Tuyệt Đỉnh Vương Phi

Chương 31: Phượng quốc

Rùa ( Tuyết Nhi)

11/10/2013

Phượng Quốc nằm ở phía tây lục địa Thiên Vũ, chiếm chừng một bàn tay người lớn trên bản đồ, nổi tiếng với những lá trà đệ nhất. Một lá trà ở Phượng quốc bán ra đến hàng trăm vạn lượng bạc, người người tranh nhau mua. Những những lá trà đắt như vậy, quả thực, chỉ có bậc hoàng thấy vương tôn mới có dùng nhưng điều đó lại càng khiến những lá trà của Phượng quốc thêm phần quý giá.

Phượng quốc là một quốc gia nữ tôn nam ti, các vị trí trong triều đều do nữ tử nắm giữ, nam tử ở nhà nuôi con. (^^)Tất nhiên là có một vài ngoại lệ như tước vị tướng quân có nam tử nắm giữ, nhưng số này không nhiều. Mỗi người phụ nữ ở Phượng quốc có thể tìm rất nhiều chồng, trong nhà toàn từ 3,4 người đàn ông lại thu thêm nữ sủng nên vô cùng…..(Tỉnh lược chừng ngàn chấm). Thế cũng chưa bằng hậu cung của nữ hoàng, tuy nó không thể so với hậu cung Vũ quốc, Thiên quốc các đời trước (là đời trước nhá, chứ đời này thì vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy!) nhưng cũng không kém phần nào. Hậu cung có một hoàng phu, 3 phi là Trang phi, trúc phi, Cúc phi; 9 tần là Lan, Điệp, Ngọc, Y, Thanh, Thu, Như, Hàn, Dương; 30 mĩ nhân, 80 thụ nhân cùng 100 nữ sủng, thật khiến người ta mãn nhãn! (=.=)

Phượng Loan cung

Một hoàng y phụ nhân uy nghiêm bước vào. Khuôn mặt không thể tính là thanh tú xinh đẹp lại mang theo vài phần anh khí, có chút thô kệch. Ngọc quan hình rồng cao ngạo trên đỉnh đầu thể hiện rõ thân phận con trời. Mái tóc dài được vấn cao trên đỉnh đầu, trên tóc đã điểm hoa râm, nhưng lại không thấy một nếp nhăn nào trên trán, chỉ có thể cảm thán người này bảo trì nhan sắc vô cùng tốt. Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:

-Ái hậu, hôm nay ngự thiện phòng báo rằng nàng không ăn gì, có chuyện gì sao?

-Hoàng thượng,…-Một giọng nói nỉ non kéo dài, mang theo một chút tư vị quyến rũ nhưng lại trầm trầm khiến người ta mao cốt ủng thiên (T/g: Mao cốt ủng thiên là nổi da gà, nhưng ta không phải là gà, nổi da rùa vậy!^^) Bàn tay ngọc ngà trắng nõn khẽ nhấc rèm châu. Từ sau tấm rèm châu lung linh, một hoàng y nam tử nhưng lại không có một chút chí khí nam tử bước ra. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp so với nữ nhân còn có phần hơn. Sống mũi cao thẳng, hàng mi dài, dày rất đều. Đôi mắt phượng cong nhẹ lên, mí mắt hăn mỏng đến mức có cảm tưởng như một vệt bút thoáng qua. Trên đầu búi tóc theo kiểu song kế, trâm ngọc rủ xuống trán, lấp lánh tinh quang. Hoàng y nữ tử nắm lấy bàn tay ngọc ngà, thuận tiện kéo nàng vào lòng:

-Nàng a, suốt ngày suy nghĩ phiền não! Không sợ ảnh hưởng đến sức khỏe sao?

-Hoàng thượng còn trách thần thiếp. Người lo lắng cho chính sứ đến mức cơm cũng quên ăn, đến Thiên Phượng ngài cũng quên nó luôn rồi kìa. Lại còn Thiên Long nữa, nó là thái tử, nhưng nó cũng là bào tỉ của Phượng nhi, vậy mà… đến hôn sự của đệ đệ có cũng không lo cho tử tế nữa chứ!-Nam tử kia vừa ủy khuất nói, vừa đưa khăn tay chấm mắt, chưa được một lúc lệ đã đầy mặt.

-Ôi, hoàng hậu của ta, nàng đừng khóc! Ngoan nào, đừng khóc. Có phải ta không quan tâm đến Thiên Phượng đâu! Ngoan nào, ngoan nào, ta đã sắp xếp hôn sự cho con rồi mà!

-Người lúc nào cũng chỉ nói thế thôi!-Nữ nhân kia vẫn tiếp tục lấy nước mắt rửa mặt. Kẻ được gọi là hoàng thượng từ từ đứng lên rồi nói:

-Nàng nói Phượng nhi chuẩn bị đi, ba ngày nữa sang Thiên quốc cầu thân!

-Thật sự?

-Thật!

Cùng lúc đó, hoàng cung Thiên quốc

-Cái gì, cầu thân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Như Băng phun một ngụm trà, sửng sốt nói.

-Cầu thân ai?-Hoàng Vũ mày kiếm nhíu chặt, những tưởng có thể ép chết được ruồi còn Bảo Nam vẫn bình tĩnh nói:

-Đúng, cầu thân! Nữ hoàng Phượng Quốc cầu thân Băng nhi cho nhị công chúa Thiên Thiên Phượng, ba ngày nữa xuất phát.

-Nhị công chúa Thiên Phượng đó là nam hay nữ?-Khóe miệng Tinh Vệ giật giật liên hồi, đào mắt sang bạch y nữ tử lạnh lùng ngồi kia và thầm khấn vái cho cô công chúa này toàn mạng trở về.

-Công chúa đương nhiên là nữ! Nhưng công chúa Phượng quốc lại là nam, là một mĩ nam tử thanh tú hiếm có, cầm kỳ thi họa đều làu thông, so với Vũ và Bạch Phong đế thì không thua kém phần nào!-Hoàng Thiên nói dứt lời thì cách cửa hoàng cung đã phải nói lời “bye bye” với bản lể. Hoàng Vũ sừng sộ bỏ đi.

-Dù gì thì muội vẫn phải tiếp đón hắn ta, còn về phần hắn chọn ai, không quan trọng! Đặc biệt không thể để hắn chết dọc đường…

-Thế nếu chết trên nước họ thì sao?-Như Băng giơ tay lên ngăn cản ông anh đang lải nhải như cái máy liên hồi kia, lạnh lùng hỏi

Bảo Nam khinh bỉ liếc nhìn Như Băng một cái rồi nói:

-Muội cứ an tâm là Phượng quốc có 39 công chúa đến tuổi xuất giá, chết người này có người khác thay! Nhưng muội phải nhớ, Thiên Phượng công chúa là người đẹp nhất và biết điều nhất đó.

-Biết rồi, biết rồi! Vậy là muội sẽ phải lấy hắn ta chứ gì!-Như Băng cũng đứng lên và đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Phượng quốc



-Công chúa, công chúa, có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!-một nữ nhân vội vàng chạy vào căn phòng lớn, thất thanh hét nhưng người được gọi là công chúa lại chỉ lạnh lùng ngẩng đầu. Không một lời nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này. Không giống nam tử khôi ngô tuấn tú, không giống nữ tử thiên kiều bá mị, lại như hồng mai lãnh ngạo nở trong gió đông lạnh lẽo, lại tựa như anh túc quyến rũ mê hoặc nhân tâm. Hồng sắc y phục, khinh sa trắng thuần, trên người nam tử khác chỉ làm mất đi anh khí nhưng trên người hắn lại tăng thêm mười phần mị hoặc, nếu đứng giữa từng đào khác nào Đào Hoa thiên tiên giáng trần. Tóc đen như mực, mềm mại tựa lông hồng, tóc đen theo gió khẽ bay lên giống như cánh bướm dập dờn, yểu điệu thoát tục, yêu mị mà thanh tao. Giữa ấn đường, một hạt chu sa đỏ rực rỡ như máu điểm xuyết, hàng lông mày thon dài tựa trăng non trên đỉnh đầu. Đôi mắt êm dịu như nước hồ thu, nhưng cũng yêu nghiệt tựa như vị Thiên quân dưới đáy địa ngục, khiến người ta mông lung không rõ phương hướng. Đôi tay ngọc ngà khẽ dừng trên dây đàn, hắn cất giọng hỏi:

-Tiểu Thuần, có chuyện gì?

-Hoàng hậu, hoàng hậu đã ra lệnh cho người, cho người phải đi cầu thân quận chúa Thiên quốc.

Phựt! Dây đàn vụt đứt. Sợi thiên tàm tơ dùng loài trùng thảo có tơ tốt nhất của Phượng quốc đứt ra. Một giọt máu từ ngón tay ngọc chảy xuống cổ cầm, lại như đóa hoa đào yêu diễm nở rộ trên gỗ. Tiểu Thuần kia thất thần nhìn công chúa nhà mình lạnh lùng không nói. Rồi một lúm đồng tiền trên khuôn mặt xinh đẹp nở rộ, lúm đồng tiền mang theo chút tà khí, lại tựa như có nhu tình, như đóa hoa đào nở rộ:

-Vậy sao? Vậy thì Tiểu Thuần mau dọn dẹp đồ đạc đi!

Nói rồi, hắn lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài. Bóng hình xinh đẹp từ từ khuất dần sau vườn đào đang độ nở rộ.

Ba ngày sau

Cờ trống linh đình, khắp nơi một màu hoa đỏ rực. Thiên Phượng công chúa xuất giá sang Thiên quốc cầu thân, khắp nơi vui mừng. Nhưng ngược lại, tân nương không chút phản ứng, chỉ lạnh lùng chờ mọi người sắp xếp cho mình. Đúng ngày khỏi hành, cả mẫu hậu, phụ hoàng và bảo tỉ cùng cha cùng mẹ ra tận cổng thành tiễn nàng. Từ đây, cuộc đời của Thiên Phương công chúa chính thức bước sang trang mới, một bước ngoặt mà chính hắn cũng không thể ngờ.

Biên giới Thiên quốc

Như Băng một thân bạch y an tĩnh ngồi thường trà trong xe ngựa. Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ trấn bốn phương xung quanh. Ngoài 3000 cấm vệ quân tinh nhuệ đi theo, đằng sau còn nhiều thêm một cỗ kiệu hoa và vị Thượng Quan Lễ bộ chuyên lo việc cưới xin hoàng gia do Hoàng Vũ giả dạng thành. Mọi chuyện xung quanh an tĩnh đến lạ thường, Như Băng an tĩnh thưởng trà. Tứ đại hộ pháp an tĩnh cầm kiếm trấn an xung quanh Hoàng Vũ an tĩnh ngắm vợ, Ngọc Lam an tĩnh ngắm Thanh Long. (:LoL:) Cách đó chừng vài chục thước, cấm vệ quan “an tĩnh” chơi cá độ nhưng không gây ra một tiếng động

Giờ Dậu ba khắc

Từ đằng xa, một chiếc kiệu hoa đỏ rực từ từ đi tới. Thanh Long khẽ cúi mình trước cửa xe ngựa:

-Chủ nhân, họ đã đến ạ!

Từ trong xe ngựa, Như Băng vén rèm bước ra thì Hoàng Vũ tiến đến:

-Nương tử à…

-Gọi ta là quận chúa. Chàng đừng quên hiện tại chàng là ai. Ta không muốn mang danh cắm sừng cho vương gia.

-Nàng cũng đang cắm sừng cho ta đấy!-Hoàng Vũ mang vẻ mặt ủy khuất nói

-Haha, chàng thật giống con cún nhỏ đáng yêu! –Nàng cười to vài tiếng rồi bước ra ngoài.

Từ trên kiệu hoa, công chúa Thiên Phượng vén rèm bước xuống. Vừa thấy khuôn mặt hắn, lại thêm chiếc quạt cầm hờ ở cánh tay và nụ cười nửa miệng, Như Băng đã bật cười:

-Đã lâu không gặp!

Hoàng cung Thiên quốc

-Thiên Phượng khấu kiến Thiên quốc Quân chủ!

-Công chúa đi đường xa hẳn đã chịu nhiều vất vả!-Hoàng Thiên tươi cười nhìn người đối diện. Hắn là một mị nam tử dạng thanh tú điển hình, phong phạm lễ nghi của hoàng gia đều không thiếu.

-Đa tạ ngài đã quan tâm!-Công chúa mỉm cười nói, nhân thể đem một ánh nhìn kiều mị chuyển sang Như Băng. Nàng khóe môi co giật, tên này, bản tính mười năm không đổi mà!

-Vậy thì mời công chúa về dịch quán nghỉ ngơi, tối mai tới hoàng cung dự yến!



-Đa tạ, nhưng ta muốn ở tại Vũ vương phủ!-Thiên Phượng không xiểm nịnh cũng không kiê ngạo nói, nhưng ánh mắt nhu tình với Như Băng không chút che giấu.

-Chuyện này, chuyện này…-Hoàng Thiên liếc mắt nhìn vương đệ sắp sửa không giữ được bình tĩnh thì một giọng nói quen-thuộc-đến-bất-ngờ xen vào:

-Đương nhiên là được rồi!-Bảo Nam tươi cười

-Đa tạ tể tướng đã tác thành!

Vũ vương phủ

Thiên Phượng công chúa vừa đặt bước chân đầu tiên qua cửa nhà thì đã bị một cơn gió như lốc xoáy cuốn qua, đưa nàng đến Bạch Mai viện. Hắn không nhanh không chậm mở cửa bước vào thì một lư hương bay tới, táp thẳng vào mặt.

-Rina, rốt cuộc là ngươi muốn giở trò gì đây?

-Quận chúa nói gì, ta không hiểu!

-Thôi ngay cái trò giả vờ đấy đi. Rina, Hắc đạo đệ nhất xảo thần, tuyệt chiêu biến đổi gương mặt. Là một trong nhị đại hộ pháp của Mộ Dung Tinh Vệ!-Như Băng điềm tĩnh lại, một mạch nói hết thân phận cỉa kẻ đối diện.

-Hahahaha, quả không hổ danh Ngọc Bách Lam Y! Đúng, ta là nhị hộ pháp của Tinh Vệ giáo chủ!-Bị lật tẩy thân phận, hắn lập tức cười lớn, mang bộ dạng kiều mị ngồi xuống.-Không ngờ Lam Y mất tích đã lâu lại tới đây, nghe được tin này chắc bang chủ tức hộc máu!

-Bang chủ của người cũng tới đây mà! Nhưng vật đổi sao dời, rất tiếc, nàng trở thành người của ta!

-Ta đâu có ý định gia nhập giang hổ!

Như Băng liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi:

-Cũng đúng, ngươi mà vào giang hồ thì chắc nữ nhân vì ngươi mà chết cũng không ít!

-Ta là nương tử của ngươi mà!-Hắn vừa nói thì ngụm trà trong miệng Băng phun thẳng ra ngoài. Nàng khiếp đảm nói:

-Ngươi đùa với ta à, rõ rang ngươi có hứng thú với nam nhân mà!

-Ta với nữ nhân cũng không từ chối!

-Ta không có diễm phúc đấy đâu! Nói đi, ngươi muốn gì?

-Ha ha ha, ngươi thật thông minh! Được, ta nói thẳng, ta muốn ngươi đưa một kẻ đến cho ta!

-Mĩ nhân nào được Rina đại công tử để mắt tới vậy?

-Người này ngươi rất là quen thuộc thôi mà!-Rina nở nụ cười quỷ dị.

-Ai? Đừng nói là Bảo Nam nha!

-Bingo, ngươi đã đoán hoàn toàn chính xác!

-Whatttttttttttttttttttttttttttttttttt! Cái gì cơ? Ngươi muốn …..với ca ca của ta hả?

-Bình tĩnh nào, hỏng lỗ tai của ta bây giờ! Ta đâu nói ta có làm gì hắn đâu! Ngươi chỉ cần đưa ta đến gặp hắn thôi mà!-Rina phe phẩy tay nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyệt Đỉnh Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook