Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 26: Tuổi thanh xuân (6)

Cửu Dạ Hồi

26/08/2016

Màn hạ, mắt tôi tối sầm.

Lúc đi ra sau sân khấu, tim tôi đập rất mạnh rất nhanh, tôi không ngừng an ủi và nhắc nhở mình phải suy nghĩ tích cực.

Có lẽ là vừa rồi đèn tối quá, tôi nhìn không rõ, , hoặc do lúc diễn quá căng thẳng, anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, hoặc giả có lẽ do chủ nhiệm câu lạc bộ yêu cầu, lúc biểu diễn chính thức phải làm thật. Nhưng tôi càng cố gắng an ủi bản thân, lại càng thấp thỏm. Trong lòng tôi như có một âm thanh khác, nói ra những lời cũng rất khác, tôi chỉ còn biết tức giận bịt miệng “nó” lại, nhưng vẫn nghe rất rõ.

Tôi loạng choạng lao vào trong cách gà, mọi người đều ngẩng lên nhìn tôi, tôi nhanh chóng tìm thấy ánh mắt anh Tiểu Thuyền, nơi ấm áp ấy, là nơi duy nhất có thể cho tôi câu trả lời.

“Kiều Kiều, sao em lại chạy vào đây?” Anh Tiểu Thuyền cười hỏi, “Thế nào, ngồi dưới xem có phải thấy anh rất ngốc không?”

“Thiên Hỉ đâu?” Tôi nhìn quanh, hỏi một câu không liên quan gì tới câu hỏi của anh Tiểu Thuyền.

“Cô ấy đi rửa mặt rồi, em tìm cô ấy à?”

“Không, anh Tiểu Thuyền, em tìm anh.”

“Sao thế? Em nói đi.”

“Anh ra đây.” Tôi kéo anh ra góc khuất nhất gần tấm rèm sau sân khấu, thở dốc, “Anh Tiểu Thuyền, chuyện anh muốn nói với em là chuyện gì?”

“À…cái này hả, cũng không vội…” Anh Tiểu Thuyền bắt đầu ấp úng.

“Anh nói đi!” Tôi cảm thấy trái tim mình đập cách mấy lớp quần áo vẫn nghe rất rõ ràng.

“Cái đó…” Anh Tiểu Thuyền ngập ngừng, cụp mắt, “Xin lỗi nhé, Kiều Kiều, anh đã nuốt lời, anh có bạn gái rồi.”

Đáp án vô cùng tàn nhẫn ấy, cuối cùng cũng được chính anh Tiểu Thuyền thốt ra. Tôi không cảm thấy đau đớn như vẫn tưởng, tôi không khóc, cũng không sợ hãi, chỉ cảm giác thế giới đột nhiên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh hút hết mọi luồng ánh sáng, ngay cả chút ánh sáng lấp lánh vẫn luôn phát ra từ người anh Tiểu Thuyền, cũng tắt lịm chìm trong bóng tối.

“Là Thiên Hỉ ư?” Giọng tôi nghe vô cùng bình tĩnh thản nhiên, giống như đang nói một chuyện vậy. Kỳ lạ là, tôi lại có thể nghe được chi tiết như thế, dường như mẫn cảm tới mức nắm bắt được mọi âm thanh, mẫn cảm như con trai đang há miệng. Tất cả mọi cảm xúc tinh tế đó, chỉ bởi vì không được bảo vệ, không có một cơ thể hoàn chỉnh.

“Cô ấy nói với em rồi?” Anh Tiểu Thuyền thoáng kinh ngạc.

Tôi lắc đầu, sau đó cảm giác mọi thứ đã kết thúc.

Anh Tiểu Thuyền bảo, họ vẫn luôn muốn cho tôi biết, nhưng vẫn có chút thấp thỏm.

Anh Tiểu Thuyền bảo, dù thế nào, tôi vẫn là người đầu tiên anh kể chuyện này.

Anh Tiểu Thuyền bảo, anh không nhớ bắt đầu có cảm tình với Thiên Hỉ từ bao giờ, nhưng anh không cho cô ấy biết.

Là cô ấy đã chạy tới tìm anh thổ lộ.

Anh Tiểu Thuyền bảo, Thiên Hỉ nói thích thì phải nói ra, cuộc đời có thể sai, nhưng không được để hối hận, không được bỏ lỡ.

Anh Tiểu Thuyền bảo, Thiên Hỉ là một cô gái tốt, giống như tôi vậy.

Tôi gật đầu lia lịa, tôi nghĩ đến ngày thu tươi đẹp đó, nghĩ đến những lời chắc nịch mà Thiên Hỉ nói với tôi, nghĩ tôi từng ngưỡng mộ sự dũng cảm của cô ấy. Tôi thấy Thiên Hỉ vô cùng tốt, thật đấy, cô ấy gần như nói đúng hết, chỉ nói sai có một điểm.

Có thứ tình cảm, thực ra cả đời này cũng không cần nói ra nữa.

Sau đó, anh Tiểu Thuyền hỏi tôi muốn cho anh biết chuyện gì, tôi chỉ nói, qua Noel Tần Xuyên sẽ về, là ngày Boxing Day, anh Tiểu Thuyền rất vui, anh nói nhất định sẽ cùng Thiên Hỉ mời cậu ta ăn cơm. Tôi bảo, đưa Thiên Hỉ cùng đi, thật tuyệt.

Câu chuyện của chúng tôi đến hồi kết thúc, anh Tiểu Thuyền đang khen tiếng Anh của tôi ngày càng tốt thì Thiên Hỉ quay vào, vẻ mặt ánh mắt cô ấy nhìn anh Tiểu Thuyền rất đặc biệt, trước đó mắt tôi chắc chắn bị chó gặm mất rồi nên mới không phát hiện ra.

Thiên Hỉ khẽ kéo tôi lùi về phía sau một chút, “Kiều Kiều, anh ấy nói với cậu rồi?”

Cô ấy gọi anh Tiểu Thuyền là anh ấy.

“Ừ, chúc mừng hai người, thật tốt quá.” Tôi mỉm cười, bộ dạng đó của tôi khẳng định họ không phát hiện ra tôi đang buồn.



Tôi vẫn luôn cho rằng mình không giỏi nói dối, thì ra chỉ là chưa có lúc nào cần khoan dung tới mức độ phải nói dối một cách giả tạo mà thôi.

“Kiều Kiều, cảm ơn cậu.” Thiên Hỉ cũng cười, đó là nụ cười của niềm vui thật sự, so sánh với nụ cười vừa rồi của tôi, thật sự khó coi.

Chủ nhiệm câu lạc bộ kịch gọi bọn họ đi ăn mừng, hai người ngọt ngào nhìn nhau cười rất ăn ý. Trước khi đi, họ đều nói: “Kiều Kiều, cố lên!”

Anh Tiểu Thuyền muốn tôi cố gắng học tiếng Anh, còn Thiên Hỉ muốn tôi cố gắng để thổ lộ tình cảm của mình.

Tôi vẫy tay, quay người rời đi.

Còn cố gắng gì nữa? i have lost.

Người con trai tôi yêu thầm bao nhiêu năm lại thích người bạn thân nhất của tôi, giống như thiên thạch va vào trái đất, cuốn tiểu thuyết tôi viết không có hồi kết, trang cuối cùng là ngày tận thế.

Trên đường về ký túc xá, tôi vòng sang siêu thị mua năm chai bia Thanh Đảo. Trước kia tôi chưa từng uống bia, đọc rất nhiều tiểu thuyết xem rất nhiều phim ảnh, cảm thấy những lúc thế này nên uống, uống cho say khướt mới thôi.

Vương Oánh và Từ Lâm đã về phòng, hai người đang bàn luận về những câu thoại hay dở trong vở kịch, thì thấy tôi xách cả túi bia đi vào.

Tôi lấy từng chai ra, đặt lên bàn, mở nắp, uống ừng ực.

Mi, mũi, mắt đều nhăn tít lại, vừa đắng vừa cay thật khó uống. Có lẽ cổ nhân dùng rượu giải sầu, chính là muốn thi xem ai cay đắng hơn ai.

“Tạ Kiều, cậu có phải trúng tà rồi không?” Từ Lâm trợn mắt nhìn tôi.

“Vớ vẩn, có uống một hớp không?” Tôi đẩy chai bia đã bật nắp về phía cô ấy.

“Được thôi!” Từ Lâm vui vẻ đón lấy, rồi lại với thêm chai nữa cho Vương Oánh.

“Mình không uống!” Vương Oánh vừa la oai oái vừa đẩy chai bia, Từ Lâm xưa nay vẫn luôn có cách khiến Vương Oánh không thể từ chối.

“Rốt cuộc là làm sao? Cãi nhau với bạn trai ở Vancouver rồi à?” Từ Lâm cụng một cái, rồi ngửa cổ uống.

“Mình và cậu ta thật sự không có gì.” Tôi bất lực phân bua, “Học đại học ở ký túc xá mà không uống rượu bia, thì gọi gì là ký túc xá nữa?”

“Bia này khó uống chết đi được! Mình nhớ bia ở nhà mình có vị này đâu!” Vương Oánh dè bĩu vẻ chán ghét.

“Bia nhà cậu chắc đều là đồ đút lót! Nắp bia chắc chắn nạm vàng!” Từ Lâm chế giễu.

“Cút!”

Từ Lâm cười cụng ly với Vương Oánh, “Chúng ta có cần đợi Thiên Hỉ về cùng uống không?”

“Không cần, cô ấy đi ăn mừng thành công với bạn trai rồi.” Tôi nhẹ nhàng đáp, ngửa cổ, nốc cạn.

“Bạn! Trai!” Từ Lâm nhảy dựng lên, “Cô, cô ấy, cô ấy chắc chắn có bạn trai rồi? Công khai với Dương Trừng rồi?”

“Không phải, là với anh Tiểu Thuyền của mình.” Tôi cười ha hả, “Yêu đương thật tuyệt!”

“Khốn kiếp! Tin nóng sốt đây! Phái thực lực đã đánh bại phái thái tử à! Có điều, bọn họ cũng thật đẹp đôi. Hôm nay xem kịch, thấy hai người đó diễn rất thật đã cảm giác như có vấn đề rồi…cậu huých tôi làm gì?”

Từ Lâm bực bội liếc Vương Oánh.

“Đồ ngốc.” Vương Oánh lườm Từ Lâm.

Cô ấy cũng giơ cao chai bia tới trước mặt tôi, cụng một cái rồi bảo: “Cậu cũng ngốc không kém.”

Tôi đột nhiên phát hiện, Vương Oánh chuyện gì cũng biết, sau đó tôi liền uống, rồi tôi say.



Hôm đó ba đứa con gái chúng tôi càng uống càng càng phấn khích, tổng cộng đi mua ba lần bia, tiêu diệt mười sáu chai.

Nghe nói lúc Thiên Hỉ về đã vô cùng kinh ngạc, Từ Lâm đang hướng ra ngoài cửa sổ gào: “Hiei, em yêu anh! Shirou Kamui, em yêu anh! Sendoh Akira, em yêu anh! Chobits, mẹ kiếp quá đỉnh!”

Còn Vương Oánh vừa kéo Từ Lâm vừa kéo tôi bảo: “Không được động vào giường mình! Không được nôn!” Tôi ôm chặt điện thoại khóc tới mức hồ đồ, gào lên: “Tần Xuyên! Tần Thủy Hoàng! Sao cậu còn chưa về! Mau về ngay đi!”

Đó là lần đầu tiên tôi say trong đợi, lần đầu tiên mất đi kí ức, lần đầu tiên rời bỏ anh Tiểu Thuyền của mình.

Sáng sớm ngày 24 tháng 12 phòng ký túc chúng tôi bị tiếng chuông điện thoại dai dẳng làm phiền, Từ Lâm theo thường lệ bắt đầu chửi ầm ĩ ra nghe điện, tức tối kéo tôi từ trên giường xuống. Tôi đầu tóc rũ rượi, mắt sưng vù đón lấy ống nghe từ tay Từ Lâm.

Giọng Tần Xuyên vang lên.

“Kiều Kiều! Không sao chứ!”

“Hả? Không sao, sao thế?” Tôi ngáp.

“Tối qua cậu vừa gào vừa khóc làm tôi sợ chết khiếp…rốt cuộc là làm sao mà cậu khóc lóc tới mức ấy! Ở nhà không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Tần Xuyên căng thẳng, nhưng vì có Thiên Hỉ ở trong phòng nên tôi không thể nói gì.

“Không sao, tụ tập uống nhiều thôi.”

“Mẹ kiếp!” Giọng Tần Xuyên đột ngột cao vút, “Cậu có biết vì cậu khóc như thế, nên tôi không thể đón Noel bên này mà phải đổi vé để về không? Cậu có biết ở Vancouver đang có tuyết lớn không? Cậu có biết chỉ cần mở cửa sổ là đập ngay vào mắt bức tường tuyết dày hơn tường thành không? Tường tuyết cậu có hiểu không hả? Giống như cậu đang nằm trong hũ đường nhìn ra ngoài ấy! Cậu…”

“Cậu đang ở đâu? Rốt cuộc là bao giờ thì về?” Nghe Tần Xuyên cằn nhằn, tôi lại muốn khóc.

“Đang ở sân bay! Mấy chuyến bị hủy rồi, tôi đang đợi máy bay!” Cậu ta vẫn tức tối.

“Thật không thật không?” Tôi kích động hỏi, cuống lên chỉ muốn gặp cậu ta ngay, giống như đống tro tàn nhìn thấy đốm lửa vậy.

“Vớ vẩn!”

“Cậu mau về đi!” tôi nghẹn ngào.

“Một mình em không thể chịu đựng được nữa!” Từ Lâm nghêu ngao hát trêu.

Thiên Hỉ cười, Vương Oánh cười, Tần Xuyên cười, tôi cũng cười theo.

Thế giới này coi như vẫn rất khoan dung với tôi.

Tối hôm đó, bữa liên hoan Noel vốn được chờ đợi từ lâu vẫn diễn ra như kế hoạch, nhưng vì niềm vui quá bất ngờ của anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ, những cặp đôi tạm thời có sự biến động nhẹ. Anh Tiểu Thuyền đương nhiên sẽ cặp đôi cùng Thiên Hỉ, Na Na lập tức dính lấy Dương Trừng, chủ nhiệm câu lạc bộ kịch nói cung kính ân cần với Vương Oánh, còn tôi và Từ Lâm lại thành một đôi.

Tám người chúng tôi, chia làm hai xe. Vương Oánh và Dương Trừng sớm đã bố trí đâu vào đấy, bọn họ nói dù đánh chết cũng không chịu chen chúc lên xe bus, nên mới bố trí hai chiếc xe con tới đón chúng tôi, khiến một bữa liên hoan bình thường trở nên sang trọng vô cùng. Cặp Thiên Hỉ và chủ nhiệm câu lạc bộ kịch ngồi xe của nhà Vương Oánh, tôi cùng Từ Lâm, Na Na ngồi xe nhà Dương Trừng.

Na Na ngồi trên xe rất vui, cô ấy thì thầm với Từ Lâm, nhìn chiếc Audi mang biển Giáp A này là biết những lời đồn đại quả nhiên không sai, gia thế nhà Dương Trừng thâm hậu hơn nhà Vương Oánh. Tôi ngồi gần cửa sổ xe phát hiện, do kính dán màu đen, từ ngoài không nhìn được vào trong, nhưng từ bên trong lại nhìn rất rõ bên ngoài.

Chiếc đĩa hát trước đó tôi chuẩn bị để tặng anh Tiểu Thuyền, đang quay trong mp3 của tôi, những nét bút bi đánh dấu trên lời bài hát đã bị tôi xóa sạch, nhưng cũng vì thế mà tẩy cả màu sắc vốn có của đĩa, năm từ Em luôn yêu anh ngược lại càng trở nên rõ ràng, nổi bật. Có điều, đã không còn ích gì nữa, tôi giấu nó trong túi, đồng thời giấu kỹ trong tim. Tôi không muốn nghe bài Tình yêu đơn giản, chỉ lặp đi lặp lại bài Không thể mở lời, nghe những lời chậm rãi thản nhiên của Châu Kiệt Luân mà đau lòng:

Không thể mở lời để cho cô ấy biết

Chỉ mấy câu đơn giản thế thôi tôi vẫn không làm được

Cả trái tim như treo lơ lửng trên không

Tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa

Đó là những điều cuối cùng tôi có thể làm

Nhưng người ấy đã không phải là tôi nữa…

Tôi vẫn đang lặng lẽ khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Từng Niên Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook