Tương Ngữ

Chương 12: Bão số 7-4

Miêu đại phu

15/08/2022

Đối mặt với những khách hàng xuất hiện lúc này, người quản lý quán bar đang lau ly tách thờ ơ chào: "Xin chào ..."

Khuôn mặt Tống Vũ Tiều tái đi vì mưa, sắc mặt cũng khó coi, tức giận rũ bỏ mái tóc đang chảy nước của mình, khi nhìn về phía Kiều Vũ Tụng, cậu vẫn còn đang thở gấp.

Kiều Vũ Tụng ngồi thất thần, sau khi nhìn Tống Vũ Tiều, anh rất nhanh phản ứng lại.

Nhanh chóng đứng dậy và đi về phía Tống Vũ Tiều, có quá nhiều lời dồn nén trong cổ họng nhưng đều bị chặn lại.

"Em làm thế nào mà đến đây?" Kiều Vũ Tụng cuối cùng hỏi.

"Đi taxi." Tống Vũ Tiều lấy khăn tay từ trong túi ra, nhưng thấy nó ướt sũng, cậu lại nhét vào túi, lấy tay lau nước mưa trên mặt.

Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: "Nếu không thì lên phòng của anh trên lầu đi? Xem có quần áo khô có thể thay không. Ít nhất, sấy khô tóc được không?"

Tống Vũ Tiều chính là có ý đó, gật gật đầu.

Kiều Vũ Tụng vội vàng tìm quản lý thanh toán hóa đơn, sau đó bước nhanh ra ngoài, mở cửa chờ Tống Vũ Tiều.

Sau khi đi ra ngoài, cậu trực tiếp đi về hướng thang máy mà không có sự hướng dẫn của Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng trong lòng kinh ngạc, lập tức đuổi theo.

Tống Vũ Tiều dầm mưa cả con đường, ngay cả tiếp tân ở sảnh cũng rất ngạc nhiên.

"Thưa ngài!" Nhân viên lễ tân ngăn Tống Vũ Tiều, ngượng ngùng cười, "Ô của ngài có thể để trên giá ô, chúng tôi có thể bảo quản cho ngài."

Tống Vũ Tiều im lặng, xoay người đi về phía bên kia hành lang, cất ô rồi quay lại thang máy.

Kiều Vũ Tụng thấy hành động của cậu nhanh chóng và dứt khoát, bước đi không chỉ mang theo mưa mà còn có gió, trong lòng không khỏi bất an.

Bị ướt như vậy, ai mà có tâm trạng tốt đâu? Khi cả hai vào thang máy, Kiều Vũ Tụng lập tức quẹt thẻ phòng.

Trong thang máy yên tĩnh lạ thường, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước mưa chảy trên thảm.

Kiều Vũ Tụng nín thở, anh có thể nghe thấy tiếng thở của Tống Vũ Tiều. Kia rất nhẹ, cũng rất khắc chế.

"Có lạnh không?" Kiều Vũ Tụng quan tâm hỏi.

"Vẫn tốt." Tóc ướt quá, một lúc sau trên mặt Tống Vũ Tiều lại dính nước mưa, phải lấy tay lau hai lần. Không ngờ, vừa buông tay xuống, không khỏi hắt xì một cái.

Kiều Vũ Tụng giật mình, không khỏi thì thào xin lỗi, "Lẽ ra phải nói với em sớm hơn, đừng đến đây." Nói xong, anh cẩn thận nhìn Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều đầu tiên là không nói gì, khoảng khắc lạnh nhạt nói: "Không sao, hiện tại đừng kêu em đi." Cậu dừng một chút " lúc này tuyệt đối không có cách nào bắt taxi."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng bật cười, một lúc sau, anh lẩm bẩm "Còn đùa nữa..."

Để Tống Vũ Tiều thay quần áo khô càng sớm càng tốt, sau khi ra khỏi thang máy, Kiều Vũ Tụng bước nhanh.

Phòng của anh gần lối vào thang máy, anh nhanh chóng mở cửa phòng đưa Tống Vũ Tiều vào.

"Anh sẽ tìm quần áo cho em." Kiều Vũ Tụng nói, đóng cửa bước vào.

Điều hòa trong phòng rất mạnh, Tống Vũ Tiều đã ướt đẫm, vừa vào đã không khỏi rùng mình. Nhưng Kiều Vũ Tụng không nhìn thấy, anh chỉ lo tìm quần áo.

Tống Vũ Tiều nhìn quanh phòng trong khi anh đang bận rộn. Có vẻ đãi ngộ của Bắc Hàng đối với tiếp viên hàng không không tồi, họ có thể ở phòng đôi hạng thương gia khi qua đêm ở những nơi khác. Trước khi Kiều Vũ Tụng quay lại, Tống Vũ Tiều đã thu hồi ánh mắt tò mò của mình.

"Thật xin lỗi." Kiều Vũ Tụng cầm trên tay một chiếc áo choàng tắm mềm mại màu trắng có in logo khách sạn, "Ngoài bộ đồng phục, anh chỉ mang theo một bộ quần áo, đã mặc rồi. Áo choàng tắm sạch sẽ, em tạm đổi đi."

Tống Vũ Tiều gật đầu, cầm áo choàng tắm cúi đầu cởi giày.

Cậu không muốn mang thêm nước vào phòng, Kiều Vũ Tụng nhìn cậu, vội vã đem áo choàng tắm cầm lại trên tay, đợi cậu cởi tất.

"Được rồi." Tống Vũ Tiều cầm áo choàng tắm, đi vào trong, đặt điện thoại di động, hộ chiếu và ví tiền lên bàn TV.

Kiều Vũ Tụng nói: "Phòng tắm ở đây."



"Cảm ơn." Theo lời chỉ dẫn của Kiều Vũ Tụng, cậu bước vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Cho dù Tống Vũ Tiều đã cởi giày và tất mới đi vào, nhưng cả người cậu giống như được vớt lên từ dưới nước, không thể không để lại bất kỳ giọt nước nào.

Kiều Vũ Tụng ngồi dựa vào bàn TV, nhìn dấu chân của Tống Vũ Tiều trên mặt đất.

Không khí trong phòng rất lạnh, dấu chân đã sớm nhạt đi. Cho dù vậy, Kiều Vũ Tụng vẫn có thể nhớ Tống Vũ Tiều đã đi chân trần trên đó. Nghĩ đến hình dáng khung xương trên mu bàn chân, ngón chân hơi ửng hồng và làn da tái nhợt, tim Kiều Vũ Tụng loạn nhịp.

Tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng tắm.

Kiều Vũ Tụng ước tính rằng cậu sẽ không nhanh ra ngoài.

Nghĩ như thế, Kiều Vũ Tụng đã làm một việc vô cùng ngu ngốc.

Anh bước đến chỗ dấu chân ướt nhẹp, cởi giày, gót chân trùng khớp với gót chân in trên dấu chân, chậm rãi giẫm xuống.

Chiều dài như nhau, Tống Vũ Tiều và anh đi cùng cỡ giày.

Đúng lúc này, Tống Vũ Tiều mở cửa phòng tắm.

Kiều Vũ Tụng sửng sốt, sẽ quá muộn để mang giày vào ngay lập tức, vì vậy anh vội vàng ném chiếc giày còn lại.

Tống Vũ Tiều đang đứng trong phòng tắm, không thể hiểu được hành động lớn đột ngột của Kiều Vũ Tụng, không khỏi ngạc nhiên.

"Em đã thay xong?" Kiều Vũ Tụng cười cười, che đậy sự ngớ ngẩn của mình.

Mặc dù quần áo đã ướt, Tống Vũ Tiều vẫn gấp gọn gàng, hỏi: "Ừm. Ở khách sạn có giặt ủi không? Bây giờ còn giặt được không?"

"Ồ, có thể. Chờ chút, anh gọi điện thoại cho người đến phòng lấy." Kiều Vũ Tụng nói xong, lập tức gọi tới phòng lễ tân.

Cúp điện thoại, Kiều Vũ Tụng thấy Tống Vũ Tiều đang cầm quần áo, anh chợt nhớ cậu cần túi giặt, vội vàng đi tìm.

Tìm thấy túi giặt, Kiều Vũ Tụng do dự hai giây có nên đưa cho cậu, cuối cùng vẫn đưa.

"Uh, em có muốn ăn gì không? Hay uống gì đó." Kiều Vũ Tụng e sợ bầu không khí quá lạnh và cứng ngắc, anh cầm thực đơn do khách sạn cung cấp hỏi cậu.

Tống Vũ Tiều sắp xếp gọn quần áo, nói: "Tùy anh."

"Vậy anh yêu cầu họ mang 2 lon bia?" Kiều Vũ Tụng vô thức lo lắng khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Đến lấy quần áo sao?" Tống Vũ Tiều bình tĩnh.

"Ồ, có lẽ vậy." Vì che giấu chột dạ, anh nói, "Đưa đồ cho anh".

Ngoài cửa quả nhiên là đến lấy quần áo, thu dọn xong, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm.

Muốn biểu hiện bình tĩnh như Tống Vũ Tiều, đó cũng là một nan đề.

Trở vào phòng, Kiều Vũ Tụng gọi điện yêu cầu hai lon bia lạnh và hai gói khoai tây chiên, sau khi cúp máy, anh chợt nhớ ra trước đó Tống Vũ Tiều đi xã giao, vội nói: "Bữa tối em uống rượu sao? Giờ uống bia, không sao chứ?"

"Không lái xe thì có vấn đề gì?" Tống Vũ Tiều đã trở lại phòng tắm, đứng trước gương sấy tóc.

Kiều Vũ Tụng nghĩ đúng là như thế, nên không hỏi gì thêm.

Tống Vũ Tiều đang sấy tóc, anh không có việc gì làm. Nhìn quanh phòng, anh chợt nhận ra lúc chiều tỉnh giấc anh không có dọn giường. Nhìn thấy chăn bông bị ném bừa bãi, Kiều Vũ Tụng vô cùng xấu hổ nghĩ đến việc bị Tống Vũ Tiều nhìn thấy từ lâu.

Anh nhanh chóng nhặt góc chăn bông lên, giũ mạnh rồi trải lên giường.

Không lâu sau, khách sạn giao đồ uống và đồ ăn nhẹ mà anh đã đặt.

Anh đem về phòng đặt lên bàn cà phê, không có lập tức ăn, anh chờ Tống Vũ Tiều.

Ngồi trước bàn xem TV, Kiều Vũ Tụng xuất thần nhìn bóng lưng của Tống Vũ Tiều.



Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, nhưng gió có vẻ đã nhẹ đi.

Mưa rơi trên kính cửa sổ phát ra âm thanh lạch cạch, máy sấy tóc trên tay Tống Vũ Tiều quay cuồng ấm áp.

Bọn họ không có trò chuyện, nghe những thanh âm này, Kiều Vũ Tụng đột nhiên cảm thấy tình huống này có vẻ quen thuộc. Trước đây, khi anh và người yêu cũ thuê phòng bên ngoài, thường có cảnh tượng như vậy - một người đang gội đầu trong phòng tắm, còn người kia làm việc gì đó tùy tiện bên ngoài.

Trong bầu không khí yên tĩnh, hơi lạnh từ máy điều hòa không khí ám muội, không khí nóng từ máy sấy tóc cũng vậy.

Kiều Vũ Tụng nhìn cái cổ thon dài và mái tóc đen nhánh của Tống Vũ Tiều, chuyển động của ngón tay cậu trên tóc, không khỏi liên tưởng đến những mảnh vỡ của một giấc mơ.

Trước khi các mảnh vỡ được ghép lại, anh lắc đầu và nói vào phòng tắm, "Anh có thể mở nhạc được không?"

"Được." Tống Vũ Tiều nói xong, đặt lại chiếc máy sấy tóc đã sử dụng trên giá, bước ra khỏi phòng tắm.

"Ngồi đi." Kiều Vũ Tụng mở phần mềm âm nhạc trong điện thoại để chọn bài hát, mời "Bia và khoai tây chiên ở đây."

"Được." Tống Vũ Tiều cầm một lon bia, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bàn cà phê.

Kiều Vũ Tụng chọn một vài bản nhạc nhẹ nhàng, anh nghe thấy âm thanh của chiếc khoen được mở ra, kèm theo một tiếng bật. Anh quay lại và thấy Tống Vũ Tiều dùng ngón tay búng nắp lon trước khi kéo cái khoen ra.

Tống Vũ Tiều vẫn giữ thói quen này. Kiều Vũ Tụng nhớ rằng Tống Vũ Tiều đã từng uống Coca lon, cũng làm như vậy, xả một ít khí trong lon ra trước.

Nhớ đến điều này, Kiều Vũ Tụng đột nhiên khịt mũi một cách bất ngờ.

"Sao vậy?" Tống Vũ Tiều ngẩng đầu.

Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười và nói: "Quay qua quay lại, emđã đủ tuổi để uống rượu rồi."

"Cái quỷ gì vậy." Tống Vũ Tiều sau khi nghe xong cau mày, cười nhẹ, lắc lắc đầu.

Kiều Vũ Tụng nhớ: Lời này không sai, bọn họ lúc chia tay Tống Vũ Tiều chỉ mới 14 tuổi Bây giờ cậu đã 27, khoảng thời gian xa cách của họ còn lâu hơn trước khi họ gặp nhau.

Anh quen Tống Vũ Tiều 14 tuổi, sau mười ba năm, cậu có muốn gặp lại anh không?

Kiều Vũ Tụng khui lon bia khác, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em bây giờ có thường xã giao không?"

"Không có, tối nay là thầy giáo cũ muốn cùng nhau ăn cơm, cho nên em đồng ý." Tống Vũ Tiều giải thích, "Em từng là giáo viên tại Đại học Phân tích, bây giờ là trưởng khoa của một viện nghiên cứu."

Anh không muốn Tống Vũ Tiều biết anh đã biết về tình hình hiện tại của cậu, qua tin tức trên TV, anh muốn bắt đầu tìm hiểu lại từ đầu.

"Em... vẫn luôn ở Tích Tân?" Kiều Vũ Tụng cố ý nói.

"Không. Em ở lại Đại học Phân tích trong hai năm, sau đó nhận được lời đề nghị đến Hoa Kỳ. Em đã học tập và làm việc ở đó, em trở lại Trung Quốc hai năm trước. Đã gia nhập CASA. Nếu không có thay đổi, em sẽ làm việc ở đó ít nhất mười năm." Tống Vũ Tiều nhún vai.

Vẫn như trước, khi nói về bản thân, cậu vĩnh viễn hời hợt, thật giống mọi thứ đều không đáng giá được nhắc tới. Đó không phải là những điều mà người bình thường có thể làm được. Khi Kiều Vũ Tụng đang xúc động, đột nhiên nghe thấy Tống Vũ Tiều hỏi, "Còn anh thì sao?"

"Anh sao?" Trái tim Kiều Vũ Tụng kháng cự trong tiềm thức.

Tống Vũ Tiều gật đầu, hỏi: "Phải, những năm này."

So với Tống Vũ Tiều, kinh nghiệm bản thân chẳng là gì cả, nhưng phải nói cái gì, bằng không còn có thể nói cái gì? "Anh...Lúc đó anh không đậu Đại Học." Kiều Vũ Tụng cười xấu hổ.

"Anh đến trường Cao đẳng nghề Tân Châu để học quản trị kinh doanh. Thực tế, anh không biết phải làmgì...sự thật anh không học được cái gì. Ở đó, rất ít người thực sự học. Sau khi tốt nghiệp, anh làm việc trong một nhà hàng Pizza trong một năm.

Cũng coi như là một sự tình cờ, một lần nghe bạn bè nói có chuyên ngành tiếp viên hàng không, chỉ cần tốt nghiệp cấp 3, muốn thi thì nộp hồ sơ, rất may mắn lần đó trúng tuyển, trường Đại học Bắc Kinh có chỉ tiêu đào tạo định hướng vào năm đó.

Cho nên, sau tốt nghiệp anh được phân đến Bắc Hàng. Lúc trước ở trụ sở Tích Tân, gần nhất mới xin điều đến Cẩm Dung."

Tống Vũ Tiều không ngờ mười mấy năm qua anh đã trải qua nhiều như vậy, những việc này bản thân hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Đột nhiên, Tống Vũ Tiều cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc, ngây thơ và hời hợt.

Không biết Tống Vũ Tiều nghĩ như thế nào, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy cậu khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm mặc, suy nghĩ một chút, nói: "Sớm biết đã không xin chuyển đi."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều ngẩng đầu lên.

Anh cười khổ nhìn Tống Vũ Tiều, nụ cười cũng chứa đựng sự tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Ngữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook