Tử Lam

Chương 4: quyết định, chuẩn bị rời đi!

Lan Lam

15/09/2017

"Phu nhân, phu nhân, người đừng khóc! Đại tiểu thư làm sao bây giờ?" Tiếng nói già nưa trầm ổn vang lên, ngắt ngang tiếng khóc bi thương của Thẩm thị.

Lão phụ này tên là Thẩm Ly, là người đi theo của hồi môn Thẩm thị gả vào Mục phủ năm đó, luôn luôn được sự tín nhiệm của Thẩm thị, cũng giúp Thẩm thị xử lý tài sản, đến nơi đây ba ngày, người mà Mục Tử Lam biết đến ngoại trừ Thẩm thị, cũng chỉ có Thẩm Ly và nha hoàn Phỉ Nhi bên người nàng.

Giờ phút này, Thẩm thị mất mẫu thân nên đau khổ, cũng chỉ có Thẩm Ly mới có thể cắt ngang bi ai của hắn, nhắc nhở hắn.

"Đúng rồi, Lam Nhi của ta, Lam Nhi không thể xảy ra chuyện!" Quả nhiên, cũng chỉ có Mục Tử Lam mới có thể kéo Thẩm thị ra khỏi đau khổ mất mẫu, dù sao chuyện cũ đã qua, nhưng nữ nhi duy nhất của hắn lại nguy ở sớm tối! Thẩm gia không có 20 vạn đại quân trên tay, làm sao Mục phủ có thể để ý tới Thẩm thị và Mục Tử Lam? Xưa nay cũng đã tùy ý để cho Hứa thị ức hiếp phụ nữ (phụ thân + nữ nhi) Thẩm thị, lúc này chỉ sợ càng tệ hơn - - nếu không, ở trong Mục phủ, Thẩm thị thân là chính phu của gia chủ Mục gia, trong cơ thể có độc tố quấn thân nhiều năm sao? Bởi vậy có thể thấy được, những chuyện này đều được Mục phủ ngầm đồng ý, đại tộc thế gia là không thể tùy ý một nam tử hàn môn làm chính phu của gia chủ, chuyện này ở trong thế gia, đó là sỉ nhục, là một vết dơ!

Trong lòng Thẩm thị còn có ý chí kiên cường bất khuất từ mẫu thân, hắn rất nhanh đè nén bi thương xuống đáy lòng: "Ly di, tin tức mẫu thân của ta qua đời còn bao lâu nữa mới truyền đến kinh đô?"

"Từ trước đến nay thư nhà của Thẩm gia đều do bồ câu truyền đến, nhanh hơn quan phủ báo lên triều đình khoảng ba ngày, phu nhân, người tính sao? Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch sao?" giọng nói của Thẩm Ly vẫn rất trầm ổn, nhưng Mục Tử Lam có thể dễ dàng nghe ra đau thương trong đó, còn có chút mỏi mệt.

Lão nhân này luôn lo lắng cho phụ nữ bọn họ như vậy?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Mục Tử Lam có chút muốn cười - - mặc dù biết thật sự không đúng - - ở trước kia, nàng cũng không có đa sầu đa cảm như vậy! Chẳng lẽ do nàng cô độc lâu lắm rồi hả ? Thì ra, nàng vô lực chống đỡ chân tình thân thiết của bọn họ!

Đúng vậy, nàng có thể thế nào?

Trên người Thẩm thị trúng độc sinh mạng đã không còn lâu nữa, chuyện này nàng rất rõ ràng - - dù sao nàng mới vừa đến đây đúng lúc nghe được chuyện này, lúc ấy chỉ cảm thấy Thẩm thị đáng thương, nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy bi ai, Thẩm thị, phụ thân của thân thể này, sắp chết...



Nhận thức này, để cho lòng của nàng từng đợt co rút: Cảm giác này rốt cuộc là của nàng hay của nguyên chủ Mục Tử Lam lưu lại đây, nàng không rõ lắm, nhưng nàng biết, nàng không muốn người nam nhân mỹ lệ dịu dàng đó chết, nhưng nàng vô lực thay đổi.

Đã bao nhiêu năm, nàng chưa từng nhấm nháp cảm giác vô lực như vậy! Tuy rằng cuộc sống ở kiếp trước của nàng nhạt nhẽo, nhưng vẫn có thể tự do sắp xếp cho cuộc sống của mình, nhưng bây giờ thì sao? Không chỉ có tính mạng của Thẩm thị khó bảo toàn, ngay cả sinh mạng của nàng, cũng đang nguy hiểm chồng chất!

Thẩm thị, là người duy nhất bảo vệ nàng ở Mục phủ, mà nàng, lại là cái đinh trong mắt của mọi người trong Mục phủ, những trắc phu đã sinh con cho nữ nhân kia, ai mà không muốn lấy đi tính mạng của nàng? Đích nữ Mục gia, địa vị tôn quý cỡ nào? Nó càng giống như một lá bùa đòi mạng!

Giờ phút này Mục Tử Lam chỉ có thể cười khổ - - nàng, vô lực!

"Không sai, Ly di, liền làm theo kế hoạch của chúng ta, ngươi dẫn Lam Nhi rời khỏi nơi này, đi được đến đâu thì đi, đi càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích, đừng cho Mục gia tìm thấy!" Giọng nói của Thẩm thị mang theo chút vội vàng và tàn nhẫn, "Còn ta... Hừ, ta Thẩm Anh cũng không phải dễ khi dễ như vậy, mẫu thân đã đi, Lam Nhi cũng rời khỏi đây, ta cũng nên xả giận cho mình."

Giọng nói của Thâm thị càng ngày càng nhỏ, Mục Tử Lam lại cứng rắn rùng mình một cái - - giọng của Thẩm thị âm u lạnh lẽo, oán độc đã khắc cốt ghi tâm ẩn giấu trong tiếng nói nhỏ dịu dàng ấy, lạnh lẻo làm cho trong lòng người ta rét run.

Có điều Mục tử lam không cho rằng Thẩm thị có sai, có thù báo thù, thì có gì sai? Thẩm thị làm như vậy, cũng do bị Mục phủ bức bách mà thôi.

Nàng chú ý, là tin tức khác - - Thẩm Anh, thì ra đây là tên của hắn.

Mục Tử Lam sâu sắc nhớ kỹ tên này dưới đáy lòng: Giờ phút này, nàng không thể làm gì cho hắn, nhưng nếu có ngày sau, nàng sẽ vì hắn báo thù, không chỉ bởi vì hắn là sinh phụ của thân thể này, càng là vì sự quan tâm và bảo vệ xuất phát từ đáy lòng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Lam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook