Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 12: Mười một con cá

Lộc Linh

14/02/2020

"Bát quái chết người đấy," Trịnh Ý Miên đẩy cô, "Đừng nhảy nữa, mau đi tắm rửa đi, tắm xong thì ngủ sớm một chút, tớ mệt gần chết rồi."

Lý Mẫn thu thập quần áo đi vào tắm rửa, cửa mới vừa đóng lại, cùng vòi hoa sen giằng co trong chốc lát, nghe cô ấy ở bên trong gào: "Không có nước ấm?!"

Trịnh Ý Miên đứng lên: "Thật sự không có à? Tớ đi hỏi a di một chút."

A di phụ trách căn cứ vẽ vật thực thấy thế giải thích: "Hiện tại mọi người đều tắm rửa, thủy áp không đủ nên nước không thể nóng được, các em chờ một chút."

Lý Mẫn tắm xong bước ra, lại chờ hơn nửa tiếng, vẫn không có nước ấm.

Trịnh Ý Miên không nghĩ tới sẽ tắm nước lạnh, lại đi tìm a di, a di nghĩ nghĩ nói: "Hành lang trên lầu có cái buồng vệ sinh nằm tận cùng bên trong, nơi đó hẳn là có nước ấm, nếu không các em lên lầu tắm đi."

Trịnh Ý Miên đi lên lầu nhìn nhìn.

Mọi người lúc này đều ở trong phòng chơi, bên ngoài không còn người nào khác, hơn nữa lầu hai cũng có phòng nữ sinh ở, hẳn là không có vấn đề.

Cô đi tới buồng vệ sinh thử thử, nước còn rất nóng.

Lý Mẫn ở bên cạnh oán giận: "Cái gì mà thủy áp có vấn đề, rõ ràng là phòng có vấn đề. Miên Miên cậu lên lầu tắm đi, cũng rất an toàn."

Dù sao cũng là căn cứ vẽ vật thực, điều kiện nơi dừng chân khẳng định là không thể so được với khách sạn.

Trịnh Ý Miên thu thập quần áo thật tốt, cầm đồ dùng tắm gội đi lên lầu.

Xác định buồng vệ sinh không thể chiếu ánh sáng ra ngoài, cửa cũng có thể khóa kĩ, cô nhanh chóng đứng tắm dưới vòi nước ấm.

Thời điểm xoa xoa sữa tắm nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười to, cô mới hoảng hốt mà nhớ tới, bên cạnh nơi này hình như là một phòng khách nhỏ, có thể để mọi người đánh bài chơi đùa gì đó.

........

Bên ngoài phòng khách, Triệu Viễn cùng bạn cùng phòng đùa cợt đến nóng cả lên, trò chuyện đều nói đến Lương Ngụ.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn cùng phòng hỏi cậu ta: "Lúc trước nghe nói cậu ấy có thể đánh nhau, giáo viên đều nói cậu ấy là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng hiện tại tớ thấy, cũng không thấy cậu ấy nhiễu loạn gì mà?"

Triệu Viễn than: "Lúc trước là lúc trước nha, đó là do cậu chưa thấy qua anh ấy lúc trước. Có một lần đặc biệt bị bức phải ương ngạnh lên, hiện tại tớ còn nhớ rất rõ ràng."

"Kể tôi nghe với."

Triệu Viễn: "Ngày đó anh ấy rất vất vả đi đánh tên lừa đảo kia thức cả đêm, tới trường học nghỉ ngơi một lát. Chủ nhiệm lớp chúng tớ trước đó mới bị anh ấy đuổi đi, chủ nhiệm mới đang đứng lớp tiết đầu tiên, anh ấy ở phía sau xem truyện tranh, căn bản không thèm ngẩng đầu nhìn."

"Chủ nhiệm lớp mới kêu là lão Vương, nam, cũng giống như huấn luyện viên kia, thấy Lương Ngụ không được quản lý tốt, liền muốn dạy dỗ anh ấy thử xem. Bắt Ngụ ca lên trả lời vấn đề, Ngụ ca đương nhiên là không thèm để ý nha, toàn lớp đều mẹ nó yên tĩnh như gà, ỷ thế bắt anh ấy phải nói một lời. Qua mười phút, Ngụ ca mở miệng."

"Sao nữa?"

"Anh ấy nói: "Có thể đem đèn phía sau tắt không, em muốn ngủ.""

Bạn cùng phòng cười điên rồi: "Phốc ha ha ha ha ha! Chủ nhiệm lớp không phải sẽ tức chết đi?"

"Không tức chết sao được, chỉ tay vào anh ấy, tay cũng phát run, nói: "Cậu cút ra ngoài cho tôi!""

"Tớ cho rằng anh ấy sẽ không động đậy, ai biết anh ấy thật sự đứng lên, mọi người kinh ngạc cho rằng anh ấy thật sự sẽ đi ra ngoài, anh ấy con mẹ nó đứng lên, tay đè ở trên bàn...."

Lúc đó Lương Ngụ tay đè trên bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, thong thả ung dung, lại lật qua một trang truyện tranh.

Anh biếng nhác mà nhìn giáo viên trên bục giảng cười gật đầu thăm hỏi.

"Em không."

"Đ*t mẹ," Triệu Viễn thuật lại hình ảnh kia, "Cậu có biết thời khắc tử vong không? Mọi người đều bị dọa điên rồi, sợ hãi giây tiếp theo lão Vương liền kéo chúng tớ ra nghiền nát, còn đồng quy vu tận hô to "cùng chết", chính là loại cảm giác này đấy."

"Cùng chết sao?" Bạn cùng phòng hỏi.

"Không có," Triệu Viễn nói, "Ngày hôm sau lão Vương liền từ chức."

Bạn cùng phòng cười đến phát run.

Triệu Viễn ngẩng đầu, nói: "Cậu thật sự chưa từng thấy qua Lương Ngụ của trước kia."

Lúc đánh nhau hung ác giống như không muốn sống, cái gì cũng không sợ, cũng không để bụng cái gì.

Chán nản thì đi tới cái ghế lô bọn họ thường tụ tập, sương khói lượn lờ, mùi rượu tràn ngập, cả ngày đều là đám thiếu niên bọn họ sống vật vờ.

Tiêu cực, chán đời, trừ bỏ đánh nhau thì còn chút cảm giác tồn tại, thời điểm còn lại cùng chết rồi chẳng khác gì mấy.

Bạn cùng phòng hỏi: "Sau đó chủ nhiệm lớp làm cách nào để trị cậu ấy, mới khiến cậu ấy thi đậu đại học của chúng ta thế?"

Bạn cùng phòng là con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn, mang kính đen, từ nhỏ đến lớn ngoan tới mức đi trễ cũng rất ít, từng bước cố gắng mà thi vào trường đại học mình yêu thích.

"Chủ nhiệm lớp? Chủ nhiệm tùy tùng ấy có quan hệ cái củ cải gì," Triệu Viễn cười nhạo, "Anh ấy không đi học mà thôi, mỗi ngày ở nhà đều cố gắng học một *phụ lục đấy."

*phụ lục: phần tài liệu kèm thêm để bổ sung cho nội dung của tài liệu chính.

"Phụ lục? Vì sao lại đột nhiên quyết định học tập thật tốt?"



Triệu Viễn dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn bạn cùng phòng: "Còn có thể vì cái gì? Vì một người đấy."

"Nhưng mà, nếu là vì người ấy mới đến đây, khi nào mới chuẩn bị tỏ tình chứ...." Bạn cùng phòng lẩm bẩm.

Cậu sốt ruột cái gì, khi nào nói anh ấy tự nhiên sẽ có chừng mực thôi," Triệu Viễn liếc cậu ta, "Yêu thầm người ta đến say đắm nhiều năm như thế, sao có thể vừa tới liền tỏ tình được, cái này phù hợp với cách làm người của Ngụ ca sao? Nóng vội thì không thành công, cậu mà hiểu cái cây búa á."

"Ngụ ca đâu Ngụ ca đâu," bạn cùng phòng có sinh hoạt bất đồng hoàn toàn tò mò đến ngứa ngáy tâm can, "Tớ phải hỏi cậu ấy cảm thấy thế nào về chị dâu!"

Triệu Viễn nâng cằm: "Bên ngoài hút thuốc đấy."

..........

Thuốc cháy quá một nửa, Lương Ngụ đứng dựa người vào lan can nhìn xuống.

Đèn còn sáng lên....

Một tiếng cùm cụp nhỏ vang lên, cảm giác được phía sau có động tĩnh, như là âm thanh mở cửa, Lương Ngụ cau mày quay đầu lại nhìn xem.

Một mảng lớn sương trắng từ trong phòng mênh mông cuồn cuộn mà trào ra, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn đang cầm then cửa, đầu ngón tay mang theo điểm phấn hồng.

Theo sau đó, có người từ bên trong đi ra.

Ngọn tóc cô ướt đẫm, nước một giọt một giọt rơi xuống, xuống cần cổ chạy tiếp xuống phía dưới.

Gương mặt phiếm màu hồng nhu hòa, đáy mắt như có lớp sương mù bao phủ, dường như có dòng nước ôn nhu chuyển động.

Gợn sóng khẽ nhúc nhích, ánh sáng nhỏ chợt lóe.

Có bọt nước theo má cô lăn xuống, khó mà dừng lại chảy xuống tiếp, ở xương quai xanh của cô mà đọng lại một vũng nhỏ.

Lương Ngụ động động ngón tay, hầu kết nóng lên.

Đây là... mới vừa tắm xong?

Người bên trong cúi đầu, đứng trên đệm mềm dẫm dẫm nước dưới chân.

Một lúc sau, cô đang muốn đi lên phía trước, đầu vừa nhấc lên, bước chân chỉ vừa nhấc lên một nửa, sửng sốt.

Không biết vì sao mà ánh mắt cô lại vừa lúc chạm vào ánh mắt của anh, tròng mắt đen nhánh, cặp mi lúc nào cũng rũ xuống giờ lại càng hiện lên vẻ vô hại mà chớp nháy mắt.

Nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng đình trệ.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bên trong ngôi nhà yên tĩnh đến kì cục, ánh trăng sáng tỏ treo trên màn trời.

Trịnh Ý Miên ngón tay vô ý mà vuốt ve ở then cửa một chút.

Tuy rằng hiện tại mình đã ăn mặc áo ngủ chỉnh chỉnh tề tề, bên trong vẫn đang mặc áo lót, nhưng đột nhiên mở cửa liền đối mặt với Lương Ngụ, vẫn là cảm thấy....

Có phải là quá thân mật hay không.....

Hai người đang giật mình đứng yên tại chỗ, phòng khách bên cạnh có người đi ra, vừa đi vừa lớn tiếng kêu to: "Em nói này Ngụ...."

Triệu Viễn mới đi được một nửa, còn chưa bước ra khỏi cửa, Lương Ngụ kịp thời phản ứng lại, đem chân đá Triệu Viễn bật trở về.

"Lăn vào."

Triệu Viễn mờ mịt: "Sao lại đi vào? Em ra đây tìm anh mà..."

"Đứng yên ở đó đi, không cần bước ra đây." Lương Ngụ lui ra phía sau hai bước, khẳng định nói.

Triệu Viễn thử thăm dò: "Bên ngoài có cái gì vậy, cứ như là bảo bối ấy không cho em xem luôn..."

Lương Ngụ liếc cậu ta: "Có ngon thì dám bước ra đây."

Triệu Viễn không hiểu ra sao, cảm giác được Lương Ngụ nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác tràn đầy, chỉ chỉ chính mình, bi thương nói: "Em đâu có làm gì sai đâu???"

Trịnh Ý Miên nhìn Lương Ngụ đi tới, lấy đi áo khoác để lên lan can, trùm lên trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu.

Nghe thấy anh trầm giọng nói: "Buổi tối lạnh, đừng để cảm lạnh."

Cô hoảng loạn đáp ứng hai tiếng, lúc này mới cảm giác được gì đó, bên tai như muốn thiêu cháy.

"Tớ... tớ đi xuống trước nhé."

"Đi xuống đi," ánh mắt anh đen tối không rõ, "Cẩn thận một chút."

Ngôi nhà bằng gỗ mang những ý tưởng độc đáo, Trịnh Ý Miên đi được hai bước, khi nông khi sâu.

Tấm ván gỗ cổ xưa ở dưới chân Trịnh Ý Miên phát ra những âm thanh ái muội mất tiếng, dưới bóng đêm cùng tình trạng này lại mạ lên một tầng kiều diễm.

Cô có điểm quẫn bách, vội vã đi xuống lầu.

Không biết Lương Ngụ có đang nhìn cô hay không nữa.



Xuống lầu với tâm tư như thế, ở chỗ ngoặt, mượn một chút dư quang ngước lên nhìn xem.

Bóng người ấy đứng tại chỗ, phảng phất như luôn nhìn theo bóng cô rời đi.

......

Lý Mẫn từ toilet đi ra, phát hiện Trịnh Ý Miên ngồi yên ở trên giường.

Trên tay cô đang cầm máy sấy, dường như đã quên mất phải sấy tóc cho khô, cứ ngồi ở đằng kia phát ngốc đến xuất thần.

Máy sấy đối diện với một bịch khăn giấy, tờ khăn giấy trong bịch bị lộ ra kia giống như một cây cỏ đáng thương, ở trong trận cuồng phong gào thét phiêu diêu mà run bần bật.

Khăn giấy bị thổi vang lên tiếng xôn xao.

Lý Mẫn thấy một màn như thế, chân thiếu chút nữa bị dọa mềm: "Miên Miên à, cậu làm sao thế?"

Trịnh Ý Miên quay mặt đi, biểu tình phức tạp: "Tớ vừa tắm xong, vừa mở cửa ra, cậu biết tớ nhìn thấy ai không?"

"Có thể gặp được ai nữa?" Lý Mẫn thấy nhiều không trách, cười lướt di động, "Chẳng lẽ còn có thể gặp được Lương Ngụ?"

Trịnh Ý Miên nhìn cô ấy: "Tớ gặp được Lương Ngụ."

Di động của Lý Mẫn "lạch cạch" một tiếng rớt xuống mặt đất.

Sau một lúc lâu, Lý Mẫn nhặt di động lên, run rẩy nói: "May mắn là không phải cậu nhìn cậu ấy vừa mới tắm rửa xong, bằng không càng... Không đúng, cái nào cũng xấu hổ hết......" Lý Mẫn hai mắt tỏa sáng, một chút dư vị, "Suy nghĩ xem, tớ cảm thấy thật kích thích nha. Cậu xem, đêm đen gió lớn, mỹ nhân vừa tắm xong, phòng tắm dụ hoặc, không manh áo che thân...."

Trịnh Ý Miên chỉa máy sấy vào cô: "Tớ không chỉ mặc áo hai dây, còn mặc áo ngủ hình gấu trúc nữa."

Qua một lát, tốc độ gió của máy sấy lại lớn hơn hai mức, Trịnh Ý Miên cắn răng: "Tớ rốt cuộc đã biết, lời đồn đãi vớ vẩn chính là mấy người rảnh rỗi thêm mắm thêm muối rồi truyền ra đi...."

Lời còn chưa dứt, Lý Mẫn giơ di động lên.

"Á đù, lại có người hỏi tớ nè!"

Trịnh Ý Miên:?

Lý Mẫn: "Nghe nói Lương Ngụ đem Trịnh Ý Miên đè ở cửa lầu hai như vậy như vậy, có phải vậy không?!"

Trịnh Ý Miên: "........"

...........

Đêm dài, Trịnh Ý Miên sấy khô tóc chui vào ổ chăn, chơi di động một lát thì ngủ.

Ban đêm nơi này so với thành thị thì an bình yên tĩnh hơn, gió thổi cây rừng, sàn sạt rung động.

Phòng ngủ trên lầu tắt đèn, màn hình di động lại sáng lên.

Lương Ngụ trở mình, nghe được có người hỏi: "Ngụ ca, cậu làm thế nào chỉ chăm chỉ học một năm liền có thể thi đậu trường chúng ta thế?"

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Giống như một truyền kỳ.

Triệu Viễn hừ một tiếng: "Anh ấy tại sao thi được á? Anh ấy cố gắng bao nhiêu cậu biết không?"

Bạn cùng phòng hỏi: "Thế nào?"

Triệu Viễn: "Tớ khi đó vốn dĩ không nghĩ sẽ học đại học, nhưng lại cùng anh ấy có quan hệ tốt nhất, anh ấy không ở đó cũng chẳng ai mang tớ đi chơi, tớ có thể làm gì bây giờ, tớ cũng chỉ có thể căng da đầu mà học thôi, muốn cùng anh ấy học cùng một trường."

"Buổi tối những ngày đó ngồi giải toán giải tới mức đầu lão tử cũng đều nở hoa rồi, tớ gửi cho anh ấy một đề qua hỏi có thể giải hay không, vừa gửi xong thì thấy, đã hai giờ sáng rồi. Tớ cho rằng anh ấy ngủ rồi, sẽ không trả lời."

"Qua mười phút, anh ấy gửi đáp án cho tớ."

"Anh ấy vốn dĩ đã thông mình, trò chơi trong tay chỉ một lúc thôi cũng có thể đem đối thủ đánh như chó gặm bùn, lúc ấy mỗi ngày quả thực lấy mạng mà học, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, mỗi ngày đều có một gia sư một chọi một học bổ túc. Có thể đậu cũng không kì quái."

Bạn cùng phòng kinh hãi: "Chỉ ngủ có hai tiếng? Không sợ chết à?"

Lương Ngụ dừng một chút, nói: "Không sợ."

Trước kia không sợ chết, bởi vì vô dục vô cầu. Lúc ấy không sợ chết, bởi vì có dục niệm.

Muốn bảo hộ một người, muốn ở lại bên cạnh cô.

"Nói tới đây," bạn cùng phòng hưng phấn lên, "Cậu học chăm như thế là bởi vì Trịnh Ý Miên phải không? Tại sao cậu lại thích cô ấy như thế?"

Tác giả có lời muốn nói: hiện tại đang là ở ngoài phòng tắm, đến lúc đó chính là trong phòng luôn:)

Ta đang nói gì thế?

Ta đã nói viết là sẽ viết ~ cho nên, các đại lão đừng thúc giục thổ lộ nha.

_____________

HV: hôm nay mệt quá, ngồi làm hóa mệt muốn xĩu nên sẽ ráng coi sẽ tặng bao nhiêu chương, vote cho ta có động lực đi ~~ chúc các nàng valentine vui vẻ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Về Sau Bớt Ăn Cá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook