Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 44: Giãy Chết

Thiên Hồng

19/09/2016

Qua mất mười ngày, bọn họ rốt cục cũng về tới Phượng đều, nhưng Phượng đều sớm đã loạn thành một đoàn, mà Thiên Thanh Hoàng cũng không trực tiếp hồi cung mà ở Mị Âm các nghe phía dưới hồi báo tin tức.

“Chủ thượng! Mười ngày qua, đột nhiên xuất hiện một thế lực không rõ tên chiếm lĩnh hoàng cung, giết chết các binh sĩ giám thị Hàn Thái hậu, còn Hàn Thái Hậu thì mất tích!”

“Cửu Thiên đã xác nhận trước, thế lực đó thuộc Chuyên Môn phái, là đội ngũ mà Chuyên Môn phái lén huấn luyện!”

“Người cướp đi Hàn Thái Hậu là chưởng môn của phái, Hàn Thái Hậu bây giờ còn ở Phượng đều, cùng với chưởng môn kia và Hàn Linh Nhi bàn tính soán ngôi đoạt vị!”

“Trong triều, các đại thần bị Hàn Thái Hậu mua chuộc, nghiêm khắc khiển trách Hoàng Thượng tàn bạo bất nhân, gần như một nửa đã phản chiến, số ít thì dao động, cũng có một số kiên định cự tuyệt, đứng bên Hoàng Thượng và Nhiếp Chính vương tạo thành một mặt trận!”

Rất nhanh sau đó, một danh sách rõ ràng được đưa tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng, nàng cười lạnh : “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương ( Rết trăm chân khó ngã ) lời này quả nhiên rất đúng!” Lần trước Hiên Viên Tuyệt quyết tuyệt dùng thủ đoạn cũng không thể làm cho thế lực của Hàn Thái Hậu hoàn toàn tiêu tán, nay lại có Chuyên môn phái giúp đỡ thì khẳng định là như hổ thêm cánh. Mặt khác lại nhân lúc Hiên Viên Tuyệt ở biên quan nàng cũng không ở hoàng cung, chỉ có mỗi vương gia gà mờ Hiên Viên Địch nắm giữ hoàng quyền mà bày kế, bàn tính này thực rất khá!

Bất quá, nếu như bọn họ biết tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của nàng thì không biết sẽ thấy thế nào? Hàn Thái Hậu muốn chết, nàng nhất định sẽ khiến bà ta chết không thể chết lại lần nữa, mà chỗ đại thần phản chiến này, dù sao khoa khảo của Lý Lương cũng được cử hành trong tháng này, còn sợ gì thiếu người? Vừa đúng lúc nên thay máu toàn bộ triều đình.

“Tỷ tỷ, bây giờ không cần hồi cung chủ trì đại cục sao?” Triển Hạo nhìn Thiên Thanh Hoàng không thấy có ý hồi cung, không khỏi thắc mắc. Tuy hắn không hiểu kế này nhưng cũng nghe ra được Hàn Thái Hậu muốn mưu quyền soán vị. Nhưng vì sao tỷ tỷ lại không có chút nóng nảy nào?

“Không phải Hiên Viên Địch đang ở đó rồi sao? Hắn là Nhiếp Chính vương, có hắn là ổn!” Thiên Thanh Hoàng tâm trạng tốt cầm một ly trà vừa uống vừa nói.

Mà Triển Hạo nghe xong hơi nhíu mi: Hiên Viên Địch? Tuy hắn có thân phận hoàng tử nhưng không có lấy một điểm ra dáng hoàng tử. Hắn làm Nhiếp Chính Vương? Có thể làm gì sao? Triển Hạo hắn nghiêm trọng hoài nghi!

Thiên Thanh Hoàng thấy cái dạng này, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, buông chén trà: “Có phải đệ cảm thấy Hiên Viên Địch không ra dáng một Nhiếp Chính vương không?”

Triển Hạo thành thực gật đầu: “Tưởng tượng không ra bộ dáng Vương gia bây giờ của hắn!” Nếu như hắn vẫn giữ cái bộ dáng như trước kia thì âm mưu lần này khẳng định sẽ thua thảm!”

Thiên Thanh Hoàng than nhẹ: “Lúc trước hắn muốn đi theo ta, ta đã nói rõ tuy rằng ta thích hắn trong sáng thuần khiết, nhưng ta không hi vọng điều đó lại biến thành ngu muội, cái gì cũng không hiểu. Hắn vẫn duy trì tấm lòng của hắn là tốt, nhưng cần đủ cả trí tuệ và năng lực, bởi vì bên cạnh ta không cần phế vật!”

“Trừ võ công, thì về tri thức ta có thể dạy, nhưng cũng không biết hắn sẽ lĩnh hội đến bao nhiêu!” Thiên Thanh Hoàng vô tình nói: “Hắn là một hoàng tử, đây là trách nhiệm cũng là sứ mệnh, thân là hoàng thất, hắn không thể trốn tránh, hoặc là hắn làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, hoặc là lúc này để chút âm mưu bình thường mưu sát đi, không có lựa chọn khác!”

“Nếu hắn thật sự thất bại thì tỷ tỷ sẽ ra tay cứu giúp sao?” Nhất định đi, bởi vì tỷ tỷ thật sự để ý tới người ở bên cạnh nàng, Triển Hạo nghĩ như vậy, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại trả lời khiến cho hắn kinh ngạc.

“Không!” Sắc mặt của Thiên Thanh Hoàng rất kiên quyết, không mang ý đùa: “Nếu hắn chỉ là Hiên Viên Địch, ta nhất định sẽ cứu, nhưng hắn là hoàng tử Tây Hạ, hiện tại còn là Nhiếp Chính vương. Chút chuyện như vậy cũng không thể xử lý thì hắn là một kẻ thất bại. Hắn là đồ đệ của ta, ta không cho phép hắn thất bại dễ dàng như thế, cho nên ta sẽ không cứu. Ta đã cho hắn đầy đủ lực lượng, trận chiến này sống hay chết phải xem ở chính hắn!”

Mặc dù có chút tuyệt tình, nhưng Triển Hạo cảm thấy mình có thể hiểu được! Đồng thời cũng cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng Hiên Viên Địch sẽ không chết thảm.

“Nha đầu! Đi ăn cơm trưa trước đi!” Qua Nhã đi đến nói.

“Được!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Triển Hạo: “Đệ không phải có thể ẩn mình sao? Tự vào hoàng cung đi dạo đi!”

“Đệ biết rồi!” Triển Hạo bây giờ là hồn, cho nên không cần phải ăn; nghe xong Thiên Thanh Hoàng mỉm cười, sau đó quay đầu đi về phía hoàng cung. Kỳ thật hắn cũng muốn nhìn một chút xem Hiên Viên Địch làm Vương gia có bộ dáng gì.

Qua Nhã có chút kinh ngạc về Triển Hạo, nhưng nàng tôn trọng hắn nên cũng không hỏi, chỉ có chút lo lắng: “Hắn đi như vậy không có vấn đề gì sao?”

“Không sao!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy đi qua : “Đi thôi! Đi ăn cơm, ta thật ra hơi đói!”

Nghe vậy, Qua Nhã cũng không nói nhiều, xoay người đi theo Thiên Thanh Hoàng; hai người đi ngang qua phòng Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng hơi dừng bước chân, nhìn cửa phòng một lúc rồi quay người đi tiếp! Ở phía sau, Qua Nhã cũng nhìn, con ngươi có chút ảm đạm, quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, muốn nói lại thôi! Nàng rất muốn hỏi Hoa Úc vì sao không trở về, nhưng lại không biết nói như thế nào! Nàng biết Thiên Thanh Hoàng không nói khẳng định có lý do, nhưng thực sự nàng rất lo lắng!

Phù Linh lại đi tới chỗ Mạc thúc, cho nên chỉ có Thiên Thanh Hoàng và Qua Nhã ăn cơm, bàn ăn vỗn tĩnh lặng, lại bởi hai người đều không nói lời nào càng trở nên an tĩnh hơn.

Thiên Thanh Hoàng tự nhiên ăn cơm, còn Qua Nhã thì vẻ mặt rối rắm, Thiên Thanh Hoàng xem như không thấy, bình thường ăn xong bát cơm, sau đó nhẹ nhàng buông đũa.

“Muội muốn ăn nữa không, ta lấy cơm cho muội!” Qua Nhã buông bát nói, cơm trong bát nàng bị nhíu nát, một miếng cũng không ăn.

“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng lấy khăn tay ở một bên lau miệng: “Tỷ muốn hỏi gì thì hỏi đi, bộ dáng kia ta nhìn thấy khó chịu!”

“A!” Qua Nhã sửng sốt, suy nghĩ một chút rốt cục vẫn hỏi: “Hắn đâu?”

Thiên Thanh Hoàng đương nhiên biết nàng nói hắn là Hoa Úc, nàng trở về cũng chỉ có Thu Triển Hạo đồng hành, về phần con hồ ly kia, Qua Nhã chỉ sợ là không tưởng tượng ra nổi; Hoa Úc vì khôi phục nhân thân nên ở trong phòng bế quan, cho nên một bóng hồ ly cũng nhìn không thấy.

“Hắn không có gì nguy hiểm, sẽ nhanh trở về thôi!” Nàng cũng chỉ có thể nói có vậy, nàng đã đồng ý với Hoa Úc, cho dù là Qua Nhã cũng sẽ không nói một câu, dù sao nàng cũng hiểu rõ yêu nghiệt kia không thích bộ dáng hiện tại như nào.

“Có thể nói cho ta biết hai người ra ngoài đã xảy ra chuyện gì không?” Qua Nhã biết Hoa Úc không có nguy hiểm, hơi giảm giọng xuống, nhưng trong lòng vẫn không chịu buông.

“Không thể!” Hai chữ, Thiên Thanh Hoàng trả lời rõ ràng vô cùng, sự tình không thể nói cho Qua Nhã, nàng cũng không có cách giải thích rõ ràng. Mà Thiên Thanh Hoàng lời nói vô tâm lại làm thương tâm Qua Nhã; nàng biết giữa nàng cùng Thiên Thanh Hoàng và Hoa Úc có một bức tường, cho dù nàng có làm thế nào cũng không thể theo chân bọn họ vào thế giới đó, nhưng nghe Thiên Thanh Hoàng nói như vậy không tránh khỏi lạnh tâm.

“Ta chỉ muốn biết một chút thôi, vì sao không thể nói một câu?” Qua Nhã cắn môi, trong lòng dâng lên một tia oán hận, tuy rằng nàng đã cực lực ngăn chặn ghen tị trong lòng, nhưng mỗi lần nhìn Hoa Úc đối xử với Thiên Thanh Hoàng khác với mình thì tâm tư liền khó chịu; hiện tại nàng chỉ muốn biết bọn họ đi đâu cũng không thể!

“Qua Nhã, tỷ thay đổi rồi!” Thiên Thanh Hoàng thở dài một hơi, một Qua Nhã vốn tự tin, lớn mật, cầm được thì cũng buông được, hiện tại lại trở nên cẩn thận như vậy, tâm tình phức tạp, so với ngày trước, kém nhiều lắm.

“Là mọi người cùng thay đổi, không phải muội cũng thay đổi sao?” Qua Nhã buồn bã cười: “Lúc trước muội vô tình, lạnh lùng, nay bởi vì Hiên Viên Tuyệt mà trở nên ra dáng nữ nhân một chút, thậm chí vì hắn nguyện ý đi lên triều đình, không giống với tính cách của muội!” Thiên Thanh Hoàng nghe ra trong giọng nói của Qua Nhã có oán khí, sắc mặt cứng đờ.

“Ta chỉ dựa theo nguyên tắc làm việc, không có gì thay đổi, từ trước tới nay ta vẫn vậy!” Nàng có khác, đó là khác khi ở trước Hiên Viên Tuyệt, còn lúc khác, nàng vẫn là Thiên Thanh Hoàng trước kia!

“Thật không?” Qua Nhã ảm đạm không nói, cúi đầu không để người khác thấy biểu cảm.

“Tỷ vì ta không nói mà không thoải mái sao?” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm Qua Nhã chú ý, nàng đã lâu rồi chưa nghe Thiên Thanh Hoàng dùng loại thanh âm lạnh lẽo này nói chuyện với mình, trong lòng cười khẽ, quả nhiên là thay đổi sao? Lắc đầu: “Không có!”

“Không có sao?” Thiên Thanh Hoàng nhìn thẳng nàng: “Tỷ có biết lúc trước vì sao ta và tỷ lại trở thành bằng hữu không?” Nàng ghét rắn nhất cũng vì Qua Nhã, nhưng cuối cùng vẫn là trở thành bằng hữu.

“Ta…” Qua Nhã có chút mê mang, nàng tìm Thiên Thanh Hoàng làm bằng hữu là vì thích, nhưng Thiên Thanh Hoàng vì sao nguyện ý làm bằng hữu với nàng?

“Bởi vì tỷ ngay thẳng, có gì nói đấy, mọi tâm tình đều biểu hiện trên mặt, sẽ không giấu diếm, cho nên ta mới có thể làm bằng hữu với tỷ!” Thiên Thanh Hoàng nhìn ra ngoài cửa: “Lúc ấy trong mắt tỷ không có bóng ma, chỉ có chân thành, vậy mà bây giờ tỷ lại giấu tất cả dưới đáy lòng, học nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng học oán thán ta. Đối với bằng hữu ta yêu cầu rất đơn giản, cho dù nàng có đối xử với bên ngoài thế nào, chỉ cần thẳng thắn với ta, ta liền kết bạn với nàng, ta cho phép bằng hữu có điều giấu diếm, bởi vì mỗi người đều có lúc khó nói, nhưng ta không cho phép bằng hữu của ta bày ra khuôn mặt giả dối đối với ta. Qua Nhã, tỷ nghĩ lại chính mình đi!”

Qua Nhã run lên, cúi đầu không nói.

“Tỷ oán ta, là vì Hoa Úc sao?” Thiên Thanh Hoàng đạp cửa ra ngoài, cuối cùng nói một câu: “Tỷ vì yêu nên hẹp hòi, nếu tỷ còn không trở bộ dáng trước kia thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được tình yêu thật sự!” Mà Hoa Úc lúc trước coi trọng nàng cũng bởi vì nàng ngay thẳng, hiện tại với cái dạng này, sẽ chỉ làm Hoa Úc chán ghét. Đã nhiều năm ở chung, so với nàng không ai hiểu yêu nghiệt kia hơn!

Thiên Thanh Hoàng dứt lời, lạnh lùng xoay người, không để ý tới Qua Nhã nữa. Nàng biết Qua Nhã thích Hoa Úc, nàng cũng muốn tác hợp cho bọn họ, bởi vì nàng không chán ghét Qua Nhã, mà Hoa Úc lại cô đơn, nàng cũng hi vọng sẽ có một người ở bên làm bạn với hắn; nhưng tính tình của Hoa Úc như vậy, chỉ có tự Qua Nhã đi cảm động hắn thì bọn họ mới có cảm tình thật sự, cho nên nàng lựa chọn ngậm miệng không nói.

Có một lần Qua Nhã nói với nàng nàng ấy ghen tỵ với mình. Thời điểm đó Thiên Thanh Hoàng cũng không tức giận, bởi vì nếu như nàng yêu Hoa Úc, thì loại tâm tình này thực bình thường, nhưng ban nãy, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng cảm giác được trong lòng nàng có oán khí cùng ghen tỵ, còn có thần sắc trốn tránh khiến Thiên Thanh Hoàng lạnh tâm. Đã không có chân thành thì còn được cho là bằng hữu sao?

Thiên Thanh Hoàng ít có lòng tham, người bên cạnh cũng có hạn, người có thể hiểu nàng, tất nhiên nàng sẽ thật tình đối đãi, nhưng nàng không nghĩ tới Qua Nhã lại đối xử với nàng như vậy!

Trước kia nàng không hiểu tình yêu, nhưng từ sau khi nàng yêu Hiên Viên Tuyệt, nàng bắt đầu dần hiểu nhiều thứ. Tình yêu là hai người thật tình trả giá, là tin tưởng hoàn toàn với đối phương, là cùng đối mặt tất cả khó khăn. Qua Nhã yêu Hoa Úc, nên dùng chính bản thân mình làm hắn cảm động, nàng đã nói chỉ cần có kiên nhẫn, tảng đá cũng sẽ nóng, huống chi Hoa Úc rõ ràng là người; nhưng Qua Nhã lại bởi vì không biết tin tức của Hoa Úc mà bắt đầu oán khí như vậy, không làm nàng tức giận sao được?

Từ ngày đó, Thiên Thanh Hoàng đã hai ngày không gặp Qua Nhã, một bên phái người chặt chẽ chú ý nàng, một bên nắm giữ tất cả động thái từ hoàng cung; mà ngay tại buổi tối sau đó, ám vệ bẩm báo, Qua Nhã biến mất! Rốt cục thì tâm Thiên Thanh Hoàng cũng trầm xuống!

Gọi Triển Hạo bày cờ lên, cũng chỉ để hắn đứng bên cạnh, một tay lấy quân đen, một tay lấy quân trắng, tự mình chơi cờ. Biết Thiên Thanh Hoàng tâm tình không tốt, Triển Hạo cũng không đi quấy rầy nàng.

Thần sắc của Thiên Thanh Hoàng như bình thường, vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ nàng mới biết giờ khắc này nội tâm của mình có bao nhiêu phiền chán cùng khó chịu. Ngày ấy nàng đã nói rất nặng lời, là hi vọng có thể khiến Qua Nhã tỉnh ngộ, hy vọng có thể thấy Qua Nhã của trước kia, khi ấy hai người vẫn sẽ trở lại là bằng hữu… Nàng luôn nhẫn nại, nhẫn nại đợi nàng ấy chiến thắng oán niệm của mình, nhưng nàng ấy đúng là vẫn còn…

Biến mất! Ở trước mắt ám vệ nàng bố trí mà rời đi, không lưu lại một dấu vết, Qua Nhã, rốt cuộc tỷ đang suy nghĩ cái gì?

“Chủ tử, có người đưa tới một phong thư cho người!” Một tiểu nha đầu cầm một phong thư đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng do dự tiếp nhận, sau đó để lên bàn cờ: “Ngươi đi xuống đi!”

“Dạ…!”



Đợi người nọ rời đi, tay Thiên Thanh Hoàng nắm quân cờ đột nhiên dừng lại trên không, thật lâu không đặt xuống; trên phong thư mang theo mùi hương của Qua Nhã, cho nên nàng lập tức đoán ra chủ nhân của nó.

Hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng chậm rãi buông quân cờ, mở phong thư ra. Trên giấy là một chuỗi ký tự vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng chưa từng thấy chữ viết của Qua Nhã, nhưng mùi hương quả thật là nàng, mang theo vĩ giác khải thư, thoạt nhìn rất được; vài dòng mở đầu làm cho Thiên Thanh Hoàng chấn động trong lòng.

“Nha đầu, thực xin lỗi!

Tha thứ cho ta ra đi không từ giã, ta đã nghĩ suốt hai ngày, rốt cục cũng thông suốt, không cần đi tìm ta, ta chỉ muốn ra ngoài một chút, giống như muội nói, đi tìm về cái tôi thật sự của mình!

Nha đầu, đêm đó ta oán muội làm muội thương tâm phải không? Cho nên muội mới nói như vậy, lúc ấy muội đi rồi ta liền khóc, ta sợ muội không để ý tới ta. Tuy rằng ta yêu Hoa Úc, nhưng ta cũng không muốn mất đi muội.

Câu cuối cùng của muội, ta nghe hiểu, là ta vì yêu nên lạc hướng, nhìn thấy Hoa Úc đối tốt với muội, ta bắt đầu ghen tị với muội, cho đến cuối cùng thậm chí ta còn oán trách, hết thảy đều là vì ta, vì cái gọi là tình yêu, ta khiến bản thân không còn nhận ra chính mình!

Nếu ta cứ tiếp tục ghen tị, càng lún sâu xuống sẽ không còn cách quay đầu, cho nên ta lựa chọn rời đi, chuyên tâm ổn định lại tâm tình của mình. Kỳ thật ta cũng có chút chờ mong, nếu như ta ở bên ngoài có thể gặp hắn, thì hay quá.

Nha đầu, ta không biết muội và Hoa Úc rốt cuộc có cái gì bí mật, nhưng giờ ta rõ ràng biết muội và hắn không có khả năng. Khi ta nghĩ thông suốt, ta cảm thấy trước kia mình ghen tị có chút buồn cười.

Nha đầu, không nói nhiều nữa, thầm nghĩ ta nói cho muội biết, ta như trước hay là ta bây giờ đều vẫn làm bằng hữu của muội, khi ta có thể đối mặt với muội bằng tâm tình của thời điểm trước kia, ta sẽ trở về; nhưng trước hết, mong muội nhớ kỹ, muội còn có một bằng hữu tốt lắm.

Qua Nhã!”

“Qua Nhã!” Thiên Thanh Hoàng thấp giọng gọi, khoé môi cong cong, tâm tình âm trầm mấy ngày rốt cục tiêu tán hết.

Nàng thật cao hứng vì Qua Nhã có thể hiểu được tâm tình của nàng, càng vui hơn là nàng không mất đi vị bằng hữu này.

“Tỷ tỷ!” Triển Hạo nhìn Thiên Thanh Hoàng vui vẻ, biết nàng và Qua Nhã nhất định đã hòa hảo trở lại, chuyện Thiên tỷ tỷ vì chuyện của Qua Nhã mà tâm tình không tốt hắn đều cảm giác được, hiện tại các nàng hòa hảo, hắn cũng vui vẻ thay.

“Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, con ngươi lạnh lùng kinh ngạc, nàng biết hai ngày nay Triển Hạo cũng lo lắng cho nàng. Từ lần đó, Thiên Thanh Hoàng cảm giác như mình có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Triển Hạo, mà hắn giống như cũng có thể cảm nhận được từ nàng. Mối liên hệ vô hình kỳ diệu này khiến nàng rất kinh ngạc, nhưng không bài xích.

“Tỷ tỷ, hôm nay bọn họ đã bắt đầu có hành động, Hiên Viên Địch cũng triệu tập vệ binh thân cận, cùng một vài vị đại thần giữ vững chí khí thương lượng đối sách, vấn đề thành bại bây giờ là thời gian!” Lần đầu tiên tiến cung nhìn thấy Hiên Viên Địch, hắn có chút không tin cái vẻ mặt nghiêm túc kia thật sự là của Hiên Viên Địch.

Nhiều ngày phải chạy ra chạy vào, rõ ràng nhìn thấy hắn phê tấu chương, thương nghị cùng đại thần, rốt cục cũng tin hắn đã trưởng thành.

Nhưng hắn còn phát hiện ra một điều kỳ lạ, dù Hiên Viên Địch có làm gì đều thương lượng cùng Hoan Hỷ, mà Hoan Hỷ cũng không còn bộ dáng hi hi ha ha, phân tích mọi việc rõ ràng, hợp đạo lý, tuy rằng rất nhiều lúc nghe thấy ở đầu câu có thêm ba chữ: Tiểu thư nói …

Hoan Hỷ chưa biết tỷ tỷ trở về, nói cách khác trận khảo nghiệm này cũng không phải cho mỗi Hiên Viên Địch mà còn cả Hoan Hỷ. Hai người cùng nói qua lại, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Ngày ấy tỷ tỷ nói rất quyết tuyệt, nhưng hiện tại hắn vẫn cảm thấy tỷ tỷ cũng có chút bất công, bằng không vì sao lại để Hoan Hỷ lại? Còn có cả một đám ám vệ mang thế lực lớn nhất!

“Đúng vậy! Đã nhiều ngày rồi!” Thiên Thanh Hoàng nâng tay, cuối cùng hướng sang phía đông: “Phía bên kia đại chiến đã lâu, đại quân chắc cũng chuẩn bị tốt!”

Hôm nay là đủ mười lăm ngày, ngày mai Hiên Viên Tuyệt sẽ tiến công Đông Hán; vốn nàng cũng muốn đi xem Hiên Viên Tuyệt, nhưng lại không đi được, một là vì bên này chưa xong việc, hai là vì tên kia hình như bị thương rất nặng, không có cách tới đó!

“Tỷ tỷ nhà ở Đông Hán, tỷ không muốn quay về xem sao?” Triển Hạo nghi hoặc, hắn nhớ rõ tỷ tỷ có nhà, nhưng lại không thấy nàng nhắc tới lúc nào.

Nhà? Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhếch môi: “Có thể ta nói vô tình, nhưng so với Thu gia không hơn là bao, hơn nữa nơi đó căn bản không phải nhà của ta, nhà của ta bây giờ là ở Tây Hạ!”

Triển Hạo cũng biết chuyện phân tranh trong gia thế, nghĩ đến tỷ tỷ trước kia nhất định rất khổ, người nào trong nhà đó đều đáng chết! Bất quá hắn cũng đáng trách, không có việc gì lại đi nhắc vấn đề này, lại làm tâm tình tỷ tỷ không tốt!

“Đừng tự trách!” Cảm giác được tâm tình của hắn, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được cười khẽ: “Những người đó ta còn không có để vào mắt, dù sao sớm hay muộn đều phải chết!” Cho dù là Tư Đồ Dực hay là Hiên Viên Tuyệt thì chuyện Thiên Gia diệt vong cũng chỉ sớm hay muộn, nàng không thừa thời gian hao tổn tinh thần vì những kẻ đó.

Rất nhanh sau đó, Thất Tinh báo lại, phe cánh của Hàn Thái Hậu đã bắt đầu hành động.

“Chủ tử, người của Chuyên Môn phái đã chiếm được hai cửa Đông Nam, một đường chia ra như chẻ tre, tiến thẳng sát vào hoàng cung!”

“Đã biết!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, đứng dậy cùng Triển Hạo, nâng cằm: “Chúng ta đi xem kịch thôi, thế nào?”

Triển Hạo gật đầu, hắn cũng muốn biết rốt cuộc Hiên Viên Địch có đối phó được không! “Được!”

Ngay sau đó liền có hai người đứng ở đỉnh Bàn Long điện cao nhất của Tây Hạ hoàng cung, Triển Hạo có thể ẩn thân, cho nên dù bọn họ có đứng mãi như vậy cũng không ai thấy.

“Đến đây!” Thiên Thanh Hoàng nhấc tay, hướng Đông phía trước nàng, có ba ngàn quân xung phong liều chết tiến vào, mà phía nam thì đội ngũ lớn hơn một chút, ước chừng có năm ngàn quân, hơn nữa còn thêm quân binh ẩn núp trong cung, tính ra tổng cộng có một vạn người, mà một vạn này cũng không phải là một thế lực nhỏ, bọn họ là quân được Chuyên Môn phái đặc biệt huấn luyện ra, tuy rằng khẳng định kém hơn Ám vệ quân của Thiên Thanh Hoàng, nhưng tuyệt đối lợi hại hơn so với Thân Vệ Quân hoàng thành, cho nên vừa mở được đường liền tiến sát ngay vào.

Quân sĩ giao chiến không hò hét gì, nhưng ầm ầm vẫn không kém trên chiến trường; đương nhiên, đối với Thiên Thanh Hoàng mà nói chẳng qua chỉ xem như một đám trẻ trâu nhảy nhót mà thôi.

Đoàn người nhanh chóng đánh tới Kim Loan điện, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta líu lưỡi, đương nhiên cũng có phần nhiều công lao của gian tế.

Tại Kim Loan điện, Hiên Viên Địch đứng trước long ỷ, phía sau là Hoan Hỷ cầm kiếm, hai người vẻ mặt nghiêm túc, mà triều thần bên dưới, bên phải đứng là Lý Lương cầm đầu bảy người, bên trái lại ước chừng tám đến mười hai người, liếc mắt một cái cũng biết tất cả đều mang trọng trách. Tám ngàn quân bao vây Kim Loan điện, lúc này Hàn Thái Hậu đi đến, một thân phượng bào minh hoàng chói mắt, ngẩng đầu cao ngạo đảo qua đám người, cuối cùng mới nhìn tới Hiên Viên Địch đang đứng trên cao, đôi môi đỏ mọng châm chọc cười, thanh âm như đang cảm thán: “Ai gia thấy thất hoàng tử đã trưởng thành rồi! Nửa năm không gặp, thoạt nhìn không nhận ra.”

“Hừ!” Hiên Viên Địch không hoà nhã trừng mắt liếc bà ta một cái, quát: “Ngươi đã không còn là Thái Hậu đương triều, còn tư cách xưng Thái Hậu sao?”

Mắt phượng của Hàn Thái Hậu xuất hiện ánh sáng lạnh, ý cười ở khóe môi càng thêm sâu: “Ai gia có phải Thái Hậu hay không, không cần ngươi thừa nhận, chỉ cần triều thần cao thấp tán thành là được!”

Giống như hưởng ứng lời của bà ta, ba mươi hai quan viên quỳ gối xuống: “Tham kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Hàn Thái Hậu vô cùng đắc ý, nhấc hai tay lên: “Các vị ái khanh bình thân!”

“Tạ Thái Hậu nương nương!”

Hiên Viên Địch tức giận xanh mặt, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nhìn ba mươi hai quan viên kia: “Bổn vương cho các vị cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ cải tà quy chính thì bổn vương sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn cứ tiếp tục theo giặc tạo phản, giết không tha!”

Lần đầu tiên Hiên Viên Địch có khí thế và lời nói hùng hồn như vậy, thanh âm lạnh lùng, khí chất hoàng tử cao quý và khí thế của một vương gia đồng loạt bộc lộ. Hắn đứng trên cao như thế, khiến cho lòng người cả kinh, ba hai người đã có chút do dự, nhưng nghĩ đến Thái Hậu nắm nhược điểm của mình trong tay mà tâm tình dao động càng thêm kiên định!

“Thất hoàng tử muốn cướp ngươi của ai gia sao?” Hàn Thái Hậu cười không giấu nổi đắc ý, mà lúc này Hàn Linh Nhi cũng tiêu sái bước đến, đứng bên cạnh Hàn Thái hậu, nhếch môi nói một lời: “Cô cô nói sai rồi, cái này gọi là giãy chết!”

Hàn Thái Hậu sủng nịch liếc nhìn nàng một cái: “Linh Nhi thật thông minh!”

Hàn Linh Nhi cười khẽ, nhướn môi quét nhìn bốn phía, làm bộ dáng kinh ngạc: “Thiên Thanh Hoàng đâu? Hoàng hậu nương nương của các ngươi đi đâu rồi? Không phải là nhìn thấy nhiều người quá nên sợ hãi trốn mất chứ?” Nói xong che miệng cười rộ lên.

“Ngươi…” Hoan Hỷ bên người giận dữ, bị Hiên Viên Địch áp chế : “Đừng để bị khích tướng!”

Hoan Hỷ nghe vậy, cưỡng chế lửa giận:”Mạng của nàng ta là của ta!” Dám vũ nhục tiểu thư, nàng sẽ khiến ả ta sống không bằng chết.

” Được!” Hiên Viên Địch gật đầu.

“Đem ngọc tỷ đến đây, bản cung sẽ tha cho các ngươi một mạng!” Hàn Thái Hậu không có nhiều tâm tình nói chuyện, chỉ có lấy được ngọc tỷ truyền quốc bà ta mới có thể an tâm.

“Thánh vật lập quốc của Tây Hạ là thứ mà lão yêu bà ngươi có thể mơ ước sao!” Hiển nhiên Hiên Viên Địch cũng khó chịu, nói năng không khách khí.

Hàn Thái Hậu nhíu chặt lông: “Ngươi! Tiểu súc sinh đi theo yêu nữ mà lá gan cũng thật lớn, dám đối chất với ai ga!”

“Người đâu! Bắt bọn chúng xuống!” Hàn Thái Hậu dứt lời, lập tức có mười mấy người vọt tiến vào, Hiên Viên Địch nhanh chóng rút kiếm ra đối phó.

“Keng, keng!” Vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, thân mình Hoan Hỷ chợt lóe, kiếm quang màu trắng lóe ra, những kẻ đó trong nháy mắt liền bị nàng chém chết, hơn mười cỗ thi thể cứng ngắc ngã xuống, máu tươi bắn tung tóe.

“A a a …” Đám đại thần nhát gan sợ hãi thét chói tai, có người còn nôn oẹ, kẻ trấn định nhất cũng tái mặt.



Không để ý đến những người đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hỷ vô cùng lãnh khốc, chậm rãi thu kiếm, nhìn về phía Hàn Thái Hậu, thanh âm lạnh như băng: “Kẻ nào dám tiến thêm một bước, giết!”

Hàn Thái Hậu đứng cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không ngờ võ công của Hoan Hỷ lại lợi hại như vậy, chỉ giết mười thủ hạ của bà ta trong nháy mắt; mà thần hồn của Hàn Linh Nhi cũng không biết đi tới nơi nào, môi không còn huyết sắc, mở tròn mắt hoảng sợ như thấy lại ngày đó ở Tử Hà thành, Thiên Thanh Hoàng một lúc chém giết bao người.

“Oẹ!” Rốt cục, nàng ta nhịn không được chạy tới một nôn khan, vô lực tựa vào cây cột chống.

“Hừ!” Hàn Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, sau đó như lại lo lắng: “Có tài giỏi tới đâu thì ai gia cũng không tin nhiều người như vậy không làm gì được ngươi. Tốt nhất các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao ngọc tỷ ra, ai gia có thể cho các ngươi được chết một cách thoải mái nhất!”

Tiếp đó, có hai thuộc hạ của Hàn Thái Hậu cầm một cái dây thừng trói chặt một tên thái giám đi lên, Hiên Viên Địch lập tức nhận ra: “An công công!”

An công công ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Địch nói: “Lão nô tham kiến Vương gia!”

“Hừ! Ngươi không còn là tổng quản thái giám đâu! Cũng không nhớ ngày đó ta cho ngươi bước được lên như thế nào!” Hàn Thái Hậu sắc mặt không tốt nhìn An công công.

An công công cười khẽ: “Đương nhiên lão nô nhớ mình được Thái Hậu nương nương đề bạt, nhưng nương nương đã quên, chủ tử của lão nô là Hoàng Thượng, vĩnh viễn!” Nếu như nói trong hoàng cung, mọi người đều là nhân tài, thì người có thể ngồi vào vị trí An công công này sẽ là nhân tài trong nhân tài. Hắn nhìn nhiều hơn bất cứ ai, cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai nên đứng trên lập trường nào.

Đi theo Thiên Thanh Hoàng lâu như vậy, hắn đã sớm nhìn ra Hoàng hậu không phải người bình thường, cho dù bây giờ nàng có ở hoàng cung hay không thì Thái hậu cũng chẳng đáng gì.

“Lão già vong ân phụ nghĩa kia!” Hàn Thái Hậu cáu giận đạp một cước vào đầu gối An công công, bắt hắn quỳ xuống: “Ai gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết ngọc tỷ ở đâu?”

An công công lắc đầu không nói mà quay lại cười nhìn Hiên Viên Địch, Hiên Viên Địch nhất thời hiểu được, đứng khoanh tay, cất cao giọng nói: “Ngọc tỷ ở chỗ bổn vương!”

“Vậy thì mau giao ra đây cho ai gia!” Hàn Thái Hậu lập tức xoay người, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Địch.

Hiên Viên Địch sắc mặt đổi, như đã đoán được từ trước: “Không biết ngươi có phát hiện được lúc các ngươi tiến vào có phần hơi dễ dàng hay không!”

“Cái gì?” Hàn Thái Hậu sửng sốt, không thể tin nhìn Hiên Viên Địch: “Ngươi cố ý để cho ai gia vào?”

Một đường xông vào ban nãy thật sự toàn giết những kẻ không khác thủ vệ bình thường là mấy, bà ta còn tưởng Hiên Viên Địch không phát hiện ra mình, cho lên từ lúc bước vào vẫn muốn tìm ngọc tỷ, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ Hiên Viên Địch đột nhiên nhắc tới điểm này, bà ta mới phát hiện bất thường, cho dù Hiên Viên Địch không phát hiện ra thật thì thủ vệ của hoàng cung cũng không ít đến mức này.

Hiên Viên Địch cười lạnh: “Chính ngươi tự xem đi!”

Đao kiếm giao nhau, thanh âm thanh thúy vang lên, ở ngoài đại điện, vô số lưới đánh cá có mắc lưỡi dao từ trên trời giáng xuống, vây kín Kim Loan điện, lưới đánh cá rất chắc, rất khó chặt đứt, mà lưỡi dao lại sáng, chỉ cần hơi động đậy chút là có ngay một lỗ trên người.

“A a a a…” Hàn Thái Hậu bị lưỡi dao cắt da, ra sức tránh khỏi lưới đánh cá, nhưng không ngờ ở trên lưỡi dao lại tẩm kịch độc, có trốn ra được cũng vẫn chết.

Một đội ngũ tám ngàn người đều bởi vì lưới đánh cá này mà chết ước chừng bốn ngàn người; nghe được tin tức này, Hàn Thái Hậu sắc mặt xanh mét, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn Hiên Viên Địch: “Giỏi cho một trò ti bỉ!”

“Không dám!” Hiên Viên Địch trào phúng cười: “So với ngươi, bổn vương kém xa lắm!”

” Giết!” Đột nhiên, không biết quân đội từ đâu ra, bao vây toàn bộ thủ hạ của Hàn Thái Hậu, binh sĩ nhiều gấp hai gắt gao trói chặt toàn bộ.

“Keng, keng!” Nghe bên ngoài vang tiếng đao kiếm chạm vào nhau cùng tiếng kêu đánh kêu giết, Hàn Thái Hậu biết mình trúng kế, nhưng,bà ta còn có người!

“Các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh bắt tên súc sinh kia lại, đi tìm ngọc tỷ cho ai gia!” Hàn Thái Hậu nhìn đám đại thần quát.

Mà Hiên Viên Địch lại lớn tiếng bật cười: “Ha ha ha! Thái Hậu nương nương, đây là người cố giãy chết sao?”

Hàn Thái Hậu thấy những người đó bất động, nhất thời khó khăn: “Các ngươi đừng quên ai gia đang nắm trong tay chứng cứ phạm tội của các ngươi, không muốn chết thì động thủ cho ai gia!”

“Thái Hậu nói tới mấy cái đó sao?” Hiên Viên Địch cười khẽ, sau đó có hai binh lính đem một thùng đồ vật chuyển lên, sắc mặt Hàn Thái Hậu đột trở nên xanh mét: “Ngươi… Ngươi làm sao có thể…?”

Hiên Viên Địch cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ở trong này nói đến nửa ngày mới động thủ là vì sao?”

“Hôm nay đa số người đều đến đây, nơi kia rõ ràng phòng thủ ít đi, muốn công phá cũng không khó!” Hiên Viên Địch ngẩng đầu nói.

“Cô cô! Chưởng môn không phải ở đó sao?” Hàn Linh Nhi nghi hoặc, với công lực của chưởng môn, nhất định sẽ không để cho ai vào được.

“Đó là giả!” Hàn Thái Hậu nhất thời thanh tỉnh, công phu của sư phụ cao cường như vậy, làm sao có thể khinh địch cho bọn hắn thực hiện kế hoạch như vậy.

Mà Thiên Khu cùng một thân hắc y lãnh khốc nghiêm mặt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoan Hỷ, mang theo mặt nạ bạc, mắt lạnh đảo qua mọi người, trên tay hắn chính là một cái đầu người máu chảy đầm đìa, thấy rõ ràng người nọ, Hàn Linh Nhi nhất thời thét chói tai: “A a! Là chưởng môn!”

“Sư phụ!” Hàn Thái Hậu kinh hãi, không thể tin được đầu người kia lại là sư phụ của bà ta.

Thiên Khu quăng đầu người đến trước mặt Hàn Thái Hậu, không khí như ngừng lại, sau đó mười mấy hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, ánh đao chợt lóe, vài đại thần liền bị giết, hai đao lên xuống, ba mươi hai đại thần đã chết mười lăm, còn lại thì té xỉu, không té xỉu cũng đã nói không ra lời.

Thiên Khu cùng hắc y nhân lại biến mất, chỉ còn Hoan Hỷ cầm kiếm đi từng bước đến Hàn Thái Hậu: “Bây giờ tới lượt ngươi! Thái Hậu nương nương!”

Hàn Thái Hậu bị sát khí làm bừng tỉnh, nhất thời ý thức được vị thế của mình đã mất, theo hướng nhặt lên một cây đao, cắn răng: “Cho dù bản cung phải chết, cũng muốn mang ngươi theo!”

Hoan Hỷ cười lạnh: “Ngươi có thể thử xem!” Dứt lời thân ảnh biến mất, đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hàn Thái Hậu, một đao chém xuống, Hàn Thái Hậu bật nhanh ra, trở lại ngăn cản, sau đó một chưởng đánh đi; võ công của Hàn Thái Hậu không kém, nhưng Hoan Hỷ rõ ràng vẫn hơn, Hoan Hỷ có tốc độ với thân pháp quỷ dị miễn cưỡng có thể cùng nàng đánh ngang vài chiêu, nhưng muốn giết nàng, còn phải tốn nhiều công phu.

“Khanh… Khanh…” Hai người đánh nhau khiến người hai bên hết hồn, sợ hai người kia không nghĩ gì hại tới cả bọn họ.

“Ba!” Hiên Viên Địch rút kiếm bên mình, phi thân nhảy xuống, đem An công công ra xa rồi mới xoay người bay về phía hai người kia nói lớn: “Bánh bao! Chúng ta cùng nhau đánh!”

“Được!” Hoan Hỷ lần này không có rối rắm khi Hiên Viên Địch kêu nàng là bánh bao, hai người xuất kiếm ăn ý vô cùng, Hiên Viên Địch đánh chính diện, còn thân ảnh của Hoan Hỷ không ngừng ẩn hiện, thần kỳ công kích, làm cho Hàn Thái Hậu dần dần rơi vào thế hạ phong; rốt cục cũng vang lên thanh âm của nhát kiếm cuối cùng chí mạng xuyên qua thân thể, Hàn Thái Hậu đứng tại chỗ, một kiếm đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực, sinh mạng của bà ta đến đây là hết!

“Rầm!” Hàn Thái Hậu ngã xuống đất, thanh âm nặng nề như chuỳ đá gõ trong lòng mọi người.

“A! Đừng, đừng! Đừng a!” Hàn Linh Nhi ngồi dưới đất, sợ hãi không ngừng lui về sau, mắt trợn to hoảng sợ và bối rối; thấy Hoan Hỷ cầm huyết đao rút ra từ người Hàn Thái Hậu đi về phía mình thì lập tức kêu to: “A! Ta sai rồi, đừng, van cầu ngươi đừng!”

“Hoan Hỷ cô nương thủ hạ lưu tình!” Tiếng Lý Lương ôn hoà vang lên, bước nhanh đến: “Hàn cô nương đã thành bộ dạng này rồi thì bỏ qua cho nàng đi!”

Cái khác đại thần cũng cảm thấy không đành lòng, khuyên nhủ: “Nàng ta đã biết ăn năn, Hoan Hỷ cô nương giơ cao đánh khẽ tha cho nàng một mạng đi!”

“Tha?” Hoan Hỷ cười lạnh, con ngươi mang theo sát ý đảo qua mấy người, cuối cùng dừng ở Lý Lương: “Các ngươi muốn thương hương tiếc ngọc? Có phải cảm thấy ta giết nàng rất tàn nhẫn hay không?”

“Các ngươi có tư cách gì mà cầu xin? Dùng lập trường gì để cầu xin?” Dứt lời, một kiếm chém xuống, máu tươi bắn tung toé, Lý Lương cùng những người cầu xin đều không thoát khỏi bị máu tươi dính trên người, mà trên người Hoan Hỷ lại không có một giọt.

“Vũ nhục tiểu thư, không ai có thể sống, bao gồm các ngươi!” Lời của Hoan Hỷ nói làm cho các đại thần cảm giác thấy từ lòng bàn chân có một trận gió lạnh đánh thẳng lên tim, tuyệt đối không dám nghi ngờ lời nói này.

“Người đâu, quét tước sạch sẽ toàn bộ nơi này!” Hiên Viên Địch không ngăn Hoan Hỷ lại, hắn biết rõ vị trí của Thiên Thanh Hoàng trong lòng nàng, nàng giết Hàn Linh Nhi cũng là vì tình cảm đó; về phần uy hiếp các đại thần, coi như là cảnh cáo bọn hắn đi! Cầu xin vì phản tặc, cho dù là một nữ nhân cũng tuyệt đối không được phép, không giết họ đã xem như phá lệ khai ân.

Rất nhanh, mặt đất có một đống thi thể bị cọ rửa sạch sẽ, một canh giờ sau, toàn bộ đại điện trở về nguyên dạng, huân hương được đốt lên, không còn mùi máu ôi tanh.

“Đã xong!” Thiên Thanh Hoàng thu hết thảy vào mắt, kết cục vượt quá dự kiến làm nàng rất vừa lòng; đầu tiên là dùng biểu hiện giả dối khiến Hàn Thái Hậu nghĩ Hiên Viên Địch cũng không phát hiện, còn Hiên Viên Địch thực thông minh, bốn phía điều binh, dùng Hoàng thành vệ binh; rồi sau đó làm bộ như bình tĩnh, gậy ông đập lưng ông; lại cho một người dương đông kích tây lập tức lùa bọn họ vào sào huyệt, sau đó đóng cửa đánh chó.

Nhìn việc diễn ra liên tiếp như vậy, đủ để thấy thực lực của Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ!

“Lúc trước khi nghe bọn họ thương lượng đệ cũng kinh ngạc!” Hắn không nghĩ tới bọn họ nghĩ ra được kế hoạch tinh vi như vậy, khiến hắn nhìn Hiên Viên Địch với cặp mắt khác xưa.

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Đi thôi! Chúng ta nên đi thôi!”

Hoàng hậu trở về, nhất thời làm cho những người có liên quan lo lắng đề phòng, bất quá Thiên Thanh Hoàng lại im lặng không đề cập tới chuyện kia, rửa máu sạch sẽ cả triều đình một lần, phong Lý Lương làm Thừa tướng, sau đó đề bạt một ít quan viên thế vào những vị trí trọng yếu, triều đình phân chia lại cao thấp, về phần như thế nào, chỉ có chính họ tự hiểu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook