Âm Mưu Thần Tượng

Chương 18: “Giải nghệ, cùng cô ấy kết hôn sống đến già. . .!”​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

27/09/2016

Tối hôm đó Lâm Uyển Nhu không ngủ được, quả thật mọi chuyện đối với cô mà nói cứ giống như một giấc mộng khiến người ta mơ hồ khó tin. Được cùng thần tượng của mình tiến hành công tác nghiêm túc của mọi thời đại- hên hò, nói không hạnh phúc là lừa mình dối người, hành động vô cùng thiếu đạo đức, không có nhân cách. Mà nói hạnh phúc muốn chết cũng không đúng, cứ nhìn cô bây giờ xem, ăn không ngon ngủ không yên. . .

Ài, làm người đúng là khó lòng hoàn hảo, chuyện tốt cũng vậy, tôt đến mấy cũng có cái hại của nó à nha!

Ngày mai là ngày Lâm Uyển Nhu không trông chờ nhất trong năm, nói không chừng trên mỗi mặt báo đều có hình của cô với hắn ấy chứ đừng nói chỉ có trang bìa. Đúng là phiền phức, khiến người ta lo lắng không thôi mà. Quan trọng hơn hết, mai là ngày yêu nghiệt tiên sinh đi tái khám cắt bột ở chân, chuyện này lại khiến hai chữ ‘ngày mai’ biến thành thứ cô trông đợi.

Mâu thuẫn muốn chết luôn!

Nghĩ tới đây, cô nàng nào đó ảo não xoay người kiếm tư thế thoải mái hơn. Bây giờ đã hơn hai gờ sáng, Lâm Gia Tuệ và Trần Ngạc Hy đi cả đêm không về, trước lúc Lâm Uyển Nhu lên giường nằm đã gọi ho cô báo bình an, nói mình có chuyện bên ngoài, bảo cô ở nhà cố gắng tận dụng cơ hội này ‘dày vò’ Dương Nhật Phong đi. =_=

Nhắc đến người nào đó, Lâm Uyển Nhu lại không nhịn được bận tâm thêm, hiện tại sắp vào mùa đông, tuy rằng ở thành phố A không lạnh lắm nhưng thời khắc giao mùa mà, người ta rất dễ sinh bệnh, huống hồ là Yêu nghiệt tiên sinh thân hình mảnh mai lại có tiền sử lao lực quá độ, bảo cô yên tâm là chuyện không thể. . . vã lại, hơ hơ, để hắn ngủ sô pha ngoài phòng khách còn là chủ ý của cô nha~

Lâm Uyển Nhu xoay người thêm một cái, chắc chắn bản thân không thể ngủ ngon được, quyết định ra ngoài xem tên kia như thế nào.Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi được khép lại, cô nàng nào đó rón ra rón rén như ăn trộm từng chút một tiến tới sô pha. Dương Nhật Phong an ổn nằm trên đó, do mấy ngày nay quá nhiều chuyện phiền phức khiến hắn lo nghỉ cho nên khi ngủ chân mày cũng vô tình nhíu lại, cổ họng còn mơ hồ phát ra tiếng thở đều đều.

Cô nàng nào đó nhịn không được, vô thức đưa tay lên giúp hắn xoa xoa chân mày, lúc giật mình phát hiện bản thân đang làm cái gì thì mới hoàn hồn vội vàng rời khỏi, tiếp tục rón ra rón rén đến nhà bếp rót nước giải thoát cho cái cổ họng đang khô rát của mình.

Lâm Uyển Nhu uống nước xong, nhẹ nhàng đặt cốc xuống bàn, cô gắng không cho nó phát ra tiếng động nào, lần nữa rón ra rón rén định trở về phòng. Nào ngờ khi đi nang qua tên nào đó, thân thể đột nhiên chao đảo mất trọng tâm ngã xuống. Mắt thấy bản thân sắp đè trúng cái người còn đang nằm ngủ ngon lành trông đến là hiền lành vô hại kia, cô sợ hãi đến mức thét cũng không dám thét, đúng lúc hai mắt Yêu nghiệt tiên sinh vốn đang nhắm nghiền đột nhiên mở to, trong suốt nhìn cô.

“Em khi dễ người ta!” Giọng nói nũng nịu quen thuộc vang lên bên tai, cũng là lúc Lâm Uyển Nhu cảm nhận được eo mình bị một vòng tay ôm gọn nâng đở, cả cơ thể cũng dừng lại không có ý định rơi xuống nữa.

Cô nàng nào đó nhất thời còn chưa có hoàn hồn, nào biết hắn ta đang nói nhăn nói cuội cái gì, lập tức phớt lơ, vỗ vỗ ngực cảm thấy thật là may mắn. Thiên a, nếu chẳng may đè trúng chân đau của hắn thì biết tính làm sao?!

Đương nhiên, Dương Nhật Phong suy tính kỹ càng rồi, làm gì có chuyện tự khiến mình bị thương chứ. (Ặc, chuyện này chỉ có tác giả biết, đọc giả biết, Yêu nghiệt tiên sinh biết nhưng Lâm Uyển Nhu hoàn toàn ngây thơ a).

Dương Nhật Phong nhẹ nhàng hạ cô xuống đặt nằm trên người mình, Lâm Uyển Nhu vì sợ chạm vết thương hắn nên cũng không dám giãy giụa gì, chỉ đành mặc cho hắn ăn đậu hủ. Khóe mắt tên nào đó rất không thành thật chớp chớp, con ngươi trong veo không ngừng chuyển động: “Khuya như vậy không ngủ còn ra đây làm gì?”

“Không ngủ được, ra ngoài uống một chút nước” Lâm Uyển Nhu là đứa trẻ ngoan không biết nói dối, cho nên khi nói những lời này, mặt hận không thể cắm thẳng xuống ngực hắn luôn.

“Vậy sao không bật đèn lên?” Yêu nghiệt tiên sinh một tay nhân cơ hội choàng qua người cô siết chặt, tay còn lại nhẹ nhàng nâng mặt cô lên véo cằm cô một cái. Đứa trẻ không thành thật, mỗi lần nói dối luôn muốn làm đà điểu*

(* đà điểu khi gặp nguy hiểm thường hay vùi đầu xuống cát, từ này thường dùng chỉ những hành động nhút nhát, trốn tránh)

Lâm Uyển Nhu chán nản à nha, hắn hỏi nhiều thứ vô nghĩa như vậy làm cái gì chứ? Cô là người thiện lương trong sáng có được hay không?!: “Em sợ đánh thức anh!” Cái này là thật đó.

“. . .” Dương Nhật Phong trầm ngâm không đáp, trong bóng tối nhìn thẳng mặt cô có chút suy tư. Một lúc sau, Lâm Uyển Nhu cứ nghĩ hắn hẳn là đã buông tha chủ đề rồi thì tên kia không lương thiện mở miệng: “Tôi thức từ lúc bị em sờ rồi!”

Lâm Uyển Nhu 囧, đại ca, anh thức rồi sao không chịu nói sớm chứ?!

Cô nàng nào đó thấy ánh mắt hắn nhìn mình, có cảm giác bản thân so với Đậu Nga còn oan hơn, hai tay chống lên người hắn muốn đào tẩu nhưng lại không dám dùng lực mạnh sợ động đến vết thương trên chân hắn.

Yêu nghiệt tiên sinh cậy thế ức hiếp người, rất không lương thiện càng ôm cô chặt hơn, bờ môi yêu nghiệt cũng không an phận bắt đầu ở trên cổ cô làm loạn. Mặt Lâm Uyển Nhu trong bóng tối nhanh chóng đỏ bừng: “Phong, đừng~” Tuy nhiên, giọng nói thẹn thùng càng khiến tên nào đó muốn bùng nổ, sức lực ở từng nụ hôn cũng bắt đầu mạnh hơn.

Lâm Uyển Nhu cảm giác được từng chỗ hắn hôn qua cơ hồ đều dấy lên một ngọn lữa nhỏ, sau đó lan rộng, nóng đến mức thần trí cũng bắt đầu mơ hồ. . .

Đột nhiên, mát lạnh ở sống lưng làm cô bừng tỉnh, phát hiện tay Dương Nhật Phong không biết từ khi nào đã chui qua áo ngoài tiến vào làn da nhạy cảm của cô. . . Thần trí Lâm Uyển Nhu lập tức khôi phục, bất chấp tất cả đẩy mạnh hắn ra, một mạch chạy về phòng không hề quay đầu lại.

Dương Nhật Phong trên ghế sô pha ngồi dậy, ánh mắt vẫn còn nhuốm lữa dục chưa tan hết, trên tay dường như vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mịn của cô khi nãy, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười.

Không sao! Chặn đường của hai bọn họ còn dài, không sợ thiếu cơ hội.

Cánh cửa vừa đóng sầm một tiếng, Lâm Uyển Nhu lập tức hóa thân thành tiểu quái thú cắn xé tấm chăn trên giường, hai má cũng bắt đầu chuyển thành màu đỏ.

Thiên a, buổi sáng còn chưa xác định rõ quan hệ, buổi tối hắn cư nhiên lại muốn giở trò lưu manh. . . người đàn ông này đúng là. . . con sói, yêu nghiệt, vô sĩ. . .áááá~

Cô nàng nào đó càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, chỉ hận một nổi không thể vùi dính mặt vào trong chăn luôn. Năm xưa cô cùng Cao Thiên quen nhau, thời gian bảy năm không phải là ngắn nhưng anh ta chưa bao giờ được động đến những nơi tư mật của cô, đơn giản vì cô không thích chứ không phải anh ta không muốn.

Tiến trình quen nhau của bọn cô nói ra chỉ sợ khiến cư dân trào đờm, cười không nhặt nổi mồm chứ chẳng chơi!



Một năm mới chính thức nắm tay, hai năm vẫn đang nắm tay, ba năm hôn má, bốn năm hôn môi, năm năm mới cùng nhau đi ra ngoài chơi đêm. . . ặc, thật ra lúc đó nói như vậy cũng không đúng, vì bọn họ cùng học chung một lớp, chuyện xảy ra trong ngày chia tay cuối năm của lớp, cả cái chuồn thú ba mươi bảy con cùng thú đầu đàn- giáo viên chủ nhiệm quyết định đi cắm trại đêm. . . nói chung, đi chơi đêm chính là như vậy!

Năm thứ sáu, Cao Thiên bắt đầu có ý muốn quan hệ nhưng cô kiên quyết cự tuyệt, còn ra tối hậu thư nói nếu anh ta chạm vào cô khi chưa được phép, hai bọn họ cứ như vậy đường ai nấy đi anh ta mới thôi không nhắc đến nữa. Năm thứ bảy là khoảng thời gian lạnh nhạt, chuyện đặc sắc gì lại càng không có! Đừng nói là sờ mó, ngay cả hôn môi cô cũng không có chút hứng thú gì.

Nhưng mà hiện tại cô cùng Dương Nhật Phong. . .

Một phút trước tỏ tình, một phút sau hôn môi, tối đến đã biến thành sờ. . . còn thiếu chút là. . .  ̄▽ ̄

***

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Nhu đau khổ đứng trước tấm gương soi qua soi lại, khóc không ra nước mắt nhìn mấy vết hồng hồng đỏ đỏ nổi bật trên cái cổ trắng ngần. Lão thiên! Cô muốn cắn người nha~ T___T

Như thế này bảo cô làm sao dám ra đường gặp người đây??

Trong lúc cô nàng nào đó còn đang đau khổ muốn chết ôm gương khóc hụ hụ, cánh cửa đột nhiên ‘cạch’ một tiếng mở ra, Yêu nghiệt tiên sinh- kẻ đang bị nguyền rủa n lần trong lòng Lâm Uyển Nhu xuất hiện với một vẻ bề ngoài ngáy ngủ.

Phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nghiến răng keng két.

Tên nào đó nhìn cô một lát, biết đại họa sắp lâm đầu bèn định chuồn êm ra ngoài, giữa đường lại nghe thấy Lâm Uyển Nhu chống nạnh hét lớn: “Dương, Nhật, Phong! Anh chết chắc rồi!”

“Bà xã~ Sáng tốt” Yêu nghiệt tiên sinh quyết định giả ngu đến cùng, ý định chạy trốn cũng biến mất thay vào đó còn quay lại ôm lấy cô vào lòng, nhân lúc Lâm Uyển Nhu đang bất mãn trừng mắt, vô số nụ hôn liền rơi trên mặt cô.

Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn cắn người, tên này đúng là càng lúc càng quá đáng nha~

“Anh nghiêm túc một chút, lát nữa chúng ta còn phải đến bệnh viện tháo bột!” Lâm Uyển Nhu nhẹ đẩy anh, trên mặt toàn là hắc tuyến nhìn khuôn mặt vờ ngây thơ của tên nào đó.

Dương Nhật Phong nghe cô nói vậy cũng đành phải tâm không cam tình không nguyện buông bà xã yêu quý ra, trước khi hoàn toàn dứt khỏi còn không quên hôn ‘chụt’ lên má cô một cái. Lâm Uyển Nhu mặt đỏ muốn nhỏ ra máu trừng hắn, với tay lấy khăn lau trên giá đưa cho kẻ không biết xấu hổ đang nghịch nước trong bồn rửa mặt.

Yêu nghiệt tiên sinh đón lấy, ánh mắt thoáng qua một chút dư vị khó nói nên lời: “Bà xã, em bảo anh dùng khăn tắm của em lau mặt. . . đúng là nhiệt tình nha~”

Lâm Uyển Nhu vốn đang định đi ra ngoài, nghe hắn nói xong cả người liền cứng nhắc quay đầu lại, nhìn thấy thứ trên tay hắn đang cầm mà hận không thể tát lên mặt mình mấy cái. Lão thiên a, ông sợ hại cô còn chưa đủ thảm hay sao vậy chứ? Cư nhiên khăn lau mặt lấy nhằm thành khăn tắm. . .T__T

Lâm Uyển Nhu lần nữa cảm nhận rất thấm thía cái câu ‘oan như Đậu Nga’ có dư vị thế nào!

“Em không có!”

“Không sao đâu, anh thấy ý tưởng này cũng không tệ. . .” Tên nào đó nói xong còn không quên bắn ánh mắt đầy YD lên người cô, sau đó chăm chú nhìn xuống cái khăn đang cầm trong tay. Một loạt hành động khiến Lâm Uyển Nhu tức muốn trào máu họng.

“Mặc kệ anh!” Cô nàng nào đó cuối cùng cũng bùng nổ, ngoe ngoảy rời khỏi, cánh cửa đánh rầm một tiếng che giấu khuôn mặt tươi cười đến là xuân về hoa nở trên môi tên không biết xấu hổ nào đó.

May mắn Lâm Uyển Nhu không nhìn thấy, chứ nếu không có thể cô nàng sẽ phun ra một ngụm máu tức thì!

Trải qua một buổi sáng sớm tràn đầy màu sắc, cuối cùng hai người cũng phải lên đường đến bệnh viện làm một việc hết sức trọng đại- tháo bột!

Lâm Uyển Nhu diện một chiếc váy màu thiên thanh cùng đôi giày búp bê đáng yêu, nếu muốn nói đến điểm không phù hợp chính là cái khăn choàng trên cổ. yêu nghiệt tiên sinh nhận ra điểm bất thường, có chút không hiểu được nhìn bạn gái: “Bây giờ còn là mùa hè, em mặc vậy thật không nóng sao?”

Cô nàng nào đó không thèm trả lời, chỉ quay qua quắc mắt nhìn hắn một cái, ý muốn nói là ‘anh biết điều thì im ngay đi!’

Còn không phải hắn gây ra cái phiền toái này cho cô chắc, hừ! Giả vờ ngây thơ cũng vô dụng. Cô thực sự có chút nghi ngờ đem hôm qua là hắn cố ý, thiếu gì chỗ lại không hôn mà đi hôn lên cổ. . . nhiều vết ‘muỗi chích’ như vậy bảo cô làm sao dám ra đường nhìn người chứ?

Dương Nhật Phong rất biết điều không nhiều lời nửa. Lâm Uyển Nhu lúc này mới chú ý đến hắn, cảm thấy có cái gì đó lạ lạ nhưng không hiểu lạ ở chỗ nào. Vẫn là mái tóc nhuộm màu đó, vẫn là phong cách ăn mặc có chút phong trần. . . khụ, nói đúng hơn chính là bụi đời đó, tuy nhiên. . .

“Á, hôm nay anh không có cải trang nha~!” Lâm Uyển Nhu giống như thu lượm được bí mật gì đó kinh thiện động địa lắm, đưa tay che miệng hết sức khoa trương. Ừ, thì chính là có chút ngạc nhiên!

Dương Nhật Phong không cho là đúng nhíu mày nhìn cô: “Anh quyết định giải nghệ rồi, cũng không cần phiền toái như vậy làm gì!” Vã lại cũng đâu phải xấu xí không nở nhìn, che che đậy đậy như vậy có chút khó chịu.



Lâm Uyển Nhu gật đầu, nhưng không đầy hai giây sau lại kịch liệt lắc đầu: “Đại ca à, anh nói giải nghệ thì giải nghệ, nhưng quần chúng nhân còn chưa có tin tức nha! Dẫu sao anh cũng là thần tượng quốc dân, ra đường rất dễ gây các tai nạn cho người khác như kẹt xe, quẹt xe, náo loạn. . .v.v . . . đó”

“Em cứ làm quá vấn đề” Tên nào đó vẫn kiên quyết giử nguyên ý kiến, Lâm Uyển Nhu nói không lại đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Hai người tay trong tay nạn trong nạn bước ra khỏi nhà, Lâm Uyển Nhu dìu tên nào đó cực vất vả đi một đoạn đường hơn năm mươi mét, ở đó, Dương Hoàng Việt đã đậu xe sẳn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.

Chiếc xe lao vun vút trên dường, nhanh chóng rời khỏi khung viên thanh bình hiếm có của dãy phố cận ngoại thành, tiến vào trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt. Lâm Uyển Nhu nhân lúc bọn họ còn chưa vào vùng ô nhiễm nặng, hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần chiến đấu với những chuyện sắp sửa diễn ra.

Dương Nhật Phong bị hành động như sắp đi giải cứu thế giới của cô, không nhịn được trong lòng dâng lên một chút vui vẻ.

Hắn biết đối với cô mà nói những chuyện như thế này quả thật rất khó chịu, việc này cũng khiến hắn đau lòng không ít. Nhưng cô vẫn vì bọn họ mà cố gắng cùng hắn chống chọi, dẫu rõ cùng hắn sẽ mang cho cô không biết bao nhiêu phiền phức, như vậy cũng không hề có chút gì muốn trốn tránh.

Dương Nhật Phong hắn cần, là cần một người như cô! Một người có thể vì hắn hi sinh nhiều thứ và khiến hắn có thể hi sinh cho cô, một người khiến hắn yêu đồng thời cũng không tính toán yêu hắn, bất chấp tất cả ở bên nhau.

Dương Nhật Phong hắn tuy không biết tương lai sẽ đi đến đâu, nhưng ngày nào còn cùng cô thì ngày đó hắn nhất định cho cô hạnh phúc! Hắn không phải là một người hay sống mơ mộng, ngược lại còn rất thực tế, ai cho hắn cái gì, hắn sẽ toàn tâm đáp lại cái đó!!!

Chiếc xe đỗ xịch trước cổng bệnh viện công thành phố A, mọi người xung quanh đều vì nhãn hiệu thượng hạn của nó mà ngoái đầu lại nhìn một cái, có cùng thắc mắc với nhau rằng ai mà sang chảnh vậy chứ?!

Lâm Uyển Nhu xuống xe trước, đằng xa hình như cũng vì chuyện này mà gôm lại thêm không biết bao nhiêu người, trong đó hình như có người còn nhận ra Lâm Uyển Nhu, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán gì đó. Cô nàng không quan tâm cho lắm những chuyện vụt vặt này, dẫu sao cũng chuẩn bị trước tâm lí rồi mà, vả lại cô cũng đâu pải loại con gái yếu đuối không chịu được một chút đã khích nho nhỏ chứ.

Cửa xe bên phải mở ra, Lâm Uyển Nhu nhanh chóng bước đến đỡ ông xã nhà mình, đám đông ồn ào xung quanh cũng vì hình ảnh này mà nhất thời im lặng như tờ.

Đương nhiên họ biết hai người này! Ca sĩ Đình Phong cùng cô bạn gái vụng trộm trong tin đồn rầm rộ chứ cò ai?!

Đâu đó đột nhiên có một cô gái hét lên một tiếng to đến mức thức tỉnh đám đông, mọi người như ông vỡ tổ nháo nhào loạn xạ cả lên, đám phóng viên nhận được tin nội bộ phục kích từ cái ngóc ngách nào cũng ào ào tuôn ra vây lấy ba người Lâm Uyển Nhu, Dương Nhật Phong cùng Dương Hoàng Việt, loạn đến mức hai ba nhân viên bảo vệ của bệnh viện phải nhún tay giải quyết.

Lâm Uyển Nhu khóc không ra nước mắt nhìn một loạt những chuyện xảy ra, vô cùng lo lắng mọi người làm động đến chân bị thương của Dương Nhật Phong, gấp đến mức chỉ hận không thể nhét hắn vào lòng mà bay ra khỏi đó.

Dương Nhật Phong biết rõ cô đang nghĩ cái gì, không an tâm vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang đặt trên tay mình nhẹ nhàng trấn an. Lâm Uyển Nhu cố gắng mỉm cười với anh nhưng không bao lâu lại liếc mắt nhìn xung quanh một lần, Dương Nhật Phong hết cách đành ghé tai cô thì thầm, ở đây ồn ào quá sợ cô không nghe rõ: “Không cần lo”

Lâm Uyển Nhu nhìn anh một cái, thấy anh có vẽ chả làm sao mới an tâm.

Xem ra là do cô thái quá rồi~

Không bao lâu sau, bảo vệ cuối cùng cũng trấn định được đám đông nhưng phóng viên vẫn không tử bỏ cơ hội nào, có một anh chàng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi phá vòng ngăn của bảo vệ, sấn đến bên người Dương Nhật Phong, Lâm Uyển Nhu lo lắng anh ta làm bị thương đồng chí yêu nghiệt nhà mình, không khỏi lo lắng đem anh gắt gao bảo vệ ở phía sau.

Chàng phóng viên trẻ cũng ý thức được hành động của cô, không áp sát quá mà chỉ đứng cách một khoảng chừng hai bước chân, đưa micro đến: “Xin hỏi ca sĩ Đình Phong, anh cùng cô gái này là quan hệ gì vậy ạ?”

Lâm Uyển Nhu khó chịu nhíu mày, cứ ngỡ Dương Nhật Phong không trả lời, nào ngờ tên kia bình thản như đang bàn một tin tức thời tiết, nhẹ giọng phun ba chữ khiến dân tình như sét đánh ngang tai: “Bạn gái tôi”

“Vậy với việc anh có bạn gái,thái độ công ty quản lí của anh thế nào?” Lâm Uyển Nhu âm thầm bái phục tin thần thép của phóng viên trẻ, vẫn không hề nao núng mà tiếp tục hỏi.

Ca sĩ đẹp trai nào đó khiêu mi, cười nhạt nhẻo vô cùng, ai có mắt điều biết tâm tình hắn không tốt với vấn đề này: “Phản đối”

“Còn ý kiến của anh? Anh có định cùng cô đây quyết tâm đến cùng hay không?”

“Giải nghệ, cùng cô ấy kết hôn sống đến già, hết!”

“. . .” Phóng viên Ất hoàn toàn câm nín.

“Anh không đùa chứ?” Phóng viên Giáp trợn to mắt không thể tin được.

Phóng viên Bính: “. . .”

Phóng viên Đinh: “. . .”

Fan hâm mộ Canh, Tân Nhâm. . .: “Không thể được a~~~!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook