Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 68

Giản Diệc Dung

04/11/2020

Edit: Lệ Diệp.

Cố Đồng Bằng chạy thoát.

Một bên ông ta làm như không có việc gì không chột dạ chút nào mà mời luật sư giúp Liễu Như Chân, một bên hốt hoảng mà sắp xếp đường lui.

Liễu Như Chân độc chết Cố Tiêu, chuyện này không có quan hệ gì với ông ta, trước đó quả thật ông ta cũng không biết tình hình.

Cho dù mục đích ban đầu của Liễu Như Chân là muốn giết Nhan Niệm Niệm, hơn nữa luật sư Quan tố tụng phóng hỏa bỏng Cố Lẫm, độc chết Nhan Thanh Lâm ba án kiện cùng nhau điều tra, Cố Đồng Bằng cũng có tin tưởng có thể thoát thân từ giữa, rốt cuộc ba cái án kiện này ông ta hoàn toàn không nhúng tay vào.

Nhưng ông ta vẫn sợ hãi, vì muốn chạy trốn ra nước ngoài mà làm chút chuẩn bị.

Liễu Như Chân làm hung thủ giết người, toà án tuyên án là Cố Đồng Bằng không được gặp bà ta trước, chỉ luật sư là có thể đi thăm.

Sau khi luật sư trở về, lén lút nói cho Cố Đồng Bằng, nói người lão gia tử phái từng tiếp xúc với Liễu Như Chân, muốn kêu bà ta đem chuyện Giang Chỉ nhảy lầu tự sát mười tám năm trước sắp xếp đến trên đầu của ông ta.

Cố Đồng Bằng sẩy tay làm đổ chén trà, cố giả vờ trấn định, nói: "Giang chỉ xác thật là nhảy lầu tự sát, làm sao mà có thể...... Tính đến trên đầu tôi chứ?"

Luật sư thở dài, "Lão gia tử có thể là giận chó đánh mèo đi, rốt cuộc phu nhân thiếu chút nữa đem Cố Lẫm thiêu chết, ở trong mắt của lão gia tử, vợ chồng nhất thể, ngài cũng trốn không thoát khỏi liên quan. Lão gia tử phái người chuyển lời nói rằng, chỉ cần phu nhân đem chuyện Giang Chỉ chết vu oan đến trên đầu ngài, là có thể giúp ngài ấy tránh khỏi án tử hình."

Trái tim Cố Đồng Bằng thiếu chút nữa nhảy ra từ yết hầu, miễn cưỡng nuốt nước miếng xuống, "Cho dù nói như vậy, tự sát chính là tự sát, Liễu Như Chân cũng không thể nào nói là tôi giết, lại nói, bà ấy chưa chắc cũng ngốc như vậy, liền nghe lão gia tử nói."

Luật sư gật gật đầu, "Tôi cảm thấy phu nhân vẫn rất thanh tỉnh, thời điểm ngài ấy nói với tôi hoàn toàn không có bộ dáng động tâm, còn kêu tôi dặn dò ngài cẩn thận chút."

Nghe xong lời này, trái tim Cố Đồng Bằng buông xuống một nửa. Nhưng mà, người ở thời điểm gặp phải tử vong, bởi vì áp lực tâm lý rất lớn, rất có khả năng bán đứng đồng đội, mặc dù là vợ chồng nhiều năm, cũng không phải hoàn toàn đáng tin, ông ta vẫn lo lắng Liễu Như Chân sẽ không chống được dụ hoặc.

"Đúng rồi, bà ấy có nói lão gia tử tính toán kêu bà ấy nói cái gì không?"

"Nói," luật sư nghĩ nghĩ, "Nói là ngài động tay chân vào hoa ở phòng ngủ Giang Chỉ, thả hoa có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, bởi vì lúc ấy Giang Chỉ đang ở cữ, không khí không lưu thông, thân mình lại suy yếu, chỉ cần cả đêm đều hô hấp không khí có độc, rất dễ dàng phải chịu ảnh hưởng."

Tình hình này cùng cách làm lúc trước của ông ta giống nhau như đúc, lông tơ cả người Cố Đồng Bằng đều dựng lên, "Sau đó thì sao?"

Âm thanh ông ta hốt hốt hoảng hoảng, luật sư nghi hoặc mà nhìn nhìn gương mặt trắng bệch của ông ta, "Sau đó đêm khuya nào đó, phòng ngủ của ngài vừa lúc ở chính phía dưới phòng ngủ của Giang Chỉ, dùng cái cột giơ con búp bê vải mặc quần áo trẻ con của Cố Lẫm, dùng tiếng Cố Lẫm khóc đã thu từ lấu trước, dụ dỗ Giang Chỉ nhảy lầu."

Hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên kinh nghi bất định.



Vốn dĩ thời điểm mới vừa nghe Liễu Như Chân nói như vậy, hắn còn cảm thấy rất buồn cười, làm một luật sư nhiều năm, hắn biết chỉ dựa vào bằng chứng là lời của Liễu Như Chân thì không thể định tội cho Cố Đồng Bằng, thêm nữa lời làm chứng này còn là lão gia tử dạy cho Liễu Như Chân, hoàn toàn là bịa đặt mà thôi.

Nhưng hiện tại hắn nhìn sắc mặt đáng sợ của Cố Đồng Bằng, đột nhiên hoài nghi lão gia tử nói chính là sự thật, chẳng lẽ Giang Chỉ thật sự là bị Cố Đồng Bằng giết chết? Hơn nữa thủ pháp gây án cùng người lão gia tử phái nói với Liễu Như Chân giống nhau như đúc?

Vậy lão gia tử làm như vậy, còn không phải là rút dây động rừng sao, khẳng định Liễu Như Chân sẽ nói cho Cố Đồng Bằng, tuy rằng bọn họ là vợ chồng nửa đường, nhưng cảm tình luôn luôn rất tốt.

Luật sư không biết chính là, mục đích của lão gia tử vừa lúc chính là rút dây động rừng.

Tựa như luật sư suy xét, vụ án mười tám năm đã không có khả năng lật lại bản án, không có vật chứng, cũng không có nhân chứng. Cho dù là Liễu Như Chân cũng không biết cụ thể thủ pháp gây án của Cố Đồng Bằng, biết sự thật, chỉ có một mình Cố Đồng Bằng, mà hiển nhiên ông ta sẽ không tự thú.

Cố Đồng Bằng bị dọa cho chết khiếp, ông ta không biết làm sao mà lão gia tử biết được, nhưng đây quả thật là chân tướng Giang Chỉ nhảy lầu tự sát.

Dường như ông ta là lập tức bỏ chạy đi rồi. Lại nói tiếp ông ta có thể ở dưới mi mắt của lão gia tử sống đến vẻ vang, chỉ là ỷ vào việc lão gia tử không biết ông ta đã làm những chuyện xấu xa đó, giờ muốn giơ đuốc cầm gậy mà đối nghịch, ngay cả một đầu ngón tay nhỏ của lão gia tử ông ta cũng không so được.

Hiện tại lão gia tử biết ông ta giết Giang Chỉ, cho dù không thể đi con đường pháp luật, cũng có rất nhiều biện pháp muốn mạng ông ta.

Cố Đồng Bằng không rảnh lo để ý tới vụ án của Liễu Như Chân tiến triển như thế nào, ngược lại đem Cố Dao mang đi, dù sao sự thật là Liễu Như Chân không có biện pháp nào để cứu ra, Cố Dao lại là con gái ruột của ông ta.

Sau khi Nhan Niệm Niệm biết, rất là không vui vẻ, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên, "Ông ta chạy trốn ngược lại cũng thật nhanh, thật là quá tiện nghi cho ông ta."

Cố Lẫm cười một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ xù xù của cô, "Sao có thể tiện nghi cho ông ta, ông ta tới nước ngoài rồi, mới là tới địa ngục."

Từ sau khi Cố Đồng Bằng Giang Chỉ liền chưa từng có thể an tâm, đã sớm dự trữ chút tiền ở nước ngoài, còn có bất động sản, tất cả lão gia tử cũng đã điều tra xong.

Sau khi Cố Đồng Bằng chạy trốn tới nước ngoài, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không biết làm sao lại nghiện ma túy, ở một lần sau khi hấp độc quá liều, nhảy từ trên lầu xuống tử vong ngay tại chỗ.

Nhan Niệm Niệm vừa nghe liền biết đây là lão gia tử vì hòn ngọc quý trên tay mà báo thù, cách chết của Cố Đồng Bằng cùng Giang Chỉ năm đó giống nhau như đúc.

Mà Liễu Như Chân cũng bị phán tử hình.

Đã từng là người một nhà giờ chỉ còn một mình Cố Dao, có lẽ cô ta cũng biết sự thật, sau khi được Cố Đồng Bằng đưa tới nước ngoài, rốt cuộc không dám về nước.

Thời điểm Cố Đồng Bằng mắc nghiện ma túy, Cố Dao cũng hút phải. Sau khi Cố Đồng Bằng chết, Cố Dao lấy được tài sản của ông ta.

Đang cô đơn ở đất khách quê người, đối Giang lão gia tử lại sợ hãi, làm Cố Dao chỉ muốn đắm chìm ở trong các loại ma túy. Cho dù có thanh tỉnh một lát, không có tự chủ kinh người cùng điều kiện cai nghiện nề nếp, cũng không có khả năng rời khỏi ma túy.



Nhiều ít tài sản cũng không nhịn được mà ngừng tiêu xài, vài năm sau, Cố Dao hấp độc quá liều chết ở phòng cho thuê, không xu dính túi, gầy như que củi.

Nhưng mà đây đều là chuyện xảy ra về sau, hiện tại Liễu Như Chân ở ngục giam Cố Đồng Bằng chạy trốn tới nước ngoài, Nhan Niệm Niệm biết bi kịch kiếp trước tuyệt đối sẽ không tái diễn nữa, cô hoàn toàn yên tâm, quan tâm nhất chính là kết quả bài thi chuyên ngành của mình.

"Thế nào?" So với cô Cố Lẫm còn muốn khẩn trương hơn.

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Lấy chính thức." Đây ý nghĩa với việc bài thi chuyên ngành của cô đã khép lại, chỉ cần thi khóa văn hóa khóa đủ điểm chuẩn rồi, là có thể trúng tuyển.

Cố Lẫm đột nhiên ôm lấy cô, "Nhan Nhan, thật tốt quá!" Thi đậu học viện âm nhạc Hoa Quốc chuyên ngành soạn nhạc, đây là tâm nguyện cả hai đời của tiểu nha đầu, cái sự thật này có thể thực hiện.

"Đừng vui vẻ quá sớm như vậy, em còn phải tham gia thi đại học đó." Nhan Niệm Niệm câu lấy ngón tay của anh.

Cố Lẫm cười một tiếng, trên mặt tất cả đều là tin tưởng đối với tiểu nha đầu, "Nhan Nhan nhắm mắt lại cũng có thể thi qua."

Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cong thành hình trăng non, quả thật, điểm chuẩn khoa học tự nhiên của chuyên ngành soạn nhạc năm trước mới 300 điểm, cô là người đứng top 3 của khối này quả thật nhắm mắt lại cũng có thể thi qua, có thể nói, tỉ lệ xác định của cô đã trăm phần trăm, bản thân lần này thật sự có thể đậu được trường đại học mình thích.

"Đúng rồi, em còn phải trở lại Tân Thành đi thi đại học." Nhan Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới còn có chuyện này, học tịch của cô còn ở Tân Thành đó.

Mặt Cố Lẫm tối sầm, môi mỏng không vui mà nhấp thành một cái đường thẳng tắp sắc ben.

Nhan Niệm Niệm thở dài, "Em cũng không muốn mà." Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên là cô muốn ở lại Yến Thành thi đại học sẽ tốt hơn, rốt cuộc nơi này còn có mấy người Cố Lẫm cùng Mạnh Hiểu Viên, cô là muốn bồi bọn họ cùng nhau thi, trước khi thi còn có thể nhằm vào mấy cái nhược điểm rồi lại tăng mạnh củng cố cho bọn họ một chút.

"Đừng tức giận," Nhan Niệm Niệm vỗ vỗ cánh tay anh, "Em chờ đến trước hôm thi mấy ngày lại trở về."

Cố Lẫm cúi đầu, ở môi cô hôn một cái, "Nhan Nhan, kêu ông ngoại đem học tịch của em chuyển qua đây, được không?"

"Ừm......" Nhan Niệm Niệm suy nghĩ một chút, đối với lão gia tử mà nói, chuyển học tịch cho cô là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa, thật đúng là cô không nỡ rời đi, "Được rồi, hỏi ông ngoại một chút, nếu là quá miễn cưỡng thì thôi."

Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, anh chuyển học tịch cho tiểu nha đầu, trừ bỏ không muốn để cô trở lại Tân Thành đi thi đại học, còn có nguyên nhân khác.

Học viện âm nhạc Hoa Quốc không cung cấp ký túc xá cho học sinh bản địa, nếu học tịch là ở Yến Thành, đến lúc đó tiểu nha đầu cũng chỉ có thể học ngoại trú, nói vậy là anh vẫn có thể ở cùng nhau với cô.

Anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô, cũng không thể để cô ở ký túc xá.

Tra xong thành tích của mình, Nhan Niệm Niệm lại tra xét Cố Dao một chút, ở trong danh sách lấy chính thức không có nhìn thấy tên Cố Dao, việc này ý nghĩa với việc bài thi chuyên ngành của cô ta chưa từng khép lại, đương nhiên, cho dù khép lại cũng không có ý nghĩa, Cố Dao đã sớm đi theo Cố Đồng Bằng chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook