Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 14: Anh chàng đẹp trai họ Dương cuồng tự kỷ

Hồi Nguyệt

21/02/2017

Vài giọt mồ hôi lạnh vô thanh vô tức từ cái trán rộng của Trụ vương lần lượt rơi xuống, mấy khối cơ trên khuôn mặt anh tuấn liên tiếp nhảy lên "Thình thịch ", cả người Trụ vương đều cứng lại.

Lúc đầu là bởi vì Bạch Ngọc Khuyết nói một phen bạo dạn nội dung hết sức hùng hổ:

Cái gì? Thái sư "Nhõng nhẽo đòi hỏi" bức Tiểu Ngọc đi vào khuôn khổ! Trời ạ! Chuyện này... là thật sao?! ... Thế giới này loạn rồi sao?

Cái gì? Còn có người nói mình "Thẹn thùng"! Ta... Ta... Ta không nghe lầm chứ!

Cái gì? Tiểu Ngọc muốn "Quăng" thái sư một bên để cho mình thị tẩm! ! Trời ạ... Không, không được!!

Một loạt dấu chấm than lần lượt liên tiếp oanh tạc trong đầu Trụ vương, đem đầu hắn nổ trống rỗng!

Cuối cùng, trong đầu Trụ vương như tối tăm không mặt trời chiếu xuống, nhiều lần không ngừng mà nhủ rằng mình từ nhỏ đã coi Văn Trọng như sư như cha, bây giờ mình và hắn cùng chung một cô gái lăn trên giường, cảnh tượng khủng bố như thế, như sét đánh ngang tai, không đủ từ ngữ để diễn tả tinh thần và trạng thái Trụ vương lúc này!

Hắn đã sớm quên mình đang ở nơi nào, chỉ máy móc xoay người, máy móc đi ra cửa, máy móc vấp ngưỡng cửa, máy móc suýt chút nữa té nhào, phá huỷ nửa đời anh minh...

Bạch Ngọc Khuyết cười giả dối, bạo dạng đuổi theo vài bước, thừa thắng xông lên, giả vờ cao giọng khát khao hỏi: "Đại vương! Đại vương! Ngài sao vậy? Nô tỳ vừa đề nghị, ngài cuối cùng muốn chọn loại nào á? Đại vương~"

Thấy Bạch Ngọc Khuyết ở phía sau "Nhiệt tình" truy hỏi, Trụ vương sững người lại, ngay sau đó lập tức tăng cước bộ, trong chốc lát đã ngoài trăm mét, cố gắng rời khỏi nơi đáng sợ đã hủy hoạt quan niệm thuần khiết này của hắn! Tốc độ kia, quá nhanh, quả thực có thể so với quán quân điền kinh thế vận hội Olimpic!

Ngoài điện, các cung nữ mắt ai nấy đều sắp rơi ra, các nàng vừa nhìn thấy gì! Đại vương từ trước đến giờ uy phong lẫm liệt khôi ngô hùng tráng, lúc này lại hốt hốt hoảng hoảng lảo đảo chạy thật nhanh, như thiếu nữ đáng thượng bị một ác bá truy đuổi vậy!

Mà ở phía sau đại vương, Ngọc tiểu thư từng bước ép sát, hai mắt toả sáng, tỏ rõ vẻ khát cầu, vẻ mặt phấn khởi! Rõ ràng giống như một mỹ nữ tuyệt sắc khó có thể khống chế tình cảm, gấp muốn bắt công tử bột thiếu gia về nhà tùy ý yêu thương!

Trụ vương hôm nay như cắm cánh! Trong nháy mắt, ngoài điện, liền biến mất không còn bóng lưng "Thất kinh" đáng thương của hắn nữa, Bạch Ngọc Khuyết xoay người vào cửa, xoa eo, bắt đầu cười lớn, chỉ còn lại một đám ngoài cửa điện ngây người ngổn ngang trong gió...

Chỉ cần nghĩ tới bạo quân luôn luôn ngông cuồng tự đại vừa trưng ra một bộ bị sét đánh đến mất hồn mất vía, Bạch Ngọc Khuyết liền không khống chế được muốn cười to, khà khà, xem ngươi sau này còn dám tới trêu chọc bổn cô nương hay không! Xem ra, đối phó loại thỉnh thoảng nổi lên sắc tâm này, biện pháp duy nhất chính là: Biến bị động thành chủ động, từ cừu nhỏ hóa thân làm sói, khà khà! Ta phải càng háo sắc hơn hắn, cái này kêu là lấy bạo chế bạo!

Bạch Ngọc Khuyết thật vất vả tỉnh táo lại, lập tức triển khai Thuấn Di Thuật đi thái sư phủ. Dù sao, Trụ vương không phải là kẻ dễ bị lừa, vừa rồi tuy rằng hắn bị mình lấy khí thế dũng mãnh ép sát, khó bảo đảm một lúc nào đó sẽ không phục hồi tinh thần lại.

Mình vừa nói với người ta đêm nay sẽ tới chỗ Văn Trọng "Thị tẩm", cho nên hôm nay bất luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cầu xin Văn Trọng để cho mình qua đêm thái sư phủ! Bằng không, nếu như bị bạo quân kia biết mình trêu đùa lừa dối hắn, cái mạng nhỏ của chính mình chỉ sợ cũng xong.

Bạch Ngọc Khuyết trước tiên nghĩ đến gian phòng mà Hoa bà bà chuẩn bị cho mình ở thái sư phủ kia, tiếp đó, nàng đọc thầm Thuấn Di quyết, "Xèo" một tiếng, cả người liền biến mất tại chỗ!

Không biết qua bao lâu, "Ầm" một thoáng, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên đừng lại, mông ngã vào mặt đất cứng rắn, nàng kêu đau đớn một tiếng, hai tay xoa cái mông "Ôi ôi".

Ngắm nhìn bốn phía, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt xanh mặt, nàng bây giờ không ở thái sư phủ, nơi này rõ ràng là hoa viên hoàng cung, may mà chung quanh không có người, bằng không đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết nhảy ra, còn không biết muốn nổi lên bao nhiêu sóng gió!



Bạch Ngọc Khuyết ngập tràn u oán, nhớ tới chuyện lúc trước, nợ mới hận cũ đồng thời xông tới, nàng không nhịn được giơ chân mắng to: "Cái gì mà Thuấn Di quyết chứ! Tới lúc mấu chốt liền như dây xích, ngươi thực sự là phép thuật bại hoại! Bại hoại đến vô dụng! !"

Ai biết nàng nhảy lên một cái, lại đau mông, Bạch Ngọc Khuyết "Ô ô" kêu đau đớn hai tiếng, vô cùng thống khổ bắt đầu dùng sức xoa bóp mông.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ "Xì xì", Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu lên, liền thấy trên một ngọn núi giả, không biết từ lúc nào, có một thiếu niên áo đỏ ngồi trên đó!

Thiếu niên này khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đang đung đưa hai chân ngồi trên núi giả.

Hắn cực kỳ tuấn tú, buộc nửa phần tóc trên lại, còn lại thì tùy tính xõa tung. Một gạch màu đỏ ước chừng hai ngón tay giữa trán tôn khuôn mặt vốn đã anh tuấn thêm đặc biệt thần khí.

Nhưng mà, khiến người chú ý nhất vẫn là cặp mắt thiếu niên kia, ngăm đen sáng sủa, trong trẻo mà thấm thấu.

Nhưng mà, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trong cặp mắt kia thỉnh thoảng chợt lóe lên vẻ cao ngạo. Làm cho thiếu niên nhìn bế ngoài giống như ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong lại không giấu được vẻ kiêu căng tự phụ.

Bạch Ngọc Khuyết duy trì tư thế hai tay xoa mông, ồ ồ ồ? Thiếu niên này là ai nha? Trong hoàng cung này lúc nào còn xuất hiện thiếu niên xinh xắn như thế? Bạch Ngọc Khuyết xấu xa nghĩ.

"Này! Ta nói ngươi đó yêu quái xấu xí, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tiểu gia ta thế? Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng mê luyến tiểu gia! Tiểu gia ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, yêu quái ngươi lại xấu xí như thế, ta tuyệt đối sẽ không có khả năng coi trọng ngươi đâu! Rõ chưa?"

Thiếu niên cười nhìn Bạch Ngọc Khuyết, một lời nói ý vị sâu xa, nếu như quên đi đáy mắt trêu tức cùng hứng thú kia, hắn liền giống như thiếu niên toàn tâm toàn ý vì nàng mà suy nghĩ, khuyên nàng khổ ải vô biên quay đầu là bờ.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Khuyết là sợ hết hồn, nguy rồi, mỹ thiếu niên này là thần thánh phương nào? Có thể nhìn ra mình là yêu quái! Không được, thật nguy hiểm! Nàng lập tức bắt đầu suy nghĩ làm sao để bình yên vô sự từ tay vị thiếu niên trước mắt vừa nhìn liền biết không trêu chọc nổi này trốn ra.

Nhưng mà, sau đó nghe thấy mấy câu nói tiếp theo, cả người Bạch Ngọc Khuyết nhất thời như bị chấn động! Ta luyến cái gì! Trong thế giới này mà vẫn có tên cuồng tự kỉ sao?

Nàng xì mũi, nhìn thiếu niên ngồi trên núi giả cách đó không xa, tặng một cái lườm nguýt, không vui nói: "Vị tiểu đệ đệ này, ngươi cứ yên tâm, tiểu gia anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong giống như ngươi, bổn cô nương ta không dám với cao! Cho nên, hẹn không ngày gặp lại."

Nói xong khoát tay một cái, Bạch Ngọc Khuyết quay đầu tính nhanh chóng rời đi, đêm dài lắm mộng, ngốc ở trong cung, lỡ như không cẩn thận gặp phải Trụ vương, vậy thì toi, vẫn là mau mau đi ôm chân Văn Trọng, an toàn là số một cái nào.

Ai biết nàng mới vừa xoay người lại, đột nhiên, hồng quang lóe lên, thiếu niên kia trong nháy mắt liền đứng trước mắt nàng, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong lòng thán phục, tốc độ thật nhanh! Không ngờ pháp lực thiếu niên này mạnh mẽ như vậy!

Nàng nhanh chóng lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thiếu niên kia lại là "Xì xì" cười, ánh mặt trời xán lạn, nhưng mà Bạch Ngọc Khuyết có thể thấy trong đáy mắt hắn chợt lóe lên vẻ bỡn cợt khinh bỉ, thiếu niên kia vuốt ve tóc đen trên vai, động tác cực kỳ tao nhã.

Hắn cười nói: "Ha ha, thú vị! Ta nói này tiểu yêu quái, đừng sốt sắng như vậy mà, tiểu gia ta đối với ngươi không có hứng thú! Aiz, nhưng giờ tiểu gia ta—— rất nhàm chán, cho nên, ta cho phép ngươi nói chuyện phiếm với ta!"

Cái gì! Cho phép mình cùng hắn tán gẫu? Bạch Ngọc Khuyết thậm chí bắt đầu hoài nghi mình nghe lầm, chuyện này... Đây là thế đạo gì! Nàng bị thiếu niên tự yêu mình cao cao tại thượng này ân chuẩn, một hơi tức giận không xả được, chỉ có thể đấm ngực giậm chân tại chỗ.



Thiếu niên buông tóc xuống, hòa ái dễ gần nói: "Aiz, nhìn ngươi vui mừng như thế! Thật là một yêu quái đáng thương chưa từng trải đời."

Bạch Ngọc Khuyết thật vất vả hạ hỏa, trong nháy mắt nhìn thiếu niên kia, thở hỗn hển nói: "Ngươi... Ngươi... Ta..."

Nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết vô cùng chật vật, thiếu niên " cười" Xì xì, trong khoảnh khắc đó, như ngàn cánh hoa đào tỏa ra, đẹp không sao tả xiết, hắn trấn định gật đầu cười, chậm rãi nói: "Không vội, cứ từ từ, ngươi muốn nói gì?"

Bạch Ngọc Khuyết run rẩy vỗ ngực, nàng đã nhìn ra rồi, thiếu niên này rõ ràng là đang trêu chọc mình, pháp lực của người ta cao hơn mình N lần, giờ hắn chính là lão đại, xem ra, cứng rắn rời đi là chuyện không thể.

Đầu Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng xoay chuyển nửa ngày, quyết định trước tiên thăm dò nội tình thiếu niên này. Quyết định xong, nàng cười híp mắt ngẩng đầu nhìn thiếu niên nói: "Ai nha, tiểu đệ đệ, kỳ thực tán gẫu cái gì gì đó, tỷ tỷ ta thích nhất, không bằng như vậy đi, chúng ta qua núi giả bên kia ngồi, chậm rãi tán gẫu có được hay không?"

Thấy thái độ Bạch Ngọc Khuyết xoay 180 độ, kinh ngạc lóe lên trong mắt thiếu niên, đáy mắt tia đã sáng nay càng thêm sáng sủa, như là tìm được thứ gì đó rất thú vị vậy, hắn cười hì hì gật đầu một cái nói: "Được lắm, đi thôi."

Hai người ở trên núi giả ngồi đối diện nhau, Bạch Ngọc Khuyết làm ra một bộ dáng trưởng bối hòa ái dễ gần, cười híp mắt hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì vậy, vào cung làm gì đấy?"

Thiếu niên kia không lưu ý hành vi tự xưng tỷ tỷ "Chiếm tiện nghi" của Bạch Ngọc Khuyết, hắn nghiêng người dựa vào núi giả, một chân gác lên, tư thế cực kỳ ung dung tùy ý, hắn cười hì hì nói: "Tiểu yêu quái, lá gan không nhỏ đấy, tên của tiểu gia ta, nói ra có thể doạ ngươi nhảy một cái, như thế nào, còn có gan muốn biết không?"

Bạch Ngọc Khuyết âm thầm chửi, không phải chỉ là cái tên mà thôi, có gì tốt chứ, thực sự là quá cuồng tự kỷ rồi!

Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ngoài cười nhưng trong không cười kích tướng nói: "Ai nha, nếu tiểu đệ đệ đã nói như vậy, vậy ta cũng không muốn biết, quên đi, dù sao, tên là cha mẹ đặt, lại không phải lỗi của ngươi, ta thiện lương như vậy, cũng không muốn chọc vào nỗi đau của ngươi. Ta thấy tuổi ngươi so với ta nhỏ hơn, không bằng sau này ta gọi ngươi tiểu đệ đệ được rồi, vừa thân thiết vừa êm tai, ngươi thấy sao?"

Thiếu niên giật giật khóe miệng, lời nói này rõ ràng là đang ám chỉ tên mình khó nghe không ra gì! Không ngờ lại gặp phải một yêu tinh mặt dày như thế! Đáy lòng hắn phát tởm một cái, cắn răng, làm ra dáng vẻ một bộ ta đây rộng lượng nói:

"Hừ, nói cho cùng, ngươi tiểu yêu quái này không phải chỉ muốn biết danh hiệu của tiểu gia ta chứ gì! Được thôi, tiểu gia ta liền miễn cưỡng nói cho ngươi một lần, tiểu yêu quái, ngươi hãy nghe cho kỹ, tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Dương Tiễn chính là ta!"

Hắn giương cằm đắc ý mà ngạo mạn nói xong, một đôi mắt ngăm đen sáng ngời nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Khuyết, chờ mong có thể nhìn thấy tiểu yêu quái bị đại danh của mình dọa sợ đến tè ra quần chạy chật vật.

Bạch Ngọc Khuyết trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, đáy lòng khiếp sợ không nhỏ, nàng nói mà, trong thế giới Phong Thần, phần lớn tuấn nam mỹ nữ đều xinh đẹp đến ảo diệu, mỹ nam làm sao có khả năng một đống lớn như thế, đầy đường tán loạn như vậy!

Thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiễn, khó trách bộ dáng đẹp trai như vậy! Vậy thì rõ rồi, tên xấu xa cuồng tự kỷ tiểu Dương Tiễn này chắc là theo sư thúc hắn - Khương Tử Nha tiến cung.

Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đi nghĩ lại, thôi chết! Dương Tiễn ở đây, vậy thì Khương Tử Nha cũng ở gần đây, không được! Phải mau chóng rời đi, nếu như bị tên cuồng giết người Khương Tử Nha gặp được, mình hôm nay liền chết sớm mất!

Quyết định chủ ý xong, Bạch Ngọc Khuyết lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, nhìn ánh mắt phát sáng chờ mong mỹ thiếu niên, nghiêm túc nói: "Dương Tiễn hả? Chưa từng nghe qua! haha... Thời gian không còn sớm, mẹ ta gọi ta về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp nha."

Nói xong, không chờ Dương Tiễn đáp lại, nàng liền triển khai Thuấn Di Thuật muốn nhân cơ hội chuồn đi, không như mong đợi, chờ nàng mở mắt ra, vẫn thấy mình đứng tại chỗ cũ.

Dương Tiễn thấy Bạch Ngọc Khuyết biến sắc, trêu tức nói: "Tiểu yêu quái, sao không đi nữa? Aiz! Ngươi thật đúng là không thông minh, ngươi chuồn mất nửa đường, ta đã có thể theo khí tức tóm ngươi lại, dám dưới mí mắt tiểu gia ta thi pháp, ha ha, ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook