Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 28

Cố Từ Vi

25/09/2019

"Anh yêu tôi sao?" Diêu Bảo Châu đột nhiên hỏi.

Nói thật, một nam một nữ trên giường, hỏi vấn đề gì đều tốt hơn so với "Anh yêu tôi sao", nói về tình yêu khi ở trên giường là một chuyện rất tệ.

Đối với điều này, Diêu Bảo Châu cũng vô cùng rõ ràng, nếu như bạn muốn dọa chạy một người đàn ông, chỉ cần nói với anh ta "Em yêu anh", nếu như bạn muốn một cơn sex hoàn mỹ thì nói "Tôi hận anh".

Lý Thương Mạc vốn cũng đã chuẩn bị tốt, lần này không để gì quấy rầy, cũng tuyệt đối không thu tay, Diêu Bảo Châu có cảm giác đối với anh, anh tin tưởng điều này.

Anh nghĩ tới, Diêu Bảo Châu có lẽ sẽ phản kháng, có lẽ sẽ đáp lại, thậm chí sẽ không phản kháng cũng không đáp lại, nhưng là tuyệt đối không ngờ tới Diêu Bảo Châu sẽ hỏi vấn đề này. Trong lúc nhất thời anh cứng đờ, không biết làm sao.

Thật sự là gặp phải cao thủ.

Chữ yêu này quá thận trọng, trân quý, nói giọng điệu không đúng, tình cảnh có thích hợp hay không, đều dễ dàng biến thành không quan tâm qua loa.

Cho nên Lý Thương Mạc nếu là thuận miệng nói yêu sẽ lộ ra không đúng, lại còn là tình huống này, càng lộ ra mục đích không thuần tuý, như là vì lên giường cố ý lừa gạt cô.

Song nếu anh nói "Không yêu", cảm giác kia cũng không có cách nào tiếp tục nữa.

Lý Thương Mạc phục rồi, Diêu Bảo Châu thật là biết trị anh.

Lý Thương Mạc lập tức uể oải, trở mình nằm xuống giường, lấy cùi trỏ che mắt, tuyệt vọng nói: "Cô đúng là có cách trị tôi, loại vấn đề này cũng hỏi được."

Diêu Bảo Châu cười, nói thật, quá trình đấu trí so dũng khí với Lý Thương Mạc, quả thực so với trước tất cả những người yêu đương trước kia lại nhân với π còn khiến cô cảm thấy thú vị hơn.

"Đắc ý?" Lý Thương Mạc tức giận hỏi.

Diêu Bảo Châu vươn tay vỗ ngực Lý Thương Mạc nói: "Anh còn nhiều thứ cần học lắm."

Giọng Lý Thương Mạc bỗng nhiên trở nên trầm thấp, nói: "Bỏ tay ra, đừng làm rộn tôi, một chiêu cũng không thể dùng hai lần đâu."

Diêu Bảo Châu thu tay lại, cũng xoay người nằm ở trên giường.

Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, hai người cứ như vậy không nói gì nằm cùng một chỗ, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.

Một người là vua chịch Châu Á, một người là VIP trong giới học thuật, đặt ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng sẽ không có người tin tưởng, hai người này đi chung đường, cùng một chỗ qua đêm, nằm ở trên một cái giường lại không làm gì.

"Cô đã từng nói với tôi, số lần cô yêu đương đếm mười ngón tay cũng không hết, thật hay là giả đấy." Lý Thương Mạc đột nhiên hỏi.

Diêu Bảo Châu quay đầu nhìn về phía Lý Thương Mạc, anh vẫn duy trì tư thế một tay che mắt, dường như vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi.

"Anh hỏi cái này làm gì?"

Đương nhiên muốn biết kinh nghiệm tình cảm của cô, tìm được phương án tấn công. Lý Thương Mạc nghĩ.

"Tùy tiện tâm sự chứ sao." Lý Thương Mạc nói: "Nhiều bạn trai như vậy sao? Thật hay giả? Có phải đang khoác lác hay không?"

"Anh hy vọng là thật sự hay là tôi đang khoác lác?" Diêu Bảo Châu hỏi lại.

Vẻ mặt Lý Thương Mạc thờ ơ nói: "Không sao hết, tôi là người sống thoáng giống cô."

"Thật đấy." Diêu Bảo Châu trả lời.

Lý Thương Mạc nghẹn họng, không biết vì cái gì, thậm chí có một loại cảm giác bị ngắt công tắc.

"Xác định là bạn trai chứ không phải bạn chịch." Lý Thương Mạc tức giận hỏi.

Diêu Bảo Châu khẽ cười một tiếng nói: "Nghĩ tôi giống anh à, đương nhiên xác định, đều là nghiêm túc xác nhận quan hệ đấy."

Lý Thương Mạc tâm tình phức tạp, lại im lặng.

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

"29."

Lý Thương Mạc tính toán, anh nhớ rõ Diêu Bảo Châu đã từng nói, thời gian lần đầu tiên cô yêu đương rất muộn, hình như là 23 tuổi, tính toán như vậy, mười mấy, hàng năm ít nhất hai người, coi như là liên tiếp, vậy các mối quan hệ chưa tới nửa năm.

"Một lần cô yêu đương là bao lâu?"

"Không xác định, dù sao cũng không vượt qua ba tháng, ngắn nhất một tuần là chia tay rồi."

Lý Thương Mạc lại nghẹn họng, cũng không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì, cảm thấy chuyện này chỉ sợ là rất khó làm.



Nhiều người tre già măng mọc chết ở chỗ này như vậy, có thể thấy được Diêu Bảo Châu là một khúc xương khó gặm như thế nào, cô ở điểm cao thế này khó mà công phá.

Luống cuống.

"Vậy tại sao cô lại chia tay những người bạn trai kia?" Lý Thương Mạc lại hỏi.

"Không yêu nữa thì chia tay chứ sao." Diêu Bảo Châu thản nhiên.

"Là ai nói chia tay?"

"Chủ yếu là tôi, cũng có người chịu không nổi chủ động đề nghị đấy."

"Vậy nguyên nhân thì sao?"

Diêu Bảo Châu suy nghĩ, cau mày nói: "Đều là ghét bỏ tôi không để bụng, hoặc là chê tôi lãnh đạm, nhưng là có rất nhiều người thật sự quá quấn quýt ảnh hưởng đến công việc học tập của tôi."

"Sau khi cô chia tay có đau khổ không?"

"Đau khổ một hai ngày có tính không?"

"Vậy qua một hai ngày thì nghĩ gì? Mỗi lần nghĩ đến người kia trong lòng vẫn sẽ có cảm nhận sâu sắc hoặc là cảm giác đau thương sao?"

"Đương nhiên là không có." Diêu Bảo Châu vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tôi phiền nhất là người vì một ít tổn thương tình cảm mà buồn rầu xuân thu, không thể đi làm chuyện ý nghĩa hơn sao? Không có việc gì sao phải khổ sở như vậy, diễn cho ai xem chứ?"

Lý Thương Mạc im lặng hai giây, sau đó bình thản đáp: "Tất cả đều là tình cảm bình thường của con người."

Diêu Bảo Châu không nghĩ tới Lý Thương Mạc thật sự trả lời cô vấn đề này.

"Vậy tôi không phải người bình thường sao?"

"Không phải." Lý Thương Mạc không chút do dự trả lời.

Diêu Bảo Châu tự giễu cười, gần như mỗi lần chia tay bạn trai cuối cùng họ đều dùng từ lạnh lùng vô tình để hình dung cô, có lẽ cô thật sự không có cảm xúc của con người bình thường.

"Tôi cũng hiểu được mình không phải người bình thường."

"Ừ." Lý Thương Mạc gật đầu nói: "Cô là thiên tài."

Diêu Bảo Châu bật cười, liếc Lý Thương Mạc nói: "Được nha, thổi phồng rất trôi chảy."

"Đương nhiên." Lý Thương Mạc dừng một chút, lại tựa như hỏi: "Mỗi lần cô yêu đương chẳng bao lâu đã chia tay, chẳng lẽ không tổng kết tại sao mình yêu đương luôn thất bại à?"

Diêu Bảo Châu nhíu mày, vấn đề này cô còn thật sự không nghĩ tới.

"Tại sao tôi phải tổng kết vấn đề này?" Diêu Bảo Châu hùng hồn nói: "Yêu đương cũng chỉ ngắn ngủi, tôi bận rộn nhiều việc, yêu đương sẽ ảnh hưởng thời gian."

"Ảnh hưởng thời gian mà cô còn không ngừng yêu đương?"

"Bởi vì tôi thiếu tình yêu, cho nên tuần hoàn ác tính."

"Cô còn thiếu tình yêu à?"

"Thiếu chứ."

Cho tới nay Diêu Bảo Châu đều vô cùng hiểu rõ chính mình, cô không ngừng yêu đương là vì thiếu tình yêu, cô không ngừng uống cà phê là vì bệnh tâm lý, cô luôn ngủ không được là vì bóng ma quá khứ.

Cô vô cùng rõ ràng tất cả điều này, chỉ là cô không có cách nào cứu chính mình mà thôi.

Đạo lý này cô đều hiểu, thế nhưng mà nên sụp đổ hay là muốn sụp đổ, thân làm người như vậy thật đáng buồn.

"Cho nên cô càng không ngừng yêu đương, nhưng mỗi lần một chút tiến bộ đều không có, chưa đến ba tháng đã chia tay, rồi lại tiếp tục yêu?"

Diêu Bảo Châu suy nghĩ."Ừ."

"Vậy cô căn bản là không có yêu." Lý Thương Mạc chém đinh chặt sắt đưa ra kết luận cho Diêu Bảo Châu, "Yêu nhiều hơn nữa vẫn là toi công."

"Có lẽ vậy." Diêu Bảo Châu tự giễu nói: "Có lẽ tôi không thể yêu được."

"Là bọn họ đều không hiểu cô." Lý Thương Mạc nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu cũng rất khẳng định, nói: "Cô là thiên tài, người bình thường rất khó hiểu được cô, không phải bọn họ không yêu cô, là bọn họ không xứng yêu cô."



Diêu Bảo Châu cười, hỏi: "Anh biết bọn họ không hiểu tôi?"

"Đương nhiên rồi." Lý Thương Mạc nghĩ kĩ, hừ lạnh một tiếng nói: "Lý Thương Mạc tôi có cái gì không biết chứ?"

"Hả? Vậy nói xem sao anh biết được?"

Lý Thương Mạc im lặng, Diêu Bảo Châu cho là anh không đáp được, đang muốn giễu cợt anh vài câu, nhưng đúng vào lúc này Lý Thương Mạc lại mở miệng.

"Một người không được yêu, không được thấu hiểu, trên người của người đó nhất định sẽ có dấu vết bị cô độc gặm nhấm. Cô có."

Dấu vết bị cô độc gặm nhấm...

Những lời này như là một thanh đao, hoặc như là một bàn tay, đâm thủng lại bao trùm trái tim cô.

Diêu Bảo Châu cảm giác trong nháy mắt mình đã mất đi tiếng nói, như là có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, khiến cô mất đi thanh âm.

Ánh mắt của cô hơi khô rát, mũi lại ê ẩm.

Diêu Bảo Châu không nói gì, cô sợ mở miệng, giọng cô sẽ hù doạ chính bản thân.

"Thật ra thiếu tình yêu mà đi yêu đương là không có ý nghĩa đấy..." Lý Thương Mạc nói tiếp: "Cố gắng yêu không thể có cảm giác được yêu, phải yêu mới có thể."

"Tiếp theo cô có thể thử mở rộng cửa lòng đối với một người, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút"

Diêu Bảo Châu vẫn không nói lời nào, cảm xúc trong lòng quá mức phức tạp, trong lúc nhất thời cô khó có thể làm rõ. Cô nhìn trần nhà, hít sâu một hơi, đè ép cảm xúc muốn thổ lộ hết xuống dưới.

Không thể nói, mặc dù trong tích tắc cô rất muốn nói tất cả bí mật cho người này, những điều không muốn người biết, những đau khổ sâu nặng kia.

Song cô lại không mở miệng được, cổ họng của cô bị phong bế rồi.

Diêu Bảo Châu nhắm mắt lại, hít sâu, thật vất vả mới bình phục.

May mà cô còn có lý trí.

Hai người đều không nói gì, Diêu Bảo Châu đang muốn mở miệng nói gì đó phá vỡ sự xấu hổ này, bên tai lại truyền đến tiếng ngáy đều đều của Lý Thương Mạc.

Diêu Bảo Châu kinh ngạc nhìn lại, Lý Thương Mạc vậy mà đã ngủ rồi.

Cô nhịn không được cười, người đàn ông này thật là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ, tuy vừa rồi cảm xúc của cô đảo lộn, nhưng tính toán đâu ra đấy cũng chưa đến mười mấy giây, vậy mà anh không tim không phổi ngủ rồi.

Lý Thương Mạc ngủ rất say, lúc anh ngủ có một loại điềm tĩnh giống như trẻ con, khiến Diêu Bảo Châu tự nhiên sinh ra một ý nghĩ ngây thơ, yêu thương, cô không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên cằm anh.

Cằm của anh vô cùng đẹp mắt, cho nên góc nghiêng của anh mới hoàn mỹ như thế.

Diêu Bảo Châu nhịn không được nghĩ, dáng vẻ Lý Thương Mạc ngủ, thật sự như là thiên sứ.

Ngón tay hơi ngưa ngứa, là râu của Lý Thương Mạc, Diêu Bảo Châu nhẹ nhàng vuốt, vậy mà cảm thấy có chút nghiện. Dường như quay trở về khi còn bé, trong ngực cha, được cha dùng râu cọ khanh khách cười.

Nhưng mà thời gian vô ưu vô lo kia cuối cùng vẫn không trở về được nữa.

Bỗng nhiên, Lý Thương Mạc trong lúc ngủ mơ nhíu mày, không kiên nhẫn lẩm bẩm một tiếng, Diêu Bảo Châu vội thu tay lại, sợ đánh thức anh.

May mà Lý Thương Mạc không giống Diêu Bảo Châu, không phải loại người dễ dàng tỉnh giấc, rất nhanh lông mày giãn ra, hơi thở đều đều thiếp đi.

Diêu Bảo Châu thả lỏng một hơi, vì để tránh cho mình lại nhịn không được muốn sờ cằm Lý Thương Mạc, liền trở mình, đưa lưng về phía anh tiếp tục nằm.

Cô mắc tật xấu gì thế này? Cảm thấy mình là biến thái rồi.

Lý Thương Mạc ngủ say, Diêu Bảo Châu cảm thấy mình cũng không ngủ được, liền chuẩn bị làm việc, nhưng mà đang chuẩn bị ngồi dậy, một chiếc chân dài lại bỗng nhiên gác lên trên người cô.

Diêu Bảo Châu cứng đờ, phản ứng không kịp, người phía sau giống như một con gấu lớn, ôm chặt lấy cô, che phủ cực kỳ chặt chẽ.

Lý Thương Mạc vẫn còn ngáy, Diêu Bảo Châu không dám nhúc nhích nữa.

Cô chợt phát hiện, tim của mình đập nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Phản ứng nai con đi loạn, là lúc chúng ta nhìn thấy người mình thích, adrenalin sẽ sản sinh ra đấy.

Nhưng mà lúc con người gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ bài tiết ra adrenalin đấy.

Cho nên, nhịp tim đập cuồng loạn này, adrenalin điên cuồng bài tiết, sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, có lẽ sẽ chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vừa Nhớ Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook