Đừng Vì Bất Kỳ Lý Do Gì Mà Để Lạc Mất Nhau Giữa Cuộc Đời Đầy Sân Si Này!



Anh dành toàn bộ thời gian cho khởi nghiệp, còn cô vất vả với công việc văn phòng bận rộn. Rồi cũng tới lúc họ cảm nhận thấy mình thiếu thời gian dành cho nhau. Cô bướng bỉnh một mình với những bộn bề của cuộc sống, sự chèn ép của đồng nghiệp và những yêu cầu phi lí của cấp trên. Anh mệt mỏi ngày đêm cùng những dự án mới, anh bán phổi bán sức khoẻ của mình trên những bàn nhậu để kéo về những hợp đồng cho dự án khởi nghiệp của mình. Đến cuối ngày, họ nhìn nhau chỉ còn thấy mệt mỏi và chán nản. Họ không thể đòi hỏi sự chia sẻ và cảm thông từ người còn lại… vì ai cũng mệt.

Rồi cũng tới lúc anh và cô cãi nhau. Lúc đầu chỉ là những xích mích nhỏ. Sau rồi là những trận cãi vã như cơm bữa. Cô bướng bỉnh, không chịu hiểu cho anh. Anh tự ái và trách cô. Trong giây phút ấy, anh nói ra lời chia tay. Hai người rơi vào khoảng im lặng bất tận và chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Không khí nặng nề của xã hội, sự áp lực đồng tiền, không gian nặng nề của căn phòng nơi hai con người giận nhau đang đứng, tất cả đè chặt lên cô và anh. Chẳng ai nhìn ai nữa. Cô lẳng lặng ngồi ôm máy tính vừa khóc vừa làm việc. Anh ra ngoài châm điếu thuốc rít một hơi thật sâu và bắt cuộc gọi đi nhậu của “đối tác”.

Trong cơn nhậu đã say, anh nhớ cô. Cô ngồi ôm máy tính cũng chẳng thể tập trung làm việc, lục lại đống ảnh cũ và cô cũng nhớ anh. Anh trở về nhà khi trời đã tối khua, lẳng lặng nhìn tấm thân nhỏ bé của cô đang nằm co ro một góc giường. Còn cô nhìn vào những bức ảnh đã cũ. Họ bình tĩnh nhìn nhau. Thật dài và thật sâu.

Ký ức như bộ phim cũ, chầm chậm quay lại mọi thứ. Bất chợt anh mỉm cười, cầm lên một tấm ảnh trong bộ ảnh đã vương vãi trên giường. Đó là bức ảnh ngày tốt nghiệp. Hôm đó vui thât, chỉ toàn tiếng cười và chẳng có giọt nước mắt nào cả.

Lúc đó, họ hạnh phúc bên nhau vì những điểm hoàn hảo lẫn không hoàn hảo của nhau. Họ đã thức cùng nhau những đêm đông ôn bài. Cũng nắm tay nhau vượt qua bao mùa hè ve kêu râm ran. Bao mưa gió nắng bão đã vượt qua được. Đến ngày trời xanh mưa tạnh, cô và anh lại buông tay nhau sao?

Anh trách cô bướng bỉnh, anh giận cô. Giận thật đấy vì cô chẳng chịu hiểu cho anh gì cả. Cô lại dỗi anh. Vì những quan tâm chẳng đủ đầy như trước…

Nhưng cô và anh à! Có yêu mới giận. Có thương mới trách hờn. Bởi suy cho cùng, cả hai đều vẫn đang cố gắng hết mình cho tương lai chung sao?

Thật ra, chuyện yêu đương - ngày từ đầu - chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Thế nhưng, đừng bởi vì chút lạc nhịp đã vội buông tay nhau. Đừng đưa câu chia tay dễ dàng đến thế. Đừng vì những cái tôi quá cao mà để 2 trái tim phải mất nhau trong cuộc đời đầy sân si này!

Cuộc sống đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Nếu còn thời gian yêu nhau thì hãy tâm sự cùng nhau, thấu cảm với nhau hơn, quan tâm nhau nhiều hơn và học cả cách tha thứ cho nhau nữa. Để mỗi ngày chúng ta yêu nhau nhiều hơn. Anh và cô nhé!