Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 6

Giản Diệc Dung

04/11/2020

Edit: @Lệ Diệp

"Tích tích ——" hai tiếng, Cố Lẫm ấn mở khóa xe, không đợi anh kéo cửa chỗ tay lái ra, đột nhiên bên ghế phụ kia nhảy ra một cái đầu nhỏ.

Cố Lẫm: "......" Không phải là cô vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất, giấu ở sau mặt xe, khẽ meo meo mà mai phục bản thân anh đi?

"Anh Lẫm......" Nhan Niệm Niệm vô cùng đáng thương mà bám vào cửa xe bên ghế phụ, "Mang em đoạn đường đi, em đeo đàn ghi-ta, chen chúc trên giao thông công cộng rất không có thuận tiện."

Cố Lẫm liếc mắt nhìn về phía trên lưng cô một cái, xác thật có cái túi đàn ghi-ta, màu đen, vẫn là hoa vỡ nhỏ.

Nhan Niệm Niệm rất sợ anh không tin, "Xoẹt xoẹt" một chút đem túi đàn ghi-ta kéo ra, lộ ra đàn ghi-ta bằng gỗ màu nâu bên trong, giơ lên, "Nhìn đi, thật sự là em cõng mà."

Cố Lẫm liếc mắt nhìn cô một cái, cái gì cũng chưa nói, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế điều khiển.

Nhan Niệm Niệm vui vẻ mà đem đàn ghi-ta với cặp sách đều đặt ở trên chỗ ngồi phía sau, "Oạch" một chút chui vào ghế phụ, "Cùm cụp" một tiếng cài tốt đai an toàn, hướng về phía Cố Lẫm, "Anh Lẫm, đi thôi."

Cố Lẫm: "...... Em là thuộc con khỉ sao?" Xuôi theo cái cột mà thoăn thoắt leo về.

"Không phải nha, so với anh Lẫm em nhỏ hơn hai tháng, sinh nhật của anh Lẫm vào tháng 11, sinh nhật của em là một tháng sau, nhưng mà tính theo âm lịch còn chưa có ăn tết, cho nên, hai người chúng ta đều là ——"

Nhìn mắt đen cười như không cười của Cố Lẫm, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm mới phản ứng lại, âm thanh càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ.

Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, khởi động xe, chạy ra khỏi gara.

"...... Đều là thuộc tiểu lão hổ." Nhan Niệm Niệm nhỏ giọng bổ sung xong xuôi lời nói của mình.

...... Tiểu lão hổ? Khóe miệng Cố Lẫm vừa kéo, nhớ tới ngày hôm qua cô chạy đuổi theo xe của mình, đáy lòng không hiểu sao có chút nhũn ra, chủ động hỏi: "Em mang đàn ghi-ta để làm gì?"

"Hội diễn đón người mới đến nha." Anh chủ động đáp lời, Nhan Niệm Niệm liền lên tinh thần, ngồi thẳng thân mình, "Đàn hát ghi-ta, Anh Lẫm, anh sẽ đến nghe sao?"

Ánh mắt Cố Lẫm dừng ở trên ngón tay bản thân.

Thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.

Đôi tay này cũng từng ở trên phím đàn bay múa, mọi người nói anh không hổ là con trai của tài nữ nhà họ Giang, tuổi còn nhỏ đã biểu hiện xuất sắc.

Chính là, năm tám tuổi ấy, mặt anh bị huỷ hoại.

Tới cái hội diễn văn nghệ hằng năm kia rồi, thầy giáo ôn nhu mà sờ sờ đầu của anh, "Cố Lẫm, cũng phải nhường bạn nhỏ khác có cơ hội biểu hiện, năm nay, con không cần lên sân khấu, được không?"

Từ đây, anh không còn từng lên sân khấu.

Sau lại, ngay cả đàn cũng không muốn đánh.

Ánh mắt anh lạnh nhạt mà bình tĩnh, Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng có chút buồn bã.

Kiếp trước cô sinh sống ở nhà họ Cố gần một năm, đại khái biết anh là bị thương khi còn nhỏ, nói vậy từ nhỏ đến lớn, anh nghe được vô số thảo luận, giống như những nữ sinh trong phòng học của ngày hôm qua, mặc dù không có ác ý, cũng sẽ khiến cho người ta khó chịu.

Có phải anh cũng bởi vậy mà không thích nhiều người, náo nhiệt hay không? Càng không thích sân khấu, đèn tụ quang?

"Anh Lẫm, không liên quan, anh không muốn tới cũng không có gì."

Cố Lẫm chưa nói tới hay không, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Em là vì người bạn mới quen mới tham gia hội diễn đón người mới đến sao?"



Bạn mới? Dường như trong nháy mắt Nhan Niệm Niệm liền hiểu rõ người anh nói chính là ai. Cô chẳng qua chỉ là nói chuyện qua với Mạc Thừa Hi hai lần, còn đều là bởi vì có việc, ở trong lòng anh liền thành bạn bè, còn nghi ngờ cô là vì Mạc Thừa Khi Mới tham gia hội diễn đón người mới đến,

Gia hỏa này, thật là keo kiệt nha.

Đôi mắt tròn xoe của Nhan Niệm Niệm xoay chuyển, "Bạn mới? Không phải nha, cô ấy không để bụng em có phải tham gia hội diễn đón người mới đến hay không."

Lời này chẳng phải là tương đương với việc thừa nhận Mạc Thừa Hi là bạn bè của cô sao? Giọng điệu còn rất quen thuộc. Có phải cô đối với tất cả mọi người đều tự nhiên thân cận như vậy hay không?

Mặt Cố Lẫm lạnh hơn.

Nhan Niệm Niệm trộm cười cười, tiếp tục chọc anh tức, "Anh Lẫm, cô ấy nói em lớn lên đẹp, học tập mệt mỏi ngẩng đầu nhìn em một chút, là có thể nâng cao tinh thần."

Trong ánh mắt đen kịt của Cố Lẫm hiện lên một tia ác độc lạnh lẽo, vậy mà Mạc Thừa Hi như thế nào lại là người lời ngon tiếng ngọt như thế? Mà thoạt nhìn tiểu nha đầu này một chút cũng không phản cảm, thậm chí còn có chút hưởng thụ?

Cố Lẫm nói không nên lời trong lòng là cái cảm giác gì, dù sao cũng khiến ngực anh khó chịu.

Mới vừa thấy mặt, tiểu nha đầu liền ôm cổ anh gọi "Anh trai", lúc ngồi ăn cơm còn chủ động dựa gần anh ngồi bên cạnh anh, lúc đi học lại lanh lẹ mà bò lên trên xe anh. Cô một chút cũng không sợ anh, quen thuộc lại tự nhiên, có loại cảm giác thân cận trời sinh.

Thật giống như...... Bọn họ đã quen biết rất lâu.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như là cô đều đối xử với tất cả mọi người như vậy. Giống như anh vậy, sớm muộn gì cũng bị cô chán ghét, dường như Cố Lẫm có thể đoán được, không được quá mấy ngày, tiểu nha đầu ôm cổ anh khóc lóc gọi "Anh trai" kia, liền sẽ cười tủm tỉm mà nói: "Thật xin lỗi nha, em hẹn gặp mặt bạn mất rồi."

Có lẽ, cô cũng giống như những người mà anh đã từng cho rằng là bạn bè, tiếp cận anh chỉ là vì tìm kiếm cái lạ, khoe khoang với người khác một chút đã từng làm bạn với một người bị hủy dung. Một khi đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ cùng tâm tư hư vinh, liền sẽ ghét bỏ.

Quả nhiên, người như anh, thì không nên hy vọng cái gì xa vời.

Sắc mặt của anh tối tăm, có loại tự sa ngã suy sút cùng uể oải, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng Nhan Niệm Niệm vẫn luôn đang quan sát vẻ mặt của anh, mẫn cảm mà bắt được.

Đột nhiên cô có chút đau lòng, anh mẫn cảm lại đa nghi như vậy, có phải bởi vì tự ti hay không? Bởi vì cảm giác không an toàn từ nhỏ đến lớn?

Suy nghĩ một chút vẻ mặt đáng sợ của Cố Lẫm ở kiếp trước sau khi cô chết, anh vì cho báo thù cho cô mà không tiếc hy sinh chính bản thân, thậm chí xúc động mà cũng không có chuẩn bị né tránh trừng phạt thật tốt, hiển nhiên, là anh thích cô.

Nhưng trên thực tế, từ trước đến nay Nhan Niệm Niệm đều không chú ý tới.

Cô đi vào nhà họ Cố ở trong thời gian gần một năm, Cố Lẫm chưa từng thổ lộ với cô.

Anh...... Là bởi vì vết thương trên mặt, mà tự ti đến mức không dám mở miệng không dám chủ động tới gần cô sao?

Vốn định để anh hiểu lầm nhiều hơn chút nữa, chờ đến khi vạch trần sự thật lại khiến anh ý thức được rằng bản thân mẫn cảm quá độ, như vậy chậm rãi sửa cho anh đúng, nhưng hiện tại Nhan Niệm Niệm lại không đành lòng.

"Thật ra cô ấy lớn lên cũng rất đẹp, là loại nữ sinh đặc biệt đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, giống quả táo." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm, "Em cảm thấy cô ấy còn rất giống với tên của cô ấy."

Cố Lẫm bỗng chốc xoay đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.

Nhan Niệm Niệm không đứng đắn quay đầu, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nai con nhìn anh, "Đúng rồi, anh Lẫm, em còn chưa nói cho anh, bạn mới của em gọi là Mạnh Hiểu Viên, bánh trôi nhỏ, ngồi cùng bàn với em."

Như là xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, như là mưa thuận gió hoà, trong lòng Cố Lẫm đột nhiên nhẹ nhàng một trận, con ngươi đen trong nháy mắt sáng lên, giống như có sao trời dừng ở trong mắt anh.

Đôi mắt của anh thật đúng là đẹp nha!

Trong lòng Nhan Niệm Niệm tán thưởng một câu, tiếp tục nói: "Em tham gia hội diễn đón người mới đến là một hiểu lầm, không liên quan tới bánh trôi nhỏ nha, là Cố Dao không cẩn thận báo danh giúp em, em nghĩ dù sao cũng đã báo rồi, hủy bỏ thì lại quá phiền toái, liền dứt khoát biểu diễn một màn đàn hát ghi-ta thật tốt."

Thì ra, không có quan hệ với Mạc Thừa Hi...... Cố Lẫm nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng.



"Ai, anh Lẫm, dừng lại ven đường một chút!" Nhan Niệm Niệm không biết nhìn thấy gì, đột nhiên hô lên.

Cố Lẫm một chân phanh lại, xe ngừng lại bên sát đường, Nhan Niệm Niệm ném xuống một câu "Chờ em chốc lát", liền kéo cửa xe ra chạy đi.

Nhưng mà rất nhanh cô đã trở lại, trong tay xách theo một túi bánh bao nhỏ nóng với một ly sữa đậu nành, nhét vào trong tay Cố Lẫm, "Anh Lẫm, dù sao còn có thời gian, anh ăn xong cơm sáng trước chúng ta lại đi tiếp nha?"

Cố Lẫm cúi đầu nhìn đồ vật trong tay bị nhét lại đây, cái đầu bánh bao nhỏ rất nhỏ, vỏ bánh bao mềm mại, có hơi chút phỏng tay, cách túi cũng có thể ngửi được mùi thơm.

Nhan Niệm Niệm thấy anh bất động, khuyên nhủ: "Tiệm bánh bao của nhà này ăn đặc biệt ngon, mạnh mẽ đề cử! Anh Lẫm anh nếm thử đi."

Cô mở cái túi, móc khăn giấy từ trong túi ra, rút ra một cái bánh bao, đối với bánh bao đang bốc lên hơi nóng chợt quạt vài cái, nhẹ nhàng sờ soạng tóc anh một chút, lừa nói: "Không nóng, ăn đi."

Cố Lẫm: "......"

Tuy rằng bộ dáng của cô như là đang lừa bạn nhỏ, trong lòng Cố Lẫm vẫn là cảm thấy rất thoải mái, anh cầm một cái bánh bao, cắn một ngụm.

Da mặt mỏng mềm mại, mang theo mì phở đặc biệt có hương vị thơm ngọt, lây dính nước canh nhân thịt bên trong, thơm mát tươi ngon, một ngụm đi xuống, nháy mắt mở ra nhũ đầu (*).

(*) Nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.

Nhan Niệm Niệm cũng cầm một cái bánh bao, cái miệng nhỏ cắn một miếng, thỏa mãn mà thở dài, "Ăn ngon đi? Ngay cả người đã ăn no bữa sáng như em, ngửi được hương vị cũng sẽ không nhịn được phải ăn một cái."

"Anh Lẫm," một bên cô cắn bánh bao, một bên nhắc mãi: "Anh phải ăn bữa sáng nha, bằng không đối với thân thể thật không tốt, một ngày ba bữa đều phải ăn đúng thời gian, nếu là anh không thích cơm canh trong nhà, ở bên ngoài ăn cũng được, nhưng dù sao cũng phải lấp đầy bụng."

"Thân thể của anh đang còn trưởng thành đó, nếu là không ăn no, sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục."

...... Phát dục? Thái dương Cố Lẫm nhảy dựng.

"Ông đây phát dục...... Cũng đã đủ tốt."Cố Lẫm thật sâu mà nhìn cô một cái.

"Hiện tại anh cao 1 mét 8 đi? Ăn cơm thật tốt, còn có thể dài thêm mấy centimet." Nhan Niệm Niệm nhớ rõ kiếp trước, quả thật là anh lại cao thêm một chút.

Cố Lẫm: "......Em đang nói chiều cao sao?"

"Đúng nha." Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt tròn xoe như nai con nghi ngờ mà chớp chớp, "Bằng không thì sao nha?"

"Em nói với anh, anh Lẫm," tiểu nha đầu tiếp tục nói lảm nhảm, "Tuy rằng hiện tại anh đã đủ cao, nếu là anh không chú ý ăn cơm thật tốt, thật sự đối với thân thể không tốt. Lại nói nhiệm vụ học tập của cấp ba rất quan trọng —— ngô ngô ngô ——"

Trong miệng bị nhét một cái bánh bao màu trắng mềm mại, Nhan Niệm Niệm đang nói thì bị ngăn chặn.

"Dài dòng." Cố Lẫm cười như không cười mà liếc mắt nhìn cô một cái.

Nhan Niệm Niệm cầm cái bánh bao trong miệng xuống, đã cắn qua chỉ có thể ăn luôn, cô thở dài, "Em đã ăn no, dư lại đều là của anh."

Cố Lẫm xác thật đói bụng, giống như theo lời của Nhan Niệm Niệm nói, anh còn đang "Phát dục" đó, hơn nữa bánh bao xác thật rất thơm, rất nhanh anh liền đem một túi bánh bao nhỏ xử lý, sữa đậu nành cũng uống xong.

Cái miệng nhỏ của Nhan Niệm Niệm cắn bánh bao thịt, cẩn thận mà nhai bánh bao có thịt tươi nước canh ngon, cô ăn rất chậm, cũng là cố ý bồi anh cùng nhau ăn, chờ Cố Lẫm uống sữa đậu nành xong rồi, cô cũng vừa mới đem hai cái bánh bao nhỏ ăn xong.

Rút hai tờ khăn giấy cho Cố Lẫm lau tay, Nhan Niệm Niệm đem rác rưởi đều thu thập bỏ vào cái túi đựng bánh bao, kéo cửa xe ra chạy vài bước đem túi ném tới thùng rác ven đường, trở lại trong xe nhăn cái mũi nhỏ nghe nghe, "Anh Lẫm, trong xe của anh tất cả đều là vị bánh bao."

Cái tiểu nha đầu này, vừa mới ăn xong, liền ghét bỏ có vị, bánh bao là nàng mua, bản thân cô còn ăn hai cái đó.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, đem cửa sổ xe hạ thấp xuống một nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook