Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 4

Cố Từ Vi

25/09/2019

Người trong giới đều nghẹn lời vài giây khi nhắc tới Lý Thương Mạc, chuẩn bị một lát mới có thể bắt đầu đánh giá anh.

Nếu như không phải năng lực làm việc của Lý Thương Mạc thật sự mạnh đến mức khiến cho người ta không có lời nào để nói, đám fans dũng mãnh một người chống cả trăm, thật sự không có ai muốn chơi anh.

Bởi vì con người anh thật sự là...

Phức tạp, mâu thuẫn, khó có thể lý giải.

Lý Thương Mạc trong giới nổi danh là cái máy chọc ghẹo, trêu chọc phụ nữ không có điểm mấu chốt.

Dù là người mẫu xinh đẹp trẻ trung non nớt, hay là bác gái lao công mặt đầy nếp nhăn ở công ty, anh đều trêu chọc hết.

Nói theo một cách nào đó, anh cũng thuộc chủ nghĩa bình đẳng, tôn trọng phụ nữ.

Rõ ràng chỉ cần là phụ nữ đều có thể bị anh trêu chọc đến cười run rẩy cả người; rõ ràng chỉ cần là nơi có anh, sẽ là một phòng bay loạn hormone; nhưng mà anh luôn trêu chọc xong bỏ chạy, không chịu trách nhiệm.

Không biết bao nhiêu ngôi sao nữ yêu thương nhung nhớ, đều bị anh từ chối.

Rõ ràng anh là tên khốn kiếp, nhưng lại giữ mình trong sạch không hợp với những người khác.

Nhưng càng như vậy, các cô gái lại càng chạy theo anh như vịt. Bởi vì người càng không có được lại càng có tính khiêu chiến, lại càng mê người.

Mọi người tre già măng mọc chết ở dưới quần tây của Lý Thương Mạc, vốn muốn chơi anh, lại chơi không nổi, không nghĩ rằng đánh mất cả lòng mình khi chơi.

"Lý Thương Mạc à? A... Anh ta có lẽ nên mở công ty chuyên làm tổn thương người khác, moá nó quá chuyên nghiệp rồi."

Hút thuốc, uống rượu, chơi game, miệng như xe lửa, cả người toàn đam mê bất lương.

Cợt nhả, tâm địa hung ác, cà lơ phất phơ.

Vĩnh viễn không đứng đắn, vĩnh viễn không có trái tim, vĩnh viễn không có thật lòng.

Lý Thương Mạc chính là "ngọn gió không bị trói buộc", trong ngành giải trí cũng trong sạch một cách quỷ dị.

Cho nên khi chuyện xấu của "vua chịch" chợt bùng nổ, fans và nhóm quần chúng đều vô cùng kinh ngạc, đám người trong giới có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Đã bảo rồi mà! Trên đời này nào có người đàn ông nào người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Toàn thiên hạ đều là quạ đen, Lý Thương Mạc lại rất tỉnh, chỉ chơi với những em gái ngoài giới hoặc những người chả có chút tên tuổi.

Tuy nhiên điều này cũng làm cho những người vốn chán ghét anh ta có chút cảm tình hơn.

Bởi vì hoá ra tất cả mọi người đều bẩn, nếu chỉ có anh ta sạch sẽ, vậy thì anh ta rất đáng ghét. Hiện tại biết được hoá ra anh ta mới là bẩn nhất, vậy thì rất thú vị rồi.

"Bẩn."

"Hả?" Lý Thương Mạc không nghe được Diêu Bảo Châu vừa nói gì.

Diêu Bảo Châu lãnh đạm để di động sang một bên, nhìn về phía Lý Thương Mạc, thấy vậy Lý Thương Mạc nổi da gà.

Lý Thương Mạc có một loại dự cảm không tốt, tranh thủ thời gian thò tay đi kéo cửa xe, nhưng Diêu Bảo Châu đã lanh tay lẹ mắt đóng cửa rồi, sau đó từ cửa sổ xe ném cho anh lon nước tăng lực.

"Còn năm cây nữa là đến trấn Dương Quan, anh tự đi đến đó đi."

"Bà cô, cô đừng đùa chứ."

"Trông tôi giống như đang nói đùa sao?"

Diêu Bảo Châu đeo kính râm lên, quay cửa sổ xe, thay đổi đầu xe, lái về phía đại lộ, lần này cô thật sự lái xe đi rồi.

Bởi vì đời này Diêu Bảo Châu ghét nhất đúng là loại cá nhân sinh hoạt hỗn loạn, tổn thương cơ thể phụ nữ còn là cặn bã nam keo kiệt.

"Này! Hành lý của tôi!" Lý Thương Mạc vội kêu lên, nhưng xe đã không thấy bóng dáng.

Cô gái này sợ là hơi có bệnh tâm thần, nói trở mặt liền trở mặt? Còn mang cả hành lý của anh đi, anh có thứ gì đáng giá đâu.

Bẩn?



Lý Thương Mạc thoáng nhớ lại, cô vừa mới nói chính là chữ này. Anh càng nghĩ, càng cảm thấy nhất định là bởi vì nhìn tin tức của anh, cảm thấy anh là đồ đào hoa chịch bừa bãi cặn bã nam, cho nên mới ném anh xuống xe.

Anh cứ như vậy bị người nghi ngờ?

Sao anh lại oan như vậy?

Lý Thương Mạc nhìn thoáng qua lon nước tăng lực, giận đến nở nụ cười.

A, ít nhất còn để lại đồ uống cho anh, chỉ đường, không mưu sát anh.

Dù sao cũng có đồ uống? Lý Thương Mạc cẩn thận suy nghĩ, nếu như không nhìn nhầm, trong xe Diêu Bảo Châu toàn bộ đều là cà phê hoặc là nước tăng lực, một chai nước lọc cũng không thấy đâu.

Nào có ai đi xuyên sa mạc ngay cả một thùng nước lọc cũng không có?

Quả nhiên là nữ thần kinh.

Lý Thương Mạc mở lon đồ uống ngồi xổm trên mặt đất uống, anh cảm thấy trước hết mình cần phải ổn định cảm xúc một chút rồi mới tiếp tục đi.

Con đường trước mắt thẳng tắp, nhìn không thấy điểm cuối, xung quanh rất yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì, ở bên trong thành phố, ạn vĩnh viễn không thấy được sự yên tĩnh như vậy.

Giữa trời đất này như thể chỉ còn lại một mình Lý Thương Mạc, cô độc bị toàn bộ thế giới lãng quên.

Moá nó! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên anh bị người vứt bỏ, cuộc đời anh không phải là không ngừng bị người phản bội và vứt bỏ sao? Sợ cái cứt ấy.

Bài thơ kia như thế nào ta?

"Khích lệ quân cạn một chén rượu, từ phía tây ra Dương Quan không thấy cố nhân."

Tuy không hiểu ý thơ, nhưng cảm giác rất thích hợp với tâm trạng lúc này.

Đỉnh đầu là mặt trời nóng như lửa, dưới chân là mặt đất cực nóng, dõi mắt toàn là màu vàng xám.

Trong vùng tinh cầu hoang vu này, mặt đất nóng như điên, trong lòng Lý Thương Mạc bỗng nhiên sinh ra cỗ phóng khoáng.

Anh uống sạch lon nước, đi về phía trấn Dương Quan.

Diêu Bảo Châu cũng không phải người buồn vui thất thường, nhưng cô cũng không phải là người nghĩa hiệp, mà là người bao che khuyết điểm đến không nói được đạo lý.

Người bạn thân nhất cũng là duy nhất đời này của cô, bị tên nam cặn bã chịch bừa bãi làm tổn thương, khiến cho bị bệnh, sảy thai, suýt chút nữa thì tự sát, cho nên nhìn thấy loại cặn bã nam chi chit việc xấu như Lý Thương Mạc, cô không khỏi tức giận.

Lẽ ra ai làm người ấy chịu, người làm tổn thương bạn cô cũng không phải Lý Thương Mạc, nhưng ngày hôm qua Diêu Bảo Châu chỉ ngủ ba tiếng, khả năng khống chế cảm xúc không được tốt như bình thường.

Diêu Bảo Châu chợt nhớ tới mình quên uống thuốc, thắng mạnh xe, lấy thuốc từ trong túi ra uống, lại yên tĩnh ngồi một lát, sau đó lấy ra thanh năng lượng (*), dùng sức hít một hơi.

(*) thanh năng lượng là loại thực phẩm nhắm vào những người mất nhiều năng lượng như các vận động viên chơi thể thao, những người tập aerobic, thể hình.

Nhờ có thuốc và thanh năng lượng hỗ trợ một chút, lo nghĩ vô hạn vô biên kia cuối cùng từ từ rời xa cô, Diêu Bảo Châu từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi lấy lại lý trí.

Cô vừa mới làm gì vậy? Sao có thể làm loại chuyện này?

Diêu Bảo Châu mở mắt quay đầu xe, lái xe trở lại.

Dù chán ghét cách đối nhân xử thế của Lý Thương Mạc, cũng phải đưa anh ta đến thị trấn có người, bỏ lại nửa đường vẫn là không thích hợp, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, cô sẽ tự trách cả đời.

Diêu Bảo Châu trở lại lối rẽ vừa ném Lý Thương Mạc, lại không thấy bóng dáng anh.

Không thể nào, chạy đi đâu được nhanh như vậy, sa mạc này cũng không có nơi trú, không có khả năng trốn.

Diêu Bảo Châu đoán có lẽ anh đáp chiếc xe khác rồi, nhưng trong lòng vẫn không an lòng, vừa chậm rãi lái về phía trấn Dương Quan vừa quan sát trên đường.

Cũng bởi vì không nhìn đường, cho nên Diêu Bảo Châu không chú ý tới phía trước có vật khác thường, chỉ nghe thấy bỗng nhiên vang lên một âm thanh, lốp xe truyền đến tiếng dị thường.

Diêu Bảo Châu vội đỗ xe lại, xuống xe kiểm tra, quả nhiên là săm lốp bị thủng rồi.

Kiểm tra một chút, mặc dù không bị xì hơi, nhưng nếu tiếp tục đi cũng không an toàn. Xong rồi, cô thật sự phải đến trấn Dương Quan, tìm xem có chỗ nào sửa xe hay không.



Trấn Dương Quan là một thị trấn nhỏ trên sa mạc nằm giữa nội thành Đôn Hoàng và thành phố ma quỷ, bởi vì dựa vào tài nguyên nước, nho vô cùng ngọt, hơn nữa khách du lịch và lâm trường, xem như là một thị trấn nhỏ phồn hoa.

Diêu Bảo Châu nghĩ với địa thế này chắc thị trấn nhỏ có lẽ rất giàu có và đông đúc mới đúng, nhưng mà dạo qua một vòng cũng không tìm được nơi sửa xe. Cô đành phải tìm một chỗ ở ven đường đỗ lại, tự mình thay đổi lốp xe, rồi vào trong Đôn Hoàng một chuyến.

Đi đến sau xe, sau khi mở cốp ra, Diêu Bảo Châu nhìn thấy ba lô, lúc này mới ý thức được mình đã cầm luôn cả hành lý của người ta.

Aiz, cô làm chuyện này đúng là đuối lý mà.

Trong lòng có chút tự trách, Diêu Bảo Châu mở ba lô ra, muốn nhìn một chút có cách liên lạc hay không, nhưng mà thật không ngờ tới chính là trong ba lô Lý Thương Mạc ngoài mấy bộ quần áo để thay đổi, vậy mà toàn bộ đều là thuốc lá.

Diêu Bảo Châu nhịn không được cười xùy một tiếng, thật là một người nghiện thuốc, đi xuyên sa mạc, tốt xấu gì cũng phải mang theo một ít vật hữu dụng chứ? Anh ta thực sự coi mình là thần tiên à, dựa vào khói thuốc có thể sống sót?

Không có cách nào, Diêu Bảo Châu đành phải mặc kệ ba lô của Lý Thương Mạc, tìm cái kích tự mình thay lốp xe.

Diêu Bảo Châu đang chuẩn bị chống xe, chợt thấy một chiếc xe việt dã dừng ở bên cạnh cô.

"Người đẹp có cần giúp đỡ không?"

Trong xe có hai gã đàn ông tầm ba mươi tuổi, làn da đều rất kém cỏi, dáng vẻ túng dục quá độ, ánh mắt đục ngầu, trên tay hai gã cũng đều mang theo Phật châu.

Diêu Bảo Châu là một người rất dễ dàng có thành kiến với người khác.

Ví dụ như cô vẫn cảm thấy một người đàn ông xoay hạt châu, sắp bước đến tuổi trung niên, tâm địa đều không thế nào lương thiện.

"Không cần, cám ơn." Diêu Bảo Châu lãnh đạm từ chối.

Hai gã kia lại không có ý rời đi, tiếp tục tiến gần xe Diêu Bảo Châu, ánh mắt không rời cơ thể mát mẻ của cô.

"Sao có thể để cho người đẹp như em làm chuyện bẩn tay thế này chứ?"

"Đúng vậy, để cho các anh giúp em đi."

Cùng đều là người không đứng đắn, nhưng hai gã kia mang lại cho Diêu Bảo Châu cảm giác hoàn toàn khác với Lý Thương Mạc.

Lý Thương Mạc lưu manh vô lại nhưng sâu bên trong là chàng thiếu niên ngây thơ, cho nên không khiến người chán ghét. Còn hai gã đàn ông béo ị này, thật sự khiến người ta buồn nôn và cảm thấy hèn mọn bỉ ổi.

Ánh mắt của bọn gã tràn đầy dục niệm, khiến người ta buồn nôn.

Mặt Diêu Bảo Châu không cảm xúc tiếp tục thay lốp xe, coi như không nghe thấy bọn gã nói chuyện.

"Em gái đến từ đâu?"

"Bao nhiêu tuổi?"

"Sao chỉ có một mình, bạn trai đâu rồi?"

"Phía trước có quán lẩu, cùng ăn một bữa cơm đi?"

Hai gã giống như tra hộ khẩu, ra sức hỏi những vấn đề bất lịch sự, quả nhiên là khiến người ta phiền lòng.

"Sao em gái lạnh lùng thế, quần áo đẹp thế, mua ở đâu vậy?" Bọn gã lại hỏi.

Diêu Bảo Châu cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra khi mình cúi người thay lốp, bởi vì cổ áo hơi rộng, có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên trong.

Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn. Ở nước ngoài khi mặc vậy cũng không có vấn đề gì, sao về trong nước toàn gặp phải lũ đàn ông hèn mọn bỉ ổi?

Diêu Bảo Châu đen mặt, đang muốn nói mấy lời đuổi bọn gã đi, một giọng nói lại vang lên sau lưng Diêu Bảo Châu.

"Anh bạn, hỏi nhiều quá đấy."

Ba người đều nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông ngậm điếu thuốc, dáng vé cà lơ phất phơ đứng ở sau lưng Diêu Bảo Châu, tay áo sơ mi anh sắn cao, lộ ra cánh tay cường tráng, nhìn thấy có vẻ như thừa sức xách hai gã đàn ông trên xe kia xuống.

Ánh mặt trời chói mắt, người đàn ông híp mắt, ánh mắt lợi hại, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn người trong xe. Ánh mắt của anh lạnh lùng ác liệt, nhìn thế nào cũng ra sự nóng nảy xấu xa.

Lưu manh xấu xa gặp phải lưu manh xấu xa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vừa Nhớ Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook