Âm Mưu Thần Tượng

Chương 1: Thần tượng là tên đại vô lại!!!​

Mãn Tâm (Ariki Megurika)

27/09/2016

Cuối tuần , Lâm Uyển Nhu cùng hai cô bạn thân đi đến cửa hàng KFC quen thuộc. Cả ba vừa nhai đùi gà vừa tán dóc:

“ Chầu này tao bao ! ”_Trần Ngạc Hy oai hùng lên tiếng trong khi mồm còn đang nhét đầy thịt gà, khí thế không làm gì cũng mất hơn phân nữa.

Lâm Uyển Nhu liếc mắt khinh thường: “ Mày đi làm vất vả như vậy,không lo tiếc kiệm một chút, cuối tháng đừng mượn tiền tao!”_Con nhỏ này là vua thiếu nợ dai, thách cô 10 mạng cũng không dám cho nó mượn.. hừ ~!

“ Nghe nói mày tìm được việc chính thức ở nhà hàng rồi phải không ?” Lâm Gia Tuệ chống cằm nhìn hai cô bạn đấu khẩu, nhiều chuyện xen vào một câu. Lập tức nhận được cái gật đầu vui vẻ của Trần Ngạc Hy và cái liếc mắt của Lâm Uyển Nhu .

“ Mày không mở miệng cũng không ai nói mày câm đâu!” Lâm Uyển Nhu khinh thường đối Lâm Gia Tuệ hừ mũi “ Phỏng vấn xong rồi à ?” Lại quay sang Trần Ngạc Hy.

“ Ừa, ngày mai đi làm ! Cho nên hôm nay bao tụi bây ăn, coi như ăn mừng tao xin việc thành công!”

Lâm Gia Tuệ nghe tới được bao ăn, hai mắt sáng rỡ đầy sao, hoàn toàn mặt kệ xung quanh hét lên một tiếng: “Nghe nói tiệm KFC này có chương trình khuyến mãi đó! Mỗi xuất ăn sẽ được một tấm phiếu, thu đủ 60 phiếu sẽ được một vé quay số may mắn , biết trúng gì không ?” Cô nàng cố tình làm ra vẽ thần bí nháy nháy mắt. Đổi lại chính là hai cái lắc đầu mờ mịt của Lâm Uyển Nhu và Trần Ngạc Hy.

“ BMW a! Chính là xe hơi BMW trong truyền thuyết nha !” Hai đứa bạn này đúng là mù tịch thông tin.

Lâm Uyển Nhu khinh thường hừ mũi, loại thông tin này ngay đến Trần Ngạc Hy yêu tiền như mạng còn không biết, chắc chắn không đáng tin cậy: “Hừ! Tao mới không thèm tin! Toàn là gạt người,không biết tu ba kiếp hay ba mươi kiếp mới có thể vớt được vận may phân chó như vậy? Thôi thì mua vé số chờ sổ độc đắc còn ít tốn kém hơn! Mày a, làm ơn dẹp cái ảo tưởng trúng BMW đó dùm tao đi, đừng mơ mộng nữa !”_Cô buông 1 câu đè bẹp cái mơ ước xa vời ông mặt trời của bạn tốt.

Lâm Gia Tuệ bị bạn dội cho một gáo nước lạnh, khuôn mặt vốn đang vui vẻ hớn hở biến thành căm phẫn còn khoa trương dùng ánh mắt ai oán nhìn Lâm Uyển Nhu “ Con kia! Bộ hôm nào mày không móc họng tao mày ăn không ngon, ngủ không yên, mất hết niềm vui từ cuộc sống à?”(>.<)

“ Hả ?!....À.. ừmh ...cứ coi là vậy đi!”

“Mày!.......” Lâm Gia Tuệ giận tím mặt, chỉ hận một nỗi không thể dùng đùi gà trám họng Lâm Uyển Nhu lại.(==!)

“ Xì !” Cô nàng nào đó vô cùng tự nhiên cộng thản nhiên bỏ qua khuôn mặt như ăn phải hai cân* khổ qua của bạn tốt, quay sang Trần Ngạc Hy thâm tình dâng trào như thác đổ gọi: “ Ngạc Hy muội muội”

Đáp lại thâm tình kia chính là: “Gì?” Trần Ngạc Hy nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, phủ phàng trả lời không đầu không đuôi.

Lâm Uyển Nhu mặt mày méo xệch ai oán nhìn người bạn tốt \\không- được- dể -thương- cho- lắm\\ của mình, trong lòng không ngừng tự hỏi khi xưa thế nào làm bạn thân với con nhỏ này.

(* 2 cân= 1 kg)

A! Chắc là năm đó cô nhẫn nhịn tốt, tính tình cũng tốt cho nên mới duy trì được quan hệ bạn bè này lâu như vậy nga !!! (==)!

“ Hắc! Chính là mày có thể hay không cho tao mua 2 xuất đem về nha? Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên??” Thấy chưa đã bảo cô xưa nay tính tình cực kỳ tốt mà!(^.^)

“ Làm gì?” Vẫn không thèm nhìn đến Lâm Uyển Nhu.

- “ Chính là như vầy nha! Mày xem đi xem đi, toàn bộ ba xuất đã bị mày ăn hơn 2 xuất rưỡi rồi, như mày biết đấy! Phọt nhuyễn eo thon như tao nếu bị bỏ đói một bữa sẽ chỉ còn lại bộ xương khô thôi! Ô...Ô...Ô” Cô nàng nào đó thật biết oán trời trách đất khóc rống.

Lâm Gia Tuệ đòi hỏi: “ Còn tao đâu?”

“ Mày hả?! Bỏ đói một ngày không ốm xuống kilôgam nào đâu, tin tao đi!!!” Lâm Uyển Nhu dõng dạc tuyên bố như đang đọc thánh chỉ.

“ Có quỷ mới đi tin lời mày”_Lâm Gia Tuệ tức muốn hộc máu, chỉ hận không thể dùng tay một phát bóp chết đứa bạn khốn nạn.

“ Nha! Tao nói đúng sự thật mà?! Ngạc Hy! Mày nói câu công bằng đi!” Cô nàng nào đó còn sợ Lâm Gia Tuệ chưa đủ đã kích, tiếp tục lôi kéo Trần Ngạc Hy vào.

“Mày nói rất đúng!”_Trần Ngạc Hy vô tình gật đầu với Lâm Uyển Nhu, sau đó lại dùng ánh mắt thông cảm vỗ vỗ vai Lâm Gia Tuệ: “An phận đi tiểu muội!” Cô mới không muốn bỏ thêm tiền ra mua một xuất nữa a!!

Lâm Gia Tuệ giãy nãy: “Ô...Ô...Ô! Tao không chịu, hai tụi bây hùa nhau ức hiếp tao!!!”

“Biết được như vậy thì tốt!” Trần Ngạc Hy phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm

Lâm Uyển Nhu thoải mái kéo ghế đứng dậy đi mua KFC như chưa có cuộc đấu võ mồm nào xảy ra trước đó dưới ánh mắt trợn trừng của Lâm Gia Tuệ.

Lâm Uyển Nhu cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, không biết từ khi nào đã xem việc trêu tức Lâm Gia Tuệ là niềm vui?! Mọi người đều nói cô sở hửu dung mạo thanh tú, không quá xinh đẹp nhưng mang cảm giác mềm mại đáng yêu. Cô lại không cảm thấy như vậy! Hừm! Cô chính là vừa xinh đẹp vừa thông minh lại mểm mại đáng yêu! Haizz... bất quá....chỉ có mình cô nghĩ vậy thôi!! (TT^TT)

Đúng thật là con mẹ nó quá sức chịu đựng mà!!! Còn nữa......

“ Phụtttttt ...hahaha!!!!”

Tiếng cười man rợ từ sau lưng truyền đến khiến đại não Lâm Uyển Nhu ngừng hoạt động, hoàn toàn không còn suy nghĩ thêm được thứ gì. Cô nàng nào đó phát điên quay phắt lại nhìn tên đầu sỏ gây ra họa- Lâm Gia Tuệ!

“Mày cười cái quái gì ???” Hù dọa cô sợ đến tim muốn thông qua cổ họng mà chạy ra ngoài.

“Không có gì đâu! Mày đi mua đùi gà của mày đi” Kẻ đồng phạm- Trần Ngạc Hy một bên bụm họng Lâm Gia Tuệ một bên quay sang trả lời Lâm Uyển Nhu.

Cô nàng nào đó ngây thơ không hề nhìn ra khuôn mặt đang ửng đỏ lên vì nhịn cười của bạn tốt, rất không vui quay lưng tiếp tục đi mua thức ăn.

Giọng Lâm Gia Tuệ vẫn vang lên lảnh lót từ phía sau. Tiếp đó chỉ nghe Trần Ngạc Hy “suỵt” một tiếng, âm thanh ồn ào chỉ còn lại hai tiếng cười khúc khích.

Lâm Uyển Nhu đen mặt! Ai làm ơn cho cô biết đang có chuyện gì xảy ra vậy??? -_-|||

Nhìn một dòng người đang sắp thành hàng dài trước mặt, Lâm Uyển Nhu không nhịn được âm thầm đếm..1,2,3,4,5....có ít nhất 15 người nha!!!Oa! Số cô đúng là đen còn hơn phân chó mà!!! (TT^TT)

“Xoạch!” một tiếng động nhỏ vang lên.

Ách!! Khoan đã!!! Sao cô cứ có cảm giác nhồn nhột ở.... khụ khụ...nhột mông thế nhỉ ??? -_-|||

Má ơi! Đừng nói là con gặp phải tên biến thái chuyên sàm sở ‘yêu râu xanh’ trong truyền thuyết rồi chứ????

Theo phản xạ, Lâm Uyển Nhu quay người lại, đập vào mặt là một hình ảnh... à không, ... là một thân ảnh màu đen! (>.<)

Ô hô! Sao càng nhìn cô càng thấy hắn ta giống thổ phỉ thế này ?!!!

Anh trai thanh niên chân không dài, mặt bị cái mắt kính đen che hơn phân nửa, phân nửa còn lại bị khẩu trang đen che nốt, hoàn toàn không nhận diện được danh tánh! (nghe như mấy câu truy nã tội phạm trong báo ấy nhở -_-!),đội nón kết đen, áo khoác da càng đen thui, găng tay cũng đen nốt, chỉ còn mái tóc- thứ duy nhất lộ diện ra bên ngoài //đáng- lẽ- phải- đen// lại được nhuộm màu( >.
E hèm! Chẳng lẽ... chính là hắn ta sờ con mẹ nhà nó cái mông của cô sao ???? Nghĩ vậy Lâm Uyển Nhu liền hùng hùng hổ hổ chống nạnh, hất cao mặt lên một chút, thẳng tay chỉ vào mặt ‘kẻ tình nghi’ mà hét toáng lên: “Tên kia! Yêu râu đen...à quên! Là yêu- râu- xanh! Sao dám sàm sỡ con gái nhà lành hiền lương thục đức, ngoan ngoãn kiều mị như tôi giữa ban ngày ban mặt hả ????”

Lâm Uyển Nhu vừa nói xong, bên tai liền đến một loạt tiếng nôn mửa...vâng! Chính là thực khách trong tiệm ăn đang nôn mửa vì lời nói của cô!!

Thật quá mất mặt, con mẹ nó mất mặt không chịu được !!! (TT^TT) Cô nói mình là con gái nhà lành thì không được à? Cô hiền lương thục đức thì có gì bất ổn sao?? Xin hỏi chính phủ Việt Nam có nghiêm cấm nữ giới tự hào về bản thân không??? Đáp án chính là: KHÔNG- CÓ!!!...Còn về phần cái gì mà ‘ngoan ngoãn kiều mị’ cô tự nhận bản thân có ‘hơi’ không khiêm tốn một cách thái quá chút chút. Tin cô đi ‘chút chút’ thôi mà (TT^TT)

Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề chính là: HẮN SÀM SỠ CÔ!!! Ok???

Tên //yêu râu xanh// từ từ thong thả tháo mắt kính xuống, mắt đẹp lộ ra chút ngạc nhiên cùng khó hiểu: “ Tôi? Sàm sỡ cô??”

“ Phải! Chính là anh!!!” Giả nai! Còn ai ở đây sao? Hoàn toàn không có!!

Ánh mắt hắn ta lộ lên ý cười gian xảo như có như không, nhíu nhíu mày nhìn Lâm Uyển Nhu một cái: “Này cô! Hình như có gì hiểu lầm thì phải?!!”

“Hừ! Hiểu lầm cái rắm!! Anh đứng sau lưng tôi! Mà tôi bị sờ mông, không phải anh thì ma nào vào đây?!!” Lâm Uyển Nhu cau có nhìn hắn.

Tiếng hét của cô không lớn, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người đang đứng xung quanh.

Người đàn ông không nghĩ đến cô lại không nói lí lẽ như vậy, đôi mi xinh đẹp nheo nheo khó chịu: “ Tôi bảo là hiểu lầm, tôi...”

Lâm Uyển Nhu hung dữ ngắt ngang lời của hắn, có ma mới tin là hiểu lầm! “Tôi nói cho anh biết, Lâm Uyển Nhu tôi từ khi 12 tuổi ghét nhất chính là những tên sàm sỡ phụ nữ, thứ hai chính là loại đàn ông dám làm không dám nhận! Thật không may... anh vừa vặn chính là hai cái loại đó!!!” Nói xong liền ‘tiện tay’ ván cho hắn một bạt tay nhán lửa.



“Uyển Nhu! Mày làm cái quái gì vậy ?!” Trần Ngạc Hy hốt hoảng kinh hoàng hét lên một tiếng, đồng thời nhanh tay nhanh chân chạy lại kéo bạn tốt ra.

Lâm Uyển Nhu đang sôi máu, nhiệt huyết dâng trào cái gì cái gì đó đều bị tiếng hét kia hù cho bay mất, liền oán giận liếc Trần Ngạc Hy mấy cái “Tao đang đánh người! Mày không thấy hay sao mà còn hỏi???”

“Ách! Cái đó ... tao cũng đâu có bị mù, nhưng là hiểu lầm a hiểu lầm a !!”

“Hiểu lầm cái rắm á! Tao chính là giữa thanh thiên bạch nhật bị người ta sờ mông!!! Là mông, không phải mắt cá chân đâu!! Còn nữa.....Umh!!!”

Nhưng là.. cô còn chưa nói xong đã bị bịt kín cả miệng!!! Con nhỏ này!!! Vì cái quái gì lại không cho cô nói chuyện??

“Mày be bé cái mồm chút được không?? Không thấy ngay cả người đi đường cũng ghé qua coi kịch vui à???” Trần Ngạc Hy tức nổ đom đóm mắt, thực sự thực sự muốn dùng hai bàn tay bóp chết bạn tốt ngay lập tức.

Con nhỏ nhát gan này! Từ khi nào thì không còn là cái dạng tiểu bạch thỏ nhu nhu nhược nhược lấy chữ Nhẫn làm chân lý sống, mà lại biến thành mèo hoang biết cào người vậy???

Lâm Uyển Nhu ngộ ra được tình hình, ánh mắt trong veo ngây ngô dáo dác nhìn xung quanh kiểm chứng một chút mới hài lòng nhè nhẹ đối bạn thân gật gật đầu. Mẹ kiếp! Sao không chịu nói sớm một chút! Hại cô làm ra chuyện mất mặt như vậy???

Thấy Lâm Uyển Nhu đã ngoan ngoãn không la hét ầm ĩ nữa, Trần Ngạc Hy mới hài lòng buông tay, trả lại cho cô bầu không khí.

Lâm Uyển Nhu bất mãng vừa hít thở vừa trừng mắt Trần Ngạc Hy :

“ Nhưng mà vừa rồi hắn....”

“ Nhưng nhị cái rắm a! Người sờ... sờ...khụ khụ! Cái kia chính là không phải sờ nha! Chính là cái kia... cái kia...Chết tiệt! Tao đây bị mày làm cho nhất thời quên mất muốn nói cái gì rồi” Câu này vừa nói ra liền cùng lúc nhận được hai loạt ánh mắt sắc bén còn hơn tên bắn từ hai người trong cuộc. Trần Ngạc Hy áy náy lè lưỡi một cái “ Ây da! Để cho tao suy nghĩ một chút...A! đúng rồi nha! Gỡ! Chính là người gỡ tấm phiếu trên mông mày! Là thằng nhóc kia kìa!” Cô vừa nói vừa khoa trương chỉ chỉ tay về phía quầy đổi phiếu.

Lâm Uyển Nhu nhìn theo, đập vào mắt chính là bé trai khoảng 5 tuổi đang nhe hàm răng còn có hai cái nhìn cô cười híp mắt.

Cười con quỷ!!!

Em trai à! Em có biết em đã hại chị thê thảm thế nào không mà còn đứng đó cười tươi như vậy??! Trong lòng Lâm Uyển Nhu âm thầm khóc không ra nước mắt! Thảm rồi thảm rồi, lần này thực sự thảm rồi!

À! Mà hình như cô quên mất điều gì thì phải???...Chính là : “ Lâm Gia Tuệ, Trần Ngạc Hy! Hóa ra khi nãy hai đứa tụi bây cười đến man man rợ rợ là do trên mông tao có dính phiếu?? Như thế nào cũng không nói cho tao biết một tiếng còn ở đó cười đến cực kỳ vui vẻ!??”

Trần Ngạc Hy mếu máo nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương “ Thực xin lỗi! Tụi tao cũng không ngờ mọi chuyện lại ra đến nước này!”

Lâm Gia Tuệ ở một bên gật đầu hùa theo khiến Lâm Uyển Nhu tức đến sắp xuất huyết não.

Lão thiên nha! Mau mau ngó xuống mà coi, coi thử xem tại vì sao dạo gần đây vận đen cứ bám lấy cô không buông thế này?

‘Người bị hại- oan ức- rất uất ức’ lên tiếng: “ Tiểu thư // hiền lương thục đức// xin hỏi... bây giờ cô định giải quyết chuyện này như thế nào đây? Hử!!!”_Trong giọng nói của hắn mười phần đã hết chín phần là châm biếm, một phần còn lại chính là chờ- xem- kịch- vui!!!

Lâm Uyển Nhu mặt biến thành cái bánh bao chiều, miệng nhỏ phụng phiệu, đem chính mình lại trở về bộ dạng tiểu bạch thỏ tội nghiệp vô cùng nhát gan, cái gì hiệp nữ cái gì hung dữ muốn đòi công bằng hình như đều không phải do cô làm nên.

Trời ơi! Mau cho một tia sét xuống đánh chết con đi!!! (TT^TT)

Không biết bây giờ cô giả bộ ngất xỉu, sao khi tỉnh lại thì quên hết mọi chuyện? Hay là nói với hắn cô tâm thần phân liệt, người vừa nảy tát hắn ta một bạt tay thực ra không phải cô, cô hoàn toàn vô tội?? Hay là hay là... cô nói mình bị ma nhập thân, hiện tại không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả??? Liệu hắn ta có tin không nhỉ?!!! Bớt giởn đi! Ngay cả cô còn không tin kìa.

“ Hử???” Anh thanh niên chân không dài, không kiên nhẫn nhấn mạnh lần nữa. Rõ ràng là muốn tính sổ rõ ràng mà!

“ Xin lỗi anh rất nhiều!! Mong anh tha lỗi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm!!!” Ô...Ô...Ô cô thật hận bản thân vì sao không có IQ 180/200 nha, gặp phải loại tình huống này cũng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi thôi.

Anh trai thanh niên chân không dài dùng ánh mắt liếc xéo cô một cái: “ Tiểu thư! Cô nói chỉ là hiểu lầm?? Tôi đây con mẹ nó bị hiểu lầm liền ăn một cái tắt đầu mọc đầy sao, tiểu thư cô bị hiểu lầm còn có thể hung hăng đánh người??? Chỉ nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết??! Nhìn như thế nào cũng thấy cô thật có lợi!”.

“ Nếu không... nếu không... tôi phải làm sao ??” Lâm Uyển Nhu áy náy cúi gằm mặt. Đừng nói là hắn ta muốn tát lại cô nha! (TT^TT)

Người xưa có câu: quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, vì vậy cô cam tâm tình nguyện làm tiểu nhân, để danh hiệu quân tử cao quý trang trọng kia lại cho hắn, chỉ mong hắn làm 'quân tử' thì làm cho trót, đừng tính sổ với cô.

Anh trai thanh niên chân không dài ngẫm ngẫm lại nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra bản thân không thể ở đây quá lâu, tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô một cái: “ Bây giờ tạm tha cho cô, lúc khác rãnh rỗi sẽ đến tìm cô đòi nợ!!” Sau đó tiêu sái quay người rời khỏi.

Lâm Uyển Nhu thở phào một hơi.

Hắc hắc!! Cô mới không cần sợ a! Sao khi rời khỏi đây liền không trở lại nữa, xem xem hắn làm sao tìm cô tính sổ?! Ha ha ha!! Cô thực quá thông minh đi.

Còn về chuyện...nếu đang đi trên đường không mai bị hắn bắt được, đành phải trách vận số cô quá đen a!!!

Sao khi thấy hắn ta thực sự đã đi, Lâm Uyển Nhu lập tức trở lại bộ dáng hung hăng, trừng to mắt nhìn hai cô bạn thân.Sau đó chính là nặng nề dậm chân rời đi.

Trần Ngạc Hy nhìn Lâm Gia Tuệ, Lâm Gia Tuệ nhìn Trần Ngạc Hy, cả hai đều âm thầm khóc rống: Thảm nha thảm nha, chuyến này gây ra họa lớn, Lâm Uyển Nhu coi bộ thực sự giận bọn họ rồi!!!

Lâm Uyển Nhu đón taxi đi thẳng một mạch về nhà. Nơi cô sống chính là một khu chung cư dành cho người lao động nghèo, phòng ở vừa chật hẹp lại không tiện nghi nhưng được cái tiền mua nhà rẽ, lại cho trả định kỳ, rất thích hợp cho người độc thân đang thất nghiệp như cô. Vốn dĩ tối nay là cuối tuần, cô sẽ đến nhà bạn tốt Trần Ngạc Hy ở lầu trên ngủ, nhưng là..theo tình hình bây giờ thì phải ở nhà thôi....

Lâm Uyển Nhu thở dài, quăng túi sách lên bàn một cách nặng nề sau đó nằm bẹp dí xuống giường lăn qua lăn lại, hết bên trái lại qua bên phải, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay... mệt chết cô rồi.

Lúc Lâm Uyển Nhu tỉnh lại chính là lúc 8h30 tối, cảm thấy một trận choáng váng ập đến...cô ngủ 3 giờ đồng hồ rồi cơ à??? Ô...Ô...Ô...Bụng sao lại đói thế nhỉ?? Lâm Uyển Nhu chạy một mạch vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt qua loa, sau đó thay vào một bộ đồ ngủ hình hoạt họa vô cùng màu mè cùng đôi dép lê thỏ con, chải gọn dầu tóc, xong xuôi liền chạy vào bếp vừa làm thức ăn vừa ca hát vu vơ . Nói cho văn vẻ, thực ra chỉ là làm tô mì gói thôi (==!)

Đang loay hoay với ‘thức ăn khuya’ thì đột nhiên điện thoại reo vang, Lâm Uyển Nhu buông vội gắp mì đã đưa tới miệng chạy lên nhà trên, vừa định nhất máy thì chuông ngừng reo.

Số lạ! Chắc là người ta gọi nhầm thôi!! Nghĩ vậy, cô nàng ngây thơ nào đó lại chạy xuống bếp, mông ngồi còn chưa chạm ghế thì điện thoại lại reo. Con mẹ nó thực quá sức chịu đựng!

Ông trời! Rốt cuộc còn muốn hành hạ cô tới bao giờ nữa?!

Lâm Uyển Nhu lếch một cái thân tàn ma dại lên nghe điện thoại, thực không muốn bị phiền tai mà chết!

“ Alô!!?”

“ Uyển Nhu! Chào em!!” Giọng nói một người đàn ông òm òm vang lên.

“ Anh là ai??” Lâm Uyển Nhu giả ngu hỏi lại, thực ra cô đã biết rõ câu trả lời.

Giọng nói này rất quen, thậm chí lúc trước cô còn cảm thấy nó thật nam tính, nhưng chẳng hiểu vì sao bây giờ nghe lại thấy chướng tai vô cùng?! Người yêu chia tay được bốn tháng hai mươi lăm ngày của cô- Cao Thiên.

“ Anh là Thiên!” Cao Thiên kiêng nhẫn trả lời.

“ Ồ! Ra là anh à? Gọi cho tôi có chuyện gì không??” Lâm Uyển Nhu nghe thấy giong điệu bản thân thay đổi 180°! Ha! Chỉ cần nghe đến tên anh ta là cô đã buồn nôn rồi!! Chê cô còn chưa đủ khổ hay sao???

“ Anh có chuyện muốn nói với em!”

“Hiện tại tôi đây không có thời gian cùng anh nhảm nhí!” Nói xong liền định cúp máy.

“ Khoan đã!” Cao Thiên gấp gáp hô “Anh thực sự có chuyện muốn nói với em!”

“ Tôi nói rồi! Tôi- không- muốn- nghe!!!”

“ Cuối năm anh và Thiên Nhan sẽ kết hôn, hy vọng em sẽ đến! Anh muốn nghe lời chúc phúc của em!!!”

“ Tất nhiên!!” Lâm Uyển Nhu điềm nhiên nói một câu, sau đó “Cạch” Thô bạo gát máy.

Ha! Tên sở khanh!! Phì phì phì!!! Cô khinh, còn muốn cô chúc phúc cho hắn? Mặt dày cũng vừa vừa thôi chứ?? Hắn ta nghĩ cô là đồ ngu sao??? Được, cô chúc phúc cho hắn, chúc hắn 18 đời tổ tông tuyệt tử tuyệt tôn, sinh ra con trai không có ‘cái ấy’! Đồ hèn hạ, trình độ da mặt dày cũng chỉ ở cái hạng đó, đúng là chọc cười chết người ta mà!!!

Lâm Uyển Nhu không còn chút khẩu vị nào đi ăn tiếp, nghe đến hai từ ‘Thiên Nhan’ là cô buồn nôn lắm rồi! Tuy nhiên, cũng không được để mất mặt trước đôi cẩu nam nữ này, phải cho bọn họ thấy cô sống rất tốt, sống rất hạnh phúc, cho bọn họ ghen tỵ, cho bọn họ tức chết mới thôi!!!

Cô bị chọc tức đến điên rồi!!



Trong khi Lâm Uyển Nhu còn đang tức đến não bộ xuất huyết cấp tính thì lần này đến phiên di động reo vang. Cô thẳng tay từ chối không muốn nghe, di động lại vô cùng kiên nhẫn tiếp tục réo ầm ỉ.

“Anh muốn cái quái gì nữa??”

“ Sao nóng tính vậy?” Giọng nói vô cùng vô cùng dễ nghe, khàn khàn, trầm thấp.... êm tai quá mức nhưng lại mang theo tám phần châm chọc.

Lâm Uyển Nhu bất chợt có cảm giác rùng mình... giọng nói này nghe thế nào cũng không phải của tên khốn Cao Thiên, vậy... : “Anh là ai?”

“Tiểu thư! Cô dúng là quên nhanh thật nha! Tôi hả?! Chính là cái người bị cô tát đến đầu mọc đầy sao đây!!!”

Rầm!!!_Nghe như sét đánh ngang tai!

Ông trời! Con đã đắc tội với ông đúng không? Đúng không?! Nếu không sau ông năm lần bảy lược, hết lần này đến lần khác trêu chọc hành hạ con vậy?!!! Trong lòng Lâm Uyển Nhu bi thương khóc rống.

Giọng hắn ta có chút mất bình tĩnh: “Alô! Cô còn đang ở đó không vậy??”

“ Không!” Lâm Uyển Nhu hớ miệng.

“ Hừ!” Hắn ta cười lạnh “ Ngu ngốc!! Thế con gì đang trả lời tôi vậy???”

Cô giận!! Cả họ nhà anh ta mới ngu ngốc í! Đồ con heo!! -_-|||

“ Cô không hỏi vì sao tôi biết được số điện thoại của cô à?” Giọng nói trầm thấp mềm mõng dụ dỗ.

Nha?? Anh ta không nói cô cũng quên bén mất! “Anh làm sao mà biết được?”

“ Đúng là ngu ngốc! Đương nhiên là nhờ thám tử tư điều tra rồi!! Nói cô là heo e rằng là đang xúc phạm động vật nhỉ?!”

Xúc phạm động vật cái mông !!!

“ Anh gọi cho tôi làm gì??” Đánh chết cô cũng không tin hắn ta muốn nói chuyện giết thời gian với cô.

Hắn ta cợt nhã nói: “ Cô đoán thử xem!”.

“ Tôi không biết!” Lâm Uyển Nhu đen mặt phun một câu.

“ Tôi cũng không tin là cô đoán ra! Tiểu ngu ngốc!!” Giọng điệu tên nào đó vô cùng mất hứng.

Cô giận!! Sao tên này cứ thích mắng mỏ cô thế nhỉ?!

Tên nào đó vô cùng hứng thú: “Nha đầu! Tôi muốn gặp cô!!!”

Lâm Uyển Nhu cảnh giác trợn to mắt: “Gặp tôi làm gì??”

“ Yên tâm! Tôi không có hứng thú với loại con gái vừa ngu ngốc lại còn hung dữ như cô đâu!”

( Tiểu Tâm: Ca chắc không vậy?? *Mắt chớp chớp*)

“Anh nói ai vừa hung dữ vừa ngu ngốc hử!??!” Lâm Uyển Nhu tức đến nổi đỉnh đầu sắp bốc khói mất rồi.

“Dĩ nhiên là nói cô nha! Đừng nhảm nhí, mau ra gặp tôi, tôi đang đứng trước chung cư cô sống đây!!!”

Cô nàng nào đó suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

Ô...Ô... kiếp trước cô nhất định đã đắc tội với ông trời nha!!!

Lâm Uyển Nhu chẳng kịp thay đồ, chỉ túm đại cái áo khoát chạy như bay đến cổng chung cư. Nếu để hàng xóm thấy được nửa đêm nửa hôm có một tên con trai cứ lanh qua lanh quanh ở dưới như vậy nhất định sẽ hù chết người ta a!!

“Anh rốt cuộc là muốn cái gì?” Lâm Uyển Nhu phi nước đại đến bên cạnh tên nào đó đang dựa lưng vào tường rào.

“Hi! Tốt!?”

“Không tới lược anh lo! Nửa đêm nửa hôm chạy đến tìm tôi có việc gì?”

“Dĩ nhiên đến tìm nhóc con tính sổ nha!” Hắn vô tội chớp chớp mắt, còn thân mật xoa xoa đầu cô. Thực sự đem cô coi là ‘nhóc con’.

Lâm Uyển Nhu : -_-|||

Sao cô có cảm giác mình càng nhìn càng giống thú cưng của hắn ta nhỉ???

“Đừng nói nhảm!” Cô nàng nào đó bực tức gạt tay hắn ra_“Mà này! Anh mỗi lần ra đường có cần bịt kín tới mức gió cũng không luồn vào được như vậy không?”

Hắn khựng lại một vài giây, sau đó chính là “ Hắc hắc” cười gian hai tiếng “Tôi sợ sẽ dọa em chết khiếp nha!” Hắn là đang suy nghĩ cho cô.

“Anh xấu đến nỗi sợ hù dọa người khác à?! Vậy thì tôi cũng không muốn xem nữa!”

“Không! Hoàn hảo thì chính là ngược lại!”

Lâm Uyển Nhu bỗng nhiên có cảm giác buồn nôn!! ==!

Con người này quả nhiên khi sinh ra có sự tự tin không hề nhỏ a!!

Tên nào đó nhìn thấy vẽ mặt khinh bỉ của cô, khí sắc ngưng trọng mấy phần: “Không tin?!!”

Biết rõ còn hỏi, dư thừa. Lâm Uyển Nhu dùng ánh mắt thay câu trả lời.

“Đưa tôi mượn di động của em!”

Lâm Uyển Nhu cảnh giác: “Làm gì???”

“Bảo em đưa thì cứ đưa, dài dòng cái gì?!!”

Cô nàng nào đó tâm không cam tình không nguyện, miễn cưỡng bản thân giao ra ‘tính mạng’. Anh trai thanh niên chân không dài giật lấy, còn không quên khuyến mãi cho cô ánh mắt khinh thường.

Sau một hồi lùng xục trong điện thoại của cô xong, hắn liền đưa đến trước mặt cô lắc trái lắc phải “Cô có tin người này ngay lập tức liền xuất hiện trước mắt cô không?!”

“Ma nó tin!” Lâm Uyển Nhu đen mặt phun một câu.

Hừ! Đừng có đùa, đấy là người cô sống chết thần tượng hơn bảy năm, muốn gặp một lần cũng không được, làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Trừ phi có kì tích a!!!

“À???” Hắn đưa tay tháo ra khẩu trang cùng mắt kính, sau đó là nón, sau đó nửa chính là... kì tích xuất hiện! -_-|||

Lâm Uyển Nhu á khẩu n giây! Cái này... cái này... cái kia...cái kia loại kì tích này xuất hiện thực bất ngờ nha!!! (TT^TT) Cái người cô thần tượng hơn bảy năm thực sự con mẹ nó đang đứng trước mặt cô cười gian manh, là cười gian manh đó!!!

Trái tim yếu mềm của cô nàng nào đó vỡ vụn thành trăm mảnh. Miệng há to đến nổi có thể nhét cả quả trứng vịt vào.

Lão thiên a! Mau mau cho sét xuống đánh chết cô đi! À không... là cho sét xuống đánh chết cái tên thần tượng vừa vô lại vừa biến thái trước mặt cô kìa!

Cô nàng nào đó vô cùng biết giác ngộ nhận ra rằng: Người đứng trước mặt cô chính là thần tượng đẹp trai, đồng thời còn vô cùng vô lại, vô cùng biến thái!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Mưu Thần Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook