Ừ Thì Đơn Phương

Chương 2

Canary

12/11/2016

Buổi học đầu tiên cũng khá bình thường. Giáo viên giảng bài, học sinh lắng nghe và ghi bài. Tôi nhìn cậu bạn ngồi cạnh, nhìn bao nhiêu vẫn thấy đẹp trai hết á. Hmm.... 5t trôi qua rồi đó. Mệt mỏi chết được. Mọi người đều ra về, tôi gục mặt xuống bàn nghỉ ngơi... - Nhọc à?

Bảo Khang đó. Mới quen biết tí thôi mà cứ như quen biết từ lâu vậy. Hỏi thăm mình kìa. Tôi ngồi dậy nhìn bạn, mỉm cười.

- Có đâu!

Tôi đáp gọn lọn. Ghét nói dài dòng lắm! Bạn rủ tôi cùng đi về, phải đi chứ! Được về cùng trai đẹp mà, ngu gì không chịu! Hai đứa đi đến cổng trường thì gặp cái tên đáng ghét lúc sáng, hắn chặng đường chúng tôi lại luôn á. Do không muốn gây sự nên tôi và Khang né hắn. Nhưng tránh né cỡ nào thì hắn cũng chặng lại hết. Hmm... có mùi muốn gây sự đâu đây. Giờ tôi cũng chẳng thèm im lặng, nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Cho tôi đi về

Một nụ cười nửa miệng, nó khá hoàn hảo, làm tôi xén chết ngất vì hắn... quá đẹp trai! Tuy nhiên tôi không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài đâu, nhỡ mọi người nghĩ tôi mê trai thì sao (chứ còn gì nữa ==")

- Nè! Đi uống trà sữa với tôi không? - anh ta mời

Dụ dỗ tôi à?

- Không thích! - tôi đáp, quay sang Khang - Về th...

Chưa nói xong thì đã có gì đó kéo tôi từ phía sau, khiến tôi mất đà ngã ngửa, tôi hơi bất ngờ, không ngã? Là Thiên Dương đỡ tôi.

Wtf?

Không phải đỡ, mà là vác luôn rồi! Anh ta vắt tôi lên vai như bao gạo ý. Thì ra người kéo tôi là anh ta. Kiểu gì đây? Cũng may tôi ra trễ nên học sinh về gần hết, không ai thấy cảnh kì cục như vậy. Nhưng ngượng quá, anh ta làm gì thế này? Tôi cố vùng chân vẫy tay, nhưng chân thì đã bị tay anh ta giữ lại rồi! Còn tay thì đánh anh ta bao nhiêu cũng không thấm được.

Hắn vác tôi đến chỗ chiếc moto gần đó, đội mũ cho tôi và cho hắn. Tôi tính nhảy xuống thì hắn đã rồ ga khiến tôi ngã ra sau. Hắn chạy như điên vậy! Tôi hoảng sợ ôm chặt hông của hắn, mặt tôi chắc đã xanh như tàu lá chuối rồi. Nhanh khủng khiếp. Tôi bấu chặt tay mình vào áo của hắn, hét lớn

- Aaaa.... cứu tôi... anh bị gì vậy? Khùng hả? Cho tôi xuốngggg!!!! Tôi không muốn chết!!!

- Cô ồn ào quá!!!! Vịn chắc vào!

"Vịn chắc vào!" Sau câu đó thôi, chiếc xe lại tăng tốc, tôi hoảng sợ ôm chặc hơn, nước mắt bắt đầu rơi giàn giụa. Mắt tôi nhắm chặt, hục mặt vào lưng hắn. Nước mắt thù cứ tuôn trào không thôi. Có thể nói khoảng khắc đáng sợ nhất trên đời của tôi chính là lúc này đây!

Một lát sau, chiếc xe giảm tốc độ và dừng hẳn. Nỗi sợ hãi vẫn còn trong tôi, tay vẫn ôm chắc, nước mắt vẫn cứ rơi. Cứ tưởng như tôi đã chết vào lúc đó rồi.

- Này! Ôm đủ chưa? Khóc đủ chưa? Buông tôi ra đi!



Tôi gào thét, tay liên tục đánh vào lưng hắn

- Anh điên à? Anh điên à? Có biết tôi sợ lắm không? Cứ tưởng chết rồi!

- Đã chết đâu? Khóc ướt cả áo tôi này!

Hắn bỏ xuống xe, tôi từ từ mở mắt. Trước mắt tôi là một bãi cỏ rộng mênh mông, chi chít những hoa màu trắng, màu vàng. Đẹp như thiên đường vậy! Tôi quay tìm hắn thì thấy hắn đã nằm dài trên bãi cỏ, tôi cởi bỏ mũ rồi lại gần hắn... tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại.

- Tại sao anh lại kéo tôi đi cùng? - tôi hỏi

- Tôi thích!

Đệt! "Thích"? Thích là có thể làm mặc dù đối phương không đồng ý à? Đúng chất cậu ấm rồi. Được nuông chiều từ nhỏ mờ, thích là sẽ có người đáp ứng cho cái thích đó thôi! Kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì! Xem mình là bố thiên hạ! Tôi ghét kiểu người thế này! Vừa tính quay sang chửi thì anh ta đã ngủ mất rồi còn đâu. Giờ tôi muốn về cũng không được, quá xa với lại... không biết đường.

Tôi nằm ường ra bãi cỏ. Chợt anh ta ngồi dậy, quay sang nhìn tôi và...

Môi chạm môi rồi! Tôi trố mắt nhìn. Hắn làm cái wtf gì vậy? Tôi đẩy hắn ra nhưng hắn đã kiềm chặt tay tôi lại, một nụ hôn cuồng nhiệt, lưỡi hắn cứ đảo đảo kiểu gì ấy! Đầu tôi như nổ tung. Tôi sợ hãi cắn chặc răng mình lại

- Ai da! Đau

Hắn bỏ tôi ra, tôi lập tức ngồi dậy trấn tỉnh mình! Lấy hai tay che miệng, tôi nhìn hắn. Môi hắn chảy máu rồi, chắc là do lúc tôi cắn trúng, đáng đời hắn ta.

- Nè! Đồ biến thái! Anh làm cái quái gì vậy? Có biết đây là nụ hôn đầu của tôi không? - tôi quát tháo

Hắn đưa tay lau vệt máu trên môi, nhìn tôi với bộ mặt đểu cáng

- Mặc kệ cô, tôi thích đấy! Chống không?

"Thích?" tôi phát điên với từ này của hắn ta. Có lẽ đây là nụ hôn thứ một trăm, à không, 1 ngàn của hắn luôn đấy. Tôi giận dữ

- Anh đưa tôi về trường! Nhanh!

Hắn ta đứng dậy, đi lại chiếc moto, tôi lẽo đẽo theo sau. Nhìn chiếc moto, tôi có chút sợ sệt, sợ cái tốc độ đó, rất sợ. Nhưng sợ cỡ nào thì cũng phải đi thôi.



Cũng may hắn không chạy nhanh như lúc nãy, tôi cũng bớt sợ hơn. Vừa về đến trường, tôi nhảy xuống xe, tháo bảo hiểm phi thẳng vào mặt hắn. Nhưng... hắn đã chụp cái nón và phóng xe đi. Tôi cực ghét hắn, dám cướp nụ hôn đầu của tôi! Nước mắt ứa ra, tôi nhìn lên trời để nước mắt không rơi. Chỉ là một cái hôn thôi mà, sau lại có cảm xúc như vậy? Thở dài... tôi lê từng bước mệt mỏi về nhà.... (quê Minh Hy tại Đà Nẵng, cô vào Sài Gòn để học cấp ba. Do cô muốn tự lập nên ba mẹ cô cũng đồng ý. Hiện tại Minh Hy sống tại một căn hộ nhé)

Về đến nhà, tôi lên phòng nằm ườn ra giường. Một ngày tồi tệ! Vô cùng tồi tệ. Tôi khè thở dài.. ngồi dậy lấy đồ đi tắm, còn đi làm thêm buổi chiều tối nữa. Nước lạnh làm tôi thấy thoải mái, như xua tan phiền muộn trong lòng của tôi vậy. Mặc chiếc áo thun xanh cùng chiếc quần jean. Tôi nhìn chính mình trong gương, tay sờ môi của mình.

Nơi làm thêm không xa nên tôi đi bộ, tiện thể tập thể dục luôn. Đến chỗ làm là đã được 4h. Tôi làm việc tại một quán karaoke, công việc khá đơn giản, chỉ đứng phục vụ và khui bia, nước cho khách thôi. Thường thì tối khoảng 7h 8h quán mới đông khách. Tôi vào trong thay bộ đồng phục.

7h30

Tôi và chị Nhi vào phục vụ cho phòng số 1. Là phòng VIP. Lúc đầu chỉ có vài cậu con trai và vài cô gái, tôi nghĩ chắc cũng bằng tuổi tôi. Maf phải công nhận một đều, họ hát dở tệ luôn ý, tôi và chị Nhi nhìn nhau cười cười.

- Mày tới đâu rồi? - một cậu thanh niên đang nói chuyện điện thoại

- Trước cửa rồi nè - đầu dây bên kia đáp

Cậu ta vừa cúp máy đã có người mở cửa bước vào. Anh ta đi cùng một cô gái ăn vận diêm dúa. Tôi nghĩ anh ta cũng thuộc dạng dân chơi chứ không vừa. Nhưng nhìn kĩ lại thì....

- Vũ Thiên Dương?

Wtf?

Gặp hắn ở nơi này à? Sao xui dữ vậy? Dường như hắn đã nhận ra tôi. Nhìn tôi rồi nở một nụ cười nửa miệng. Anh ta dẫn cô gái lại ngồi ở băng ghế cạnh tôi. Ý gì đây? Tại sao lại qua đây ngồi? Những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, đầu óc cứ suy nghĩ mong lung, không để ý tới xung quanh

- Cô làm việc kiểu gì thế? Tôi kêu cô rót bia mấy tiếng rồi hả? Có muốn bị đuổi việc không?

Tôi giật mình bởi tiếng quát lớn, cặm cụi khui và rót bia cho hắn.

- Tôi xin lỗi

Vì không muốn bị đuổi việc nên tôi đã xuống nước xin lỗi hắn, hắn ta nói sẽ tạm tha cho tôi lần này. Chết tiệt, muốn bóp chết hắn quá! Ngồi với nhỏ kia, tay mơn mớn đùi, môi thì hôn lấy hôn để. Nhìn mà ngứa cả mắt. Nhìn mặt nhỏ đó chắc có lẽ còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa ý. Đã không phản kháng, lại còn khuyến khích hắn thêm nữa chứ. Ba mẹ của cô gái đó thật bất hạnh. Tay hắn hết mơn mớn đùi thì đổi sang bưởi, sang mông. Ew. Kinh thật. Hai anh chị tính đóng phim ecchi hay hentai cho em xem đấy à?

Phục vụ họ đến tận 10h đêm. Do hết giờ nên có người đổi ca cho tôi ra về. Rời khỏi phòng đó, tôi cảm thấy vô cùng mừng luôn ý. Cứ đứng nhìn cảnh họ làm như vậy, tôi ngượng đến chín mặt.

Tôi vào trong, thay đồ ra rồi chào anh quản lý về. Sài Gòn về đêm thật đẹp, mọi thứ sáng lung linh huyền ảo, tôi rảo bước trên vỉa hè, nhìn các cặp đôi đi cùng nhau mà phát ghen tị. Cũng đã muộn nên tôi đi nhanh để về nhà, đi một mình về đêm nguy hiểm lắm!

@@ Mọi người cho mình xin cái ý kiến @@

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ừ Thì Đơn Phương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook