Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

Chương 61: Đại đế tự mình phát đường

Ngọc Án Thanh

28/01/2021

Editor: AmiLee

Sáng hôm sau.

"Pi, pi pi!"

Nghe được tiếng kêu của bé rồng, Kỷ Dao nỗ lực mở mí mắt nặng chĩu thì thấy bé đang ngồi bên cạnh gối, hai mắt sáng ngời nhìn mình.

"A Huyền, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Vừa mở miệng, giọng khàn đến Kỷ Dao nghe còn có chút xa lạ.

Bé rồng ưỡn bộ ngực nhỏ, múa may cánh lên tiếng: "Pi!"

Nhìn dáng vẻ rất tốt, việc chia phòng ngủ một lần đã thành công thật là hiếm có. Kỷ Dao cười khen:

"A Huyền quả nhiên là một chàng trai dũng cảm."

Cậu dùng tay chống giường tính ngồi dậy, nhưng mà chăn lông từ trên cổ tuột xuống rồi mới kinh ngạc phát hiện trên người mình không mảnh áo che thân, cái gì cũng chưa mặc, mà chỗ đầu vai và ngực trải rộng vệt đỏ khả nghi, còn nhiều hơn lần trước, làm cậu ngượng không dám nhìn.

Kỷ Dao trên mặt nóng lên, vội vã nằm lại đem chăn kéo đến cằm một lần nữa, đem mình che lại kín mít, nếu không bị bé con nhìn thấy được thì cảm thấy quá xấu hổ, cũng không dễ giải thích cho bé.

Tối hôm qua.. Thật là quá mức phóng túng, Kỷ Dao quả thực không dám nhớ lại, chính mình lúc ấy hoàn toàn không chịu khống chế, so với ở sơn cốc đêm hôm đó càng thêm điên cuồng.

Có mấy lần cậu đều cho rằng mình sẽ không sống nổi, nhưng mà cũng không có, ngược lại một lần lại một lần mà leo lên núi non hiểm trở, nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ làm người ta say mê.

Thiên đường hẳn là cũng giống như vậy đi.

Tối hôm qua vẫn luôn như vậy như vậy đến hơn nửa đêm, cậu cuối cùng thật sự không chịu nổi, hôn mê ở trong bồn tắm mới kết thúc, bằng không chỉ sợ người nào đó sẽ không bỏ qua cho cậu.

Kỷ Dao lần này xem như hoàn toàn lĩnh giáo thể lực Long tộc mạnh mẽ đến kinh người, như động cơ chuyển động không biết mệt mỏi, thật là khủng bố mà.

Lại nói, người kia đâu? Hình như không có trong phòng ngủ, sáng sớm đã đi làm rồi sao?

Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng ngủ mở ra, Louis tự mình bưng bữa sáng vào, cùng tầm mắt Kỷ Dao chạm nhau thì khóe môi cong lên, nhìn cậu cười với khuôn mặt yêu nghiệt:

"Bảo bối, em tỉnh rồi sao?"

Hoàng đế bệ hạ nhìn qua thần thái sáng láng, nét mặt tỏa sáng, như người máy sinh hóa mới nạp đầy năng lượng, hoàn toàn không giống người bận việc đến hơn nửa đêm.

"Dạ." Vừa thấy anh vào trái tim nhỏ của Kỷ Dao hơi nhảy loạn, nhỏ giọng đáp một câu rồi rụt vào trong chăn.

Bé rồng cho rằng Kỷ Dao xảy ra chuyện gì, sốt ruột mà pi pi kêu lên, thậm chí còn muốn dùng móng vuốt lay chăn, đem ba ba từ bên trong đào ra.

Louis lập tức đem khay đặt lên bàn, sau đó tiến lên ngăn bé lại:

"Osborne, con đừng lộn xộn, ba ba không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Lại đây, cha cho con uống sữa nhé."

Lúc này bé rồng mới buông móng vuốt ra, bay đến bên cha bé.

Nhân lúc hai cha con đưa lưng về phía mình, Kỷ Dao nhanh chóng mặc xong quần áo đem bản thân thu thập chỉnh tề.

Nói đến cũng quái, tối hôm qua làm dữ dội như vậy, nhưng ngoại trừ eo và đau chân hơi mỏi, Kỷ Dao cũng không cảm thấy chỗ nào không khỏe. Đặc biệt là chỗ đó cũng không có cảm giác gì khác thường, cũng không khác một đêm trong sơn cốc.

Đây là chuyện như thế nào? Tối hôm qua cậu còn lo lắng cho mình hôm nay sẽ không thể động đậy và xuống giường được.

Louis pha một chậu sữa cho bé rồng để bé tự uống, sau đó đem bữa sáng của hai người để lên bàn trên đầu giường đẩy sang cùng Kỷ Dao ăn.

Kỷ Dao đỏ mặt thấp giọng nói:

"Kỳ thật em có thể xuống giường ăn, không cần nằm ở trên giường."

Louis khẽ cười một tiếng, một bàn tay lặng lẽ duỗi ra nắm lấy eo cậu:



"A Dao giỏi quá, xem ra đêm nay chúng ta lại có một đêm vui vẻ nóng bỏng nữa rồi."

Kỷ Dao chỉ cảm thấy bên hông đau xót, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, sau đó hơi tức giận mà trừng mắt liếc anh một cái, trên mặt như muốn thiêu cháy.

Lại giống như tối hôm qua như vậy lần nữa, mình thật có thể chịu nổi sao?

Louis đem môi ghé sát vành tai mẫn cảm của cậu như có như không mà nhẹ nhàng đụng vào, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói:

"Bảo bối, anh tin là em có thể. Ngày hôm qua anh nhìn qua một quyển sách cổ, bên trong nói dịch của Long tộc ngoại trừ có thể giúp trợ hứng trong quá trình ân ái, xong việc còn có tác dụng tẩm bổ chữa trị, xem ra đều không phải là nói dối."

Kỷ Dao: "..."

Thần kỳ như vậy sao? Là sách cổ gì, sao cậu cũng chưa từng thấy qua!

Nhưng mà sự thật chứng minh là thật sự thần kỳ như thế.

Hai người thực tủy biết vị, nếu cùng bé con chia phòng ngủ thành công, ban đêm cũng không có người quấy rầy, vậy khẳng định không thể lãng phí thời gian tốt như vậy được, bắt đầu từ hôm nay thì hàng đêm vui vẻ, bọn họ có cuộc sống sinh hoạt không biết xấu hổ.

Cho dù trong quá trình Kỷ Dao có bao nhiêu mệt mỏi, cả người giống tan giã, cảm thấy ngày hôm sau khẳng định bò không dậy nổi, nhưng mà trên thực tế lúc sau tỉnh thân thể cũng không sẽ có trở ngại gì, ban ngày hoạt động bình thường trên cơ bản không chịu ảnh hưởng, tinh lực ngược lại so trước kia còn tốt hơn một chút, quả thực là hòa hợp và hài hòa khó có được.

Qua hai ba ngày người trong cung cũng chú ý tới trạng thái của Kỷ Dao có điều biến hóa, mỗi người đều nói cậu sắc mặt hồng nhuận khí sắc tốt, vốn dĩ làn da đã đẹp nay lại càng là trắng sáng mịn màng hơn, cả người từ trong ra ngoài đều như phát sáng.

Kỷ Dao ngẫu nhiên một lần nghe được nhóm nữ hầu lén thảo luận làn da của mình, cảm thấy hơi ngượng ngùng, sinh hoạt hài hòa cư nhiên còn có loại tác dụng này sao? Thật là làm người ta không thể tưởng tượng được mà.

Louis đại đế càng không cần phải nói, mỗi ngày thần thái đều tỏa sáng như ánh mặt trời, hiệu suất làm việc nâng cao lên một bước.

Mấu chốt là tính tình và nhẫn nại của hoàng đế so với trước rất có cải thiện, trên môi lúc nào cũng mang ý cười, không chỉ không dễ dàng nổi giận với thuộc hạ, thái độ có đôi khi thậm chí còn được gọi là nhẹ nhàng.

Áp lực của nhóm thần tử cũng bớt đi, tần suất nổi cơn phát cuồng cũng theo đó giảm không ít, trong thâm tâm bọn họ đều vô cùng cảm kích đối với Kỷ Dao, đế quốc này rốt cuộc cũng có người có thể thuần phục được con rồng hung bạo này.

Cứ như vậy lại qua một tuần.

Tuyết ở Đế đô đã tan hoàn toàn, trong một đêm bên ngoài hoa viên đã rút đi hiu quạnh, mặt cỏ nhuốm một lớp màu xanh tươi, hoa dâm bụt, hoa hồng, hoa tulip cũng đang tắm nắng đầu xuân ấm áp tranh nhau nở rộ, mùa xuân thật sự đã tới.

Hoàng đế bệ hạ trong lúc nghỉ ngơi uống trà nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, lập tức tức cảnh sinh tình, tiện tay chụp bức ảnh sau đó đăng lên mạng siêu A thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

Louis không dễ dàng: 【 Mùa xuân thật đẹp a href= "/cdn-cgi/l/email-protection" class= "__cf_email__" data-cfemail= "94d7d4" >[email protected] Kỷ Dao không xa xôi 】

Tài khoản chính "Louis đệ nhất" đã hoàn toàn bị Louis bỏ xó, còn cái ID này cùng Kỷ Dao có đôi có cặp rõ ràng càng hợp tâm ý Đại đế hơn.

Hoàng đế vừa ra tay, thì không biết khu bình luận thoáng chốc một mảnh quỷ khóc gào hú.

- - A a a a Đại đế tự mình phát đường!

- - Mùa xuân thật đẹp, bởi vì có em ở bên cạnh a! Cả gan giúp Đại đế tag Hoàng hậu điện hạ a href= "/cdn-cgi/l/email-protection" class= "__cf_email__" data-cfemail= "f7a2b7" >[email protected] Kỷ Dao không xa xôi

- - Hỗ trợ tag a href= "/cdn-cgi/l/email-protection" class= "__cf_email__" data-cfemail= "c98089" >[email protected] Kỷ Dao không xa xôi @ Kỷ Dao không xa xôi @ Kỷ Dao không xa xôi

- - Vì sao tôi lại nghe thấy được hơi thở hormone tình yêu nồng đậm vậy nhỉ? A không xong rồi, tôi muốn chảy máu mũi!

* * * Ảnh Đại đế chụp quá đẹp đi, tựa như tranh sơn dầu, tuy rằng nơi này của tôi lá cây đều đã rụng hết, nhưng vẫn cảm nhận được gió xuân phả vào mặt!

- - Báo cáo! Nửa năm trước lúc Đại đế thị sát ở thành phố Z Nam bán cầu đã đăng bài qua một bài giống như vậy, mà sau đó không lâu ngài Evans cũng bình luận lại, hóa ra bệ hạ từ lúc ấy đã bắt đầu yêu hoàng hậu!

Lúc này Kỷ Dao theo thường lệ ở phòng vui chơi ấu tể cùng bé rồng chơi đùa, phát hiện một đống người ở trên mạng siêu A tag tên mình, vừa mở ra đã không tự chủ được mà nở nụ cười.

Đã nửa năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau đó cậu bình luận lại bài đăng kia, nếu không hoàng đế bệ hạ bị vắng vẻ sẽ không cao hứng, ban đêm khẳng định sẽ đòi hỏi cậu gấp đôi.

Kỷ Dao không xa xôi: 【 Mùa xuân có anh đặc biệt đẹp. 】//@ Louis không dễ dàng: 【 Mùa xuân thật đẹp a href= "/cdn-cgi/l/email-protection" class= "__cf_email__" data-cfemail= "2d6e6d" >[email protected] Kỷ Dao không xa xôi 】

Kể từ đó mạng siêu A lại nổ tung.

- - Mau đến xem # CP đệ nhất quốc dân # tương tác siêu ngọt ngào!



- - A a a a phía hoàng gia phát đường một nhát trí mạng!

- - Quá ngọt quá ngọt quá ngọt! Tôi là ai, tôi ở đâu, mẹ ơi con chết mất!

- - Mùa xuân tới trăm hoa đua mở, Đại đế và hoàng hậu có đôi có cặp, ngoài cửa sổ mọi người đều kêu meo meo, cho nên tới bao giờ mới có đến tới phiên tôi yêu thương ngọt ngào đây ô ô ô ô..

- - Tôi phát hiện ra ước nguyện dưới khu bình luận của hoàng hậu điện hạ đặc biệt linh! Lần trước một nhà ba người bọn tôi chụp ảnh ước rằng sớm ngày tìm được một nửa kia của mình, kết quả ngày hôm sau tôi đã gặp được ý trung nhân, ngày hôm qua chúng tôi đã chính thức ở bên nhau!

- - Oa, tôi cũng muốn ước nguyện! Xin hoàng hậu điện hạ phù hộ tôi trong năm nay có thể thoát ế!

- - Ước nguyện 1!

- -ID mã hóa: Ước nguyện!

Mặc kệ là thiệt tình tin tưởng hay là tới coi náo nhiệt, chỉ chốc lát sau phía dưới đã có một hàng dài ghi ước nguyện, làm Kỷ Dao bất đắc dĩ lại buồn cười.

"Pi, pi pi!"

Đang coi bình luận, bé rồng bay lại đây, giống như thường ngày nhào vào trong lòng Kỷ Dao, lực đạo kia lại lớn hơn rất nhiều, giống như một phát đạn pháo, lập tức đem Kỷ Dao đâm cho ngã xuống thảm.

Bé rồng bị dọa sợ, ngồi bên cạnh Kỷ Dao gấp đến độ pi pi kêu to.

May mà thảm rất mềm, Kỷ Dao té không bị đụng đến ót, chỉ là chỗ ngực bị đâm hơi đau, lo lắng bé rồng sẽ sợ hãi, lập tức đứng dậy an ủi nói:

"Ba ba không sao, sức lực của A Huyền so với ngày hôm qua lại lớn hơn rất nhiều nha."

Bé rồng vừa nghe thì cao hứng mà ngẩng đầu ưỡn ngực, rất khí phách hiên ngang, cũng có một chút phong thái của cha bé.

Mấy ngày này Osborne phát triển lấy thế tấn công dũng mãnh, cho tới hôm nay sau nửa tháng cân nặng đã đạt tới 20 ký, hơn nữa cái đuôi đã dài hơn 1 mét, từ hình thể lớn lên mà nói đã không thể tính là nhỏ.

Cá Viên vô cùng sợ hãi đối với con "Quái thú" này mỗi ngày đều lớn hơn ngày hôm trước một vòng, căn bản không dám chơi cùng bé rồng, mỗi lần nghe thấy tiếng là đã trốn vào trong ổ không ra.

Kỷ Dao cũng không có biện pháp, chỉ có thể lúc cho mèo ăn cách xa bé con nhà mình ra một chút.

Hiện tại Kỷ Dao đã không thể tùy tâm sở dục* mà ôm con trai nữa, ôm nhiều trong chốc lát cánh tay sẽ mỏi, gần như tập cử tạ á.

Bất quá cậu cũng luyến tiếc buông ra, coi như rèn luyện đi, nói không chừng qua mấy ngày còn có thể luyện ra cánh tay kỳ lân.

*Tùy tâm sở dục: Tùy ý mà làm.

Lấy sức lực bây giờ của bé rồng, muốn đem ba ba "Chộp tới chộp lui" quả thực dễ như trở bàn tay, hai ngày trước lúc muốn thử nghiệm bị cha bé thấy được, lập tức hét lên kêu ngừng.

Lúc ấy Louis nghiêm túc nói:

"Osborne, ba ba không biết bay, bây giờ con lại không khống chế được lực đạo, vừa sơ ý có khả năng sẽ làm ba ba con bị thương. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa con lớn hơn một chút, có thể khống chế tự nhiên, có thể chở ba ba bay lên lúc nào cũng được."

Bé rồng thoáng chốc tràn ngập chờ mong, mỗi ngày sẽ tự mình tiến hành tập luyện không cần ai nhắc nhở, nhìn thấy vật gì nặng sẽ bắt lấy luyện lực chân.

Ví dụ như bàn ghế dày nặng, sô pha, tủ và vài vật điêu khắc khác, còn thường xuyên bay lên trời mà không xác định địa điểm ném mạnh xuống, người trong cung nhìn thấy đều cảm thấy lo lắng.

Để tránh bé làm hư hoặc là trong lúc vô ý làm người vô tội bị thương, Louis cho người tặng một đống dụng cụ rèn luyện thích hợp cho bé đặt ở trong phòng vui chơi, quy định bé tạm thời chỉ có thể sử dụng ở chỗ này, mọi người lúc này mới yên tâm.

Quay lại nói, bé rồng ghé vào trong lòng Kỷ Dao lại muốn cọ vào ngực cậu, Kỷ Dao vội hỏi:

"Bé con đói bụng không? Ba ba pha sữa cho con nha."

Bắt đầu từ ngày hôm qua, chậu sữa đã không thể thỏa mãn nhu cầu của Osborne, bằng không còn phải sắm tới mấy cái thì quá phiền toái, vì thế đã đổi thành thùng sữa -- dùng thùng gỗ pha sữa cho bé uống.

Kỷ Dao lấy ra một thùng sữa mới dành cho ấu tể, dưới sự trợ giúp của nữ hầu pha 5 lít sữa, Osborne ngồi bên cạnh thùng gỗ thò đầu vào, chẹp chẹp chẹp một hơi đem một thùng sữa uống sạch sẽ, thuyết minh một cách sinh động về kỳ quan tự nhiên "Rồng hút nước" này.

May mà Osborne vốn sinh ra trong nhà đế vương, có cha là nhà giàu số một đế quốc, nếu không với sức ăn này ở gia đình bình thường, mỗi ngày uống sữa thôi chỉ sợ cũng không nuôi nổi.

Kỷ Dao nửa mừng nửa lo, một tuần trước cậu đoán qua hai ba năm sẽ ôm không nổi thú hình của con trai thật sự là quá mức lạc quan, chiếu theo tốc độ lớn lên như vậy, thời gian mình có thể đem ấu tể ôm vào trong ngực hơn nửa tháng nữa cũng không thể được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook