Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 49: thật sự về nhà

Hâm Nguyệt

12/06/2017

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

“TNND, lão tử thề, nếu trở lại thành phố B, ta sẽ không bao giờ gặp lại tên ôn thần này nữa.” Lưu Khải Minh hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhu nhu đầu đau nhức, tìm kiếm ôn thần, hi vọng nàng hoàn hảo còn sống.

Lưu Khải Minh không quên chính mình thiếu chút nữa đâm phải xe vận tải, đúng là thiếu chút nữa, đúng một giây sắp đâm phải thì đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, sau hắn cái gì cũng không nhớ được.

Lưu Khải Minh nhìn chung quanh, không phải trên đường lớn, cũng không có máu, bốn phía là một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, phía trước ràn đầy hoa cỏ màu xanh, cộng thêm ánh nắng tươi sáng. Chẳng lẽ nơi này là Thiên đường, chính mình đã chết?

“Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà. . . . . .” Đang lúc Lưu Khải Minh cho là mình vào Thiên đường, thanh âm quen thuộc lại chán ghét vang lên hoàn toàn đưa hắn vào Địa Ngục.

Lưu Khải Minh nhận mệnh đi đến bên cạnh chủ nhân thanh âm, nhìn Tuyết nhi nằm trên cỏ nói: “Về nhà? Ngươi nghe kĩ cho ta, từ giờ trở đi không cho phép ngươi nói hai chữ về nhà.”

“Ngươi. . . . . .” Tuyết Nhi mở to mắt nhìn Lưu Khải Minh.

“Ngươi câm miệng cho ta, hiện tại chúng ta ai cũng không về nhà được rồi, không nghĩ tới ta ngay cả chết cũng không thoát khỏi ngươi.” Lưu Khải Minh nhận mệnh ngồi bên cạnh Tuyết Nhi.

“Chết? Ngươi đã chết sao?” Tuyết Nhi không rõ nhìn Lưu Khải Minh.

Lưu Khải Minh cười khổ nói: “Đúng, chẳng những ta đã chết, chỉ sợ ngươi cũng đã chết.” Không nghĩ tới Thiên đường tốt đẹp như vậy, chẳng những không khí tươi mát, hơn nữa không có ô tô huyên náo, cũng không có nhà cao tầng, duy nhất khuyết điểm chính là bên cạnh hắn vẫn còn tên ôn thần này.

Tuyết Nhi đứng lên lôi kéo tay Lưu Khải Minh liền cắn xuống.

“Ai a, sao ngươi lại cắn người?” Lưu Khải Minh nhìn mu bàn tay rướm máu, hận nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới thành quỷ vẫn bị nha đầu kia khi dễ.

“Ngươi cảm thấy đau sao?”



“Vô nghĩa, không đau đến lượt ta cắn ngươi thử xem?” Lưu Khải Minh làm như có điểm hiểu được, lại nhìn nhìn tay mình, có máu, có thịt, còn bị đau? Người đã chết làm sao cảm thấy đau được, vì sao. . . . . . Chẳng lẽ bọn họ không chết?

Đột nhiên Lưu Khải Minh học Tuyết Nhi, kéo tay nàng cũng cắn một cái.

“Đau, ngươi mau buông tay.” Tuyết Nhi lớn tiếng kêu.

“Ngươi cũng cảm thấy đau?”

“Ta là người, đương nhiên sẽ cảm thấy đau.” Tuyết Nhi giận trừng mắt Lưu Khải Minh, quỷ hẹp hòi, nàng chỉ là muốn biết bọn họ đã chết hay chưa, không nghĩ tới cái tên keo kiệt kia, thế nhưng cũng cắn nàng.

Lưu Khải Minh hoan hô nói: “Ngươi sẽ đau, ta sẽ đau, nói như vậy, chúng ta không có chết?”

“Phải chết, ngươi một mình đi mà chết, ta còn muốn về nhà đâu?” Tuyết Nhi tức giận trừng mắt Lưu Khải Minh.

Lưu Khải Minh đứng lên đối với Tuyết Nhi nói: “Đi thôi.”

“Đi? Đi chỗ nào?”

“Đương nhiên là đưa ngươi về nhà.” Nếu không chết, đương nhiên là vội vàng đưa ôn thần này đi, chẳng lẽ còn giữ nàng tiếp tục độc hại bản thân.

“Ngươi không phải không biết nhà của ta ở đâu sao?”

“Ngươi yên tâm, cho dù muốn tìm khắp thành phố B ta cũng sẽ đưa ngươi đưa về nhà, ta cam đoan.”

Tuyết Nhi cười nói: “Đây chính là ngươi nói nga, không cho phép lại đem ta đuổi về cục cảnh sát.”

“Dạ, nhưng chúng ta nhất định phải về cục cảnh sát trước, không trở về làm sao ta tìm tư liệu.”



“Vậy ngươi phải thề sẽ không ném ta một mình ở cục cảnh sát.”

Lưu Khải Minh nhìn Tuyết Nhi, bất đắc dĩ nhấc tay nói : “Ta thề.”

“Vậy được, chúng ta đi thôi.”

Tuyết Nhi đi theo Lưu Khải Minh, càng đi càng cảm thấy quen thuộc, cảm giác, nàng đã từng tới nơi này, nhưng chỉ có không nghĩ ra.

“Uy, đồng chí cảnh sát, ngươi thật sự muốn dẫn ta đi cục cảnh sát sao?”

“Ta không phải mới vừa nói qua, tra tư liệu ở cục cảnh sát sao.”

“Nhưng ngươi không cảm thấy nơi này có điểm không đúng sao? Đường đến cục cảnh sát đều có nhà cao tầng, vì sao nơi này ngay cả phòng ở đều không có?” Tuyết Nhi hoài nghi nhìn bốn phía.

“Ta cũng không biết, nơi này dường như không phải thành thị, chúng ta đi trước thử xem, đợi lát nữa gặp được người hỏi lại đi?”

“Đồng chí cảnh sát, ta mệt mỏi quá, chúng ta có thể nghỉ chút không.” Tuyết Nhi nhìn mặt trời, tìm chỗ râm mát ngồi xuống, nói cái gì cũng không chịu đi.

“Được rồi.”

“Đồng chí cảnh sát, xe máy của ngươi đâu?” Tuyết Nhi hiện tại mới biết có xe máy cũng là không sai, ít nhất không cần vất vả như hiên tại.

“Xe máy?” Lưu Khải Minh giờ mới nhớ tới xe máy của mình không thấy, nhưng khi hắn lại . . . cãn bản không có chiếc xe máy nào, vậy xe máy đâu? . . . . . .

” Đồng chí cảnh sát? Đồng chí cảnh sát, ngươi xem, có người đến, ngươi nhanh đi hỏi một chút.” Tuyết Nhi lôi kéo Lưu Khải Minh.

Lưu Khải Minh theo tay Tuyết Nhi nhìn lại, quả thực có người hướng bên này đi tới, “Ngươi ở đây, ta đi hỏi một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook