Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 26: Mục tiêu là Khang Tư Thuận

Đông Nguyệt Sinh

23/01/2022

Sau khi nhận ra giọng điệu của mình quá mức nghiêm túc, Tu Đình Vân dịu lại thái độ: “Ân, hắn ta luôn tìm em sao?”

Khê Khê không hiểu vì sao cảm thấy chột dạ, đầu ngón tay véo véo mặt bàn trơn nhẵn: “Ân, mỗi lần có một ít trường hợp tình cờ gặp được, cứ luôn chạy tới. Ánh mắt nhìn người khác cũng quái quái……”

Tu Đình Vân ngưng trọng mà nhíu mày, hắn thuận thế nhìn ra bên ngoài bức tường rèm trong suốt, nam nhân bên trong ban đầu nhìn không rõ lúc này thế nhưng lại xuất hiện, Khang Tư Thuận vẫn chưa rời đi?

Khê Khê cũng cảm thấy thái độ của Tu Đình Vân không đúng, phát hiện hắn nhìn chằm chằm xuống dưới lầu: “Làm sao vậy?”

“Khê Khê, em ở chỗ này chờ anh một lát, anh lập tức sẽ quay lại!”

Omega có chút hoảng loạn mà bắt lấy cánh tay hắn, đại ý trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, cậu cảm giác chính mình lại cùng Tu Đình Vân tách rời một lần nữa, không thể hiểu được tâm tư lúc này của đối phương.

Tu Đình Vân nhớ đến lời hứa hẹn lúc trước muốn đối đãi thẳng thắn với nhau, trái lại nắm lấy tay Khê Khê, cúi thân mình xuống, ở bên tai cậu nhỏ giọng giải thích: “Dưới lầu có người đang theo dõi Khang Tư Thuận, anh đi kiểm tra một chút tình hình. Em cứ ở nơi này chờ anh trước, anh rất nhanh sẽ trở lại.”

Khê Khê ngây ngốc gật đầu: “Được! Anh cẩn thận một chút.”

Tu Đình Vân vừa ra khỏi Quốc Tân Quán, liền giả vờ bộ dáng như đang nhìn vào đầu não, “Lang thang không có mục tiêu” đi về hướng nam nhân ngồi canh.

Chờ sau khi tới gần, hắn mới vươn tay, bắt lấy cổ tay đối phương, “Đừng khẩn trương, tôi và anh có lẽ có cùng một mục đích.”

Người nọ thấy không thể phản kháng, giơ tay đè thấp vành nón, nói với giọng khàn khàn: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?”

“Vừa rồi tôi và Khang Tư Thuận ở nhà ăn nổi lên xung đột, tôi thấy hắn ta đánh một tên Beta đi cùng, tôi muốn xác nhận, vừa rồi hắn ta có rời đi Quốc Tân Quán không?” Tu Đình Vân dẫn đầu ném ra cành ôliu.

“Không có. Tôi chắc chắn hắn ta không có rời đi.”

Tu Đình Vân ngửa đầu, “Vậy là hắn ta đến khách sạn của Quốc Tân Quán!”

“Này có cái gì kỳ quái đâu, cái loại người thói tha như hắn ta, sớm muộn gì cũng chết ở trên giường!” Nam nhân tựa hồ như bị chọc vào điểm đau, nghiến răng nghiến lợi cay đắng tố cáo.

Tu Đình Vân buông tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên vai đối phương, “Tự giới thiệu một chút, tôi kêu Tu Đình Vân!”

“Trương Bồi.” Người nọ hất tay Tu Đình Vân xuống, ghét bỏ trả lời.

Quả nhiên là Trương Bồi, trong tiểu thuyết cho con của anh ta tiến vào Hồng Phương trận doanh, vì để giết chết thế gia, không tiếc hy sinh đại chúng, cuối cùng bị chính con của mình đưa vào ngục giam.

“Nguyên nhân anh đối phó Khang Tư Thuận là gì?”

Trương Bồi không có trực tiếp trả lời, nhướng mày hỏi lại: “Còn cậu?”

Tu Đình Vân ngưng trọng mà nhìn về phía nhà ăn của Quốc Tân Quán: “Tôi có một loại cảm giác, một trực giác, ánh mắt Khang Tư Thuận nhìn bạn đồng hành Omega của tôi không thích hợp!” Nhưng trước mắt hắn vẫn còn chưa rõ ràng lắm là không thích hợp ở điểm nào?

Trương Bồi gật đầu hiểu rõ: “Omega của cậu thật sự rất đẹp! Khang Tư Thuận coi trọng cũng không có gì kỳ quái.” Nói xong, anh mở ra đầu não trong tay, một khung thoại trong danh bạ, là chân dung của một cô gái tràn đầy tươi cười, có một đôi mắt đẹp sáng ngời.

Trương Bồi từ từ kể ra những gì đã phát sinh với mình: “Tiểu An là bạn gái của tôi, là nhân viên phục vụ khách sạn, thời điểm đang làm ca trực đêm, bị phát hiện từ trên ban công rơi xuống. Khách sạn nói cho chúng tôi biết, một tai nạn ngoài ý muốn đã phát sinh trong lúc cố gắng thuyết phục cô ấy. Tuyệt bút* của cô ấy đưa cho cha mẹ là nhận số tiền lớn bồi thường một sự nhịn chín sự lành, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp, rơi khỏi phòng là Khang Tư Thuận khai, bốn năm người đi vào, sau khi Tiểu An nhận được được tin tức đến phục vụ phòng, gõ cửa đi vào, sau đó liền đã xảy ra chuyện rơi xuống lầu.”

*Tuyệt bút: Những dòng chữ cuối cùng được viết trước khi chết.



Tu Đình Vân chú ý đến tấm chân dung kia, suy nghĩ thoáng qua giây lát. Hắn trầm mặc suy nghĩ cố gắng bắt được điều trọng điểm.

“Tôi không tin đó là tai nạn ngoài ý muốn, Tiểu An là một cô gái nhát gan, nếu có cãi nhau, nàng khẳng định tránh ở một bên, tuyệt đối sẽ không tiến lên. Tôi tin tưởng, nhất định là có người bức bách nàng, dẫn tới nàng nhảy lầu!” Nói rồi, Trương Bồi đóng đầu não lại, “Tôi nhất định phải tìm được hành vi phạm tội của đám người Khang Tư Thuận.”

“Đôi mắt?” Tu Đình Vân lẩm bẩm nói nhỏ.

“Cái gì?”

Tu Đình Vân hơi nôn nóng, lấy ra đầu não: “Thêm tài khoản, anh có thể bắt đầu từ đôi mắt. Mấy người bám vào Khang Tư Thuận hôm nay cũng có một đôi mắt đẹp sáng ngời rất ưa nhìn, Khê Khê cũng vậy, mà bạn gái của anh cũng vậy, anh thử tìm kiếm vài đối tượng có tai tiếng ái muội với hắn ta bao năm qua, có lẽ đều sẽ tìm được điểm chung.”

Từ sự tình ở nhà ăn có thể phát hiện, tính cách của Khang Tư Thuận táo bạo dễ giận, nếu kết hợp với những sở thích kỳ quái. Tu Đình Vân cảm giác thấy phía sau lưng một trận lạnh cả người.

Trương Bồi vốn được sinh ra trong một công ty bảo mật, đối với manh mối rất nhạy bén. Theo phát hiện của Tu Đình Vân, anh đã nhận ra vấn đề, “Tôi hiểu rồi!”

“Ân.” Tu Đình Vân cáo biệt Trương Bồi, trở lại nhà ăn.

Chính chủ Khê Khê thản nhiên tự đắc mà ăn cơm chụp ảnh, sau khi phát hiện Tu Đình Vân, liền cười tủm tỉm mà nói với hắn: “Duy trì mỉm cười, tốt, chụp xong rồi!”

“Cái gì?” Tu Đình Vân tạm thời gác lại lo lắng, ngồi đối diện với Khê Khê.

“Em chụp cho anh!” Khê Khê gửi đến một tấm ảnh chụp, bộ dáng hắn đang bước tới, có vài phần soái khí.

“Đẹp!” Tu Đình Vân khen từ tận đáy lòng, dù sao hắn cũng là một nam nhân cao lớn đĩnh đạt!

Khê Khê hài lòng vui sướng sau khi đem ảnh chụp đều gửi cho Tu Đình Vân, nhìn một chút xung quanh mình, mới nhỏ giọng hỏi thăm tình hình: “Người nọ dưới lầu là tới theo dõi sao?”

Tu Đình Vân gật đầu, chuẩn bị ăn mấy ngụm đồ ăn: “Vâng, anh ta tên Trương Bồi, bạn gái anh ta lúc trước làm nhân viên phục vụ khách sạn, không lâu trước đây đã nhảy lầu bỏ mình, rơi xuống ngay căn phòng của Khang Tư Thuận.”

Khê Khê kinh ngạc mà trợn to mắt: “Em hoàn toàn không nghe được tin tức, Khang Tư Thuận quả nhiên là tra nhân trong tra nhân. Bất quá, nhà bọn họ không hổ là làm xã giao, lấy năng lực bát quái của ba nhỏ em, cũng chưa nghe qua chuyện này.”

Tu Đình Vân cẩn thận nghĩ nghĩ: “Lúc trước em nói Khang Tư Thuận là một tên hoa tâm, là nghe ba nhỏ của em nói sao?”

“Cũng không được đầy đủ cho lắm, một nhà hắn ta đầu tư công ty trong giới giải trí, nghe người khác nói nghệ sĩ trong công ty đều có quan hệ cùng với hắn ta, truyền thông đã phanh phui rất nhiều lần tụ tập. Bất quá, trên Mộng võng đều là chữ, không có hình ảnh.” Khê Khê cẩn thận cân nhắc một chút, cũng cảm giác được không thích hợp, “Đúng vậy, tin tức đều là chữ, đều không có hình ảnh hay video, rất kỳ quái!”

“Ăn cơm trước đi! Chúng ta chờ có kết quả điều tra rồi lại nói.” Tu Đình Vân quyết định trước tiên không nghĩ đến chuyện này, chờ tin tức của Trương Bồi đi. Dựa theo tiểu thuyết, về sau Trương Bồi cũng là một lão đại thỏa đáng, năng lực làm việc hẳn là không kém.

Sau khi dùng xong cơm, Khê Khê thấy thời gian chỉ mới hai giờ chiều, liền bắt đầu nhìn qua các cửa hàng chung quanh: “Buổi chiều chúng ta nên làm gì đây?”

Tu Đình Vân đi theo xem, hắn vẫn chưa quen thuộc các hạng mục giải trí của tinh tế.

“A! Trải nghiệm thực tế Biển Mây! Em cư nhiên đã quên mất!” Khê Khê đột nhiên trở nên kích động, “Anh đã chơi chưa, thế giới Biển Mây! Là một hoạt động trực tiếp ở trung tâm thương mại bên cạnh!”

Tu Đình Vân yên lặng lắc đầu: “Chưa. Là trò chơi sao?”

Khê Khê nghe thấy hắn nói chưa chơi qua, có chút uể oải.

“Bất quá anh có thể đi, anh nghĩ hẳn là cũng không sai biệt lắm so với mô phỏng thực chiến của chúng ta đi!” Không đành lòng để Omega thất vọng, Tu Đình Vân xoa xoa tóc cậu, quyết định đi khu trò chơi, nghĩ đến trò chơi đều không khác nhau lắm.

Khê Khê lập tức thay đổi biểu tình, vui vẻ hẹn trước địa điểm, ngẩng đầu xác nhận với hắn nói: “Vậy thì em đi, nếu anh cảm thấy nhàm chán cũng không thể hối hận nga!”



Tu Đình Vân bị cậu thay đổi sắc mặt chọc cười: “Không có việc gì, dù sao có em bên cạnh là được.”

Khê Khê nguyên bản còn đang đắc ý tự mãn, nghe thấy câu nói, không khỏi che lại hai má của mình, hạ độ ấm trên mặt xuống. Ca ca nói đúng, Năng lực nói lời âu yếm của Alpha là sinh ra đã có sẵn, ngay cả loại ngăn cách với thế nhân như Tu Đình Vân cũng sẽ.

Nghĩ vậy, cậu rất có tự tin, vừa đi vừa dạy dỗ Tu Đình Vân: “Tuy rằng học tập ở trường quân đội rất khó khăn, nhưng làm sao anh có thể không ra ngoài đi dạo một chút chứ? Không biết trà trái cây điều chế, không quen biết Mạc Ân, thế giới Biển Mây cũng không biết!”

Nói xong, còn duỗi tay nắm lấy đầu nhòn nhọn trên cổ tay áo của Tu Đình Vân, nguyên bản Tu Đình Vân đang đi một bước phía trước phải đứng lại, mỉm cười bắt lấy móng vuốt nhỏ của cậu đang kéo căng cổ tay áo, gắt gao nắm ở trong tay, “Khê Khê nói rất đúng, về sau phải dựa vào Khê Khê dạy cho anh hiểu biết mấy thứ này!”

Cũng không phải hắn bị bế tắc, mà thật sự là hắn nửa đường đi vào tinh tế! Đáng tiếc, không thể dùng cái lý do này để giải thích.

Khê Khê cảm nhận độ ấm được truyền đến từ lòng bàn tay, ngọt ngào cười nói: “Được nha! Về sau em mang anh đi chơi!”

Trung tập thương mại đã tề tựu một đám người, Tu Đình Vân không nói nên lời trước một cái hình ảnh mô phỏng thực tế ảo.

Đúng vậy, hình ảnh chính là nam chính của phim kinh dị —— Mạc Ân.

Khê Khê lôi kéo Tu Đình Vân hưng phấn hô lên: “Tu Đình Vân, cũng chụp cho em một tấm, em muốn đăng lên Mộng võng!”

Làm sao! Chỉ có thể làm theo ý của tiểu O! Công cụ nhân Tu Đình Vân nghiêm túc khoa tay múa chân, lọc người qua đường ra, phải chụp cho Khê Khê một tấm ảnh chung vô cùng đẹp, “Được rồi!”

Khê Khê chạy chậm lại đây, ôm đầu não của hắn quan sát thành phẩm: “Đẹp! Không nghĩ tới kỹ thuật chụp ảnh của anh lại tốt như vậy!”

Tu Đình Vân đắc ý, rốt cuộc năm đó có một đoạn thời gian hắn ham thích với nhiếp ảnh của máy bay không người lái, học lý luận nhiếp ảnh cơ bản.

“Ca, anh chụp cái gì vậy, xấu quá!” Cách vách một cái nam O khó thở, âm lượng thoáng đề cao.

“Trong em là như vậy, không cần quá bắt bẻ, nên tự biết nhận thức bản thân…” Một giọng nói vô cùng quen thuộc lập tức thu hút sự chú ý của Tu Đình Vân.

“Hà Chiếu, Hà học trưởng!”

“Tu học đệ!” Hà Chiếu cũng phát hiện ra hắn, kinh hỉ hô lên!

“Học đệ, cậu cũng là người chơi của Biển Mây sao?” Hà Chiếu từ trước đến nay nhiệt tình, trực tiếp vứt bỏ người đồng hành của anh.

Tu Đình Vân mỉm cười: “Vừa mới nhập môn.”

Khi Hà Chiếu nói chuyện, nhìn thấy Quan Khê ôm lấy cổ tay Tu Đình Vân ở một bên, nháy mắt há to miệng, “Các người, các người…”

Tu Đình Vân vươn tay, trên dưới nhéo, trực tiếp đóng lại cái miệng rộng bát quái của anh: “Không cần nói bậy nga!”

Nhưng thật ra Khê Khê, tự nhiên hào phóng mà chào hỏi: “Xin chào, tôi là Quan Khê!”

“Xin chào xin chào! Em rất nổi tiếng ở trường quân đội của chúng tôi, học hoa trường nghệ thuật, người tình O trong mộng của tất cả Alpha trường quân đội muốn sở hữu… Không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay kẻ thù công khai của Alpha trường quân đội lại xuất hiện!”

Hà Chiếu vẫn trước sau như một thích diễn kịch, làm mặt quỷ khiến Khê Khê cười ha ha.

Tu Đình Vân bất đắc dĩ, thấy anh đã quên đi đối tượng đồng hành của mình, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Học trưởng nên biết một vừa hai phải đi, Omega vừa rồi ở bên cạnh anh đang lại đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook