Tôi Gọi Người Là Thứ Phù Phiếm Trần Gian!

Khi anh đóng sập cánh cửa này lại, em sẽ trả anh về với những tất bật của riêng anh. Về lại một nơi em chẳng bao giờ thuộc về. Về với thế giới bao la của anh - nơi mà em luôn loay hoay và thản thốt đứng ngoài bậc cửa nhìn anh, nơi em rất muốn cũng chẳng thể nào bước vào được...

Khi em bước xuống máy bay, em sẽ trả em lại nơi em luôn thuộc về. Nơi có những khoảng trống không anh, nơi nước mắt luôn mặn mòi, nơi nỗi nhớ luôn đồng hành với bao hoang mang vô định...

Cuối cùng em cũng phải rời đi. Cuối cùng em cũng phải cất anh vào một nơi nào đó rồi lại mang một khuôn mặt bình thường mà sống tiếp. Giấc mơ đã khép lại, anh vẫn rất gần, nụ hôn còn phớt trên má, cái ôm xiết chặt môi gần môi... Tất cả sẽ như những thước phim quay chậm đang chực chờ cấu xé. Em trốn vào một góc của cuộc đời cho phép mình nhớ anh, cho phép mình viết những điều phiền phức, về những ngày bên nhau cùng nhau dạo phố... Chỉ mới hôm qua thôi nhưng sao cô đơn quá anh ạ, cái cảm giác đan tay một ai đó với những yêu thương thống thiết, rồi bất chợt biến mất chỉ thấy còn lại mình với những vô hình. Mọi thứ cứ như bong bóng xà phòng tan biến như chưa hề tồn tại...

Tôi gọi người là thứ phù phiếm trần gian. Bởi với tôi người cứ mơ hồ hư hư thật thật. Với người tôi cũng như một kẻ đến rồi đi. Chúng tôi chẳng là gì của nhau cả. Cái gì gọi là tạm bợ, cái gì gọi là không rõ ràng, cái gì là chỉ cần trong lúc cô đơn... chúng tôi có hết... không hứa hẹn, không trách nhiệm và chắc chắn là không có hối tiếc.

Bạn chẳng thể phân định được khi bạn nhận ra mình yêu một người nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, nhưng tuyệt nhiên sâu đậm ngỡ trăm năm... Bạn chẳng thể còn phân định đâu là đúng đâu là sai, không thể biết mình đang đánh đổi cái gì, tình yêu bỗng trở nên mù quáng. Trớ trêu thay đó lại là mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã biết trước kết thúc, một mối quan hệ hờ hững với những dấu chấm phía sau. Chẳng ai biết trước điều gì, chỉ biết hôm nay thứ tình cảm ta đang dành cho người sâu sắc nhưng vô vọng. Kết thúc hôm nay hay ngày mai còn có thể tiếp tục... chỉ là dấu ba chấm vì vậy buông tay hay níu kéo đều bất khả như nhau...

Đặt nhau ở bên cạnh cuộc đời được không anh? Trên đời này thật sự có những thứ tình cảm như vậy sao. Rồi chúng ta sẽ tốt lên hay lại ngập chìm trong đau khổ, say đắm quá có biến thành tuyệt vọng, đau đớn quá có biến thành cố chấp, em đang cố chấp giữ lấy thứ tình yêu này chứ không phải cố chấp giữ lấy anh. Chúng ta chỉ cần ở một bên đời nhau có thể nhìn thấy nhau để mà sống tiếp, cũng hy vọng một trong hai có thể hạnh phúc thật sự và quên người kia đi, dù thế nào cũng là không oán trách, không oán trách...

Đó là yêu ngu ngốc, ôm lấy thứ ánh sáng phù phiếm của trần gian...!