Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 33: Trả Đũa

ThuyMongTrung

31/05/2020

Không biết Tiểu Tam đặt tay vào chỗ nào nhưng cái bộ phận đàn ông của Lữ Hàn bị cộm lên thật. Bù lại anh cảm giác một luồng sinh khí từ chỗ kín của mình đang lan tỏa khắp cơ thể và tay chân. Luồng sinh khí này chạy đến đâu, cơ bắp của anh cử động lại được đến đó.

Lữ Hàn ngồi dậy, nắm hai bàn tay lại, vận thử kình lực. Một luồng kình lực cực kỳ mạnh mẽ trỗi dậy cuồn cuộn. Đúng như Tiểu Tam nói, thủ pháp châm cứu “Cửu Địa Hoàng Tuyền” này không những cứu mạng anh mà còn đem lại sự biến đổi lớn về mặt thể chất. Một cảm giác sung mãn đang chảy ngập trong cơ thể Lữ Hàn.

Tiểu Tam vẫn đang ngồi yên với một đống những mũi nhọn hàn băng đang bao vây kề sát quanh cổ, cô hỏi:

- Anh dẹp mấy thứ này đi được chưa?

Lữ Hàn đón lấy ly rượu từ trong tay của Tiểu Tam, rồi ngồi yên lặng nhìn Tiểu Tam một lúc. Khung cảnh hiện tại thực khiến người khác có chút liên tưởng hao hao như trong một bộ phim nhạy cảm: hai người cùng mặc đồ lót, ngồi trên giường, trong một căn phòng lung linh ánh nến, cô gái thì bị ép buộc phải ngồi yên bất động, người đàn ông thì bưng một ly rượu nhấm nháp và thưởng thức nhìn ngắm cô gái.

Nhưng thực tế thì Lữ Hàn không chạm môi vào ly rượu vì Tiểu Tam đã uống nó. Ngồi yên một lúc, anh bắt đầu nói:

- Dù sao, ta phải cảm ơn ngươi vì đã cứu mạng. Xem như ta nợ ngươi một món nợ ân tình. Về sau có dịp, chắc chắn ta sẽ báo đáp.

Ngừng lại trong giây lát, rồi Lữ Hàn chuyển giọng với thái độ bực tức:

- Nhưng còn chuyện ngươi đùa giỡn với ta vừa rồi là không thể bỏ qua được.

- Không bỏ qua được thì sao? Tiểu Tam ngọt nhạt hỏi lại.

Một cảm giác vô cùng lẫn lộn đang diễn ra trong lòng Lữ Hàn.

Nó là một mối hỗn độn của cảm giác biết ơn cứu mạng, của cảm giác bực bội vì bị đùa giỡn, của cảm giác tức tối vì không biết phải trả đũa bằng cách nào.

Phải rồi, nếu ngươi đã thích đùa giỡn thì ta sẽ đùa giỡn với ngươi, còn ơn cứu mạng, sẽ trả sau. Nghĩ vậy, Lữ Hàn cười nhếch mép:

- Ta nghĩ ra rồi.

- Anh nghĩ ra cái gì?

- Ngực của ngươi tốn bao nhiêu tiền để phẫu thuật vậy?

- Chẳng tốn đồng nào cả.

- Để ta xem nó như thế nào.



Nói đoạn, Lữ Hàn đưa tay bóp vào một bên ngực của Tiểu Tam, cảm giác nó mềm mại và săn chắc như thật. Anh bình luận:

- Cảm giác giống như thật nhỉ, ngươi là phẫu thuật đặt túi ngực vào bên trong đúng không?

Bóp bên này xong, Lữ Hàn chuyển qua bóp thử tiếp bên kia, nói bâng quơ:

- Thực ra ta cũng đã từng tò mò không biết mấy bộ ngực phẫu thuật xong thì như thế nào. Thì ra là như thế này. Chà, thật không thể ngờ được, chất lượng cả hai bên đều có cảm giác y như thật quá nhỉ. Kiểu này ai mà phân biệt nổi là ngực giả hay thật chứ!

Lữ Hàn lắc đầu, cảm thán:

- Hèn gì ngày nay ai ai cũng đua nhau đi phẫu thuật nâng ngực. Mấy cái trung tâm thẩm mỹ này cũng ăn nên làm ra quá.

Sờ nắn một hồi xong, không biết làm gì nữa, Lữ Hàn bấu mạnh tay, thử đe dọa:

- Ngươi có tin là ta bóp cho nó bể ra rồi ngươi phải đi phẫu thuật lần nữa không?

- Á! Đau! – Tiểu Tam kêu lên, nhưng rồi bình tĩnh đáp lại. - Vậy thì anh phải đền tiền cho tôi đi làm đấy.

Thái độ bình tĩnh của Tiểu Tam càng làm Lữ Hàn thêm bực bội. Đùa giỡn kiểu gì mà đối phương vẫn tỉnh như không vậy thì đúng là thất bại. Anh nhìn ly rượu trong tay mình, rồi nhìn lại ngực của Tiểu Tam, bình luận:

- Ngực của ngươi vừa tròn lại vừa trắng, trông cũng đẹp đấy. Nhưng nó chỉ là đồ nhân tạo, ngươi phải chú ý tưới nước cho nó mỗi ngày, không nó lại héo đi đấy. – Vừa nói Lữ Hàn vừa rót một ít rượu trong ly ra lên hai bầu ngực của Tiểu Tam, rồi giả vờ quan tâm thăm hỏi. – Có lạnh không?

Nhưng Tiểu Tam chẳng có chút gì thể hiện là mình bị chọc ghẹo, vẫn bình tĩnh bình luận:

- Ướt áo tôi rồi.

Lữ Hàn nhăn mặt, anh ngồi xếp chân trên giường, tay chống cằm suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại thua trong trò chơi này sao? Rồi anh nhìn xuống dưới, Tiểu Tam vẫn đang ngồi đan chéo, chân này gối lên chân kia. Anh chuyển mục tiêu:

- Người cũng biết lựa đồ lót nhỉ! Cái quần đẹp đấy, vừa có viền ren, vừa có thắt nơ bên hông, lại là màu đen nữa cơ, có khiếu thẩm mỹ đấy. Ngươi có tin ta lột đồ của ngươi ra không hả?

Tiểu Tam lúc này chợt biến sắc, mặt ửng đỏ, lí nhí đáp:

- Không được.

Thấy phản ứng của Tiểu Tam như vậy, Lữ Hàn nãy giờ mới nở được một nụ cười hả hê, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tam:

- Ha ha, sợ rồi hả. Lúc nãy chọc ghẹo ta, ngươi hùng hổ lắm cơ mà.



Nhưng nụ cười chưa dứt thì Lữ Hàn đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

Trong tư thế này anh đang nhìn rõ vào cái cổ của Tiểu Tam, sao nó trống trơn thế nhỉ?

- Ủa, nó đâu rồi? - Lữ Hàn ngạc nhiên hỏi.

- Cái gì đâu rồi? – Tiểu Tam cũng có vẻ ngạc nhiên hỏi lại.

- Cái quả táo Adam ấy, nó đâu rồi? – Lữ Hàn vừa hỏi vừa đưa tay lên xoa xoa vùng cổ phía trước của Tiểu Tam.

- Tôi tháo nó ra rồi.

- Tháo ra? Làm thế quái nào mà ngươi tháo nó ra được? Lữ Hàn cảm thấy mơ hồ.

- Có lúc tôi giả trang thành đàn ông nên phải gắn nó vào. Hôm qua tôi quên tháo nó ra mất. – Tiểu Tam giải thích.

- Giả trang thành đàn ông? – Lữ Hàn cảm thấy ù ù cạc cạc.

- Phải, gia đình tôi mở một công ty thám tử điều tra tư nhân. Lúc theo dõi người khác, có khi cần phải giả trang thành đàn ông.

Lữ Hàn há hốc miệng.

Tiểu Tam vẫn đều đều giải thích:

- Cha tôi nói rằng gia đình tôi nợ gia đình anh một món nợ ân tình, nhưng ông không nói rõ là gì. Cách đây hai ngày, Cha nói rằng anh sắp sửa gặp một kiếp nạn có thể mất mạng. Phải nói thêm là Cha tôi vốn có khả năng về những thứ như tử vi, kinh dịch, dự đoán… Nhờ vậy, công ty điều tra của gia đình làm ăn rất thuận lợi. Ông bảo tôi đi theo canh chừng anh trong kiếp nạn này. Do đã quen với công việc theo dõi của công ty, nên tôi dễ dàng tìm thấy và tiếp cận với anh trước. Sau đó theo anh đến Bệnh Viện Bỏ Hoang, cho đến khi anh xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm. Nhưng đợi lâu quá không thấy anh quay lên, cô gái đi chung với anh chạy xuống rồi cũng không quay lên, tôi liền đi theo xuống mãi, cuối cùng gặp anh nằm thoi thóp trên nền đất ở khu Nhà xác.

Lữ Hàn cảm giác có ai đó vừa dùng búa đập vào đầu mình, hàng loạt ngôi sao đang quay tròn trước mặt, trong khi Tiểu Tam vẫn nói tiếp:

- Tôi báo cảnh sát đến xử lý và tháo dây xích cho cô gái nằm trên nền đất. Cô gái trên băng ca được cảnh sát đưa vào bệnh viện. Còn anh, tôi lén đưa anh về phòng khách sạn của mình. Với thương tích của anh, tôi phải đích thân chữa trị chứ không thể để cảnh sát đưa anh vào bệnh viện được. Các y thuật về xem mạch, điểm huyệt, châm cứu đã được Cha tôi truyền lại từ khi tôi còn nhỏ, nên tôi biết là mình có thể làm được những gì.

Lữ Hàn vẫn cảm thấy mây mù đang giăng kín xung quanh đầu óc mình, anh tự bào chữa một cách yếu ớt:

- Ngươi nói dối.

- Tôi nói thật. – Tiểu Tam khẳng định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook