Vị Chanh Bạc Hà

Chương 8

Nghiễm Lăng tán nhân

16/06/2017

Mễ Tiểu Nhàn đang tập trung suy nghĩ một đề toán, chợt thấy phía trước tối đen, một đôi tay lạnh lẽo nhẵn nhụi đã che lấy mắt mình, em hơi ngẩn ra, khẽ nhíu mày: “Thúy Nhi, đừng đùa nữa được không?”

Tần Hàm Lạc vốn tưởng sẽ nghe được một tiếng hét chói tai, nếu không thì ít nhất cũng dọa em giật mình, ai biết phản ứng lại lạnh nhạt vậy, trong chớp mắt liền cảm thấy mất hứng, buông tay ra: “Thúy Nhi cái gì, là chị em tới này!”

Từ nhỏ đến lớn cô cũng không có anh chị em gì, mọi việc đều tự làm một mình, từ ngày bị ngã rồi thay đổi cách nhìn với Mễ Tiểu Nhàn xong, thực sự thấy vui khi có thêm một cô em gái, giờ tiếng “chị gái” gọi lên miệng, đúng là thực tự nhiên.

Nghe được thanh âm của cô, Mễ Tiểu Nhàn kinh ngạc quay đầu: “Sao chị lại tới đây?” Nhưng nội tâm đã có chút vui mừng nhàn nhạt, như thể ở trong một góc sâu thẳm nào đó đã sớm ẩn ẩn chờ đợi giây phút này.

“Dì bảo tôi mang canh cá tới cho em.” Tần Hàm Lạc nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

“Ồ.” Thanh âm Mễ Tiểu Nhàn không nghe được chút vui sướng gì, ngược lại không hiểu sao có phần mất mát.

Tần Hàm Lạc đi đến trước bàn em, đóng sách lại, bỏ vào ngăn bàn, đưa tay kéo em đi: “Chiều nay nghỉ ngơi thôi, đọc sách gì chứ, học đi đôi với hành hiểu không. Trưa dì có nấu canh cá để em bồi bổ thân thể, đến ký túc thừa lúc còn nóng uống đi.”

Mễ Tiểu Nhàn nhìn nhìn bên ngoài, kín đáo rút tay lại: “Bên ngoài trời đang mưa rất lớn.” Em âm thầm nắm bàn tay vừa bị Tần Hàm Lạc kéo, trên mặt thoạt nhìn có phần không yên.

“Tôi đã mượn Thúy Nhi cây dù rồi, bằng không em nghĩ tôi với em đi kiểu gì đây.” Tần Hàm Lạc cười đến đắc ý.

Từng hạt mưa rơi trên tán dù, phát ra tiếng “lộp bộp”, mặt đường đã thấm ướt một lớp nước mưa, khi bước lên, bọt nước văng khắp nơi, bởi vậy hai người phải đi thật cẩn thận. Mà lại nói, dù của Thúy Nhi có vẻ nhỏ quá mức, Tần Hàm Lạc nhìn bở vai phải bị nước mưa làm cho ướt sũng của Mễ Tiểu Nhàn, lại nghiêng tán dù sang phía em một chút.

Hai người đi đến khu ký túc xá rồi mới đồng thời thở phào một hơi, Tần Hàm Lạc gập ô lại, dũ dũ nước trên đó. Mễ Tiểu Nhàn lặng nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Chị…quần áo chị ướt hết rồi.”

Tần Hàm Lạc cúi đầu nhìn mình, hôm nay cômặc một chiếc quần dài màu trắng, cùng một chiếc áo Polo kẻ sọc màu xanh biển, lúc này đã bị nước mưa thấm ướt một nửa, bị Mễ Tiểu Nhàn nhắc mới nhận ra, chỉ cảm thấy quần áo dính sát vào người, ẩm ướt khó chịu nói không nên lời, nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Không có gì, mát lắm mà.”

Nói xong liền xoay người lên lầu, đi được vài bước, cảm giác em chưa lên cùng, lại quay đầu gọi: “Sao không đi lên, còn đứng ngây đó làm gì!”

Lúc đến được phòng ký túc, Chung Thúy Nhi đang vừa ngồi ăn này nọ, vừa ồn áo nói giỡn, vừa thấy hai người đi vào liền nhìn Tần Hàm Lạc từ trên xuống dưới: “Á! Sao mới đi một lát mà đã ướt sũng cả rồi?”



“Em còn nói nữa, cái dù gì mà bé đến vậy chứ!” Tần Hàm Lạc oán giận đặt ô xuống.

“Chị cũng đâu có nói là đi đón Tiểu Nhàn lại đây đâu, cho nên em mới chỉ đưa cho chị một chiếc, nếu chị nói sớm thì em đã đưa thêm một cái nữa rồi.” Chung Thúy Nhi ủy khuất nói.

“Cái này còn phải nói sao, là do em ngốc thì có.”

“Hừ, vậy chị thông minh như thế, sao không nghĩ tới việc này?!”

“Tôi đây là sợ em keo kiệt nên mới không tiện hỏi.”

“……”

Mễ Tiểu Nhàn không để ý tới hai người, đi thẳng đến phòng tắm, cầm lấy một chiếc khăn màu trắng đi ra, đưa cho Tần Hàm Lạc: “Lau tóc đi.”

Thế này Tần Hàm Lạc mới thôi không cãi nhau với Chung Thúy Nhi nữa, vừa lấy khăn lau tóc, vừa chỉ vào một cái túi to nói: “Mở ra đi, canh bên trong chắc vẫn còn ấm, giờ uống ngay đi. Còn có hạt dẻ, bình thường em ăn nhiều chút, sữa thì mỗi đêm trước khi đi ngủ uống một chai, giúp ngủ ngon. Chà, khăn này thơm thật…”

“Đây đều là do mẹ em bảo chị mang tới?” Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt liếc cô, giọng nói lại thực dịu dàng.

Tần Hàm Lạc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “Ừ. Dì rất quan tâm tới em.”

Mễ Tiểu Nhàn nhìn về phía thạch hoa quả cùng chocolate trong tay Chung Thúy Nhi, sóng mắt khẽ chuyển: “Ồ, thì ra mẹ còn biết mua chocolate cùng thạch cho em cơ đấy.” Khóe môi lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Ách…” Tần Hàm Lạc thấy lời nói dối bị vạch trần, liền ngượng ngùng cười cười: “À ừ, tôi phải đi rồi, em mau uống nhanh đi.”

Mễ Tiểu Nhàn nhìn sắc trời âm u bên ngoài, cắn cắn môi, nói: “Mưa vẫn còn lớn lắm, lại nói…phải ra đến cổng trường mới có thể đón được xe, quần áo chị vẫn còn ướt, nếu dầm mưa nữa sẽ cảm mất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Chanh Bạc Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook