Xà Thê

Chương 6: Lũ săn trộm cùng hung cực ác

Kháp Linh Tiểu Đạo

25/09/2021

Ngay khi lão già Vương vừa la lên, mười mấy thôn dân lập tức xông đến cản đường tôi.

"Cút ngay." Tôi cõng ông nội, dắt Triệu Khả Tiên tiếp tục đi về phía trước, mười mấy thôn dân cũng không chịu nhường đường, chỉ từng bước lui về phía sau, bọn họ ai cũng sợ bị tôi đạp.

"Mọi người tránh hết ra, để Bất Phàm đi." Trưởng thôn lớn tiếng nói: “Đừng quên, ngoại trừ rắn, còn có xà tiên nương nương, nếu đội bắt rắn bắt hết rắn, xà tiên nương nương sẽ nổi giận đó."

Vương Thiết nói tiếp: “Không còn rắn, bà ta nổi giận thì đã làm sao? Thôn chúng ta nghèo quá rồi, ông còn muốn mỗi tháng phải cả đống tiền để sắm đồ cúng cho xà tiên sao?"

"Cơn giận của xà tiên, bọn mày chịu nổi sao?" Trưởng thôn cầm đòn gánh lao tới, muốn xua đuổi đám người đang ngăn cản tôi.

Vương Thiết và cái thằng họ Vương không thèm để ý gì hết, trực tiếp vây lấy trưởng thôn.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, người ngăn cản tôi không ngừng lui về phía sau, không ai dám trực tiếp cản tôi, ai cũng tìm thứ có thể cản tôi tiến về phía trước.

Đột ngột từ đâu nhảy ra một gã trong tay cầm con dao bổ dưa hấu sáng loáng, miệng hét: “Tao xem đứa dám cản anh Phàm, đứa nào cản tao chém chết!"

Tôi khó hiểu nhìn gã, ố là la gã này là Trương Chấn Long, không phải gã chạy rồi sao? Sao đột nhiên lại đã trở về.

Còn kêu anh Phàm? Lại còn giúp tôi?

Trương Chấn Long có thể nói là kẻ cùng hung cực ác trong mười dặm tám thôn, không ai trong số các thôn dân không muốn gây với gã, gây với gã thì đừng hòng sống yên.

Thấy Trương Chấn Long cầm dao bổ dưa hấu xông tới, những thôn dân kia đều e dè, Trương Chấn Long quay đầu nhìn tôi nói: “Anh Phàm, mau đưa thi thể của Tam Gia đến Xà Cốc, để em chặn lũ ngu thấy tiền sáng mắt này."

Nói xong, Trương Chấn Long cầm dao bổ dưa hấu lao về phía đám thôn dân, còn đám thôn dân thì lập tức chạy trốn y như gà con gặp diều hâu.

Tôi đi rất nhanh, gấp lắm rồi.

Năm người đàn ông to lớn bước xuống từ xe van cách đó không xa, bọn họ vội vã lôi ra côn sắt và mã tấu từ trong xe, lao thẳng về phía tôi theo chỉ dẫn của lão già Vương.

"Anh Phàm, anh đi trước đi, để em ở lại cản bọn chúng." Trương Chấn Long lau cái trán toát đầy hồ môi hột, quơ quơ con dao bổ dưa hấu.

"Chú ý an toàn." Nói xong, tôi vội tăng tốc, bất kể thế nào đi nữa tôi cũng phải đưa di thể của ông nội vào động rắn trước hừng đông.

Từ phía sau vang lên âm thanh binh bốp bốp, không đến 10 giây, một tiếng bốp rất to vang lên, ngay sau đó là Trương Chấn Long hét lớn 'á'. Tôi quay đầu nhìn lại, Trương Chấn Long đã bị phang côn sắt vào lưng, ngã lăn ra đất không dậy nổi.

Triệu Khả Tiên ở bên cạnh tôi cũng a a hai tiếng, lập tức dừng bước, sau đó quay đầu gào hét với 5 thằng bắt rắn đang đuổi theo.

Tôi cõng ông nội, cộng thêm trời vẫn chưa sáng tỏ nên không đi nhanh được, cứ đi như vậy chắc chắn không phải cách.

Thấy tôi dừng bước, Triệu Khả Tiên a a a ra hiệu tôi đi trước, sau đó quơ chân múa tay lao về phía 5 thằng bắt rắn đã đuổi kịp tôi.

5 thằng bắt rắn cũng không hề để ý đến Triệu Khả Tiên, một người trong đó nhấc bổng Triệu Khả Tiên lên, mặt 4 thằng còn lại nhanh chóng vòng qua cô ấy, vọt thẳng tới phía trước tôi.

"Nhãi ranh, mau bỏ cái xác xuống, bằng không tao giết chết mày." Một kẻ có vết thẹo trên mặt hung hăng nói.

"Mày dám!" Tôi tiếp tục đi về phía trước, không hề sợ hãi trước uy hiếp của bọn chúng.

Một thằng tóc vàng xoay côn sắt lập tức áp sát, mở miệng mắng: “Con mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Thằng tóc vàng vung côn sắt thẳng vào đầu của tôi.

Động tác của thằng này rất nhanh, nhưng trong mắt của tôi, cũng thường thôi.

Tôi vung tay lên, lập tức túm chặt cổ tay của nó, đá mạnh vào đầu gối của tóc vàng, kêu lên cái rắc, hình như là tiếng xương đầu gối gãy.

Côn sắt còn chưa rơi trên mặt đất, tôi đã đưa tay chộp được, dùng côn sắt chỉ thẳng mặt 3 thằng còn lại, quát: “Đừng ép tao."



"Có chút bản lãnh!" Một thằng cao to đen nhẻm lập tức đưa rút ra một súng súng lục từ sau lưng thẳng, chĩa thẳng vào tôi, quát: “Ép mày thì đã làm sao? Mau bỏ cái xác xuống, rồi cút xéo."

Mặt thẹo sửng sốt, vội quát: “Hắc Tử, con mẹ mày muốn chết à! Nhanh thu súng lại!"

"Không sao đâu, thôn dân nhìn không tới chỗ này đâu." Thằng tên Hắc Tử quay đầu xác nhận một lần nữa.

"Chúng mày không phải là đội bắt rắn gì cả, mà là lũ săn trộm!" Tôi cau mày, không ngờ lũ này ngay cả súng cũng lôi ra được.

"Nhị ca, hắn đã biết thân phận của chúng ta rồi, phải diệt khẩu mới được." Thằng vác Triệu Khả Tiên cũng đã tới, vừa nói xong lập tức rút môt con dao găm từ bên hông, sau đó đặt Triệu Khả Tiên xuống, lập tức thọc một dao.

"Khả Tiên!" Tôi gào thét, mọi chuyện diễn biến quá nhanh, không thể nào tưởng tượng nổi.

Lũ người này đâu phải là đội bắt rắn? Rõ ràng là ác ma giết người không nháy mắt.

"Đm, Lão Tứ mày sao lần nào cũng manh động như vậy? Đợi đại ca tới lại nổi giận cho coi." Mặt thẹo quay đầu nhìn tôi nói: “Nhãi ranh, là mày tự tìm cái chết, đừng trách tao, Hắc Tử, thịt hắn. Lão Bát, gọi điện cho đại ca, báo với đại ca sau khi đến lập tức khống chế tất cả thôn dân, chớ để lộ tin tức."

Hắc Tử móc ra từ trong túi một ống giảm thanh, xem ra là chuẩn bị giết tôi diệt khẩu.

Tôi chậm rãi đặt di thể của ông nội xuống, lén lút cầm một hòn đá to bằng đầu nắm tay trên mặt đất, thừa cơ cái thằng tên Hắc Tử chưa kịp giơ súng lục lên, tôi chợt xoay người ném đá ngay đầu của Hắc Tử.

Hắc Tử đau đớn hét lên, thậm chí không kịp hét lên đã ngã xuống đất với cái đầu đầy máu.

"Đm!" Mặt thẹo và 3 thằng khác vung vũ khí trong tay về phía tôi.

Tôi cũng vung côn sắt phản kháng, ngọn lửa giận khiến tôi không còn sợ hãi, nguồn sức mạnh vô tận dường như tiếp thêm cho tôi sự tự tin.

Võ nghệ của mấy thằng này rất khá, Lão Tứ to khoẻ nhất rút ra từ bên hông một con dao phay, tấn công từ chính diện, còn 2 thằng khác thì tấn công từ hai bên trái phải.

Tôi nhìn chòng chọc vào Lão Tứ vừa đâm dao vào Triệu Khả Tiên, nhanh chóng lao về vào nó, lúc chỉ còn cách hai bước, tôi lập tức nhảy lên, hai tay cầm côn sắt, đập thẳng xuống đầu của nó.

Lão Tứ theo bản năng giơ dao phay lên che trên đỉnh đầu.

"Keng!" Dao phay của Lão Tứ không đỡ nổi đòn đánh toàn lực của tôi, dao phay bị côn sắt đánh bay, côn sắt đập mạnh xuống đỉnh đầu của Lão Tứ.

Máu chảy đầy đầu, Lão Tứ trợn mắt kinh ngạc nhìn tôi, ngã rầm xuống đất.

"Phốc phốc!" Hai thằng hai bên một thằng một dao, tạo ra 2 vết thương khá sâu chừng 10cm ở vai trái và eo phải của tôi.

Tôi chợt quay người lại, đập tiếp một côn ở trên đầu của một thằng khác, sau đó quay đầu nhìn thằng thẹo đang định đánh lén lần thứ hai.

Cơ thể của thằng thẹo chấn động mạnh, nó nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, thều thào: “Mày mày mày... mày đừng lại đây."

Lúc này thằng thẹo vô cùng hoảng sợ, nó không biết thằng khốn này rốt cuộc có phải là người hay không, nếu là người, sao lại kinh khủng đến vậy?

"Mày nghĩ mày chạy thoát được sao?" Tôi cầm côn sắt, từng bước áp át.

"Mày đừng tới đây, đừng tới đây, em sai rồi, em sai rồi đại ca, anh cứ đi đi, em không cản anh nữa." Thằng thẹo cuống quít lui lại, lúc này nó đã sợ vỡ mật, răng run cầm cập.

Tôi không thèm nghe, bước nhanh đuổi theo, thằng thẹo thấy vậy, bèn xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị Trương Chấn Long đột nhiên xuất hiện vung dao bổ dưa hấu chém ngã nhào trên mặt đất.

"Con mẹ nó, chạy đi, chạy tiếp cho tao coi, con mẹ mày chưa từng thấy ông đây chém người hả." Trương Chấn Long mắng lớn, đoạt lấy con dao phay trong tay thằng thẹo, vung cả 2 dao chém tới tấp vào người nó.

Tôi cũng lười nhìn cảnh đó, vội đi nhanh đến bên Triệu Khả Tiên, kiểm tra vết thương, vẫn là cái chỗ đã bị Trương Chấn Long đâm.

Sẽ khỏi hẳn chứ? Xà tiên nương nương nhất định sẽ cứu cô ấy một lần.



"Khả Tiên, Khả Tiên." Tôi khẽ gọi.

Trương Chấn Long nhanh chóng chạy tới, miệng nói: “Anh Phàm, chị dâu không sao đâu, anh yên tâm."

"A Long, có thể phiền cậu đưa giúp cô ấy đến Miếu Tiểu Long hay không, tôi phải đi đến động rắn." Tôi mở miệng nói, giờ không có thời gian hỏi gã rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Đi Miếu Xà Tiên làm gì?" Trương Chấn Long nghi hoặc nhìn tôi.

"Xà tiên nương nương có thể cứu cô ấy." Tôi vừa nói vừa cõng di thể của ông nội lên lại.

Trương Chấn Long vội nói: “Xà tiên nương nương? Bà điên này... ôi không không, chị dâu không phải xà tiên nương nương sao? Đi Miếu Xà Tiên vô dụng, em đi cùng anh đến động rắn, đến động rắn rồi, chị dâu sẽ khoẻ cả thôi."

"Sao cậu biết cô ấy là xà tiên?" Tôi tiếp tục đi về phía Xà Cốc.

Trương Chấn Long cõng Triệu Khả Tiên đã hôn mê đi theo, nói: “Anh Phàm, nếu em nói xà tiên nương nương báo mộng cho em thì anh có tin không?"

"Tin, xà tiên nương nương nói với cậu chuyện gì?"

Loại chuyện báo mộng này thì ai cũng sẽ trải qua.

Trương Chấn Long đáp: “Xà tiên nương nương báo hai người gặp nguy hiểm, bảo em nhanh tới giúp hai người."

"Cho nên cậu bèn bất chấp nguy hiểm tánh mạng chạy tới đây?" Tôi vừa đi vừa hỏi.

Trương Chấn Long gật đầu: “Đúng, em cũng hết cách, em cũng không muốn chết vì nọc độc rắn giống như Vương Bình."

"Vương Bình chết do độc rắn phát tác???" Tôi mở miệng hỏi.

Trương Chấn Long gật đầu: “Đúng, em đã lén nhìn trộm xác của Vương Bình, da cũng bắt đầu mọc vảy rắn rồi."

"Bị rắn cắn còn có thể mọc vảy rắn?"

"Xà tiên nương nương thi pháp, trong cơ thể em cũng có nọc độc rắn này, xà tiên nương nương bảo em giúp hai người tiến vào Xà Cốc, bà sẽ giải độc cho em." Trương Chấn Long giải thích.

"Vậy sao cậu lại nói Khả Tiên là xà tiên nương nương? Là xà tiên nương nương nói với cậu sao?"

Trương Chấn Long lắc đầu nói: “Cũng không hẳn thế, nhưng xà tiên nương nương trong mộng giống chị dâu như đúc."

"Cậu thấy mặt của Khả Tiên lúc nào? À phải rồi, xà tiên nương nương trong mộng của cậu trông như thế nào?"

"Chính là dáng vẻ hiện giờ của chị dâu, ăn mặc rách rưới." Trương Chấn Long thành thật trả lời.

Tôi yên lặng gật đầu, không hỏi thêm, nếu như Khả Tiên chính là xà tiên nương nương, tại sao cô ấy lại là Bà điên? Lại yếu ớt thế này?

Nếu như không phải, vậy tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy ly kỳ như vậy?

Tất cả đáp án, hẳn đều giấu ở trong động rắn.

"Anh Phàm, anh có cảm thấy sau khi anh bị rắn cắn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cứ như thức tỉnh huyết mạch gì đó?" Trương Chấn Long chủ động hỏi.

Tôi ừ đáp: “Đúng là tôi mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, nhưng mấy thứ huyết mạch thức tỉnh chỉ là nói xàm, tôi không tin."

"Vậy anh giải thích thế nào về chuyện này? 5 thằng cùng hung cực ác, bị anh hạ đo ván trong nháy mắt, sức chiến đấu của anh còn mạnh hơn cả bộ đội đặc chủng." Trương Chấn Long hỏi ngược lại.

"Chắc là xà tiên nương nương ban cho anh sức mạnh." Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, thúc giục: “Chúng ta phải tăng tốc, trời sắp sáng rồi."

"OK, Xà Cốc ở ngay phía trước." Trương Chấn Long phụ họa, nhanh chân bước theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xà Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook