Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh

Chương 10: Chuyện lãng mạn nhất

Tĩnh Du

29/07/2020

EDITOR: HANNAH

Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ tới

Chính là có thể cùng anh già đi

Dọc trên con đường này tích lũy thật nhiều niềm vui

Cất giữ đến ngày chúng ta ngồi trên chiếc ghế bập bênh từ từ trò chuyện

001.

Một hôm trên Weibo có bài đăng như thế này, một đôi nam nữ yêu nhau, bạn nữ cảm thấy bạn trai mình hơi lăng nhăng nên cố tình giả danh thành một cô gái khác, quyến rũ chính bạn trai của mình, không ngờ lại quyến rũ thành công, kết quả đương nhiên là cõi lòng tan nát nói lời chia tay.

Tôi kể lại câu chuyện này cho thầy S nghe, thầy S nghe xong liền nói: “Em đừng làm những chuyện nhàm chán như thế nhé, có rất nhiều chuyện vốn là giả vờ lại dễ dàng hóa thành thật, lúc bình thường nói đùa cũng phải chú ý, người nói vô tâm, người nghe có ý.”

Tôi nhìn anh, hỏi: “Có phải anh sợ không?”

Thầy S bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Anh sợ cái gì? Đương nhiên, nếu em không có lòng tin ở bản thân thì cứ việc thử xem.”

Tôi cười lạnh: “Chỉ có cái cuốc không đủ sắc chứ không có góc tường nào đào không thủng.”*

* Chú thích: “Đào góc tường” là thuật ngữ ám chỉ việc ngoại tình.

Thầy S gật đầu tán đồng: “Chỉ có sự cám dỗ không đủ mạnh chứ không có ai không ngoại tình được. Nếu là *** tới tìm anh, chắc cũng sẽ khác đấy.”

Tôi: “……”

002.

Trên mạng đăng câu chuyện về một nữ lãnh đạo xin từ chức, nói rằng thế giới này rộng lớn như vậy, cô ấy muốn đi khắp nơi ngắm nhìn.

Tôi cảm thấy câu chuyện này rất sâu sắc, lãng mạn, vì thế tôi hỏi thầy S rằng anh có từng gặp một lý do xin nghỉ nào khiến anh có ấn tượng sâu sắc hay không.

Thầy S suy nghĩ rồi đáp: “Có.”

Tôi lập tức đòi anh kể lại, một người vui không bằng cả nhà cùng vui.

Thầy S bắt đầu kể:

“Vào một mùa đông nhiều năm về trước, anh có giờ giảng vào tiết một, lúc nghỉ giải lao có chuông điện thoại. Anh nhận cuộc gọi, nghe giọng người ở đầu dây bên kia có vẻ ngạt mũi nghiêm trọng, đến mức anh nghe không ra là nam hay nữ. Người đầu dây bên đó hỏi: ‘Thầy ơi, hôm nay có đi học không ạ?’ Anh đáp là có. Người đó lại hỏi: ‘Thầy ơi, đã vào lớp được bao lâu rồi ạ?’ Anh nói đã học xong một tiết rồi. Đầu dây bên kia im lặng, anh còn tưởng rằng người đó đã ngủ mất rồi, kết quả người đó đột nhiên lại lên tiếng, nói: ‘Thầy ơi, chờ em ra được khỏi giường tới lớp học thì chắc cũng hết thêm một tiết nữa rồi. Thầy ơi, mùa đông ở phía Nam thực sự lạnh quá, còn không có lò sưởi, ra khỏi giường thật không dễ dàng gì, thầy có thể cho em nghỉ buổi hôm nay được không ạ, em muốn tiếp tục nằm trong chăn.’”

Ha ha ha, người ta thì từ chức với lý do là “Thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi khắp nơi ngắm nhìn”, học sinh của thầy S lại xin nghỉ, lấy lý do là “Chăn ấm thế này, em không ra khỏi giường nổi”.

Thầy S thấy tôi cười vui vẻ quá, không nhẫn tâm cắt ngang, chờ tới khi tôi cười đủ rồi mới nói: “Rất nhiều lần anh có giờ dạy vào tiết một buổi sáng, có khi phòng học ở một khu nhà khác, nếu muốn tới kịp giờ thì phải ra khỏi nhà trước một tiếng. Một hôm có một bạn học sinh nói với tôi: ‘Thầy ơi, phải dậy sớm lên lớp của thầy, tâm trạng còn nặng nề hơn cả đi viếng mộ.’”

Haizz… Tôi cười không nổi nữa.

Lời của editor: Sao tui có cảm giác nhân vật trong cả hai câu chuyện này đều là chị Y thế nhỉ =))))

003.

Có một khoảng thời gian tôi cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo, xui xẻo tới mức uống nước cũng có thể nghẹn.

Tôi oán thán với thầy S: “Chồng ơi, gần đây em xui xẻo qua đi mất.”

Khi ấy chúng tôi đang đi dạo, thầy S nắm tay tôi, cúi đầu bước đi, không có phản ứng gì.

Tôi cảm thấy anh ấy chẳng hề quan tâm tới tôi chút nào nên tức giận rút tay lại, hừ mũi, một mình đi về phía trước.

Không bao lâu sau thầy S đuổi kịp, kéo ống tay áo của tôi, đặt một vật vào trong tay tôi.

Tôi nhìn thứ mình cầm trên tay, là một hòn đá, là một hòn đá rất bình thường, có lẽ khi nãy anh ấy đã nhặt nó bên ven đường.

Tôi hỏi: “Sao thế? Anh thấy trên mạng có vị minh tinh tặng bạn gái cục đá hình trái tim để dỗ dành cô ấy vui nên giờ cũng muốn học theo à?”

Thầy S lắc đầu, giải thích như thật: “Anh đưa cho em cục đá, hy vọng vận số của em xoay chuyển.”**

** Chú thích: Ở đây tác giả chơi chữ với hai từ đồng âm “cục đá” và “vận khí”. Cảm ơn cô Vy xinh đẹp đã giúp tôi câu này:*

004.

Thầy S nhập điểm thi cuối kỳ của sinh viên, miệng lẩm bẩm: “**, 0 điểm. ***, 0 điểm…”

Tôi nghe được liền tò mò hỏi: “Sao lại 0 điểm? Gian lận khi thi bị anh bắt được à?”

Thầy S đáp: “Em đoán đúng một nửa.”

Thế nào là đoán đúng một nửa? Đoán đúng phần gian lận hay đoán đúng phần bị bắt được?

Thầy S có lẽ cảm thấy tôi sẽ không thể nào hiểu được đâu, liền chủ động giải thích: “Hai bạn này đúng là đã gian lận nhưng mà không phải bị anh bắt được mà hai bạn ấy kẹp luôn cả ‘phao’ giữa đề thi và bài làm đem nộp lên.”

005.

Chúng tôi đang ở nhà ga chờ tàu, có một đứa nhỏ bán báo đến gần, nói: “Chú ơi, chú mua một tờ báo đi ạ.”

Thầy S lấy tiền lẻ ra mua báo.

Đứa nhỏ bán báo xoay người nói với tôi: “Chị ơi, chị cũng mua một tờ đi ạ.”

Tôi nghe đứa nhỏ gọi tôi là “chị”, tâm trạng phơi phới mua một tờ.

Đứa nhỏ bán báo cũng vui vẻ ôm chồng báo rời đi tìm người mua tiếp theo. Tôi hào hứng bắt đầu giở báo ra đọc, thầy S lại rất thờ ơ.

Tôi hỏi: “Sao anh không đọc?”

Thầy S đáp: “Nội dung trên báo này, ngoại trừ ngày tháng thì những thứ khác anh đều không tin.”

Tôi kêu “xì” một tiếng: “Thế anh còn mua làm gì?”

Thầy S đáp: “Anh mua cho cô ngốc nào đó đọc, không ngờ cô ngốc đó lại bị một tiếng gọi ‘chị’ của thằng bé kia nịnh nọt đến nở hoa trong lòng, tự mua thêm một tờ.”

006.



Một người bạn ở thành phố bên cạnh đưa con gái tới thăm tôi.

Thầy S làm chủ trì chiêu đãi, kết quả trên đường tới cuộc hẹn chúng tôi lại bị tắc đường, rất không may tới muộn.

Con gái bạn tôi có tên tiếng Anh là Yoyo. Khi Yoyo nhìn thấy chúng tôi thì kêu lên: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng tới rồi, em đợi đến độ nở hoa rồi đây này.”

Thầy S hỏi: “Yoyo, lần trước con còn gọi cô ấy là ‘cô’, gọi chú là ‘chú’, sao lần này lại gọi cô ấy là ‘chị’?”

Tiểu mỹ nữ Yoyo hất cằm, lý luận cực kỳ hùng hồn: “Vì lần này con gặp lại cô, thấy cô trẻ hơn đẹp hơn, con thấy gọi là ‘chị’ mới thích hợp nên mới gọi cô là ‘chị’.”

Thầy S lập tức xụ mặt, tiếp tục hỏi: “Thế còn chú thì sao? Con thấy hôm nay con nên gọi chú là gì nào?”

Yoyo nhìn anh dò xét một hồi: “Chú ơi, chú hình như lại béo lên rồi.”

Sắc mặt thầy S khi đó thực sự xuất sắc luôn. Tối hôm đó khi về nhà, anh ấy cứ quấn lấy tôi, nói muốn sinh thêm một đứa con gái.

Tôi cười, nói con gái do mình sinh ra cũng chỉ có thể gọi anh ấy là “bố” hoặc là “chú”, không thể nào gọi là “anh” được đâu.

Thầy S: “……”

007.

Con của chúng tôi gửi bên nhà bố mẹ tôi, tôi cũng qua đó theo. Do chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh mới, mới qua mấy ngày con đã bị bệnh, tôi sốt ruột xoay vòng vòng.

Thầy S an ủi tôi qua điện thoại: “Con người ai cũng trải trăm bệnh, không sao đâu, bé con chỉ bị cảm thông thường thôi, 2-3 hôm nữa sẽ khá hơn. Em đừng lo lắng quá, lo cũng vô dụng.”

Những gì anh ấy nói tôi đều hiểu rõ, bác sĩ cũng nói vậy, 5-7 ngày sau sẽ tự khỏi thôi. Nhưng tâm lý tôi không ổn định được, nhìn con khó chịu trong lòng tôi càng khó chịu hơn.

Nhưng mà người buổi sáng còn gọi điện cho tôi, buổi chiều đã xuất hiện trước mặt tôi rồi.

Tôi nhìn thầy S, bất ngờ hỏi: “Sao anh lại về đây?”

Thầy S nói: “Anh không yên tâm nên về xem thế nào.”

Tôi cười: “Trong điện thoại anh còn nói đừng lo lắng, sẽ ổn thôi, bình tĩnh như thế cơ mà.”

Thầy S thấy tinh thần con không tệ mới yên tâm hơn một chút, cười đáp: “Chuyện trên đời chẳng phải đều như thế hay sao, nói dễ hơn làm.”

Tôi trêu anh: “Căn bản là nói một đằng làm một nẻo.”

008.

Cô bạn thân của tôi nói muốn gặp tôi, cô ấy sẽ mua vé máy bay cho tôi để tôi sắp xếp thời gian qua đó chơi với cô ấy. Tôi đồng ý, bàn với thầy S chuyện đi thăm cô ấy.

Thầy S hỏi: “Có đưa anh theo không?”

Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không được, bọn em có chuyện riêng muốn nói, hơn nữa, nếu anh đi cùng em thì phải nghỉ dạy, rất phiền toái đúng không?”

Thầy S không vui, phản đối luôn: “Vậy thì em cũng đừng đi, bảo em tới thăm cô ấy nhưng chi phí đều do anh trả.”

Tôi vừa nghe anh nói định không cho tôi đi, lập tức kêu lên: “Không kịp nữa rồi, cô ấy đã đặt vé máy bay cho em rồi.”

Thầy S kêu “Hừ” một tiếng, nói: “Vé hạng ‘gà’ thì có gì hay ho? Trả lại đi, anh mua vé ‘vịt’ cho em.”***

*** Chú thích: Ý nói vé thường và vé hạng thương gia đấy ạ.

Nhưng lần đó cuối cùng tôi vẫn không đi được, vì đến phút cuối cô bạn thân của tôi phải cùng chồng đi công tác. Nhưng mà rất nhiều lần tôi đòi thầy S “vé hạng vịt” nhưng anh ấy tuyệt không thừa nhận đã hứa sẽ mua cho tôi.

009.

Tôi cùng người thợ làm tóc của mình quen biết đã tầm mười năm, từ khi cậu ấy mới vào nghề cho tới khi thành thợ chính cửa hàng, sau đó lại tự mở một tiệm riêng, tôi đều song hành cùng cậu ấy. Chừng đó cũng đủ chứng minh tôi là một người chung tình, thầy S cũng đi theo tôi cắt tóc ở chỗ người thợ này.

Tiệm làm tóc của cậu ấy mới vừa trang hoàng xong chưa được bao lâu, tôi đã lôi thầy S tới cổ vũ. Thầy S quyết định gội đầu trước sau đó mới sửa kiểu tóc. Kết quả là khi nằm trên ghế gội đầu, anh ấy mới phát hiện trên trần nhà lắp rất nhiều gương, trong gương có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của mình.

Thầy S nhìn một lúc rồi hỏi: “Vợ ơi, có phải anh lại béo lên rồi không?”

Tôi nhìn anh rồi lắc đầu: “Đâu có, béo lên một chút cũng không dễ dàng nhận ra đâu.”

Thầy S cảm thấy có lý, lại nhìn gương thêm một lúc rồi đột nhiên hỏi to: “Tiểu W à, gương lắp trên trần nhà cậu là loại gương biến dạng phải không?”

Người thợ làm tóc kiêm ông chủ Tiểu W nghe tiếng anh hỏi, dừng việc đang làm, lại gần hạ giọng nói: “Em chọn loại gương cho hình ảnh phản chiếu gầy hơn hình ảnh thật, bị anh phát hiện ra rồi à?”

010.

Từ lúc mang thai cho tới khi con cai sữa, đã ba năm rồi tôi không làm tóc. Khó khăn lắm mới có thời gian, tôi nghiêm túc chỉnh trang lại cho bản thân, bắt đầu từ trên xuống dưới, tôi quyết định làm một kiểu tóc mới trước.

Tiểu W nói với thầy S: “Cho em ba tiếng đồng hồ thôi, em nhất định sẽ biến vợ anh thành một người xinh đẹp.”

Thầy S cực kỳ háo hức chờ mong đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Hơn ba tiếng sau, tóc tôi hết cắt lại uốn lại nhuộm, nhìn hình ảnh của mình trong gương cũng không thay đổi nhiều lắm.

Bận rộn một hồi, Tiểu W đưa tôi đến trước mặt thầy S, hỏi: “Thế nào? Xinh đẹp chưa?”

Thầy S nhìn tôi, trong đôi mắt không có niềm vui sướng bất ngờ tỏa sáng, tôi nghĩ anh ấy cũng không thấy tôi có gì thay đổi nhiều.

Tiểu W thấy anh ấy không nói lời nào, liền đem hóa đơn để vào trong tay anh ấy, nói: “Đi thanh toán đi.”

Thầy S nhìn con số trên hóa đơn, vẻ mặt kinh hãi: “Số tiền này đủ để tôi làm tóc một năm đấy.”

Tiểu W huých huých tay anh ấy, nói: “Mau khen vợ anh đẹp tựa thiên tiên đi, nếu không cô ấy thấy mình khó coi lại quay lại làm này làm kia một hồi, con số trên hóa đơn này sẽ tăng ít nhất là gấp đôi, số tiền đó sẽ đủ cho anh làm tóc cả ba năm đấy.”

Trên đường về nhà, thầy S cứ khen tôi suốt, tôi cảm thấy bao nhiêu từ ngữ tán dương khen ngợi mà anh ấy học được trong đời này đều sắp lôi ra dùng sạch rồi.

011.

Một hôm tôi cùng cấp trên của thầy S nói chuyện phiếm. Cấp trên của thầy S đã gần 50 tuổi rồi nhưng trông vẫn còn rất trẻ, thần thái cũng rất tốt. Nghe nói buổi tối trước khi đi ngủ chị ấy đều uống một ly rượu vang đỏ.

Chị ấy cũng hài hước, thân thiện, nếu không tôi cũng không dám cùng chị ấy nói chuyện phiếm.

Chị ấy hỏi tôi: “Gần đây em đang xem phim gì? Có hay không? Đề cử phim nào đó cho chị đi. Bộ ‘Vì sao đưa anh tới’ chị xem xong rồi, giáo sư Do quá đẹp trai luôn.”

Tôi nghe chị ấy kể chị ấy cũng xem phim Hàn, lập tức đề cử mấy bộ phim Hàn mình đang xem, hóa ra người ta lại xem hết rồi.



Tôi bí quá, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Bộ phim cung đấu mới ra gần đây nghe nói khá hay.”

Chị cấp trên nghe xong liền nói: “Haiz, có gì mà hay chứ, một đám phụ nữ đấu tới đấu lui, chị xem phát mệt. Tiểu Y à, em nói các cô ấy đấu nhau mãi như thế có mệt không?”

Tôi lắc đầu: “Em không biết các cô ấy có mệt hay không nhưng Hoàng đế thì chắc chẳng mệt đâu, em xem phim thấy Hoàng đế cái gì cũng biết hết nhưng có thể khiến những phi tần hậu cung vì ông ta mà tranh giành sủng ái như thế, ông ta có vẻ hưởng thụ lắm.”

Chị cấp trên nói: “Đúng thế, cho nên đàn ông ai cũng muốn làm Hoàng đế, hưởng tam cung lục viện 72 phi tần.”

Tôi gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình: “Thầy S chắc hẳn hâm mộ Hoàng đế nhất, mong ước mỗi ngày đều được những người đẹp như hoa như ngọc hầu hạ cạnh bên, chậc chậc chậc, nghĩ đã thấy hay thấy đẹp rồi.”

Tôi vừa nói xong đã thấy hơi hối hận, ngồi trước mặt cấp trên nói người đàn ông của chính mình “ăn trong chén lại nhìn trong nồi” hình như có phần không hay lắm.

Kết quả tôi vừa dứt lời, chị ấy đã cười phá lên: “Ai dà, so với anh nhà em thì ông nhà chị còn cẩn thận hơn. Ông ấy nói Hoàng đế đều không sống thọ, nhiều vợ quá cũng là một trong những nguyên nhân. Ông ấy không cần tam cung lục viện, chỉ muốn mua mấy căn nhà, rước tam thê tứ thiếp về là được rồi!”

Hóa ra quạ trên đời này đều đen giống nhau!

Khi về nhà, thầy S hỏi tôi và chị cấp trên nói chuyện gì, tôi đáp là nói chuyện về thói hư tật xấu của đàn ông. Anh ấy không hiểu, lại hỏi thói hư tật xấu gì, tôi bảo anh tự nghĩ đi.

012.

Ngày 11 tháng 11.

Thầy S đi dạo phố, 9 giờ tối mới về, gọi điện cho tôi, nói: “Vợ ơi, hôm nay anh đang đi tới đầu đường Bình An thì bị một cô gái chặn đường.”

Tôi thấy rất thú vị, liền hỏi: “Chặn đường anh làm gì?”

Thầy S bắt đầu kể: “Ngoại hình xinh đẹp, khi chặn đường anh chỉ thiếu nước kéo tay anh thôi. Cô ấy nhăn nhó nói với anh: ‘Anh trai à, em đã ba ngày chưa được ăn cơm rồi, anh có thể mời em ăn bữa tối không?’”

Tôi nghe xong lập tức trợn mắt.

Có lẽ thầy S cũng không mong tôi có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Anh nghe xong lập tức phải đánh giá lại cô ấy, nói thật lòng, ngoại hình khá xinh đẹp, vóc người cũng cao ráo, quần áo chỉnh tề, không có vẻ gì giống một người đã nhịn đói mấy ngày, không lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện gì? Vì thế anh chỉ đồn cảnh sát chếch chếch phía đối diện, bảo cô ấy rằng nếu có khó khăn thì đi tìm cảnh sát, đồn cảnh sát ở cách đó không xa, ngay đằng kia thôi. Anh nói xong còn chỉ rõ địa điểm chính xác của đồn cảnh sát cho cô ấy.”

Tôi buồn cười lắm nhưng cố kìm lại, nói rất nghiêm túc: “Sao lại thế?”

Thầy S đáp: “Sau đó cô gái kia chạy mất luôn.”

Tôi cuối cùng không nhịn được nữa, phá ra cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Chồng ơi, anh có bị ngốc hay không thế? Ngày lễ độc thân, người ta là cô gái trẻ xinh đẹp hẹn anh cùng ăn tối, sao anh lại nhẫn tâm từ chối thế? Anh lừa em đúng không, sao lại có thể loại lừa đảo hạng xoàng như thế được chứ?”

Thầy S vẫn khăng khăng: “Thật mà, là thật đấy, anh không lừa em đâu. Ở ngay đầu đường Bình An mà.”

Tôi nghiêm túc căn dặn anh: “Cô ta chắc hẳn là lừa đảo rồi, muốn nhân ngày lễ độc thân dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông độc thân đấy, nói không chừng còn có đồng bọn, một đám người cấu kết với nhau cùng ra tay.”

Thầy S im lặng một lúc rồi thở dài: “Thế sao lại tới tìm anh? Anh không cao không đẹp trai, thoạt nhìn cũng không giống kẻ có tiền, anh không hiểu nổi.”

Tôi hỏi: “Anh thực sự không hiểu ra à?”

Thầy S đáp “Ừ”.

Tôi nói: “Chắc là trong mắt họ, nhìn anh có vẻ hơi ngu ngốc.”

Thầy S: “……”Con cái đều là niềm tự hào của cha mẹ, thầy S cũng không phải ngoại lệ.

Bố chồng tôi cứ lúc nào rảnh rỗi lại nói chuyện phiếm với chúng tôi, thích nhất là kể cho tôi nghe thầy S khi còn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời như thế nào. Thầy S không xen ngang, tôi cũng không nói gì ngồi nghe ông kể.

Có một lần ông kể chuyện thầy S tuy rằng thích bơi nhưng không bao giờ lén một mình trốn đi bơi. Con của một người bạn của ông thường xuyên trốn đi bơi một mình, thầy S lại chưa từng khiến ông lo lắng về vấn đề này, blah blah…

Tôi vốn còn tưởng rằng chuyện kể xong nghe xong rồi sẽ qua đi, thế nhưng buổi tối trước khi đi ngủ, không hiểu sao tôi đột nhiên lại hỏi thầy S: “Khi còn nhỏ anh thực sự chưa từng lẻn ra ngoài đi bơi à?”

Hồi còn nhỏ ngay đến tôi cũng cùng các anh các chỉ trốn ra bờ sông chơi, chỉ là tôi không biết bơi nên không dám xuống nước thôi, thế nên mới có thể bình an sống tới tận bây giờ.

Một lúc lâu sau thầy S mới đáp: “Có một lần, anh cầm phao bơi trong nhà chạy tới con đập chứa nước cách nhà không xa. Cái phao bơi kia rất lớn, anh có thể nằm trên đó mà nổi trên mặt nước cứ thế trôi đi, cực kỳ dễ chịu. Ngày hôm đó anh cũng đang nằm trên phao, không biết vì sao đột nhiên sóng nước dâng lên, anh bị dòng nước cuốn tới miệng cống, ngã thẳng xuống cống. Nước chảy xiết quá, anh uống phải rất nhiều nước lại không tìm thấy phao, bản năng sinh tồn khiến anh ra sức quẫy đạp nhưng cuối cùng cũng không địch lại dòng nước xiết. Anh vốn còn tưởng rằng anh sẽ chết đuối mất thôi. Vào thời khắc quan trọng nhất, chiếc phao kia lại trôi tới bên người anh, anh bắt lấy phao, cuối cùng cũng bò được lên bờ, mặt mũi xám xịt trở về nhà, từ đó trở đi anh chưa từng đi qua hồ nước nữa.”

Sau này mỗi lần bố chồng nhắc lại chuyện thầy S chưa từng trốn ra hồ nước chơi, tôi đành gắng sức cắn môi, chỉ sợ há miệng ra sẽ tiết lộ điều gì đó.

014.

Thầy S nói trên mạng có cuộc bình chọn ra thập đại mỹ nhân. Tôi không cam lòng yếu thế, rất nhanh đã tìm thấy trên mạng hình ảnh của mấy anh chàng trẻ tuổi đẹp trai khoe sắc cạnh nhau.

Tôi nhìn ảnh chụp, chảy nước miếng hỏi: “Chồng ơi, thập đại mỹ nhân mỗi người một vẻ, anh muốn hôn cô nào nhất?”

Thầy S nhìn tấm ảnh đang hiển thị trên máy tính của tôi, hỏi lại: “Thế em muốn hôn người đàn ông nào nhất?”

Tôi đảo mắt: “Chúng mình mỗi người lấy ra một tờ giấy, viết tên người mà mình muốn hôn nhất lên đó, sau đó đưa cho người kia xem.”

Thầy S gật đầu đồng ý, còn đi tìm giấy bút. Hai người chúng tôi mỗi người chiếm một nửa mặt bàn. Ba mươi giây sau, chúng tôi trao đổi tờ giấy:

“Cao Viên Viên” – Thầy S

“Con trai” – Tôi

Tối hôm đó thầy S bị tôi đuổi ra phòng khách ngủ, ừm, thưởng thêm cho anh ta một tấm ảnh Cao Viên Viên.

Điểm đầu ngón tay tính toán, tôi và thầy S quen nhau chín năm, cuộc hôn nhân bước vào năm thứ bảy. Bảy năm, rất nhiều người đều nói bảy năm sẽ ngứa ngáy.

Mà chúng tôi khi tiến đến thời điểm bảy năm này, mỗi người đã bước lên một vai trò mới, thích ứng với vai trò mới.

Có người hỏi tôi, bây giờ hai người ở bên nhau có cảm giác gì?

Phải diễn tả như thế nào đây?

Người đàn ông này, khi tôi nắm lấy tay anh, anh sẽ không giãy ra, nếu gặp phải người quen cũng sẽ không buông tay.

Người đàn ông này, thi thoảng cảm xúc dâng trào cũng sẽ nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi.

Người đàn ông này, anh ấy sẽ làm bữa sáng cho tôi, khi giúp tôi làm việc nhà sẽ nói với tôi rằng làm việc nhà không phải nghĩa vụ của người phụ nữ.

Người đàn ông này, anh ấy sẽ cố gắng đáp ứng những nguyện vọng của tôi nằm trong khả năng của anh ấy.

Người đàn ông này, anh ấy cực kỳ để ý tới sức khỏe và tâm trạng của tôi.

Anh ấy không phải người xuất chúng gì, thậm chí còn có phần bình thường.

Nhưng anh ấy lại là người tôi yêu sâu sắc, muốn bên anh đến bạc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook