Việc Máu

Chương 27

Michael Connelly

11/07/2020

Trên đường đến cơ sở của tờ Thời báo ở khu Thung lũng, McCaleb ngồi ghế dành cho khách trên chiếc Volkswagen của Graciela và hầu như chỉ im lặng. Tâm trí ông mãi xoay quanh những gì đã xảy ra đêm qua giống như cái mỏ neo kéo rê trên mặt cát, tìm mãi không ra một chỗ nào để tựa, chẳng có gì để bám vào.

Sau khi để ý thấy chỗ ướt trên thảm, ông bèn lần ngược trở lại quãng đường mình đuổi theo kẻ tội phạm ra tới bãi đỗ xe thì mới phát hiện rằng cả bến thuyền cũng ướt. Đêm qua mát trời, khô ráo, và cũng hãy còn quá sớm nên sương buổi sáng chưa thể đọng được. Kẻ đột nhập rõ ràng đã ướt ngay từ khi hắn phá cửa vào thuyền. Ánh đèn soi trên mình hắn chỉ ra rằng có lẽ khi đó hắn mặc đồ lặn. Câu hỏi mà lúc này McCaleb không trả lời được là tại sao?

Trước khi đi cùng Graciela, McCaleb đã sang bên thuyền Buddy Lockridge để xem ông bạn láng giềng có đó không. Ông thấy Buddy, vẫn bù xù nhếch nhác như mọi khi, ngồi trong buồng lái đọc một cuốn sách có nhan đề là Hocus. McCaleb hỏi đêm qua anh ta có ở trên thuyền không, anh ta đáp có. Khi được hỏi tại sao không trả lời máy, Buddy khăng khăng một mực là bởi điện thoại làm gì có reo. McCaleb cho qua, nghĩ rằng hoặc Lockridge say quắc cần câu nên không nghe cú gọi hoặc là bởi ông đã bấm nhầm phím gọi tắt.

Ông bảo Lockridge hôm nay ông không cần anh ta lái xe, nhưng ông muốn thuê anh ta làm thợ lặn.

“Anh muốn tôi cạo thân thuyền anh hả?”

“Không. Tôi muốn anh tìm khắp thân thuyền. Rồi thì dưới đáy. Và tất cả mấy cầu tàu quanh thuyền nữa.”

“Tìm? Tìm cái gì?”

“Tôi không biết. Khi nào gặp thì anh sẽ biết ngay là nó.”

“Anh nói gì tôi cũng vâng. Nhưng lần trước làm vụ Bertram đó tôi làm rách đồ lặn mất rồi. Khâu lại xong tôi sẽ kiểm tra lần nữa rồi lặn thử coi sao.”

“Cám ơn. Khoản đó tôi trả.”

“Được rồi. Này, có phải từ nay cô bạn anh sẽ lái cho anh không?”

Anh ta ngó qua vai McCaleb mà nhìn Graciela đang đứng nơi đuôi chiếc Biển Theo Ta. McCaleb nhìn nàng rồi nhìn lại Lockridge.

“Không, Buddy ạ. Chỉ hôm nay thôi. Cô ấy phải giới thiệu tôi với vài người. Thế được chứ?”

“Ừ, hẳn là được rồi.”

Trong xe McCaleb vừa nhấp cốc cà phê mua mang theo vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn bực bội vì Lockridge đã không trả lời khi ông gọi điện cần giúp đỡ. Họ đang băng đèo Sepulveda, đi trên rặng núi Santa Monica. Hầu hết xe cộ lưu thông trên đường 405 đều đi phía ngược lại.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Graciela hỏi.

“Chắc là nghĩ chuyện đêm qua,” ông nói. “Cố hình dung mọi chuyện cho rõ ràng. Hôm nay Buddy sẽ lặn xuống dưới thuyền, may ra phát hiện được thằng đó đang mưu toan làm gì.”

“Thế anh có chắc là hôm nay muốn gặp tay bên tờ Thời báokhông? Mình thu xếp khi khác cũng được mà.”

“Không, ta lên đường rồi còn gì. Nói chuyện với càng nhiều người càng tốt thì đâu có hại gì tới mình được. Mình vẫn chưa biết những điều gì xảy ra hôm qua có ý nghĩa gì. Chừng nào chưa biết thì mình vẫn cần phải làm cật lực.”

“Thế thì tốt. Anh ta bảo mình có thể nói chuyện với cả vài người bạn của con bé từng làm việc ở đó.”

McCaleb gật đầu rồi thò tay xuống túi da để dưới sàn xe. Túi căng phồng vì chứa toàn bộ các hồ sơ và băng video mà ông thu thập được. Ông đã quyết định sẽ không để lại trên thuyền bất cứ cái gì có liên quan đến vụ án, phòng khi lại có kẻ đột nhập lần nữa. Và làm cho túi nặng thêm còn là khẩu súng của ông, một khẩu Sig-Sauer P-228. Ngoài lần đi thẩm vấn Bolotov ra, ông chưa lần nào mang vũ khí theo kể từ khi rời khỏi Cục. Nhưng khi Graciela vào buồng tắm, ông lại lấy súng ra khỏi ngăn kéo rồi nhét kíp đạn vào. Ông không nạp một viên nào - theo đúng quy tắc an toàn mà ông luôn tuân thủ hồi còn ở Cục. Đoạn ông xếp chỗ cho khẩu súng trong túi xách bằng cách loại túi thuốc ra ngoài. Ông trù tính sẽ quay lại thuyền trước khi đến giờ phải uống thêm thuốc.

Ông lục lọi mấy chồng hồ sơ trong túi cho đến khi tìm thấy tập giấy ghi nhớ, liền mở ra, lật đến chỗ ông đã lập trình tự thời gian xảy ra từng tình tiết của vụ án theo các báo cáo trong hồ sơ án mạng của Cảnh sát Los Angeles. Ông đọc phần đầu là thấy ngay cái mình cần.

“Annette Stapleton,” ông nói.

“Cô ta thì sao?”

“Em biết cô ta à? Anh muốn nói chuyện với cô ta.”

“Cô ta là bạn của Glory. Có lần cô ta đến thăm Raymond. Rồi thì cô ta có dự đám tang. Làm sao anh biết về cô ta?”

“Tên cô ta có trong hồ sơ cảnh sát Los Angeles. Đêm hôm đó cô ta và em gái em có trò chuyện ở bãi xe. Anh muốn nói chuyện với cô ta về những đêm khác. Là để xem liệu em gái em có đang lo lắng chuyện gì không, em hiểu không. Cảnh sát Los Angeles chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Stapleton cả. Nên nhớ là ngay từ đầu họ toàn điều tra từ góc độ cướp có vũ khí và chỉ tình cờ mà giết.”

“Toàn đồ ngốc.”

“Anh không biết. Buộc tội họ cũng khó. Họ xử lý bao nhiêu là vụ, trong khi vụ này, hung thủ sắp đặt cho nó giống thế nào thì quả thật là nó cũng giống thế ấy mà.”

“Cũng chả phải là lý do.”

McCaleb cho qua, chẳng nói gì.

Dù sao thì ông cũng không thấy cần phải bênh Arrango và Walters cho lắm. Ông quay lại suy nghĩ về các việc xảy ra đêm qua và đi đến một kết luận tích cực: hình như ông đang gây ra đủ sóng gió để buộc ai đó phải đáp trả, mặc dù ông không biết chắc hành vi đáp trả đó là gì.

Họ đến nhà in của tờ Thời báo LA sớm hơn mười phút so với giờ hẹn gặp cấp trên trực tiếp của Glory, một người tên là Clint Neff. Nhà in của Thời báo là một cơ ngơi rộng lớn ở góc đường Winnetka và Prairie ở Chatsworth, mạn Tây Bắc Los Angeles. Đây là một khu gồm toàn cao ốc văn phòng bảnh chọe, nhà kho và khu dân cư trung thượng lưu. Tòa nhà nơi Thời báo dùng làm nhà in trông như làm toàn bằng kính mờ và nhựa trắng. Họ dừng xe nơi một trạm gác và phải đợi một người mặc đồng phục gọi điện vào trong để xác minh cuộc hẹn, sau đó mới nhấc thanh chắn cổng. Sau khi họ đỗ xe, McCaleb lấy tập giấy ghi nhớ ra khỏi túi mang theo. Bản thân cái túi thì quá cồng kềnh không thể tha hết chỗ này sang chỗ nọ được. Ông kiểm tra cho chắc là Graciela đã khóa xe, rồi thì họ mới đi.



Qua những cánh cửa trượt tự động họ bước vào một gian tiền sảnh hai tầng xây bằng đá hoa cương đen lát gạch nung. Bước chân của họ vang vang trên sàn. Ở đây lạnh lẽo, khắc khổ, chẳng giống như giọng điệu của tờ báo khi nói về cộng đồng, ai đó phê phán hẳn sẽ nói thế.

Một người tóc bạc, mặc đồng phục quần áo tuyền màu xanh dương từ một hành lang bước tới chào họ. Miếng đính hình ô van trên túi áo ông ta mặc cho biết tên ông ta là Clint trước khi ông ta kịp nói ra. Đeo quanh cổ ông ta là một đôi mút bảo vệ tai chuyên nghiệp giống như thành viên đội bay một phi cơ vẫn thường đeo. Graciela tự giới thiệu về mình, sau đó về McCaleb.

“Cô Rivers ạ, tôi chỉ có thể nói rằng tất cả chúng tôi đây đều rất lấy làm tiếc về chuyện đó,” Neff nói. “Em gái cô là người rất tốt. Vừa là nhân viên giỏi vừa là bạn tốt của chúng tôi.”

“Cám ơn ông. Trước đây nó vẫn thế.”

“Nếu quý vị muốn trở lại, chúng ta có thể ngồi xuống một chút, rồi thì giúp được gì quý vị tôi sẽ giúp.”

Ông ta dẫn họ đi dọc hành lang, vừa bước đằng trước họ vừa khẽ ngoái đầu qua vai mà nói chuyện với họ.

“Em gái cô chắc có kể cho cô nghe, nhưng đây là nơi chúng tôi in toàn bộ ấn bản cho khu vực Thung lũng, với lại hầu hết những bản đặc biệt mà chúng tôi chèn vào tất cả các bản thường. Tạp chí TV này, và những gỉ những gì nữa, cô biết đấy.”

“Vâng, tôi biết,” Graciela nói.

“Tôi cũng chẳng biết mình có thể có ích gì cho quý vị đây. Tôi cũng đã nói với vài nhân viên là quý vị có thể muốn nói chuyện cả với họ. Họ bảo được thôi.”

Họ đi đến chỗ một cầu thang và đi lên.

“Anne Stapleton có vẫn đang làm ca đêm không?” McCaleb hỏi.

“Ừm... thật ra là không,” Neff nói. Ông ta thở hào hển vì phải trèo thang. “Nettie... hơi bị hoảng loạn sau chuyện xảy ra với Glory mà tôi thì cũng chẳng trách cô ấy, chuyện như thế kia mà. Thành thử giờ cô ấy làm ca ngày.”

Neff đi dọc một hành lang khác dẫn tới một cửa đôi.

“Hôm nay cô ấy có đây chứ?”

“Hẳn rồi. Quý vị có thể nói chuyện với cô ấy nếu - điều duy nhất tôi yêu cầu là quý vị hãy nói chuyện với mấy người đó khi họ nghỉ giải lao. Như Nettie chẳng hạn. Cô ấy đến phòng giải lao lúc mười rưỡi, khi đó chắc phần tôi với quý vị cũng xong rồi nên quý vị có thể gặp cô ấy.”

“Không có vấn đề gì,” McCaleb nói.

Sau khi im lặng, bước vài bước, Neff ngoái lại nhìn McCaleb.

“Vậy ông hồi trước là người của FBI đúng không?”

“Đúng.”

“Chắc phải thú vị lắm nhỉ.”

“Đôi khi.”

“Sao ông lại nghỉ? Tôi trông ông còn trẻ lắm mà.”

“Chắc là tại nó hơi quá thú vị đấy thôi.”

McCaleb nhìn Graciela nháy mắt. Nàng mỉm cười. McCaleb được miễn không bị vặn hỏi thêm về chuyện đời tư là nhờ tiếng ồn của phòng in. Họ đi đến chỗ cánh cửa tuy là cửa đôi nhưng khó lòng ngăn được tiếng gầm rú của các máy in ở phía bên kia. Từ một thiết bị gắn trên tường cạnh cửa, Neff rút ra hai gói nhựa đựng những miếng mút để nút tai dùng một lần, đưa cho McCaleb và Graciela.

“Đi qua đó thì đeo mấy cái này tốt hơn. Hiện chúng tôi đang chạy toàn bộ dây chuyền. In Book Review. Một triệu hai bản. Mấy cái nút này sẽ làm giảm được chừng ba mươi đề xi ben tiếng ồn. Tuy nhiên quý vị vẫn không nghe được chính mình nghĩ gì đâu.”

Khi họ mở túi và gắn mút bảo vệ tai xong rồi. Neff mới trật mút bảo vệ tai của mình lên đúng chỗ. Ông ta mở một trong các cửa và họ bước vào, đi dọc dãy máy in. Tác động về cảm quan do chúng gây ra cũng rõ rệt chẳng khác tác động về âm thanh. Sàn rung bần bật như thể họ vừa mới bước vào lòng một cơn động đất nhỏ. Mấy miếng mút bảo vệ tai chẳng ngăn được bao nhiêu tiếng ken két chói tai của các máy in. Một âm thanh thình thình nặng trịch nghe như bè trầm đệm. Neff đưa họ về phía một cánh cửa, vào trong thì thấy rõ đây là phòng nghỉ giải lao. Có mấy cái bàn dài để ăn trưa và vài máy bán tự động đồ ăn thức uống. Khoảng trống trên các bức tường gắn đầy ván cách âm bằng giấy và bần, trên đó chi chít các thông báo của công ty và công đoàn cùng những cảnh báo liên quan đến an toàn lao động. Khi cửa đóng kín thì tiếng ồn giảm khá nhiều. Họ băng ngang căn phòng, qua một cửa khác để vào phòng làm việc nhỏ của Neff. Khi Neff rút mút bảo vệ tai ra và lại để nó đeo quanh cổ, McCaleb và Graciela cũng rút mút của mình ra.

“Tốt hơn là cứ đeo thế,” Neff nói. “Khi đi ra quý vị cũng đi cùng một lối đó thôi. Tùy theo lúc đó là mấy giờ mà có thể ở ngoài kia chúng tôi vẫn đang tiếp tục in.”

McCaleb rút bao nhựa ra khỏi túi, cho hai miếng mút vào. Neff kéo ghế ngồi sau bàn giấy rồi ra hiệu cho hai người ngồi phía trước bàn. Mặt đệm bằng nhựa vinyl của chiếc ghế McCaleb được bảo ngồi lấm đầy mực. Ông chần chừ một chút rồi mới ngồi.

“Đừng lo,” Neff nói. “Mực khô mà.”

Trong mười lăm phút sau đó họ nói chuyện với Neff về Gloria Torres song thu thập được rất ít thông tin hữu ích hoặc đáng chú ý. Rõ là Neff thích Glory nhưng cũng rõ là quan hệ của ông ta điển hình cho hầu hết quan hệ giữa người quản lý với người làm. Quan hệ ấy chủ yếu tập trung vào công việc, ít có trao đổi tin tức về đời tư giữa người này với người kia. Khi họ hỏi Neff liệu ông ta có biết có chuyện gì khiến Glory lo lắng hay không, ông ta lắc đầu bảo ước gì ông ta biết chút nào đó may ra giúp được. Có cãi vã gì với đồng nghiệp không? Cũng lại lắc đầu.

Đột nhiên McCaleb hỏi liệu ông ta có biết James Cordell không.

“Là ai thế?” Neff hỏi.



“Thế còn Donald Kenyon?”

“À, thằng cha ở ngân hàng tiết kiệm cho vay đấy á?” Neff cười. “Có, hồi trước tụi tôi là bạn mà. Ở câu lạc bộ đồng quê ấy. Milken với gã kia, Boesky, cũng la cà với bọn tôi.”

McCaleb vừa cười đáp lại vừa gật đầu. Rõ là Neff sẽ chẳng giúp được mấy. Tâm trí ông nhãng đi, trong khi Graciela hỏi Neff nhiều câu về chuyện bạn bè của Glory là những ai. McCaleb nghĩ về chiếc ghế vấy mực ông đang ngồi. Ông biết mực từ đâu ra. Có lẽ bất cứ ai từng ngồi trên ghế này trước ông đều đã được gọi vào trong khi đang đứng ở dây chuyền in. Chính vì vậy họ tất thảy đều mặc đồng phục xanh lính thủy. Để giấu vết mực.

Ông chợt nghĩ ra một điều. Khi bị giết, Glory đang trên đường từ chỗ làm việc về nhà. Nhưng lúc ấy cô không mặc đồng phục. Cô đã thay đồ. Ở đây. Nhưng báo cáo của cảnh sát Los Angeles chẳng nói gì đến chuyện thám tử có tìm thấy trang phục làm việc trên xe cô hoặc có kiểm tra các thứ đựng trong tủ đồ riêng có khóa.

“Xin lỗi,” McCaleb nói, cắt ngang lời Neff giữa khi ông ta đang kể cho Graciela nghe em gái nàng khéo léo thế nào khi lái chiếc xe nâng chất đầy những cuộn giấy in to đùng mà đưa vào phòng in. “Có phòng thay quần áo nào không? Glory có ngăn tủ riêng nào để đựng đồ không?”

“Có chứ, chúng tôi có phòng thay quần áo. Ai lại muốn chui vào ô tô của mình trong khi người dây đầy mực cơ chứ? Chúng tôi có…”

“Liệu người ta có đã bàn giao ngăn đồ của Glory chưa?”

Neff ngả người vào ghế mà nghĩ một thoáng.

“Quý vị hiểu cho, chúng tôi ở đây lại cũng bị cấm không được thuê thêm người. Chúng tôi chưa được phép tìm người thế chỗ Glory. Vì chưa có ai thế chỗ Glory nên chắc chúng tôi cũng chưa bàn giao ngăn đồ của cô ấy đâu.”

McCaleb thấy giật mình khe khẽ. Có lẽ đây là một đột phá.

“Vậy có chìa khóa không? Chúng tôi xem được không?”

“Vâng, được chứ, chắc là được. Để tôi đi lấy chìa khóa chủ nơi người quản lý bảo trì.”

Neff để họ ngồi lại phòng làm việc của ông ta để đi lấy chìa khóa chủ và tìm Nettie Stapleton. Bởi ngăn để đồ của Glory hiển nhiên là nằm ở phòng thay quần áo của nữ, nên trước khi đi Neff bảo Nettie sẽ đi cùng Graciela để kiểm tra các thứ đựng trong đó. McCaleb sẽ phải đợi cùng Neff ngoài hành lang. Điều này không hợp ý McCaleb lắm. Chẳng phải là ông cho rằng Graciela không có khả năng kiểm tra tới nơi tới chốn một ngăn để đồ. Chỉ là ông vẫn muốn xem xét, rà soát toàn bộ cái ngăn đó, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào đúng theo cung cách ông vẫn thường rà soát hiện trường tội ác và săm soi các cuốn băng quay hiện trường tội ác.

Chẳng mấy chốc Neff quay lại cùng Stapleton và giới thiệu mọi người với nhau. Cô ta vẫn nhớ Graciela và nói mấy lời an ủi có vẻ chân thành. Đoạn Neff dẫn cả đoàn đi xuống thang ra hành lang dẫn tới các phòng thay quần áo. McCaleb đã toan đề nghị lần cuối rằng nếu phòng thay quần áo đang vắng người thì Neff cho phép ông vào. Nhưng khi đến gần cửa phòng thay quần áo dành cho nữ, ông nghe thấy tiếng vòi hoa sen đang chảy. Ông biết mình sẽ phải chờ ở ngoài.

McCaleb đã hết điều cần hỏi Neff còn chuyện phiếm thì cũng chẳng biết gì mà nói. Trong khi chờ, McCaleb thủng thỉnh đi ra xa khỏi ông ta để tránh không phải chuyện vãn vu vơ và không bị hỏi chuyện riêng tư. Có nhiều bảng thông báo dán trên vách tường giữa cửa ra vào của các phòng thay đồ, nên ông giả tảng như đang đọc một trong các thông báo dán lên ở đó.

Bốn phút lặng thinh trôi qua trên hành lang. McCaleb đã đi từ một đầu dãy thông báo dán liền kề nhau đến tận đầu kia. Khi Graciela và Nettie cuối cùng cũng bước ra, ông đang nhìn một bức vẽ bằng tay mô tả một giọt chất lỏng trên một áp phích dán cạnh bảng thông báo. Giọt chất lỏng nhuốm đỏ một nửa, cho thấy các nhân viên đang tiến được nửa đường đến mục đích của mình trong một cuộc vận động hiến máu sắp diễn ra. Graciela tiến lại chỗ ông.

“Chả có gì hết,” nàng nói. “Chỉ dăm quần áo, một chai nước hoa với cặp tai nghe của nó. Có bốn bức ảnh Raymond và một bức chụp em gắn vào cửa tủ.”

“Tai nghe á?”

“Ý em là mút bảo vệ tai ấy. Nhưng ngoài ra chả có gì nữa.”

“Loại quần áo nào?”

McCaleb vẫn đang nhìn chăm chăm vào tấm áp phích trong khi nói.

“Hai bộ đồng phục mới, một cái áo mặc từ nhà với một quần jeans.”

“Em kiểm tra hết các túi áo chưa?”

“Rồi. Chẳng có gì.”

Ngay khi đó điều ấy nhói lên trong ông, dữ dội như một viên đạn xuyên thủng cả áo giáp. Ông chúi người về phía trước, tì tay vào bảng thông báo làm chỗ tựa.

“Terry, sao vậy?” Graciela nói. “Anh có ổn không?”

Ông không đáp. Ý nghĩ ông tuôn chạy như điên. Graciela đặt tay lên trán ông xem có sốt không. Ông gạt tay nàng sang bên.

“Không, không phải ốm,” ông nói.

“Có chuyện gì à?” Neff xen vào.

“Không,” McCaleb nói, hơi quá to. “Chúng tôi phải đi. Tôi cần phải ra xe.”

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Có,” McCaleb nói, một lần nữa lại quá to. “Tôi xin lỗi, nhưng mọi chuyện ổn. Chỉ là chúng tôi phải đi.”

McCaleb gật đầu cảm ơn Annette Stapleton rồi đi dọc hành lang về phía chỗ ông cho là tiền sảnh. Graciela theo sau còn Neff gọi với theo, bảo họ rẽ trái ngay chỗ rẽ đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Việc Máu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook