“Chúng Tôi Xin Được Làm Gái Ế, Vì Thời Nay Làm Vợ Khó Quá Đi Thôi!”



Trên mạng, rồi trong cuộc sống, chẳng thiếu để bắt gặp những cô gái đã từng thốt lên: “Ôi em sợ lấy chồng quá!”. Cô thì nhẹ nhàng hơn: “Em chưa muốn kết hôn, chưa sẵn sàng làm vợ!”. Nhưng thậm chí lại có cô kiên định tuyên bố: “Em muốn làm mẹ đơn thân, không cần chồng!”, dẫu rằng hoàn cảnh chưa hề đưa đẩy đến bước đường ấy.

Với cái tâm lí sợ kết hôn như thế, bảo sao mà chẳng thiếu những cô nàng đã quá lứa nhỡ thì, bị mọi người liệt vào hàng ngũ gái già, gái ế rồi nhưng họ vẫn đỉnh đương chẳng mặn mà gì với việc chồng con. Hỏi họ, thì họ bảo, họ tình nguyện ế, họ xin được ế! Tại sao ư? Nguyên do chẳng đâu khác ngoài việc, làm vợ thời này khó quá đi thôi!

Vợ thời nay á, đầu tiên, là phải đẹp. Cái thời “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” ấy đã xa lắc xa lơ, chuyển sang thời “xấu cũng là 1 cái tội” rồi. Nhan sắc kém một chút, về nhà chồng thể nào cũng bị chê bôi, dè bỉu, mang ra so sánh với dâu nọ dâu kia ngay. Vẻ đẹp ấy còn phải liên tục được bảo dưỡng, duy trì, cho dù có bụng bầu vượt mặt, con nhỏ quấy khóc cả đêm, không thì dần dà chồng chán, chồng chê, và đấy là lí do mà những người chồng cho là vô cùng chính đáng để họ chạy ra ngoài “ăn phở”.

Vợ phải khéo léo nữa nhé. Khéo léo trong lời ăn tiếng nói, cách cư xử với chồng, nhà chồng, bạn bè chồng. Trót nói một câu nhỡ miệng để mẹ chồng giận thì biết rồi đấy, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mẹ chồng vẫn còn mang ra “nhai lại”. Rồi khéo là còn phải nấu nướng ngon, cắm hoa đẹp, làm bánh tài, trang hoàng nhà cửa có thẩm mỹ, đại để là nữ công gia chánh tốt. Vụng về, hậu đậu chồng so bì với người ta ngay, mà mẹ chồng cũng ngày ngày chỉ trích, phàn nàn ong hết đầu cho xem. Khéo léo trong cả chăm con nữa, con hay ốm vặt, con còi là tại mẹ chứ đâu!

Vợ phải tuyệt đối coi bố mẹ chồng như bố mẹ mình mà báo hiếu phụng dưỡng, coi anh em nhà chồng như anh em ruột mình mà đối xử tận tình, giúp đỡ hết mình. Nhưng có được nhà chồng đáp lại tương tự, coi mình như con gái trong nhà hay không thì lại tùy thuộc vào… may mắn, không được thì cũng phải chấp nhận, phận dâu con mà, dám đòi hỏi là sao. Còn chồng mình có đối xử với đằng nhà vợ như thế hay không thì cũng chẳng dám chắc, vì “dâu là con, rể là khách”, sao lại bắt khách coi gia chủ như người nhà được?

Vợ phải khỏe mạnh đấy. Nhỡ mà ốm đau là không có ai chăm chồng chăm con, làm việc nhà cho đâu. Bệnh nặng phải vào viện nằm vài tháng nữa thì vứt chồng con cho ai, hơn nữa là chẳng có ai có thời gian và sức lực chăm vợ nằm dầm dề ở viện đâu, ngoài bố mẹ đẻ và anh em ruột nhà mình. Mẹ chồng có tuổi rồi mà, còn chồng thì đàn ông, không thạo mấy việc đấy, hoặc có khi vắng vợ buồn tẻ chồng còn bận tìm nguồn vui bên một cô nàng nào đấy rồi cũng nên.

Vợ là phải biết đẻ. Chả may có bệnh gì trong người thì mẹ chồng sẽ thủ thỉ: “Dâu không có đứa này có đứa khác, ngoài kia đầy đứa biết đẻ”. Còn chồng ấy hả, đi chữa vài lần còn được, chứ tính đến đơn vị năm là thấy oải rồi, thôi đi kiếm con ở chỗ khác cho đỡ phiền phức mà chả tốn kém mấy!

Vợ phải có sự nghiệp riêng để khỏi ăn bám, phụ thuộc vào chồng. Mặc dù có không đi làm thì vợ cũng ở nhà quay cuồng với hàng đống việc, để chồng lúc nào cũng có quần áo tinh tươm đi làm, có bữa ăn nóng sốt khi về nhà, có nhà gọn gàng để ở và con cái ngoan ngoãn, sạch sẽ. Vợ ăn bám là cấm không được lên tiếng, có ý kiến gì nhé, không có tiền thì mời ngậm miệng lại ngay. Muốn tiêu gì phải giải trình với chồng cụ thể, kể cả là gói băng vệ sinh. Phải im lặng chấp nhận nếu chồng có cáu gắt vô lí, đi sớm về khuya, vô tâm vô tính, thì ai bảo vợ không kiếm ra tiền!

Vợ còn phải thông minh, biết cách giữ chồng, đánh bại, dẹp tan những cô nàng ngấp nghé chồng mình. Phải khôn ngoan, chứ cứ sồn sồn ghen loạn lên là chồng phản cảm ngay, lại ngả sang em gái ngọt ngào nũng nịu ngoài kia thì chết. Nên nhớ, dịu dàng quá dễ gây nhàm chán, đỏng đảnh tiểu thư chẳng ai chiều nổi, nói nhiều mất duyên nói ít thì vô vị, trẻ con nhức đầu mà nghiêm túc người lớn quá thì mệt óc, nhiều lắm, tóm lại vợ làm gì thì làm, miễn là phải nắm giữ được cái dạ dày, trái tim lẫn “cậu nhỏ” của chồng, thế mới thành công giữ được chồng khỏi bay nhảy.

Phải bao dung nếu chồng có trót phạm lỗi, vợ nhớ đấy! Đàn ông có trót đi “bập bênh giao lưu” bên ngoài thì sau rồi họ cũng về nhà thôi. Suy cho đến cùng thì có mòn đi phân thịt nào đâu, mà sao các bà vợ phải xoắn hết lên, không bao dung được cho chồng? Xã hội giờ nhiều cám dỗ, đàn ông lại là động vật thường suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thế nên đòi đàn ông phải có bản lĩnh kiềm chế thì hơi bị hoang đường, phi thực tế rồi, phải suy nghĩ lại ngay nhé!

Đấy, sơ sơ như thế cũng đủ khiến các cô gái chưa chồng sợ khiếp vía rồi. Họ hoài nghi năng lực của bản thân, nếu đấy là chân dung một cô vợ tốt thì họ có xách dép lên chạy cũng không đuổi kịp. Vì thế, nếu ai hỏi đến, họ có đồng thanh hô “Chúng tôi xin được ế, vì thời nay làm vợ khó quá đi thôi!”, âu cũng là điều có thể hiểu được!