Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 10: Tử Đằng - Gió mang Oải hương về nơi đây

Tentuine

15/09/2016

*** Sáng hôm sau, Chu Tử Đằng uể oải nhổm người ngồi dậy. Cả tối hôm qua cô đã lục đục chuẩn bị cho việc quảng bá thương hiệu thời trang của mình. Cô lúc trước khởi điểm khó khăn hơn bây giờ rất nhiều. Nguyên chủ vốn đã nổi tiếng nên cô có thể dựa vào những vụ lùm xùm này mà mua chuộc cánh nhà báo quảng cáo nhãn hiệu. Cô cũng không cần phải tốn phí thuê người mẫu và thợ chụp ảnh làm case đầu bởi vì nguyên chủ có lợi thế ngoại hình, Mạc Lưu Ly lại đam mê nhiếp ảnh nên cô có thể hối lộ cô bé này làm việc với mình. Vốn liếng cô cũng có đầy đủ vì trong tài khoản của nguyên chủ còn tận mấy trăm triệu. Cô cũng đã liên hệ với nhà môi giới để mua đất xây công ty. Giờ cô đã dày dạn kinh nghiệm hơn, cô tin mình sẽ không gặp trắc trở. Cô với tắt chiếc đèn ngủ ở tủ gỗ cạnh đầu giường, lại sơ ý làm rơi khung hình đặt gần đó. Cô chậm chạp rời giường nhặt khung ảnh lên. Trong ảnh là một quý phu nhân có nét đẹp hiền từ, dịu dàng với đôi mắt buồn giống cô đến bảy phần. Kế bên bà là một cậu trai trẻ hơn có dáng vẻ điềm đạm và lịch thiệp. Hai người trong ảnh chính là Veronique phu nhân và em trai bà, cũng là cậu "Chu Tử Đằng", người nắm giữ một nửa sản nghiệp còn lại của gia tộc Esmeé La Mort diérre- ngài Roussel Esmeé La Mort diérre.

*** Cậu nguyên chủ hiện giờ là tổng giám đốc công ty người mẫu Vulgaris. Đây là công ty có số lượng người mẫu chuyên nghiệp nhất, là công ty đứng đầu được săn đón của các hãng thời trang. Một buổi trình diễn thời trang mà công ty này đứng tên luôn luôn rúng động giới truyền thông bởi đẳng cấp của nó. Cô cũng nên tận dụng thế mạnh này vì nhà ngoại nguyên chủ rất thương yêu nguyên chủ. Phải đi Pháp một chuyến mới được! Nghĩ vậy, Chu Tử Đằng liền bắt tay vạch kế hoạch công việc sắp tới. Thoáng một cái đã đến xế chiều.

***Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 7h. Chu Tử Đằng vội sửa soạn chỉn chu tới Trình gia mừng thọ Trình lão phu nhân. Cô biết được Trình lão phu nhân là người thích con gái mang dáng vấp thành thục nhưng cao sang, đơn giản nhưng tinh tế nên cô đã thiết kế riêng cho mình một chiếc đầm đỏ rượu xẻ hông rất trang trọng. Trên chiếc đầm đính những chiếc lá vàng dài óng ánh, chiếc đầm cúp ngực nhưng không lộ liễu, hở lưng nhưng không phản cảm. Cô búi tóc lên và cài một đóa hoa vàng, nhìn cô trưởng thành mà thùy mị hơn hẳn. Cô khoác thêm một chiếc khăn choàng vàng, nhìn cô bây giờ chả khác gì một quý công nương người Pháp trang nhã, cao quý. Đến dự tiệc mừng thọ của Trình lão phu nhân, cô rất biết hoàn cảnh nên không đeo quá nhiều trang sức đắt tiền, cũng không chọn đồ quá lộng lẫy. Cô dám chắc mấy cô gái trẻ kia sẽ chọn bộ đầm diêm dúa nhất, rực rỡ nhất để hấp dẫn các vị thiếu gia giàu có vì bữa tiệc này thực chất cũng mang giá trị xã giao hợp tác. Tầm cỡ như Lãnh Dịch Khiêm mà cũng phải kính nể Trình lão phu nhân, vậy bà cũng không phải là người đơn giản. Tuy nhiên, cô có lẽ là quý cô có tuổi đời lớn nhất (29 tuổi ở kiếp trước), cũng dày dạn kinh nghiệm giao tiếp nhất nên cô tin mình sẽ làm hài lòng Trình lão phu nhân. Huống chi cô còn biết được quá khứ của bà khi đọc truyện nên món quà mà cô tặng bà hôm nay bảo đảm bà sẽ thích. Chu Tử Đằng ngắm nhìn mình kiều diễm trong gương, lòng tràn đầy phấn khởi.

*** Biệt thự Trình gia nhộn nhịp, trang trọng đang vang lên những điệu valse du dương, đằm thắm. Khách khứa cũng đã đến đông đủ làm bữa tiệc mừng thọ Trình lão phu nhân, bà Lâm Ái Hoa, càng thêm náo nhiệt và rộn rã. Chủ nhân của bữa tiệc, Trình lão phu nhân một thân y phục màu đen quí phái có thêu họa tiết tinh tế, từng đường nét đều hoàn hảo không chê vào đâu được. Trình lão phu nhân tuy đã già nhưng cặp mắt vẫn toát lên vẻ tinh anh, bà đã nhàn nhã uống một ngụm trà, từng động tác nhấc chân nhấc tay đều vô cùng nhã nhặn. Từng người từng người lần lượt lên dâng quà cho bà, như mọi năm, không nhân sâm thì cũng là ngọc trai, không đá quý thì cũng là những chiếc bình cổ. Bà có vẻ nhàm chán nhìn những con người giả tạo miệng nói lời ngon ngọt này. Bên phải bà là Trình phu nhân, Hạ Nhược Tuyết. Trình phu nhân có vẻ đẹp trung niên mặn mà, tư chất thanh thoát, đôi mắt sắc sảo đang đánh giá những cô gái ăn vận xa hoa đêm nay, thật khiến bà không vừa lòng một chút nào, đây là thảm đỏ sao? Còn bên trái là Trình đại thiếu gia Trình Phong Lữ vẫn lịch lãm, tiêu soái như mọi ngày nhưng cặp mắt đã không còn phong tình như trước mà thay vào đó là một nỗi trống vắng.

***Anh đang dáo dác kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Mọi năm cô sẽ cùng Chu gia đến dự tiệc nhưng mới hôm qua anh đã nghe tin cô cắt đứt quan hệ với Chu gia. Tim anh như ngừng đập, mối liên hệ duy nhất với cô, cô đã đoạn tuyệt không thương tiếc. Cũng may trước kia bà anh rất chiếu cố cô, cô sẽ vì bà mà đến chứ? Anh cứ thấp thỏm không yên, hoàn toàn không để các cô gái đang bày biện các tư thế quyến rũ hòng tiếp cận anh vào mắt. Trình phu nhân sao lại không hiểu lòng con trai, nhưng bà cũng chỉ biết thở dài. Cũng do Trình Phong Lữ không biết trân trọng trước, thằng bé không biết rằng người phụ nữ khi đã tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông sao? Xem ra Trình Phong Lữ lần này phải cố gắng nhiều rồi.

***Cánh cửa đại sảnh nhẹ nhàng mở thu hút sự chú ý của khách khứa. Trình Phong Lữ đang túc trực bên bà nội tim như lỡ một nhịp. Là cô sao? Nhưng trái với sự mong đợi của anh, Chu Khuynh Cơ một thân váy khoét ngực màu vàng kim vô cùng lộng lẫy. Mái tóc nâu hạt dẻ xõa dài có cài một vòm hoa trên đầu, chiếc đầm lụa phất phơ có đính những hạt pha lê phát sáng lung linh, trong cô ta vô cùng nổi bật thu hút mọi ánh nhìn.

***Trình lão phu nhân thấy vậy mặt không khỏi sa sầm, coi tiệc mừng thọ của bà là nơi trình diễn thời trang sao! Trình phu nhân cũng khó chịu không kém, nguyên nhân sâu xa là vì mẹ Chu Khuynh Cơ, ả hồ ly Quách Mộng Thu đang tình tứ khoác tay Chu Cảnh Điềm kia luôn dùng thái độ khiêu khích không biết trên dưới này với bà. Đã là tiểu tam đi cửa sau còn vênh váo, cố ý chế giễu một góa phụ như bà khiến bà cũng ghét lây sang Chu Khuynh Cơ. Còn Chu Khuynh Cơ thì vô cùng bất mãn, mọi hôm thấy cô Trình Phong Lữ sẽ bước tới ôm cô ra mắt với mọi người, huống chi hôm nay cô ăn diện lộng lẫy như thế này, anh ta còn chẳng buồn nhấc chân. Cô còn thoáng thấy vẻ thất vọng trong mắt anh ta, thái độ đó là gì cơ chứ! Chu Khuynh Cơ cố nén bực bội nở nụ cười điềm đạm, e lệ cất tiếng nói trong trẻo mê ly:

-- Trình lão phu nhân, hôm nay con thật lòng chúc thọ người nên đã không màng khó nhọc tìm quà dâng người. Coi như đây là chút lòng của Cơ nhi, xin người đừng chê.

***Nói rồi Khuynh Cơ sai người đem lên một bức tượng hình con rồng bằng gỗ mộc quý hiếm có phảng phất hương trầm rất dễ chịu. Mọi người nhìn vào cũng trầm trồ, Chu gia vung tay thật hào phóng, món quà này giá trị không nhỏ nha! Chu Cảnh Điềm cũng Quách Mộng Thu không khỏi đắc ý khi thấy ánh nhìn ngưỡng mộ từ đám đông dự tiệc. Chu Khuynh Cơ còn đang cười thầm chắc chắn đây là món quà quí giá nhất hôm nay. Nào ngờ Trình lão phu nhân chỉ gật đầu nhẹ rồi phất tay ý bảo đem quà xuống làm ba người đang dương dương tự đắc kia một phen hụt hẫng. Cứ tưởng Trình lão phu nhân sẽ vô cùng thích mà khen họ rối rít. Chu Khuynh Cơ trước khi lui về bàn tiệc còn liếc nhìn Trình Phong Lữ một cái mới biết nãy giờ anh ta không hề để ý đến mình. Lòng không khỏi tức giận.

***Mọi người đã tề tựu đông đủ chuẩn bị nhập tiệc. Toàn là nhân vật lớn. Các nàng tiểu thư thì vô cùng diễm lệ, các vị thiếu gia thì vô cùng tuấn lãng. Có cậu chủ Trình gia Trình Phong Lữ lịch thiệp, khôi ngô; còn có chủ nhân Lãnh gia Lãnh Dịch Khiêm lạnh lùng, cuốn hút không phải ai cũng được gặp mặt làm các cô gái đêm nay điên đảo không thôi. Chợt cánh cửa lại mở ra một lần nữa làm mọi người đổ dồn về phía này. Chu Tử Đằng y phục không quá cầu kì mà vô cùng quí phái khoan thai bước vào. Mọi người xung quanh chợt ồ lên. Cô hôm nay không ăn vận xa xỉ mà lại rất đẹp, đẹp một cách thanh lịch. Từ cô tỏa ra khí chất cao sang lấn át các vị tiểu thư diêm dúa ở đây, làm hảo cảm của Trình lão phu nhân đối với cô tăng lên đáng kể. Trình Phong Lữ thì khỏi nói, anh vô cùng bất ngờ trước vẻ đẹp diễm lệ của cô, lòng không khỏi nôn nóng muốn mời cô một điệu nhảy. Anh đang vô cùng háo hức, vô cùng mong chờ giây phút của hai người. Anh muốn xin lỗi cô, một cách tha thiết. Nhận thấy ánh mắt nóng rực đang dán lên người mình, Chu Tử Đằng cũng nhìn về phía Trình Phong Lữ, vô cùng lạnh nhạt, còn có thêm vài phần chán ghét. Hơi thở Trình Phong Lữ như ngưng trệ, anh đau đớn nhận lấy ánh mắt vô tình của cô, lòng không khỏi cay đắng. Người ngoài nhìn vào tưởng cô đang liếc mắt đưa tình với Trình Phong Lữ thì không khỏi khinh khi, coi thường nhưng ngại có Trình lão phu nhân ở đây nên không dám làm quá. Chỉ có những ai thâm ý thì mới phát hiện, như Trình lão phu nhân đây. Thấy một màn này, bà cũng không nhịn được mà lắc đầu. Vị trí hai đứa nhỏ này hoán đổi từ bao giờ? Bà biết Phong nhi vốn có tình cảm với Tử nhi, ai bảo thằng bé cứ cố chấp giữ vẻ kiêu ngạo mà phũ phàng với người ta, để giờ thành ra thế này. Phong nhi đã ngộ ra nên hẳn là yêu Tử nhi thật lòng rồi. Có điều con bé Tử Đằng này thật khác, vô cùng lãnh đạm và vô cùng thờ ơ, đặc biệt ánh mắt con bé nhìn Phong nhi, tuyệt nhiên không hề có tí xúc cảm, như hai người xa lạ vậy. Tử nhi thành ra thế này, thằng cháu nội của bà thật đáng đánh, biết trân trọng người ta thì giờ chắc bà cũng có chắt bồng rồi. Lại nhìn sang Chu Khuynh Cơ đang nghiến răng kèn kẹt, bà không khỏi cau mày, con nhỏ này có cái gì tốt cơ chứ, rõ khẩu phật tâm xà, tưởng sẽ qua mắt được bà già này sao?***Chu Khuynh Cơ tràn đầy hận ý nhìn Chu Tử Đằng đang là tâm điểm, nghe thấy mọi người đang thì thầm giễu cợt cô, ả ta liền cao hứng, mở giọng nghẹn ngào nói:

--- Ô Chu Tử Đằng! Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, em đừng đến đây quấy phá, em muốn chửi mắng gì chị, chị sẽ chịu hết, nhưng hãy đợi về nhà đã. Em đừng làm Phong Lữ khó xử.

***Lời cô ả nói ra làm mọi người bàn tán xôn xao. Người dữ dội mắng nhiếc cô hay đối xử tệ với chị, người còn thóa mạ cô là kẻ không biết nhục còn đến gây rối. Chu Khuynh Cơ bụng vui như mở cờ chờ Chu Tử Đằng tức điên lên, muốn đấu với cô, còn non lắm! Trình lão phu nhân mặt mày tối sầm không khỏi tức giận nhìn mọi người đang ồn ào bàn tán. Quên mất bà còn đang ngồi đây sao? Trình phu nhân thấy mẹ chồng đang không vui cũng vô cùng bất mãn lườm Chu Khuynh Cơ một cái làm cô ta khẽ thu người lại. Trình Phong Lữ cũng đang vô cùng bực bội khi thấy mọi người lăng nhục Chu Tử Đằng như thế, định tiến lên một bước giải vây cho cô thì cô đã bình thản lên tiếng:

--Chị nói nghe thật hay! Tôi có thư mời của Trình lão phu nhân đường đường chính chính, chị nói vậy là ý chỉ Trình lão phu nhân kêu tôi tới đây đánh ghen với chị sao? Chị đang chửi khéo Trình lão phu nhân mang rắc rối tới cho chị sao?

*** Lời cô vừa nói khiến Chu Khuynh Cơ mặt mày tái mét. Vội quay sang Trình lão phu nhân nức nở giải thích: "Con không có ý đó, con thực sự không có nghĩ về người như vậy. Phong Lữ, anh hiểu đúng không! Anh nói gì đi.." Trái lại, Trình Phong Lữ chỉ hờ hững nói một câu làm Chu Khuynh Cơ chết trân: "Vậy ý cô là gì, để tôi nói giúp." Chu Khuynh Cơ nghẹn họng căm tức nhìn Trình Phong Lữ không muốn giúp mình, lại thêm hận Chu Tử Đằng đã xuyên tạc câu nói của mình. Mọi người ở đây cũng lạnh người trước phong thái bình thản, điềm tĩnh chứ không náo loạn, nháo nhào miệt thị Chu Khuynh Cơ như mọi ngày của Chu Tử Đằng. Ở cô mang một vẻ gì đó rất thản nhiên mà vô cùng cuốn hút, không hiện lên tí gì gọi là đau lòng khi bị thất tình. Trình lão phu nhân càng thêm hài lòng với cách cư xử đúng chuẩn tiểu thư của Chu Tử Đằng, thầm nghĩ con bé đã lớn rồi. Bà dịu dàng nói, hoàn toàn không đếm xỉa tới Chu Khuynh Cơ đang thút thít dưới kia:

--Cháu của ta! Nói năng sắc bén từ khi nào thế! Nào nào, cho bà già đây xem quà của cháu, bà rất mong chờ đấy!

***Các vị tiểu thư khác thấy Trình lão phu nhân nãy giờ không thèm liếc nhìn mình bây giờ lại cười nói vui vẻ với Chu Tử Đằng thì không khỏi đố kị. Các vị thiếu gia thì thầm nghĩ Chu Tử Đằng thật thú vị, điều đó làm Trình Phong Lữ ngồi đây hận không thể móc các con mắt đang nhìn chằm chằm kia ra. Chu Tử Đằng nghe Trình lão phu nhân nói vậy thì liền tiến thêm một bước, bắt đầu "bài thuyết trình" của mình với một phong thái rất chuyên nghiệp như đã giao du giao tiếp rất nhiều:

--Pháp. Là đất nước nơi loài hoa chớm nở, nơi tình yêu bắt đầu. Pháp, là xứ mẹ của tôi, đồng thời cũng là nơi Trình lão phu nhân đón ánh mặt trời chan hòa đầu tiên. Thiết nghĩ đây là một duyên phận, để cho hai bà cháu ta có cơ hội được gặp nhau. Giữa nơi đất khách xứ người này, cháu biết chúng ta vẫn luôn trông chờ nắng Pháp chiếu về đây, để ta được nhìn thấy Pháp thân yêu, và để ta.... được nhìn thấy Oải hương thân thuộc.***Nói rồi bức màn chắn nãy giờ được hạ xuống. Trước mặt mọi người là một bức tranh treo tường rất lớn. Bức tranh vẽ một cánh đồng oải hương tím ngát, bầu trời trong xanh mang vẻ thanh bình, phía xa kia có một ngôi nhà nhỏ tỏa khói nghi ngút làm cho khung cảnh thêm êm đềm. Ở dưới cuối tranh có khắc tên "Chu Tử Đằng" biểu thị tác giả của bức vẽ này.

***Trình lão phu nhân ngắm nhìn bức trang mà không khỏi xao xuyến. Bà bỗng nhớ về Provence thân thương nơi Pháp phồn hoa, bà cũng nhớ da diết cánh đồng Oải hương trước nhà, nhớ luôn cả mối tình đầu ngọt ngào thuở ấy. Đây là thứ bà tìm kiếm bấy lâu, một khung trời của Pháp.

--Đẹp, đẹp lắm! Ta thích lắm! Đây là món quà ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta. Đây mới là tấm lòng thành thực thụ. Tử Đằng, cảm ơn cháu, ta rất cảm ơn cháu.



***Chỉ có người thật lòng mới chịu khó tìm kiếm xuất xứ của bà, chỉ có người thật tâm mới hiểu được lòng bà. Những món quà đắt tiền kia là thứ ai cũng muốn, nhưng lại không phải là thứ bà cần. Cô bé này, mới 20 tuổi mà cũng hiểu lòng người quá đi. Người đã già thường hay nhớ về cội nguồn và mong được chết trên đất Mẹ đã sinh ra ta, bà không thể trở lại Pháp, nhưng bức tranh chân thật khắc họa y hệt nơi tuổi thơ bà lớn lên này cũng làm bà thỏa nhớ mong phần nào.

*** Mọi người nơi đây bắt đầu bàn tán to nhỏ khi thấy Trình lão phu nhân đặc biệt thích món quà đơn giản, rẻ tiền này. Một số người khác thì lại bất ngờ trước tài năng của cô. Đùa cô sao, nhà thiết kế mà lại không biết vẽ thì làm trò trống gì! Trình Phong Lữ cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên lộ ra vẻ tán thưởng, anh không biết cô tài hoa đến thế. Trình phu nhân thì ngày càng vừa ý, lòng cũng vô cùng tiếc nuối khi để vụt mất cô con dâu này. Bà tin cô gái này còn tài năng hơn thế! Chu gia thì một bụng bất mãn khi thấy Trình lão phu nhân vốn rất ít biểu lộ cảm xúc nay lại tán dương Chu Tử Đằng không ngớt. Tuy nhiên, bức tranh này, mới chỉ là khởi đầu.

-- Ta rất thích hoa oải hương vì nó biểu tượng cho sự chung thủy. - Trình lão phu nhân say mê ngắm nhìn bức tranh nói.

--Nhưng cháu lại thích một tên gọi khác của nó hơn.

--Ồ, cháu yêu. Đó là gì vậy?

--Tình yêu đợi chờ.

***Trình lão phu nhân nghe Chu Tử Đằng nói xong liền khẽ giật mình. Tình yêu đợi chờ sao? Phải rồi, quả là một tình yêu đợi chờ. Chu Tử Đằng thấy bà trong dáng vẻ trầm ngâm liền biết rằng mình đã gợi lại hoài niệm xa xưa của bà.

-- Bà biết không? Gió luôn mang Oải hương về nơi đây. Cũng như nắng luôn cất giữ tình yêu của người con gái vào trong tim vậy. Khi vẽ bức tranh này, cháu bỗng nhớ về chuyện tình dang dở của một người con gái. Chính vì vậy nên cháu đã viết lại chuyện tình này, và cháu muốn kể lại cho bà nghe. Một chuyện tình buồn, đẹp một cách lặng lẽ:

"Cánh đồng hoa xa xăm

Trải rộng đến chân trời

Mênh mông hóa chơi vơi

Sắc tím buồn lặng lẽ.

Loài hoa đó mang nét sầu rất nhẹ

Của sự đợi chờ, của nỗi nhớ xa xăm

Thời gian trôi, in từng dẫu vĩnh hằng

Hoa vẫn nguyện giữ trọn

lòng chung thủy

Hoa không khóc cho chuyện tình thế kỉ



Không khóc cho lời thề bến sông Seine

Hoa vẫn ở đây ca khúc hát êm đềm

Ru theo gió mơ bóng hình hạnh phúc

Hoa vẫn tin vào một ngày có thực

Thế gian này tan biến những chia ly

Để hồn yêu chắp cánh những diệu kỳ

Và như thế, hết nỗi niềm dang dở

Cũng bởi lẽ đời vốn nhiều duyên nợ

Muôn vạn chuyện tình - một sắc tím mơ phai

Cánh đồng hoa sao cứ mãi trải dài

Ở xa lắm nơi chân trời chợt lạ

Màu hoa tím chan hòa lên tất cả

Nhớ mãi chuyện tình hoa Oải hương năm ấy

Không gian buồn, lãng mạn hóa mê say.

***Giọng đọc của Chu Tử Đằng trầm ấm, nghẹn ngào nỗi nhớ thương, dâng trào lên cảm xúc, tiếc thay cho chuyện tình năm ấy. Mọi người cũng đắm chìm vào lời thơ êm đềm mà buồn bã của Chu Tử Đằng. Bọn họ kinh ngạc không thôi, bài thơ này, thật hay và cảm động quá. Không thể tin Chu Tử Đằng là người viết nên bài thơ này. Trình lão phu nhân mắt đã ngấn lệ, bà lấy khăn tay chấm nhẹ nước mắt:

--Thật hay, thật hay quá! Bài thơ này thực sinh ra dành cho hoa Oải hương.

***Và có lẽ cũng là dành cho bà. Bà trìu mến nhìn Chu Tử Đằng:

--Con có thể thường xuyên đến đây được không? Ta rất thích con!

***Mọi người nghe Trình lão phu nhân nói xong thì không khỏi trầm trồ ngạc nhiên. Ai cũng biết bà là người rất kị cho người lạ vào nhà, dù là khách khứa cũng phải được bà đồng ý mới đón tiếp. Lời mời của bà hôm nay, chẳng khác nào xem Chu Tử Đằng như người thân. Chu Khuynh Cơ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô ả trước kia dù có thân Trình Phong Lữ đến mấy bà già này cũng chẳng nể mặt mà không cho cô bước chân vào Trình gia. Không được! Vào được cổng Trình gia là sắp ngồi lên vị trí Trình phu nhân. Cô không thể cho phép điều này xảy ra! Đừng hòng vượt mặt cô, Chu Tử Đằng mày không có cửa đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook