Vạn Phần Mê Luyến

Chương 12: Tôi tương đối thích bạn nam cùng tuổi

Chiết Chi Bạn Tửu

02/01/2023

Trái tim nhỏ bé giống như bị thứ gì đó đụng một cái, An Lộc cắn môi, không biết nên trả lời ra sao nữa.

Qua một hồi, anh lại nói: [Ý anh là, không phải chỉ gửi cho mỗi anh trai, em gửi cho ai cũng được hết á.]

[Nhưng mà không được lăng nhăng.]

[Còn nữa, giống như loại háo sắc Trình Hạo Hiên thì thôi đi, em cách anh ta xa chút.]

An Lộc: [….]

Trình Dập hoàn toàn không thèm để ý tới dấu chấm hỏi và ba chấm của cô: [Ừ, ngoan lắm.]

Nước ép dâu tây mang lên rồi.

An Lộc không xoắn xuýt vấn đề bắn tim với Trình Dập nữa, uống một ngụm nước ép dâu, chua chua ngọt ngọt sảng khoái vô cùng.

Trang trí của cốc cũng rất xinh, cô đặt trước đèn bàn, để nước màu đỏ dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói mắt, chụp tiếp một tấm nữa.

Nghĩ lại lời người nào đó vừa nói, cô vô thức không muốn đăng lên vòng bạn bè nữa thu điện thoại về.

Yên tĩnh ngồi một lúc, cô gái trên sân khấu biểu diễn xong một khúc, có nhân viên công tác đi tới ghé thầm bên tai cô.

Người nọ hơi cúi người xuống, cô gái đó liên tục gật đầu.

Sau đó người nọ đi tới trước sân khấu, nói trong micro.

“Tiếp theo đây là một bản nhạc, là ngài Trình Hạo Hiên, chọn cho An tiểu thư đang ngồi tại đây, mời thưởng thức.”

*Min: có hơi hướng Hiên trà xanh rồi khừa khừa.

An Lộc:???

Cô vẫn chưa hết chấn kinh (kinh ngạc+chấn động), tiếng đàn dương cầm đã vang lên rồi.

Bản nhạc già đến rụng răng, 《MyHeartWillGoon》, nhưng, không cần nghi ngờ đây chính là vũ khí thả thính khá lợi hại.

Rốt cuộc Trình Hạo Hiên muốn làm cái quái gì vậy?

Không ít người nhìn quanh bốn phía, dường như muốn tìm kiếm cô gái được gọi là An tiểu thư.

Cô cúi đầu thấp xuống, giả vờ như không liên quan đến mình.

Mở wechat của Trình Hạo Hiên lên, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng dứt khoát năm bò lên bàn.

An Lộc từ nhỏ đã theo Dư Tâm Nhu, nhà âm nhạc chân chính cũng gặp qua không ít, ánh mắt cũng coi là khá chuyên nghiệp. Bỏ qua tình tiết máu chó đột ngột phát sinh sang một bên không nói, thì chị gái đánh đàn này cũng khá dễ nghe.

Sảng khoái tinh tế, bao hàm thâm tình, phảng phất như có thể đưa con người ra quay về trong câu chuyện tình yêu đẹp đẽ đau thương ấy.

Sau khi bản nhạc kết thúc, nhân viên công tác lại đi lên sân khấu….

“Tiếp theo đây, là bài [Hôn khắp nơi], tên người chọn nhạc….khụ khụ” anh ta hắng giọng, “Là một vị tên là Trình Dập.”

An Lộc: “….”

Sau khi báo tên xong, một nữ ca sỹ lên sân khấu

Ban nhạc bắt đầu làm việc.

  

Bài hát này trước đây An Lộc chỉ biết tên, còn chưa nghe qua lấy một lần.

Cô không hiểu tiếng Quảng, vậy nên lấy điện thoại ra tìm lời bài hát.

Xem xong, khóe môi nhếch lên: Ồ

Thông điệp bài hát này chính là đang mắng tên đàn ông cặn bã à.

Cho nên Trình Dập đang mắng Trình Hạo Hiên?

Con người Trình Hạo Hiên thực ra cũng không hiểu cho lắm, tuy từ nhỏ tới lớn số lần gặp mặt nhiều không đếm xuể, cũng thường xuyên chào hỏi nhau, nhưng rất nhều thứ chỉ là ngoài mặt.

Lại thêm cô thường nghe thấy người khác nói anh ta là tên công tử lăng nhăng, đương nhiên đây là người khác, cũng bao gồm cả mẹ cô trong đó.

Cho nên An Lộc tin tưởng rằng Trình Hạo Hiên là một tên lăng nhăng bại hoại.

Thời gian tiếp sau đó, không khí trong sảnh âm nhạc rất quỷ dị.

Trình Hạo Hiên chọn một bài [Chính là yêu em];

Ngay sau đó Trình Dập liền chọn [Lữ đồ] (Hành trình du lịch)___Ghi âm ca khúc của tên đàn ông cặn bã Uông Phong.

Min: cho những ai không biết thì Uông Phong là ca sỹ rock&roll, tai tiếng đời tư cũng cực kỳ không tốt, nên tác giả mới viết là cặn bã nha.

Trình Hạo Hiên lại chọn tiếp [Quãng đời còn lại], Trình Dập chọn bài [Anh không có kết quả tốt]

……

Tất cả mọi người đều dần nhận ra, người tên Trình Dập này cố ý tới phá đám.



An Lộc khóc không được, cười không xong.

“Cái cô An tiểu thư đó rốt cuộc là ai?”

“Không quen, nghe cũng chưa nghe nói đến, hiện tại chính chủ còn chưa xuất hiện, hai tên đàn ông lại đánh nhau đến tóe lửa.”

“Nhưng mà số cô ta cũng tốt thật đấy, chăng cần biết đàn ông cặn bã hay không, chọn một bài hát ở đây tốn hai vạn tệ đó, đúng là ném tiền qua cửa sổ.”

“Tôi cảm thấy người đàn ông đằng sau khá được, đủ cứng, mà khẳng định còn rất thích cô gái đó nữa.”

An Lộc: …..

Trình Dập thích cô? Đừng có đùa nữa được không vậy.

Trước khi bản tiếp theo bắt đầu, cô xoay người rời khỏi sảnh âm nhạc. Đứng trên hành lang sang trọng, thở dài một tiếng.

Điện thoại vang lên lần thứ năm, Trình Dập mới lười biếng tiếp điện thoại, mở loa ngoài, tùy tiện vứt lên bàn bếp.

Bên trong truyền đến tiếng rống giận: “Mày con mẹ nó có bệnh phải không?”

Trình Dập chậm rãi cắt hoa quả, nhếch môi lên: “Thế nào?”

“Tao theo đuổi một cô gái mày xen vào làm quái gì?”

Trình Hạo Hiên gào đến lạc giọng, “Chúng mày đã chia tay rồi!Là thằng đàn ông thì mẹ nó dứt khoát một tí được không hả?”

”Ồ.” Trình Dập cầm lấy một miếng cam, đưa vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Vậy thì không may rồi, thằng đàn ông là tôi đây chẳng dứt khoát đâu, mà tôi thì rất rảnh rỗi.”

Trình Hạo Hiên khựng lại: “Ý gì?”

  

Anh đặt con dao xuống, mở vòi nước, tiếng nước rào rào chảy ra nghe vô cùng rõ ràng: “Ý chính là, bạn gái cũ của tôi dù có tìm bạn trai mới, thì cũng không thể kém hơn tôi được. Nếu không, tôi sẽ mất hết thể diện.”

“Mày____”

  

”Anh Tư,” Trình Dập đóng vòi nước lại, giọng nói nghiêm chỉnh, nghe như là đang thương lượng, “Anh đừng chọc đến cô ấy được không? Anh nhiều phụ nữ như thế, còn thiếu một mình cô ấy à?”

Trình Hạo Hiên hết nhẫn nại: “Đấy không phải việc mày quan tâm.”

Trình Dập lạnh lùng nhếch môi: “Nếu như tôi nhất định phải xía vào thì sao?”

Trình Hạo Hiên: “Mày thích cô ấy?”

“Đây cũng không phải việc của anh.” Trình Dập con dao trên thớt lên.

“Vậy thì dựa vào bản lĩnh đi.”

Trình Hạo Hiên cúp điện thoại.

Trình Dập cầm dao để tròn bồn xả nước rửa sạch, đột nhiên buông tay, dùng sức ném vào.

Phòng bếp phát ra âm thanh ghê người.

An Lộc gọi điện thoại cho bố mẹ, không có người nghe, trong lòng thầm nghĩ hai người nhất định đang trải qua thế giới của hai người không để ý đến cô, tiếp đó lại đi dạo quanh khu nghỉ dưỡng, thưởng thức cảnh đêm, tìm thấy một quán ăn đêm.

Đã hơn chín giờ tối, chỗ này vẫn náo nhiệt như cũ, quán đồ nướng đều chật chỗ, cô chỉ có thể ngồi ở bàn được ghép tạm ở trong sạp.

Gọi xong đồ nướng, ông chủ đưa cho cô một chai sữa đậu nóng.

An Lộc uống sữa đậu, lướt vòng bạn bè.

Đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mà Trình Hạo Hiên gửi cho cô, lúc cô nhấn vào thì hệ thống bị lỗi, vừa đúng lúc nhận được điện thoại quan tâm của bạn cùng phòng, đem tin nhắn đó vứt ra sau đầu.

Cô mở lại khung thoại với Trình Hạo Hiên, chỉ nhìn thấy ba câu nằm trong đó:

[An Lộc, anh thực sự rất thích em, từ nhỏ nhìn thấy em, đã cảm thấy em rất đáng yêu.]

[Chuyện của Trình Dập, em không cần phải áp lực trong lòng, anh không để ý, người trong nhà cũng không để ý đâu. Mà em ở bên anh, cũng vẫn là hai nhà chúng ta liên hôn, rất tốt đúng không nào?]

[Anh biết trước đây danh tiếng mình không tốt, nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ, bây giờ anh chỉ muốn tìm một cô gái mà mình thích, vui vẻ ở bên nhau, hi vọng em có thể cho anh cơ hội.]

*Min: mẹ nó trà xanh hết nấc.

An Lộc đột nhiên cảm thấy, mấy ca khúc mà Trình Dập chọn thật là vi diệu.

Cô vò đầu cầm điện thoại gõ chữ, xóa xóa viết viết, cuối cùng gửi cho anh ta một câu thế này: [Tứ thiếu, anh biết tôi và Trình Dập sao lại chia tay không?]

Trình Hạo Hiên: [Vì sao?]

An Lộc: [Vì anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi.]

[Thực ra, tôi tương đối thích con trai bằng tuổi.]

[Xin lỗi nhé.]

Trên màn hình vẫn luôn hiện đối phương đang nhập, mà Trình Hạo Hiên cũng không gửi tin nhắn tới nữa.

Đồ nướng của An Lộc rất nhanh được mang lên.



Mùi vị không tệ, chính là không đủ cay.

Cô gọi ông chủ đến.

“Chú ơi, có thể cho cháu thêm bột ớt không ạ?”

Thái độ của ông chủ rất tốt, cười hì hì nói: “Đợi chút nhé, đưa lên ngay đây.”

Trong lúc đợi bột ớt, An Lộc dùng nước nóng tráng qua bát đũa, mở rèm bước ra đổ nước.

Lúc vừa bước vào, bỗng có người gọi tên cô.

“An Lộc.”

Ngay lập tức cô hướng mắt về phía âm thanh vừa phát ra.

Chỉ nhìn thấy một thân ảnh mềm mại quen thuộc, chậm chạp bước qua.

An Mộng Nhã mặc áo khoác lông màu hồng, nhưng đeo bốt gót nhọn cao đến tám phân, cao hơn An Lộc một cái đầu.

Cô ta bước tới trước mặt cô, hếch cằm lên cao: “Đúng là cô rồi, tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ.”

An Lộc cười cực kỳ ngoan ngoãn: “Chị Mộng Nhã.”

An Mộng Nhã là chị họ, con gái của bác hai, cũng là đại tiểu thư kiêu ngạo nhất An gia.”

Chính vì chi thứ hai nhà họ có lắm tiền nhất.

Trừ cô lớn và cô nhỏ đã gả đi, thì bác cả và ba cô theo con đường học thuật, bác hai lại không đặt tâm tư lên con đường này, thi vào trường đại học hạng ba, nhưng lại cùng một người bạn phú nhị đại lập nghiệp từ rất sớm, làm một trận đã có thành tựu rồi.

Tuy ông nội không nói ra, nhưng một nhà bác hai rất đắc ý.

Dù sao mấy năm nay, tiền là to nhất.

An Mộng Nhã vẫn luôn coi thường An Lộc, mỗi lần nói đến hôn sự với nhà họ Trình, càng trào phúng hơn, giống như An Lộc cướp tâm can bảo bối của cô ta vậy.

Có lẽ thực sự là báu vật đi, nói không chừng An Mộng Nhã yêu thầm Trình Dập.

“Một mình cô à?” An Mộng Nhã nhìn quanh.

An Lộc gật đầu: “Vâng, ba mẹ em đi ngâm suối nước nóng, tự em đi dạo một chút.”

An Mộng Nhã nhìn sạp hàng màu xanh lục sau lưng cô, nhếch môi nói: “Cô sẽ không phải chỉ ăn cái này chứ?”

An Lộc cười hì hì khóe môi cong lên: “Đúng ạ, ăn ngon lắm.”

Sắc mặt An Mộng Nhã phức tạp: “Cô thật đúng là…”

  

”Chị muốn ăn cùng em không?” An Lộc chân thành mời mọc.

An Mộng nhã ghét bỏ lắc đầu: “Tôi không____”

“Đến đây đi chị, hình như em gọi nhiều quá, ăn không hết.” Đôi mắt trong trẻo vô hại của An Lộc sáng lấp lánh, “Em mời chị.”

An Mộng Nhã mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào bên trong.

“Chị ơi, em thấy chắc không đủ, có thể gọi thêm chút nữa.” An Lộc nhấn mạnh lần nữa: “Hôm nay em mời.”

Ánh mắt An Mộng Nhã lập lòe, gọi ông chủ đến, những món đắt nhất trong tiệm đều gọi một phần.

An Lộc cũng chẳng để ý, chuyên tâm ăn đồ nướng, bộ dáng cực kì ngốc.

An Mộng Nhã trước giờ luôn tự xem mình là tiểu thư nhà giàu, sẽ không ăn uống thô lỗ như An Lộc.

Sò điệp và đùi dê không dễ gắp cho lắm, cô ta đẩy hết cho an Lộc, bản thân thì ăn món tôm nướng trước mặt.

Cô ta không ăn được cay, nên uống một bụng toàn là nước.

Dạ dày An Mộng Nhã quặn lên, cô ta buông đũa xuống, liếc an Lộc đang gặm đùi dê trước mặt một cái: “Tôi đã sớm đoán được, cô với cậu năm nhà họ Trình chẳng đi đến đâu.”

An Lộc gật đầu, chuyên tâm giải quyết đùi dê: “Ưm.”

“Cô đó, thứ nhất chẳng thông minh lanh lợi như tôi, thứ hai chẳng xinh đẹp bằng tôi, vừa chẳng nữ tính, có người đàn ông nào lại thích cô chứ? Lúc đầu chẳng biết bà nội nghĩ gì nữa, lại có thể định cho cô cọc hôn sự này. Bây giờ bị lui hôn, tốt rồi, làm mất mặt nhà chúng ta.” *Min: t muốn nôn, tmd tự sướng đến mức này là cùng.

“Chị ơi, lúc bà nội định ra hôn sự em mới vừa sinh ra thôi à.” An Lộc nghiêm chỉnh nói, “Em mà tự biết, chắc chắn sẽ nhường cho chị.”

 

An Mộng nhã không nhịn nổi cười.

Cô em gái này vẫn ngu như vậy, nhưng có lúc ngu đến cực đáng yêu.

Cô ta lại thở dài, nói: “Cô đó, chính là không có năng lực nắm lấy trái tim đàn ông. Cho nên sau này gả vào gia đình bình thường là được rồi, dựa vào gia thế nhà chúng ta, cũng sẽ không bị người ta bắt nạt.”

An Lộc gật đầu: “Chị nói đúng lắm.” 

*Min: Những bài hát xuất hiện trong màn đấm đá của Dập 3 tuổi và Hiên trà xanh các nàng có thể lên youtube serch nha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Phần Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook