Vô Tận Kiếm Trang

Quyển 1 - Chương 10: Thanh Hoàn Xà

Y Quan Thắng Tuyết

21/04/2013



- Vừa rồi, đa tạ ngươi đã giải vây.

Sau khi đi ra khỏi thạch bích, Diệp Bạch quay đầu lại, nhìn Diệp Lan cười nói.

- Không, không có gì... Diệp Tang tính tình của hắn cũng chỉ hơi táo bạo một chút mà thôi, ngươi... Không cần quá để ý.

Cũng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy Diệp Bạch quay đầu lại nhìn mình, Diệp Lan không khỏi hơi hơi cúi đầu, trên cổ lúc này của nàng lại nổi lên một tầng đỏ ửng, chân tay có chút luống cuống, nói.

- Cẩn thận...

Bỗng nhiên, Diệp Bạch thét lên một tiếng kinh hãi, Diệp Lan lúc này còn chưa có kịp phản ứng, nàng chỉ có cảm thấy ánh mắt lúc này bị đau đớn một chút, tựa hồ có một đạo kiếm quang màu trắng, giống như một chiếc cầu vồng mầu hồng ở trước mắt của nàng chợt lóe rồi biến mất. Nàng kinh hoảng nhắm hai mắt lại, thế giới tựa hồ trong nháy mắt toàn bộ đều là một mầu hắc ám.

Một chốc lát sau, có một người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai của nàng, lúc này nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười ấm áp của Diệp Bạch:

- Chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, nàng không có việc gì đâu.

Diệp Lan cúi đầu, lập tức khóe miệng không khỏi có chút mở ra, nàng cũng chẳng biết khi nào, có một con rắn nhỏ to bằng một ngón út, cả người nó có một mầu xanh lục, trên người có một tầng xích văn đã bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống dưới chân nàng không có nhúc nhích, hiển nhiên là nó đã chết rồi.

Vừa rồi, nếu nàng lại tiếp tục đi về phía trước một bước, hoặc kiếm quang của Diệp Bạch chậm một giây, như vậy đầu của nàng đã bị con rắn nhỏ màu xanh này cắn trúng rồi.

- Thanh Hoàn Xà?



Diệp Lan thét lên một tiếng kinh hãi, lúc này nhìn sắc mặt của nàng kinh hãi tựa như là gặp phải quỷ, hoảng sợ biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi nơi đó, lúc này nàng vẫn còn sợ hai đoạn xà màu xanh đó, nghĩ mà sợ nàng vội vàng vỗ vỗ bộ ngực của mình. Một lúc lâu sau, tâm tình mới trấn tĩnh lại, nàng có chút cảm kích đi đến bên Diệp Bạch, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, đa tạ ngươi đã cứu ta...

Diệp Bạch cười, phất phất tay, nói:

- Không có gì, nhấc tay một chút mà thôi, chúng ta hãy đi thôi!

- Ân.

Diệp Lan nhu thuận gật đầu xuống, ngay lập tức nàng đi theo phía sau Diệp Bạch, hướng về phía trước đi đến. Nhưng trải qua tình huống vừa rồi, nàng đi rất gần bên người Diệp Bạch. Hiển nhiên, chỉ cần là nữ hài tử, ai cũng đều sợ rắn, Diệp Lan nhu thuận nhu nhược, tuy rằng thực lực không kém, nhưng đối với cấp thấp mãnh thú Thanh Hoàn Xà, lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi hơn là gặp một đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Xích Hỏa Điểu.

Hai người một trước một sau, yên lặng hướng về phía Bắc Sư Thứu lĩnh mà đi, trên đường đi hai người cũng không có nói chuyện gì nữa. Bầu không khí khác thường vờn quanh hai người, trong lúc đó Diệp Bạch cũng không có phát giác, Diệp Lan ở phía sau lưng hắn, cũng không ngừng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lập tức trên mặt nàng đỏ ửng, rất nhanh lại cúi đầu xuống cũng không dám lại nhìn, hình như là sợ Diệp Bạch phát giác ra.

...

Phía Bắc Sư Thứu lĩnh là một mảnh bình nguyên, thỉnh thoảng có Hồng Thứu bay qua, Linh Dương, Thỏ Hoang, Thanh Lộc tùy ý có thể thấy được. Nhìn thấy như vậy, Diệp Bạch không khỏi cười khổ, bên này là một cái bình nguyên trên mặt đất là một mảnh đất bằng phẳng đầy cỏ, ở trên bầu trời lại thường xuyên xuất hiện một đàn Hồng Thứu có khoảng mười con. Ở trên bầu trời, ánh mắt Hồng Thứu rất là lợi hại sắc bén, nó cũng quá rễ ràng phát hiện con mồi ở dưới bình nguyên sau đó lao xuống. Lập tức, ở trong bụi cỏ con mồi gặp phải tai ương, ở đây không có địa hình có thể che dấu, nếu tấn công một con Hồng Thứu lao xuống kiếm ăn, có thể làm kinh động cả một đàn Hồng Thứu, điểm bất lợi này rõ ràng là không cần suy nghĩ nữa.

Thấy như vậy, Diệp Bạch bất đắc dĩ nhìn Diệp Lan cười nói:

- Chúng ta trở về thôi, chờ mọi người xem xong, cùng nhau bàn bạc.



- Tốt.

Diệp Lan cũng không có một chút chủ ý, hoàn toàn để cho Diệp Bạch tác chủ, như vậy, hai người liền theo đường cũ trở về, chỉ chốc lát sau, liền về tới phía sau dãy núi, nhưng đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, Diệp Chân, Diệp Tang bốn toàn cũng chưa có trở về, hiển nhiên bọn họ còn chưa tìm kiếm xong. Phía Bắc Sư Thứu lĩnh địa hình là rất đơn giản, hai người Diệp Bạch cũng không cần lo lắng, nếu địa hình hơi chút phức tạp một chút, vậy thì phải quan sát tập tính của Hồng Thứu, cùng thời gian nó bay qua lại, cho nên bọn họ vẫn chưa có trở về. Không có việc gì làm, nếu hai người có thể đi liệp sát mãnh thú, ở tại bên trong Liên Vân sơn mạch cơ hồ là không có khả năng, cho nên hai người lúc này cũng chỉ có thể chờ mà thôi.

Diệp Bạch cũng không muốn lãng phí một chút thời gian, tìm khu vực an toàn, lưng dựa vào khối nham thạch, nhắm mắt lại, dần dần, bạch khí lượn lờ, lại một lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện. Diệp Lan, nhàm chán lười nhác ngồi ở bên cạnh hắn không xa, hai tay ôm đầu gối, hộ pháp cho hắn, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị của Diệp Bạch, trên mặt lộ ra một vẻ mặt ngượng ngùng.

Trời dần tối, Diệp Bạch từ trong tu luyện tỉnh lại, thân hình hóa thành một cơn gió, sau đó biến mất. Một lát sau hắn cầm một đầu tuyết kê trở về, sau đó đi đến dòng suối nhỏ ở cạnh đó, cắt tiết vặt lông gà, nhóm lửa thiêu nướng, chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng thơm phức theo gió bay ra bốn phía, nướng xong hắn chia phân nửa cho Diệp Lan. Diệp Lan thẹn thùng tiếp nhận, mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, ăn nhỏ nhẹ, Diệp Bạch nướng gà rất khéo, chỉ thấy da giòn thịt ngọt, hương vị thơm ngon.

Sau khi hai người ăn xong, hai người dập tắt đống lửa, đi đến sau khối nham thạch, nhắm mắt lại, nhưng hai người vẫn bảo trì trạng thái linh mẫn, ở nơi này dù sao cũng là Liên Vân sơn mạch, chỉ cần vô ý, sẽ gặp họa ngay. Thời điểm này chỉ có hai người bọn họ ở nơi này, không thể không cẩn thận được, có một chút động tĩnh, hai người đều có thể lập tức tỉnh lại. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Chân, Diệp Tang có vẻ mặt mỏi mệt trở về, nhìn thấy Diệp Bạch cùng Diệp Lan đã sớm chờ ở trong này, Diệp Tang nhất thời có chút bất mãn, bọn họ mệt mỏi như vậy, trên đường còn không cẩn thận gặp được một đầu nhị giai cấp thấp mãnh thú Hỏa Vân báo, thiếu chút nữa gặp nạn, may mắn nhanh chân chạy thoát thân được, nhưng cũng chật vật không chịu nổi. Hai người đi trinh sát phía Nam cũng đồng dạng không phát hiện được gì. Sau khi trở về nghe thấy Diệp Bạch Diệp Lan kể lại, ở Phía Bắc là một mảnh thảo nguyên, căn bản không cần tra xét, nhất thời hắn cảm thấy bất mãn, nhưng là, đó là do chính hắn yêu cầu, trước đó ai cũng không thể nào biết trước được địa hình như thế nào. Chỉ trách là hắn không nên đi theo Diệp Chân đi về phía Nam, bằng không cũng chẳng phải một đêm ăn nhiều đau khổ như vậy. Bị Diệp Lan nói một câu, hắn cũng không nói được gì, làm cho hắn cảm thấy buồn bực vô cùng.

Đến trưa, Diệp Phá cũng trở về, trên mặt lộ ra thần sắc hồi hộp, hướng của hắn đi, dĩ nhiên là một mảnh rừng rậm, nơi đó, căn bản là cũng không dám tới gần, hắn phỏng chừng, bên trong đó, ít nhất cũng có nhị giai cao cấp mãnh thú tồn tại. Chỉ bằng mấy người bọn họ, muốn xông vào nơi đó, cơ hồ là muốn chết. Trước mắt dò xét ba phía đều không có kết quả, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ buồn chán, chỉ có Diệp Bạch thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, cũng không vì nhìn thấy mọi người uể oải mà hắn cũng thay đổi theo.

Tất cả mọi người đang chờ đợi, lúc này, chỉ có phía Tây một người Diệp Bất Phàm, còn chưa có trở lại.

Đến buổi chiều, Diệp Bất Phàm rốt cục với vẻ mặt mệt mỏi chạy trở về, nhưng mà trên mặt hắn lại tràn đầy sắc mặt vui mừng, hắn mang trở về một tin tức vô cùng tốt.

Phía Tây, có một sơn cốc nhỏ, ở phía sau sơn cốc, có một mảnh bình nguyên nhỏ, ở đó có rất nhiều chuột, đúng là một trong những thức ăn ưa thích của Hồng Thứu, ngẫu nhiên, sẽ có một hai đầu Hồng Thứu, bay qua sơn cốc, bay xuống thảo nguyên kiếm mồi, nhưng ở phía Bắc bình nguyên, có nhiều chỗ ẩn nấp, cũng rất là an toàn. Nếu ngẫu nhiên đến một hai đầu Hồng Thứu bay xuống, cũng dễ dàng mai phục. Hơn nữa, ở bên trong sơn cốc, ở phía sau vách núi, Diệp Bất Phàm còn phát hiện một cái khe núi nhỏ có thể thâm nhập vào để quan sát, cho dù có vô ý, dẫn tới hai, thậm chí cả đám Hồng Thứu, chúng ta đánh không lại còn có thể trốn vào bên trong sơn động, tạm thời phong bế cửa động khẩu, đợi cho Hồng Thứu đi rồi mới đi ra. Có thể nói, ở nơi này chính là nơi mai phục hoàn hảo do thiên nhiên tạo thành. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Mấy người nghe vậy, đều rất là mừng rỡ, lập tức cũng không có chần chờ, mọi người cùng nhau đi theo Diệp Bất Phàm, thật cẩn thận hướng về phía sơn cốc nhỏ phía Tây đi đến.

Không đến một lát công phu, Diệp Bất Phàm dẫn theo mọi người đến nơi, sơn cốc nhỏ liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Kiếm Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook