Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!

Chương 17: Chiếu cố

Song Phương

25/02/2017

Khả Giai Dĩnh yên lặng ngồi bên cạnh hắn, thi thoảng lại lấy khăn mềm thấm mồ

hôi cho hắn. Vừa nãy khi hắn đổ gục xuống, nàng sợ hãi đến suýt nữa hét lên

nhưng chính bàn tay ấm áp của hắn đã ghìm nàng lại, hắn siết tay nàng buộc

chính bản thân nàng không được lộn xộn. Hắn cầm mãi không buông khiến nàng

phải lẽo đẽo theo hắn từ bàn trà cho đến giường ngủ. Khi thái y xông vào nhìn

thấy tình cảnh ấy trong lòng không khỏi than nhẹ một câu “phu thê ân ái”, lão

nhanh chóng bắt mạch rồi khẽ mở áo của Hoàng thượng. Giai Dĩnh ngồi lặng bên

hắn cho đến khi cả cơ thể hắn bị mở ra trong lòng không khỏi run lên, cơ thể hắn

dù bị băng bó phần nhiều những vẫn không che đi nét rắn rỏi trong từng cơ bắp,

ngắm nhìn cơ thể cường tráng của hắn khiến nàng tim đập chân run, trong đầu

không khỏi hiện lên những hình ảnh đen tối. Khả Giai Dĩnh vỗ mạnh đầu cố thoát

ra khỏi những ý nghĩ quái gở, cũng tại nàng thích chạy đây chạy đó, tiếu ngạo

giang hồ, không tránh được phải tiếp xúc với mấy tên phàm phu tục tử nên thỉnh

thoảng cũng bị bọn họ vứt cho xem qua mấy quyển cung xuân đồ đang thịnh hành

bên ngoài. Mới đầu cũng vì tò mò mà mở ra xem, bây giờ mới thật sự ngấm được

nội dung của những quyển sách này làm cho cả người nầng cảm thấy khô khan,

khó chịu. Nàng nhanh chóng đứng dậy lấy cho mình một chén trà, muốn dùng vị

chát xua bớt đi cảm xúc rạo rực trong mình nhưng lại uống vội khiến bản thân bị

ho sặc sụa. Tiếng ho của nàng dường như làm thức tỉnh vị nam nhân đang nằm

yên ổn trên giường, hắn khẽ nheo mày, giọng nói nhỏ những rất có uy lực:

- Nàng không nghịch ngợm một chút thì chết sao? Ngồi xa như vậy… Còn

không mau lại đây.

Giai Dĩnh có tật giật mình, nàng bẽn lẽn đặt chén trà xuống bàn, chậm chạp

tiến lại bên giường, kính cẩn cí mặt nói:

- Hoàng thượng, người có gì sai bảo thần thiếp ạ?

Hắn khẽ nhíu mày, khuôn mặt nữ tử này trông hơi khác thì phải, cả cơ thể

hắn tuy hơi khó chịu nhưng nội tâm lại phấn chấn kì lạ, ở bên nàng ta khiến

hắn luôn cảm thấy vui vẻ, thú vị. Quách Hạo Nghiên cầm tay nàng kéo ngòi

xuống, thuận miệng trêu chọc:

- Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì mà cả mặt mũi lại đỏ bừng thế kia? Hay

là… - Hắn đưa mắt nhìn xuống vòm ngực còn chưa kéo kín của mình, rồi lại

quay sang nhìn hay gò má ửng hồng không khỏi bật cười. Thì ra, ái phi của

trầm cũng biết ngượng ngùng.

Giai Dĩnh kinh sợ ngước mắt nhìn nam nhân trên giường, sao hắn có thể

biết chứ? Đúng là làm chuyện xấu không được yên ổn mà. Nàng còn đang

suy nghĩ tìm lí do gì để thoái thác thì bỗng một cỗ nặng trich gối lên đùi,

nam nhân trong lòng mỉm cười nhìn nàng không rời, miệng nhanh chóng

giải thích cho hành động của mình:

- Nàng cũng biết ta bị bệnh. Phu quân của nàng, hôm nay phiền nàng chiếu

cố rồi.

Nói xong Quách Hạo Nghiên cứ thế say giấc ngủ bên cạnh người đẹp, mùi

hương thơm ngát của nàng làm hắn bỗng thấy an ổn, khoan khoái một cách

kì lạ.

Lần nữa khi Giai Dĩnh tỉnh dậy thì trăng đã lên. Ánh trăng êm dịu dát vàng

cả thềm bậc, trăng sáng lẳng lặng soi bóng dưới lòng hồ sen tạo nên bức

tranh vô cùng sống động. Giai Dính bước xuống giường, ngủ một giấc sâu

khiến nàng càm thấy vô cùng dễ chịu. Không biết bao lâu rồi nàng mới được

nằm lên chiếc giường êm ái như vậy. Nàng đưa mắt ngắm nhìn hồ sen nhỏ

bên trong điện trong cung không khỏi cảm thán. Nơi nghỉ ngơi của hắn so

với chỗ ở của nàng đúng là một trời một vực. Bị hắn lôi về đây không phải

không có chỗ tốt, ít ra những ngày tháng tới nàng cũng không phải lo

chuyện ăn uống nhưng nàng lại không thể được tự do xuất cung như trước,

không biết Liễu Ái với tỉ tỉ sao rồi? Lúc tỉnh dậy một mình trên giường lớn



cảm giác trông trải bỗng dưng xuất hiện trong lòng, Khả Giai Dĩnh hoảng sợ

chất vấn bản thân, nàng rốt cục bị sao vậy, hắn không ở trong đây hẳn

trong lòng phải thoái mái, ít nhất thần trí có thể buông lỏng. Nhưng, Nàng

rốt cục vì sao lại thở dài cơ chứ?

Quách Hạo Nghiên chợp mắt chưa được lâu thì Tước thị vệ đã truyền tin

đến. Hắn tiếc nuối rời xa hương thơm ấm áp kia, nữ tử này không chút

phòng bị, ngủ như heo vậy. Nhanh chóng đỡ nàng nằm xuống hắn phất tay

áo, nhẹ nhàng ra cửa chỉ sợ một chút động sẽ làm cho giấc mộng của ái phi

hắn bị làm phiền. Tên tướng quân bị giam giữ mấy ngày nay đã tự sát, điều

này càng làm hắn thêm nghi hoặc. Tướng lĩnh nước Tề trước giờ vẫn luôn

đối kháng lại quân sĩ, không chịu an phận trói buộc, ý chí sinh tồn cũng rất

mãnh liệt, nay lại tự tìm đến cái chết, chắc chắn có điều gì uẩn khúc ở đây.

Tuy cơ thể vẫn còn suy nhược nhưng sau khi chợp mắt một chút hắn cũng

đã thấy khá hơn, thêm nữa lại được nằm trong lòng của mĩ nữ. Nghĩ đến

đây hắn bỗng nhiên nở nụ cười yêu chiều, khuôn mặt mệt mỏi xanh xao

cũng hiện lên chút nhu tình không giấu diếm.

- Hoàng thượng, hoàng thượng…. – Tống Tư Mã sau khi tâu xong cũng

không thấy Hoàng thượng phê chuẩn nên khẽ nhìn lên, hắn vô tình thấy

khuôn mặt hết đỏ đến xanh của hoàng thượng lại tưởng bản thân đã làm

chuyện gì không đúng nên càng lo lắng.

Giọng nói rụt rè của viên Tư Mã kéo Quách Hạo Nghiên ra khỏi suy nghĩ

mông lung, hắn khẽ hắng giọng, dặn dò ông ta một chút rồi rời đi.

Viên tư mã sau khi thấy Hoàng thượng cho ra về thì thầm thở phào. Xem ra

việc hắn xin cho tiểu nử nhà mình tiến cung cũng không quá khó khăn,

Hoàng thượng cũng không tỏ ra chán ghét. Tiểu Ái lưu lạc khắp nơi, bây giờ

tìm được con rồi, ta sẽ không để con phải chịu chút thiệt thòi nào cả.

Quách Hạo Nghiên một đường trở lại Trung Hòa điện, trong đầu không

ngừng hiện lên hình ảnh nữ tử hắn yêu thích, bước chân theo đó cũng vội

vã hơn.

………………………………………………………………………………………………………………………………

………………

Lúc Quách Hạo Nghiên về tới điện thì đã không thấy người đâu, Khả Giai

Dĩnh, nàng được lắm, dám ra khỏi phạm vi của trẫm để xem hôm nay trẫm

xử nàng ra sao. Hắn nhanh chóng quay ra cửa hỏi đám thị vệ bên ngoài.

- Bẩm Hoàng thượng, thực sự không có ai ra vào. - một tên thị vệ kính cẩn trả

lời, nếu đêm nay không tìm được Thái tử phi, xem chừng đầu bọn hắn khó

mà giữ được. Quách Hạo Nghiên tức giận đang định mở giọng tra hỏi thì từ

đằng sau lưng chuyền đến tiếng kêu của nữ nhân. Hắn nhanh chóng bước

vào chỉ thấy thê tử của hắn vừa mới tắm ra, cả người chỉ khoác bộ lót trong

mỏng bằng lụa, cơ thể phập phông thoắt ẩn thoắt hiện gò đào vô cùng

khêu gơi. Máu nóng dưới thân nhanh chóng chảy lên, cả cơ thể lập tức khô

khan, hận không thể trực tiếp xô mĩ nhân trước mặt xuống giường mà tùy

tiện thưởng thức.

Khả Giai Dĩnh sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, mới nhớ ra cơ thể đã lâu không

được tắm gội tử tế, cũng tại vì ngoài trời quá lạnh cộng thêm thiếu thốn ở

Lãnh cung nên nàng cũng ít tiếp xúc với nước. Bây giờ bị buộc phải ở bên

hắn, bị hắn lợi dụng, nàng ít ra cũng phải lợi dụng gì ở đây chứ. Nghĩ là làm,

Khả Giai Dĩnh nhanh chóng chuẩn bị xiêm y, đi thẳng hồ tắm nước nóng

trong điện đẻ tận hưởng. Lúc tắm xong, nhanh chóng bôi thuốc mới nhớ ra

để quên áo choàng ở bên ngoài. Nàng nhanh chóng bôi nốt chỗ da thịt lộ

ngoài rồi khoác quần áo lót trong, co ro ra ngoài lấy đồ. Nào ngờ mới ra đế

cửa lại bắt gặp tên cẩu Hoàng đế đang nổi điên quát mắng thị vệ. Nàng

nhanh chóng lấy áo choàng trên giường, vì vội vàng chạy nên không cẩn

thận va chân vào chân bàn, không khỏi kêu lên đau đớn. Mặt vừa ngẩn lên



đã bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của hắn ta, trong lòng không khỏi tâm

hoảng ý loạn.

- A… a… - Một lần nữa thanh sắc hoảng sợ của nữ nhân lại vang lên. – Nhắm

mắt lại… - Nói rồi nàng lập tức lao về phía áo choàng, dùng hết sức lực bao

lấy cơ thể mình.

Nam nhân vừa xuất hiện dường như cũng thanh tỉnh bởi tiếng hét chói tai

cùng mệnh lệnh ngang ngược của nàng. Phải nói trước giờ chưa từng ai

dám ra lệnh với hắn, thêm nữa thân thể nữ nhân không phải cố tình khoe

ra trước mặt cũng là giả vờ che che hở hở đầy khêu gợi. Nhưng, đối với nữ

tử trước mặt, vẻ ngượng ngùng cùng hoảng hốt của nàng rất chân thật,

cũng… rất đáng yêu. Hạo Nghiên nhìn thấy bộ dạng như lom khom như con

thỏ của nàng thì không khỏi bật cười, dục vọng cũng theo đó tiêu tan chút

ít. Hắn đương nhiên coi lời nói của nàng là gió thoảng bên tai. Đôi mắt lục

thẫm không ngừng dán lên từng đường cong lả lướt, ngắm nhìn khuôn mặt

ửng hồng cùng chiếc gáy mảnh khảnh, hắn bỗng thấy ngay cả nuốt nước

bọt cũng khó khăn. Đáng lẽ hắn nên nghe lời nàng, nên nhắm mắt lại.

Hạo Nghiên vô thức bước lại gần nàng hơn, cảm thụ hương thơm nhàn

nhạt của nàng lấp đầy hơi thở của mình.

- Hoàng thượng, người không nên qua đây… - Giai Dính nhìn bộ dạng hắn

bước lại thì càng thêm hoàng sợ. Nàng túm chặt lấy cổ áo, định bụng chuồn

khỏi phòng thì lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy. Sau đó, hơi thở

nồng đậm tư vị đàn ông phả lên đầu nàng, nàng cứ vậy lọt thỏm trong lòng

hắn. Giai Dĩnh lập tức cựa quậy, bốc chốc cảm nhận một luồng nóng bỏng

đang chạm vào mông mình, động tác của nàng cũng đột ngột dừng lại. Trí

não đen tối của nàng lại tiếp tục phát huy, một loạt hình ảnh cùng tư thế

mở ám lại dội về khiến tim nàng nhảy loạn, cơ thể cũng vì thế mà run rẩy.

Điều đáng sợ hơn, nàng cũng bắt đầu cảm thấy một luồng khoái cảm đang

lớn dần trong cơ thể. Đáng chết, Giai Dĩnh sao mày lại không có tiền đồ như

thế…

Ôm thiên hạ trong tay, hắn có cảm giác mọi thứ bỗng trở thành hư vô. Hơi

ấm từ nàng làm cho cõi lòng băng giá của hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt,

hắn mỉm cười cảm nhận cơ thể nàng nóng bừng, cảm nhận nàng trong lòng

hắn run rẩy.

- Nàng thơm quá…- Giọng nói trầm thấp vang lên phá vỡ bầu không khí ngột

ngạt thay vào đó là ám muội vạn chủng. Hắn cố tình trêu nàng, hơi thở

nóng của hắn phả lên gò má nàng, hắn cũng thuận thế cắn mút vành tay

nhỏ xinh.

Cảm giác ẩm ướt khiến nàng càng run rẩy dữ dội, nàng lập tực nghiêng đầu

sang bên cạnh nhằm tránh xa hơi thở nguy hiểm đang kề cận. Nhưng hành

động của nàng đã nằm trong dự đoán của hắn, bàn tay đang siết bên eo

nàng lập tức đưa lên, giữ chặt gáy nàng, không cho nàng lùi xa mình hơn

nữa.

Nhìn bộ dạng cường thế cùng bá đạo của hắn, nàng chỉ còn nước quay dầu

lại cầu xin hắn tha cho nàng. Nào ngờ khi nàng vùa quay sang, hắn xung

thuận thế cúi xuống, ngậm lấy làn mội mềm mại hồng nhuận của nàng. Lưỡi

hắn cũng ra sức càn quấy khoang miệng nàng, hắn điên cuồng gặn cám như

muốn hút hết những ngọt ngào của nàng. Giai Dĩnh khẽ lên tiếng kháng

nghị lại phát ra bên ngoài như tiếng rên rỉ khe khẽ, nàng cảm thấy cơ thể

lập tức mềm nhũn, nàng chỉ còn nước dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi của

hắn.

Hao Nghiên cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng cùng tiếng rên yêu kiều,

dục vọng ngày càng lớn dần, hắn lập tức buông nàng nằm xuống giường,

còn bản thân đưa tay thoát đi y phục rườm rà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook