bị teo nhỏ lại, và ý thức cũng mất đi hoàn toàn. Giống như một con rối, mất hết tất cả, chỉ còn lại sự quyến luyến, dựa dẫm vào thiên đế, nghe lời hắn như một bề tôi trung thành nhất.

Linh hồn được chia sẻ nên bọn họ tuy hai mà như một. Lúc nào cũng quyến luyến không dời. Là một giai thoại cực đẹp ở tiên giới.

Thiên hậu tới đây, lại nhu thuận như bé ngoan ngồi trên vai một thanh niên xa lạ, môn chủ không linh kiếm phái đứng khom lưng đằng sau hắn, thằng ngốc lúc này cũng phải biết thân phận của hắn. Khuôn mặt ngạo nghễ, tràn ngập bá khí, tư thái nắm giữ thiên địa trong tay, khiến chúng tiên thuần phục, tất cả những đặc điểm này chỉ có trên một người.

Thiên đế - Hạo thiên – Bá chủ thiên đình và là giới hoàng số một của tiên giới.

Hắn, không ngờ đã thoát khỏi cảnh cải lão hoàn đồng, bộ dáng thanh niên tuấn tú sung mãn, thực lực chắc chắn không thể đo lường. Quỷ dị ở chỗ, khuôn mặt này giống y hệt Lục vân Tiên.

Liếc nhìn đủ loại ánh mắt phức tạp xung quanh, Thiên đế nhếch miệng cười nhạt:

“Xem ra bổn đế không tới chậm, xém chút nữa mất cuộc vui này rồi !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook