Vi Quan Hào Môn

Chương 18

Tuyết Mặc

23/08/2020

Giản Kỳ đeo kính không gọng nhìn qua rất nhã nhặn lịch sự, trên người không có nửa điểm giống gia đình thương nhân, giống một văn nhân thanh nhã như trúc hơn, theo Nhiễm Việt thấy, Giản Kỳ này ở trong đám người Giản gia, chính là một ngoại lệ.

Nhưng, ấn tượng của cô đối với Giản Kỳ cũng không tốt.

Còn nhớ trước kia ở Giản gia, bình thường tiếp xúc với anh ta rất ít, ra vào đụng mặt, cùng lắm cũng chỉ gọi một tiếng anh, trên thực tế hai người chưa bao giờ trò chuyện qua, trong lòng Nhiễm Việt biết rõ, từ đáy lòng Giản Kỳ xem thường cô là con gái riêng, cho nên có thể tránh xa cô anh ta vẫn sẽ tránh.

Lúc này nghe anh ta dùng giọng nói trầm tĩnh chào hỏi với mình, Nhiễm Việt cảm thấy rất mới lạ.

"Chào anh." Cô vừa chào hỏi anh ta, vừa kéo váy dài che đi, lặng lẽ đem đôi chân vốn đang được tự do thu lại vào trong giày, chỉ còn để dây giày rủ xuống mặt đất.

Sau khi chào hỏi, bầu không khí giữa hai người rất nhanh nguội lạnh đi, Nhiễm Việt buồn rầu nghĩ: Mới trốn ra khỏi cái động của Lưu tổng, không ngờ đảo mắt lại sa vào cái hố Giản Kỳ này, thật khiến người ta buồn bực!

Cũng không biết bạch mã hoàng tử của cô ở nơi nào, còn có thể đúng lúc đến giúp cô giải vây không?

Cô ngẩng đầu nhìn quanh về phía xa xa một cái, phát hiện Tần Trí Viễn đang bị một đám người vây quanh, từ góc độ này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy trán và tóc của Tần Trí Viễn.

Mặc dù phát hiện anh không có biện pháp đến đây anh hùng cứu mỹ nhân nữa, nhưng trong lòng cô vẫn rất tốt, bởi vì cho dù người đàn ông của cô chỉ lộ ra một phần đầu tóc, đó cũng là phần đầu tóc hoàn mỹ nhất.

Bên này hai người ngồi cách hai cái ghế lúng túng một hồi, Giản Kỳ lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Hoa lần trước thích không?"

Nhiễm Việt trả lời: "Giản tiên sinh quá lãng phí, thật sự không cần thiết tặng nhiều như vậy."

Giản Kỳ khó hiểu hỏi: "Con gái không phải đều thích cái này sao?"

Nhiễm Việt nhướn mày, nói: "Có thể tôi là ngoại lệ đi, còn nhờ Giản tiên sinh về sau đừng làm loại chuyện này nữa, tôi thấy rất phiền."

Giản Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ vẻ quan sát, giống như không hiểu anh ta tặng hoa sao lại biến thành làm phiền, "Kỳ thật tặng hoa là ý của mẹ tôi, thế nhưng thiệp chính là tôi tự tay viết."

"Cảm ơn Giản tiên sinh đã yêu thích, nhưng tôi đã có người trong lòng, thật sự xin lỗi." Nhiễm Việt uyển chuyển bày tỏ ý cự tuyệt anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, Giản Kỳ vẫn luôn rất kiêu ngạo, bởi vì anh ta vốn có tư cách kiêu ngạo. Ưu tú tài hoa, bối cảnh phi phàm khiến anh ta trở thành thiên chi kiêu tử người người hâm mộ, đương nhiên cũng nhận được rất nhiều sự theo đuổi của các cô gái, không ngờ thế mà lại thua bởi một cô gái bình thường như thế.

Lẽ nào mắt cô bị mù sao? Còn nói mình có người yêu, cô chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, người yêu có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là kẻ làm công quản lý cấp cao, chẳng lẽ còn có thể cao hơn trời sao? Vậy làm sao có thể so sánh được với anh ta!

Kỳ thật ngay từ đầu lúc mẹ anh ta nói về cô gái này với anh ta, anh ta còn rất ghét bỏ, bởi vì gia cảnh đối phương bình thường, bằng cấp không cao, trừ bộ dạng xinh xắn một chút, trừ có chút thủ đoạn kinh doanh ra, những cái khác đều không thể chấp nhận, theo ý anh ta, hai người bọn họ một người ở trên trời, một kẻ dưới mặt đất, loại khác nhau một trời một vực chênh lệch thế này, sao có thể kết hợp cùng nhau được?

Nhưng mẹ anh ta dùng rất nhiều sự thật thuyết phục, tương lai anh ta sẽ thừa kế hơn phân nửa tài sản Giản gia, phần tài sản này nếu không có người quen thuộc lại đáng tin quản lý, tuyệt đối là một chuyện rất phiền toái, hơn nữa nhà gái lấy thân phận người bình thường gả vào hào môn, nhất định sẽ biết nghe lời hơn các tiểu thư thân phận cao quý yêu kiều, nếu sau này anh ta có thể gặp được hồng nhan tri kỷ chân chính, vậy muốn xua đuổi một người vợ thân phận bình thường, sẽ dễ dàng hơn so với xua đuổi một quý tiểu thư.

Sau khi nghe Liên Lệ phân tích, Giản Kỳ cũng không do dự nữa mà nghe theo sự sắp xếp của bà ta, tặng Nhiễm Việt 9999 đóa hoa hồng, còn tự tay viết thiệp, thuận tiện khoe khoang với cô một chút bản lĩnh thư pháp vững vàng của mình, khi đó anh ta nghĩ rằng, lần tặng hoa này, nhất định có thể ra tay một phát bắt được người.

Không ngờ kết quả không chỉ không bắt được người, còn bị cô cự tuyệt ở trước mặt, đây quả thực là sự sỉ nhục to lớn trong cuộc sống hoàn mỹ của anh ta.

(Xin phép cho editor chen ngang chút ạ. Làm tới đây bái phục sự vô sỉ, tự luyến cấp cao của anh họ Giản này, cả bà mẹ cực phẩm của anh ta nữa. Quỳ!!!(_"_))

Nhiễm Việt tất nhiên sẽ không biết, bản thân bật thốt ra một câu cự tuyệt, sẽ dẫn tới trận gió lốc thật lớn trong lòng Giản Kỳ như thế, lúc này cô còn đang chuyên tâm nghĩ làm sao để thoát thân.

Hai người cùng nhau ngồi ở trong góc, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Giản Kỳ đè xuống cảm xúc nghiêng trời lệch đất trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tình cảm đều có thể bồi dưỡng, còn chưa tiếp xúc gần gũi, làm sao cô biết tôi không ưu tú chứ?"

Nhiễm Việt cong cong khóe miệng, nghĩ thầm: Căn bản không nhìn ra ưu tú, ngược lại cuồng vọng tự đại thấy rất rõ ràng!

"Giản tiên sinh, tình cảm xác thực có thể bồi dưỡng, nhưng tuyệt đối không thể miễn cưỡng, miễn cưỡng là không có hạnh phúc, anh nói đúng không."

Giản Kỳ dường như không muốn nghe theo cô, nói tiếp: "Không thử một lần, làm sao biết có phải miễn cưỡng hay không? Thế này đi, mời Nhiễm tiểu thư nể mặt nhảy cùng tôi một điệu, nói không chừng nhảy xong cô sẽ thay đổi chủ ý thì sao?"

Kỳ thật ý anh ta là: Có thể cùng Giản thiếu gia khiêu vũ, tuyệt đối là giấc mơ của rất nhiều cô gái, nếu như Nhiễm Việt khiêu vũ cùng anh ta, nhất định sẽ đón lấy ánh mắt hâm mộ của người khác, cô có thể cảm nhận được cảm giác ưu việt không giống người thường.

Nhưng lời này của anh ta chỉ khiến Nhiễm Việt nghi hoặc, lẽ nào anh ta có kỹ thuật khiêu vũ vô cùng cao siêu hơn người, cô gái vừa khiêu vũ với anh ta sẽ yêu anh ta ngay? Nếu không vì sao nhất định phải mời mình nhảy một điệu?

Nhưng cho dù anh ta có kỹ thuật khiêu vũ đệ nhất vũ trụ, cô cũng không hiếm lạ gì!

"Thật ngại quá, chân tôi không thoải mái lắm không nhảy được, anh vẫn nên tìm một người đẹp khác đi." Nói xong cô cũng chẳng quan tâm lễ nghi gì đó, trước mặt anh ta cúi người xuống cài lại dây giày, sau đó đứng lên, "Xin lỗi không tiếp được."

Giản Kỳ vẫn duy trì tư thế nghiêng mặt, nhìn cô cất bước chân ưu nhã chậm rãi rời khỏi tầm mắt mình, cho đến khi biến mất ở khúc quanh không còn thấy nữa.

Lúc này Giản Kỳ mới ngồi thẳng lên, làm như đang sửa sang lại y phục mà kéo kéo vạt áo, thực tế là muốn kéo vạt áo xuống một chút có thể che phủ phía dưới của anh ta, vừa rồi không cẩn thận nhìn thoáng qua, anh ta nhìn thấy một đôi chân trắng nõn hoàn mỹ, còn có đầu ngón chân xinh đẹp đáng yêu, bất kể là đường cong gót chân hay hình dáng ngón chân, đều hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn anh ta thích nhất, trong khoảnh khắc đó trực tiếp làm anh ta thấy cứng rắn, cho nên mới muốn kéo vạt áo để che đi.



Trước kia anh ta còn cảm thấy chuyện này thành hay không cũng chẳng sao cả, nhưng từ giờ khắc này, anh ta nhất định phải có được cô gái này!

Nhiễm Việt phát hiện hôm nay ăn diện thế này mang đến cho cô rất nhiều bất tiện, vốn dĩ cô còn định tìm vài người bạn hợp ý nói chuyện phiếm, hiện tại sự chú ý của mọi người đối với cô, đều cùng một ý nghĩ thưởng thức vẻ ngoài của cô, kể cả là bạn bè thân quen, sau khi tán gẫu được hai câu, sẽ nhắc đến chuyện ăn mặc của cô, điều này làm cô rất hối hận, hối hận không nghe đề nghị của Tần Trí Viễn, đừng mặc váy ra cửa, dù sao mọi người vẫn tương đối quen với trợ lý Nhiễm khôn khéo giỏi giang kia.

Buổi tiệc được đẩy lên cao trào khi Tần lão gia tử lên sân khấu cắt bánh ngọt, khách mời toàn hội trường cùng hát bài chúc mừng sinh nhật lão gia tử, ông lão tám mươi tuổi đứng ở dưới ánh đèn cười giống như một lão ngoan đồng.

Lúc Tần lão gia tử tiếp nhận Tần thị, đúng vào những năm bấp bênh sóng gió, một mình ông nỗ lực, một đường đưa Tần Thị trở lại đỉnh cao huy hoàng, thành tựu của Tần Thị, cũng là thành tựu của chính ông.

Hiện tại đã qua mấy thập niên, mặc dù lão gia tử đã lui về phía sau màn nhiều năm, nhưng lực ảnh hưởng của ông vẫn xâm nhập vào trong xương tủy người Tần gia, ở Tần gia, ông giống như thái thượng hoàng, không ai dám khiêu khích quyền uy của ông.

Từ khi ông đích thân dạy Tần Trí Viễn nên người, lại vào lúc Tần Trọng Dương bị bệnh tật quấn thân, dễ dàng ngồi lên vị trí phó chủ tịch, mặc dù hiện thời vẫn có người không phục, nhưng đa số người vẫn còn kiêng kỵ ông lão đã từng cầm quyền mấy chục năm này, không thể không cho Tần Trí Viễn thoải mái lên chức.

Nhiễm Việt đứng dưới sân khấu, chuyên chú nhìn nhất cử nhất động trên đó, người của Tần gia cơ hồ đều đứng trên sân khấu, Tần lão gia tử, hai con trai một con gái của ông, xuống nữa là con dâu cùng mấy người cháu.

Tần Trí Viễn cũng không đứng cùng một chỗ với Tần Trọng Dương Đỗ Liên Trân, mà một mình đứng bên tay phải lão gia tử, Tần lão gia tử hiển nhiên rất thích anh, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nói vài câu với anh, mà Tần Trí Viễn cũng khom lưng cúi đầu, nghiêm túc nghe lão nhân nói chuyện.

Nhiễm Việt cẩn thận nhìn người đàn ông của mình, cảm thấy lúc anh đứng chung một chỗ với người Tần gia khác, có vẻ không hợp nhau.

Anh giống như một điểm sáng chói, bất động thanh sắc đứng ở đâu, chính là tiêu điểm trong mắt mọi người.

"Chị Việt, chị Việt." Trì Tình từ trong đám người chen đến, đứng ở bên người cô, "Rốt cuộc tìm được chị rồi."

Nhiễm Việt nhìn cô mặc lễ phục màu xanh nước biển đầy tươi sáng, cảm thấy có chút quen mắt, "Váy này của em rất đẹp."

Trì Tình cười cười, nghịch ngợm nói: "Có phải cảm thấy nhìn quen mắt không, bởi vì váy này rất giống váy của nữ hoàng Elsa nha, em rất thích."

Nhiễm Việt: " Nữ hoàng Elsa là?"

Trì Tình: "Trong Nữ hoàng băng giá đó."

Nhiễm Việt lập tức nhớ tới, quả thật có chút giống, "Em mặc hàng nhái tới nơi này? Không sợ có phóng viên chụp được?"

Trì Tình lắc đầu, "Chỉ là có chút giống thôi, kiểu dáng cũng không giống nhau là được rồi, không đúng, em không phải đến để thảo luận với chị về kiểu dáng váy em, em nhận nhiệm vụ mà đến."

Nhiễm Việt lườm mắt nhìn cô, "Thần thần bí bí."

"Không phải em đang nói đùa, chị Việt, vừa rồi vào cửa chị có nhận vòng tay không?"

"Nhận, nhưng bọn họ chưa nói để làm gì cả, chỉ nói các cô gái chưa kết hôn ở đây đều có." Nhiễm Việt giơ tay lên, ý bảo cô nàng nhìn cổ tay mình, vòng tay bạc thật nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn.

"Có nhận là được rồi, em xem thử mã số trên thẻ nhỏ này chút."

Nhiễm Việt thân là trợ lý của Đỗ Liên Trân cũng không biết dụng ý của cái vòng tay này, sao cô bé này lại biết ?"Em biết dụng ý của mã số trên này?"

Trì Tình nhỏ giọng giải thích với cô, "Nhị thiếu nói cho em biết, năm ngoái rất nhiều cô gái bởi vì muốn tranh thủ khiêu vũ với các vị thiếu gia Tần gia mà vung tay đánh nhau, tạo thành trò cười trong giới, năm nay vì để tránh loại chuyện đó xảy ra, bên tổ chức yến tiệc nghĩ ra chủ ý này, để các Tần thiếu gia đọc mã số, ai may mắn coi như là bạn nhảy đêm nay của họ."

Nghe cô ấy giải thích xong, Nhiễm Việt khó có thể tin nói: "Đây là đang tuyển phi à? Còn sắp xếp mã số?"

Trì Tình buông tay, "Thiếu gia Tần gia chỉ có mấy người kia, các cô gái tới tham gia dạ tiệc lại nhiều như vậy, mỗi người đều muốn nhảy một điệu, các soái ca trên sân khấu kia sẽ mệt chết."

Nhiễm Việt đáp: "Kỳ thật có thể hủy bỏ phần khiêu vũ giao lưu này mà."

"Vậy cũng phải được mẹ của các tiểu thư đó chịu."

Đây đúng là một vấn đề, rất nhiều phu nhân nhà giàu mang thiên kim nhà bọn họ đến, muốn lộ diện trước mặt các thiếu gia nhà họ Tần, nếu như ngay cả khiêu vũ cũng không cho nhảy, các cô ấy làm sao còn nói được chuyện lý tưởng nhân sinh với bạch mã hoàng tử nữa?

Nhiễm Việt hiểu ra, Trì Tình giải thích như thế, cô lập tức hỏi: "Tần Trí Viễn định ăn gian sao?"

Trì Tình cho cô một cái mị nhãn, "Thông minh."

Hôm nay tinh thần Tần lão gia tử nhìn qua vô cùng tốt, cắt xong bánh sinh nhật cũng không vội rời khỏi sân khấu giống như năm trước, mà bước xuống đài nói chuyện phiếm với vài người quen cũ.

Điệu nhảy mở màn sắp bắt đầu, bởi vì gia chủ hiện tại của Tần gia là Tần Trọng Dương thân thể không khỏe, không có biện pháp khiêu vũ mở màn, nên để con trai cả của ông, Tần Trí Viễn hiện đảm nhiệm phó chủ tịch Tần thị đến mở màn.

Lúc người điều khiển chương trình giới thiệu xong, mọi người giờ mới hiểu được hàm nghĩa của vòng tay, hội trường lập tức xôn xao một mảnh, không ngờ người nhà họ Tần luôn nghiêm túc, lần này cũng sẽ chơi lớn như thế.

Một vài cô gái có bối cảnh gia tộc khá bình thường, vốn cho là mình chắc chắn không có phần khiêu vũ với thiếu gia Tần gia, lúc này đều nhen nhóm hy vọng lần nữa.



Ngẫu nhiên là có ý gì? Chính là xem ai may mắn đó! Nói không chừng người may mắn nhất, chính là người không bắt mắt nhất đấy!

Bất quá sau khi mọi người hi vọng xong, lại cảm thấy loại trò chơi này rất dễ dàng ăn gian, nói không chừng người ta đã sắp xếp nội bộ xong cả rồi, vẫn không nên ôm hy vọng quá lớn thì hơn.

Bởi vì Nhiễm Việt sớm biết rõ Tần Trí Viễn sẽ ăn gian, cho nên tỏ ra rất bình tĩnh, tâm tình cực tốt cẩn thận nhấp champagne trong tay.

"Nhiễm tiểu thư." Giản Kỳ cũng nâng ly champagne đi đến chào hỏi cô, ánh mắt lóe lên, đã không còn sự lạnh nhạt khi nói chuyện trước đó nữa.

Nhiễm Việt có chút nghi ngờ nhìn anh ta, bởi vì thái độ của hắn chuyển biến quá lớn, khiến người ta dễ dàng nhận ra được, nhưng vì sao anh ta thay đổi thái độ, Nhiễm Việt thật không có hứng thú muốn biết, có thể là được Liên Lệ khuyên bảo qua , dù sao Liên Lệ rất nhiệt tình tác hợp hai người bọn họ.

Anh ta có chút quan tâm hỏi cô: "Chân khá hơn chút nào không?"

"Cảm ơn quan tâm, đã không có việc gì."

Trước đó nói với anh ta chân không thoải mái cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, không ngờ anh ta thế mà lại để tâm.

Nghe cô nói không có việc gì, Giản Kỳ lần nữa đưa ra lời mời, "Vậy lát nữa có thể mời cô cùng khiêu vũ không?"

Đây thật đúng là không xong, trong ấn tượng của Nhiễm Việt, Giản Kỳ tuyệt đối là một người rất kiêu ngạo, sau khi bị cô liên tiếp từ chối, lại còn không trở mặt, hơn nữa có xu thế càng bị áp chế lại càng hăng hái.

Cuối cùng là mình phạm sai lầm ở chỗ nào?

Trong lúc cô chuẩn bị cự tuyệt anh ta lần nữa, người dẫn chương trình buổi tiệc lại nói, hóa ra để bảo đảm tính công bằng của trò chơi, Tần đại thiếu định để ông nội mình đọc mã số giúp anh.

Nhiễm Việt giật mình, nghĩ thầm không phải nói muốn chơi ăn gian sao? Sao đột nhiên lại thay đổi ? Lão gia tử có thể đoán đúng mã số của cô sao? Vừa nghĩ như vậy, cả trái tim cô cũng căng thẳng.

Giản Kỳ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên nheo lại ánh mắt, không vui hỏi: "Cô cũng muốn khiêu vũ với Tần đại thiếu?"

Nhiễm Việt quay đầu lại nhìn anh ta, mang vẻ khiêu khích nói: "Thế nào, không được sao?"

Giản Kỳ cười nói: "Cô vẫn nên khiêu vũ cùng tôi sẽ thiết thực hơn."

Nhiễm Việt không để ý anh ta, giống như các cô gái xung quanh, ngừng thở chờ đợi lão gia tử đọc mã số, lão gia tử vui tươi hớn hở nói: "Hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của tôi, vậy tôi chọn số 80 đi."

Lời ông vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên lần nữa, hơn nữa lần này là tiếng thở dài thất vọng, còn có vài người đang nhỏ giọng hỏi số 80 là ai, mà người điều khiển chương trình đang mời cô gái có số 80 nhanh chóng bước ra nhảy điệu mở màn với Tần đại thiếu.

Nhiễm Việt cong khóe miệng khẽ cười, nhấc váy chuẩn bị đi lên phía trước, Giản Kỳ bên cạnh vội vàng ngăn cản đường đi của cô, hỏi: "Cô là số 80?"

Nhiễm Việt cười cười, "80 thật sự là một con số may mắn nha."

Lúc cô đi ra từ trong đám người, giao vòng tay của mình cho người điều khiển chương trình, những người khác kinh ngạc đến ngây người, đặc biệt là Đỗ Liên Trân, bà ta rất khiếp sợ, không ngờ người lão gia tử gọi trúng lại là cô.

Thấy cô đến gần, Đỗ Liên Trân hỏi, "Tiểu Việt biết khiêu vũ không?"

Không đợi cô trả lời, lão gia tử ngồi ở trên ghế bảo: "Không biết nhảy thì để Tiểu Viễn dạy cô bé, cái này có gì đâu, cô bé là người may mắn ta chọn được, lát nữa còn phải tặng một hồng bao lớn cho cô gái nhỏ này."

Đỗ Liên Trân bị ông nói như thế, cũng chỉ có thể gật đầu nói vâng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Việt lại lạnh lùng, ở trong suy nghĩ của bà ta, cho dù Nhiễm Việt được chọn trúng, cũng không nên đứng ra.

Nhiễm Việt nhìn Tần Trí Viễn duỗi tay về phía cô, sớm đã quên ánh mắt xung quanh mình, lúc này trong mắt trong lòng cô, chỉ tràn đầy một mình anh.

Điệu nhạc waltz đúng lúc vang lên, Nhiễm Việt đi theo bước chân của Tần Trí Viễn ưu nhã xoay tròn, trong điệu nhảy tốt đẹp này, bọn họ trở thành tiêu điểm duy nhất cả hội trường.

Khóe mắt Nhiễm Việt có chút ướt, đây là lần đầu tiên bọn họ quang minh chính đại nắm tay thân mật trước mặt người khác như thế, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Lại là một điệu xoay tròn, Tần Trí Viễn thấp giọng nói: "Anh nhìn thấy em và Giản Kỳ ở cùng một chỗ, hai lần!"

Bầu không khí tốt đẹp trong nháy mắt chạy mất không còn ! Người đàn ông này cũng thật biết phá hư bầu không khí...

Nhiễm Việt nói: "Anh ta mời em khiêu vũ, em không đồng ý."

Người nào đó rất không nói đạo lý bảo: "Lần sau nhìn thấy cậu ta, xoay người rời đi, không cần nói nhảm với cậu ta."

"Như vậy có hơi không lễ phép không?"

Anh nhìn mắt cô nói: "Không cần quá để ý cái nhìn của người khác, em có thể tự tin hơn mà, bởi vì anh chính là sự tự tin của em."

Tác giả có lời muốn nói: Giản Kỳ có sở thích chân khống, không biết có ai nhìn ra không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Quan Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook