Vấp Ngã Tuổi Hai Mươi

Chương 27: Tôi đã trở nên hư hỏng?

Lâm Phương Lam

13/01/2014

Diệu Linh đang đứng trước cửa phòng tôi, khuôn mặt lấm lem bởi son phấn và những vệt nước mắt chảy dài đã bong khô. Tôi hoảng hốt lay lay đôi vai anh khi nhìn thấy Linh. Qua chiếc gương chiếu, khuôn mặt anh nghiêm nghị:

- Không sao. – Anh nói ngắn gọn, câu nói đầy khẩu khí

- Em không đùa đâu.

- Anh càng không đùa mà cô bé.

Linh đưa tay quệt ngang mặt mình, gạt những lọn tóc rối tung trong gió. Khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Anh và Đan đưa nhau đi đâu sớm vậy?

- Đan. Em vô phòng nghỉ đi, anh sẽ liên lạc với em sau. Còn Linh, lên xe anh đưa về.

- Em hỏi anh? – Linh xẵng giọng. – Tao hỏi mày? – Đôi mắt Linh rực lửa quay về phía tôi – Hai người đi đâu sao không ai trả lời tôi hết vậy?

- Chị Linh về nghỉ đi. Khuôn mặt rất mệt mỏi, sẽ rất xấu. Lúc nào rảnh, em qua phòng rồi minh nói chuyện nhé.

Linh hất mạnh tay tôi ra khỏi bờ vai run rẩy của cô ấy. Nước mắt lăn ra, tôi chỉ nghe thấy tiếng Linh gào lên:” Tại sao, tại sao không ai trả lời tôi vậy?”, rồi luống cuống chạy đi. Đôi dày cao gót đã phản bội chủ nhân của khiến Linh vấp ngã, tay Linh vẫn luống cuống bậu chặt từng viên gạch để cố gượng dậy rồi tiếp tục chạy. Chưa bao giờ, Linh hành động như thế cả. Tôi run sợ đuổi theo và tôi đã nghĩ Linh sẽ làm những điều dại dột. Tôi đã quá hiểu tính Linh, mạnh mẽ sắt đá bề ngoài nhưng khi có chuyện gì, cô ấy thường buông xuôi, bỏ mặc. Nhanh hơn tôi một bước, anh Hải bế thốc Linh lên, vẫy taxi và ép cô ấy vào trong. Đôi lông mày anh nhíu lại, đưa cái nhìn về phía tôi. Tôi chỉ biết đọc trong ánh mắt đấy rằng:” Đợi anh. Anh sẽ quay trở lại”.

Tôi dắt chiếc xe của anh vào phòng trọ một cách hết sức khó khăn. Dường như cửa phòng quá nhỏ và không gian này không phải là chỗ để chứa nó. Giọng cô chủ nhà bất ngờ lanh lảnh từ phía sau:

- Ôi trời ơi. Di Đan ơi. Sao bữa nay lại đi cả SH về nhà thế này.

Tôi quay người lại“Dạ. Xe của bạn cháu gửi ạ.”. Khuôn mặt tôi nhăn nhó với cô chủ nhà. Bất ngờ, chiếc xe nghiêng sang bên và đổ hẳn vào người tôi. Thật may, vách tường phía sau bỗng biến thành chỗ dựa cho tôi. Bằng không, chiếc xe này sẽ đè gẫy đôi chân tôi mất rồi. Cô chủ nhà tốt bụng vội giúp tôi đưa nó vào trong. Chiếc xe đạp cũ phải đưa vào phòng tắm để chừa lại một lối đi. Nhìn chiếc xe của anh hoàn toàn lạc lõng với mọi đồ vật trong nhà. Tôi thở dài.

Ngày ấy, trong suy nghĩ thiếu hiểu biết về các phương tiện giao thông đi lại của mình, tôi cũng chỉ nghĩ SH là chiếc xe đẹp và có thể đắt đỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại ngồi lên một chiếc xe trị giá cả gần hai trăm triệu đồng như lời cô chủ nhà giới thiệu. Bởi ở gia đình tôi, bố cũng chỉ to nhỏ:” Bố mẹ phải tiết kiệm để khi hai chị em họ Đàm Di Vân – Đan lấy chồng, mỗi đứa có một vài chỉ vàng mà dắt vào người phòng lúc bệnh tật ốm đau”.



Tôi khóa cửa phòng lại và tiến về chiếc giường cũ. Tôi thấy mệt mỏi, khó thở và tức nồng ngực. Tôi nghĩ về Linh, về anh, về tất cả. Rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện từ đâu, và câu đầu tiên sẽ bắt đầu như thế nào?

“ Cậu ổn chứ?” – Tin nhắn vẻn vẹn của Hiếu gửi cho tôi chỉ có thế.

“ Sao cậu lại hỏi vậy. Lúc nào Đan chẳng ổn”. – Tôi đã nói dối.

“ Vậy thì ổn. Tớ vẫn luôn tin tưởng ở cậu”.

Tôi thở dài, căn phòng nhỏ hẹp quẩn quanh nỗi buồn u ám đến vô hạn. Chiếc tủ đựng quần áo đã vơi đi. Gía sách cũng chẳng còn được xếp đầy. Những con hạc giấy đẹp, một vài con hạc xấu, và một con hạc bị xé toạc làm đôi nằm gọn ở một ngăn kệ. Những cuộn len tròn màu xám, một chiếc khăn đã hoàn thành, một chiếc khăn còn lại thì dang dở với vài mũi thắt nút cuối cùng… Mọi thứ bị bỏ rơi suốt cả tuần nay, dường như chúng mọc rêu xanh, vẩn mùi ẩm mốc.

Hai giờ chiều, Diệu Linh dùng tay đập tới tấp vào cửa phòng trọ. Đôi mắt Linh đỏ hoe, đúng là Linh đã khóc rất nhiều.

- Thằng Nam là thằng đểu, thằng hèn. Sao nó phải bỏ thuốc ngủ vào ly rượu của tao và ném tao vào nhà nghỉ chứ. Rồi nó lại còn nhắn tin cho anh Hải nói rằng nó đã “chơi” tao một mẻ và bảo tao là loại lẳng lơ, rách tàn. Tao phải thừa nhận điều đó, nhưng anh Hải thừa biết lỗi không phải của tao mà. Tại sao anh Hải lại đối xử tàn ác với tao như thế chứ. Tại sao, tại sao hả mày?

Linh vất mình lên tấm nệm, khóc tức tưởi như một đứa trẻ con. Tai tôi ù ù sau khi câu nói của Linh chấm dứt, tôi không tin vào những gì mình vừa mới nghe được nữa.

Nam là thằng đểu? Nam là thằng hèn?

Hay tôi là con điếm? Một con điếm hèn?

Và Diệu Linh đã chịu trách nhiệm và thừa nhận với tất cả những gì mình làm?

Còn tôi, tôi sợ hãi, tôi run lẩy bẩy, tôi trốn tránh sự thật. Tôi ngủ với người yêu của chị, chị ngủ với người yêu cũ của tôi?

Vì sao? Vì sao lại như thế? Phải chăng, tôi đã trở nên hư hỏng?

Tôi gọi điện cho Nam, không ai bắt máy cả, chỉ có hồi chuông dài như người khóc đang rên rỉ bài ca nhạc chờ gì đó mà tôi không biết tên. Một lúc sau, tôi gọi lại. Không phải Nam, mà là Nga nghe máy:

- Chị Đan tìm “chồng em” có chuyện gì không?



Tôi ú ớ không nói gì bởi:” chồng em”.

- Chị Đan hay ai mà không nói gì thế nhỉ. “Chồng em” đang ngủ.

- À ừ. Chị Đan đây em. Nếu “chồng em” ngủ thì thôi vậy. Chị định hỏi một vài chuyện chứ cũng không có gì đâu. Lúc khác chị điện thoại cho Nam cũng được. Chào em.

- Vâng. Vậy em chào chị nhé. À, khoan đã chị Đan. Bữa tối qua, em nghe “chồng em” bảo thấy chị đi cùng anh nào vào New World, tình tứ lắm. Thế chị có người yêu mới rồi à? Vậy vui vẻ lên chị nhé. Còn “bạn chồng em” hôm qua được “chồng em” làm ông mai mối cho một chị xinh lắm, mới đi nhậu về vì được lời cám ơn nồng hậu, đang say bí tỉ. Em phải lột đồ ra để lau khăn với nước ấm đấy. Khổ ghê.

- Thế “bạn chồng em” là ai, em biết không?

- Thôi. Em chả dám hóng hớt đâu, “chồng em” giận thì em khổ.

Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Linh lay lay người tôi rồi chộp lấy điện thoại nghe máy, nhưng đầu dây bên kia đã tút tút rồi.

- Mày điên à? Điện cho thằng Sở khanh đấy làm gì nữa? Giải thích hay đòi công lý? Đàn ông, cũng chỉ thế thôi. – Linh dài giọng, chua lảnh. – Dù sao thì tao với anh Hải cũng đã chia tay, gọi cho nó thì giải quyết được gì hả?

- Chị nói lung tung gì thế. Chị đẹp, chị giỏi giang. Sao anh Hải bỏ được? Đưa điện thoại đây cho em. – Giọng tôi vờ vịt, lảng tránh.

- Hì. Thế mới lạ, đàn ông thì cần vợ đẹp đi đâu chẳng thơm lây, mát mặt, nhưng đây không thích, cần vợ đảm đang, biết giặt đồ, lau dọn nhà cửa. Biết tiết kiệm tiền để lo cho tương lai, biết chia sẻ cảm xúc, là chỗ dựa tinh thần sau mỗi ngày đi làm về mệt. Đấy, tao không làm được nhiều thứ thế cơ đấy.

- Không phải. Chị có thể xin lỗi anh Hải và bắt đầu lại mà. Anh Hải yêu chị nhiều lắm đấy.

- Xin lỗi thì làm được gì chứ? Tao đâu phải người phụ nữ của gia đình. Tao còn bạn bè, tao còn phải giao tiếp nơi này nơi kia. Tao không thể như một con rùa ở góc nhà chỉ biết giặt đồ, nấu cơm và dài cổ chờ chồng về. Tuổi xuân được mấy năm hả mày, với lại cũng chỉ là sống thử thôi mà, thích thì ở, không thích thì dọn đi. Đời này xòng phẳng lắm, chẳng ai cho không ai cái gì. Lão lấy đi đời con gái của tao thì nuôi cho tao ăn, tao học. Vậy thôi.

Linh nhún vai, khuôn mặt tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì nữa. Nhưng đôi mắt kia sao đỏ mọng, những giọt nước long lanh tràn đầy khóe mắt. Tôi biết, Linh đang rất đau. Nó đang vờ vịt và chạy trốn với cảm xúc của chính mình. Những vết thương trong lòng nó đang chết dần, chết lặng.

Tôi thương Linh vô cùng. Tôi thương cả cái phận tàn, mỏng mảnh của chính tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vấp Ngã Tuổi Hai Mươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook