Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 85: TÌNH NGOÀI GIÁ THÚ

Thiên Ngu Cơ

09/12/2016

Nhưng mới vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, nhất là lúc thấy biểu tình trên mặt Phương Vũ Thành kinh ngạc dâu thương, lòng cô càng thêm khó chịu, thở một hơi thật dài, xin lỗi, “Xin lỗi, lớp trưởng, giọng điệu vừa rồi của em không tốt.”

Mặt của Phương Vũ Thành khó nén đau thương, có chút khổ sở hỏi, “Là vì em và Ân Diệc Phong cãi nhau mà giận cá chém thớt với anh sao?”

Chân mày Điền Tâm Niệm hơi nhíu lại, vẻ mặt tràn đầy áo não.

Phương Vũ Thành bị đả kích lớn, bắt lại bả vai của cô, “Tâm Niệm em nói cho anh biết đi, em không có yêu Ân Diệc Phong phải không?”

“Lớp trưởng, anh nắm đau em đau quá, buông tay trước đã.” Điền Tâm Niệm đau co lên vai.

Phương Vũ Thành vội vàng buông tay ra, có chút bối rối xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi.”

Điền Tâm Niệm khoát tay, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, “Lớp trưởng, anh đi đi, đừng trở lại nữa, em nghĩ lúc trước em đã nói rất rõ ràng với anh, chúng ta đã không thể nào nữa rồi, em đã có chồng, anh cũng đừng mỗi lần nhìn thấy anh ấy thì lại khiêu khích, đừng như vậy nữa!”

“Em đang trách anh sao? Em và Ân Diệc Phong cãi nhau? Cho nên em trách anh?” Phương Vũ Thành không dám tin hỏi.

Điền Tâm Niệm thở dài một tiếng, cắn răng, “Đúng, em không muốn gia đình mình bởi vì người khác khiêu khích mà lần lượt nảy sinh mâu thuẫn, em nói như vậy anh hiểu chưa?”

Thân thể Phương Vũ Thành mềm nhũn, bước chân lảo đảo thụt lùi hai bước, mặt không che nỗi vẻ đau khổ, “Em… Thực sự yêu anh ta?”

Điền Tâm Niệm dứt khoát, đau dài không bằng đau ngắn, “Đúng! Cho nên, anh đừng tới tìm em nữa.”

Nói xong, cô lướt qua anh xoay người đi vào bệnh viện, cô không thấy phía sau sắc mặt anh chợt trở nên rất khó coi.

Phương Vũ Thành che ngực, khom lưng chật vật hô hấp, ánh mắt lại chưa từ bỏ ý định đuổi theo bóng lưng của cô, anh nghĩ cô sẽ quay đầu lại, anh mong muốn cô có thể quay đầu nhìn anh một lần, cho dù chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được, điều đó chứng minh cô đối với anh vẫn còn có chút quyến luyến, nhưng cô không có!

Cô đi rất kiên quyết, mãi đến khi quẹo cua cô cũng không liếc anh một cái.

Ngực đau dử dội, một luồng cảm giác hít thở không thông tập kích anh, anh lấy điện thoại ra, ấn phím tắt, thở từng hơi từng hơi, giọng nói cực kỳ run rẩy, “Tiết Phong, mình ở cửa bệnh viện trung tâm, có lẽ phát bệnh, cậu tới đón mình.” **************************************************************

“Hai người làm việc như thế này sao? Sao bây giờ mới phát hiện vấn đề này? Tôi thuê hai người có ích lợi gì, đi ra ngoài, từ giờ trở đi tôi không muốn gặp lại hai người nữa!” Tiếp theo là tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Hai người ủ rũ gần như bị mắng không muốn làm người quản lí nữa đi ra khỏi phòng làm việc của Ân Diệc Phong.

Lâm Thiến vẻ mặt đồng tình nhìn bọn họ, đây đã là nhóm thứ ba bị sa thải trong hai ngày nay.



Lưu Tử Sam mới vừa photo xong tài liệu thì thấy bọn họ đi ra, Lý Lệ bên cạnh hỏi Lâm Thiến, “Ân tổng sao thế nhỉ, tôi làm ở Ân thị hai năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ta nóng giận đến vậy.”

Lâm Thiến nhỏ giọng nói, “Tôi đoán là có liên quan tới bà tổng tài, chắc là cãi nhau, hôm kia bên Mỹ gửi tới dây chuyền được thiết kế riêng cho bà tổng tài, ai dè lúc tôi đem vào anh ta vừa nhìn thấy dây chuyền kia thì nổi giận đùng đùng, còn ném qua một bên nói cho tôi đấy.”

“Vậy chị lấy?”

“Đùa gì thế, tôi đâu có điên.”

Đèn chỉ thị của điện thoại nội bộ sáng lên, bên trong truyền đến giọng Ân Diệc Phong lạnh như băng, “Thư ký Lâm, vào đây!”

Cả phòng thư ký thân thể mọi người đều run lên, chợt nghe Lâm Thiến run rẩy nói, “Dạ!”

Lâm Thiến đi vào còn chưa tới hai phút thì gương mặt khóc tang đi ra, mắt cũng đỏ, “Tôi muốn điên thật rồi, cà phê tôi cũng đưa vào nửa giờ rồi, nó nguội lạnh thì có liên quan gì tới tôi chứ.”

Lý Lệ che miệng cười, “Được rồi, nhanh đi đổi một ly khác đi, không lát nữa lại bị mắng cho mà coi.”

“Tại sao mỗi lần đều là tôi chứ, lần sau tôi không đi đưa nữa đâu, thật là, lần trước cũng bởi vì đặt cơm buổi trưa cho anh ta mắng tôi, nhưng chị xem anh ta rõ ràng chẳng đụng tới, tôi vừa rồi đi vào, thấy bữa trưa vẫn bao bọc như cũ đặt ở đó, tôi đã trêu ai ghẹo ai thế.”

“Ân tổng cơm còn chưa ăn hả, cũng hơn ba giờ rồi.” Lưu Tử Sam lo lắng nhìn phía phòng làm việc của anh, cô thực sự muốn vào xem, nhưng cô còn chưa đủ tư cách, bây giờ cô cái gì cũng không biết, hoàn toàn không đến được bên cạnh anh, “Anh ấy không ăn cơm như vậy thân thể sao chịu nỗi?”

“Ai nói chịu nỗi đây, nhưng có biện pháp nào, tổng tài anh ta ghét nhất ăn cơm bên ngoài, tôi theo anh ta năm năm, trừ buổi trưa đi ra ngoài xã giao ra anh ta rất ít ăn cơm, khoảng thời gian trước tâm tình của anh ta tốt vô cùng, còn có thể ăn một ít, ai dè sau khi từ Mỹ trở về không biết cãi nhau với vợ như thế nào, cả ngày gương mặt lạnh tanh, bệnh tim tôi bị dọa sợ mà xuất hiện, được rồi, tôi phải nhanh đổi một ly cho anh ta cái đã.”

Lâm Thiến lại nơm nớp lo sợ đổi lại một ly cho anh lần nữa, khi để lên bàn cô thực sự muốn dặn một câu, “Ngài uống nhanh đi, chưa tới nửa giờ lại nguội lạnh giống ly trước nữa.”

╮(╯_╰)╭ đáng tiếc cô không dám!

Điện thoại di động vang lên, Ân Diệc Phong cầm lấy nhìn, là điện thoại của Ân gia, mới vừa bắt máy thì bên trong đã truyền đến giọng của Giang Ngọc Nhân, “Diệc Phong, buổi tối có rãnh không, về nhà ăn có được hay không, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”

Buổi tối anh vốn là không có chỗ đi liền đồng ý.

Đến Ân gia, Ân Quyết thật sự không có ở nhà, Giang Ngọc Nhân vẫn tự mình xuống bếp, làm rất nhiều món ăn anh thích ăn.

“Diệc Phong, Tâm Niệm đâu, tại sao nó không cùng đi với con?” Trên bàn ăn, Giang Ngọc Nhân thấy sắc mặt anh lạnh lẽo, thử dò xét hỏi, “Cãi nhau?”

Ân Diệc Phong không muốn nhiều lời, “Ừ” một tiếng.



“Ai, mẹ cũng biết sẽ như vậy mà.” Giang Ngọc Nhân thở dài một tiếng, “Con nói hai con kết hôn mới bao lâu, thì cãi nhau? Vì chuyện gì?”

Ân Diệc Phong không kiên nhẫn cau mày, “Mẹ, một chút chuyện nhỏ, mẹ đừng hỏi.”

“Mẹ làm sao có thể không hỏi, con không tốt, mẹ là mẹ có thể không quan tâm được sao? Trước đây mẹ cũng đã nói nó không phải là đứa con gái ngoan gì, không đồng ý cuộc hôn sự này, có thể quay được cái loại không biết xấu hổ gì, có thể là người tốt lành gì được đây? Vừa nhìn nó là biết nó giống đứa con gái ham mê hư vinh, vì đạt được mục đích của chính mình chuyện gì đều có thể làm được, mẹ vẫn luôn hoài nghi cái video kia là nó tự biên tự diễn ra, con làm việc mẹ biết không phải là không có chừng mực như vậy, mẹ thấy con chính là con đường nó muốn. Hôn lễ còn gây ra trò cười lớn như vậy, suýt nữa để cho Ân gia chúng ta thành trò cười cho người đời, cưới người như vậy nhà sẽ không ngày yên ổn! Mấy ngày hôm trước mẹ xem tin tức, nói Phương Vũ Thành kia huỷ bỏ hôn ước, có phải vì nó không?”

Nghe được tên Phương Vũ Thành, sắc mặt Ân Diệc Phong cực kỳ âm u, mắt hiện lên một tia u ám, để chén đũa xuống không còn đói bụng nữa.

Nhìn anh phản ứng như thế, Giang Ngọc Nhân cũng biết bà đã đoán đúng, “Thật là vì nó sao? Điền Tâm Niệm này mẹ cũng biết nó không phải là người an phận, đã kết hôn rồi, còn đi quyến rũ đàn ông khác? Con nếu coi trọng nó, đừng để cho nó làm ra chuyện mất mặt gì cho Ân gia.”

Ân Diệc Phong nhéo nhéo ấn đường, “Con biết rồi, mẹ, ăn cơm đi, trong lòng con hiểu rõ mà.”

Giang Ngọc Nhân chưa từ bỏ ý định nói, “Con đừng ghét bỏ mẹ lải nhải, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi, con cần phải coi chừng nó, bây giờ Phương Vũ Thành kia đã không còn hôn ước, con phải để ý, đừng chờ người khác mang nón xanh cho con con còn không biết, có nghe hay không, đứa nhỏ ngốc.”

“Mẹ, sẽ không đâu, không như mẹ nói nghiêm trọng như vậy, cô ấy vẫn không đến mức làm ra chuyện như vậy đâu.” Anh giận cô cùng Phương Vũ Thành gặp nhau, nhưng càng giận cô lúc trước thích Phương Vũ Thành, anh ngày đó hơi kích động, nhưng thực ra trong lòng anh không tin cô có thể làm ra chuyện gì có lỗi với anh.

Giang Ngọc Nhân nghe anh vì Điền Tâm Niệm nói, sắc mặt lạnh lẽo, chiếc đũa rầm một tiếng đặt trên bàn, “Diệc Phong, con không nên để cho nó lừa, sao con lại có thể vì nó nói, con thích nó hả?”

“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó, làm sao có thể!”

“Không thể là tốt rồi, Điền Tâm Niệm này mẹ thật không thích, con đừng tưởng rằng mẹ cố ý làm khó nó, mẹ vẫn luôn không nói với con, lần trước mẹ đến nhà con nói nó vài câu, nó còn dám cãi lại mẹ, mẹ tưởng là nó có thể an phận chút, không để mẹ chồng này vào mắt cũng không coi vào đâu, dù sao mọi người cũng không ở chung một chỗ, nhưng bây giờ nó đừng nói một người con dâu ngay cả người vợ cũng làm không được.”

Ân Diệc Phong vừa nghe, có chút không xác định hỏi, “Cô ấy chống đối mẹ sao?”

“Chẳng lẽ mẹ có thể nói oan nó hay sao, mẹ và nó không thù không oán, mẹ nói những chuyện này còn không cũng là vì tốt cho con, con tin nó không tin mẹ con sao?” Giang Ngọc Nhân vừa nghe giọng điệu của anh thì mất hứng, kích động hỏi ngược lại.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, con đâu nói không tin mẹ.”

“Hừ!” Giang Ngọc Nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn sắc mặt của anh, hạ giọng nói, “Diệc Phong, trên đời này mẹ sẽ không hại con, mẹ chỉ hy vọng con mạnh khỏe, mọi chuyện đều tốt, mẹ biết con trước đây lấy nó là bất đắc dĩ, mấy năm này con vì Ân thị nỗ lực mẹ đều biết, cho nên ban đầu cũng không có cố ý phản đối con lấy nó, nhưng mà đây chỉ là tạm thích ứng, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn, thiên kim tiểu thư Lâm thị mới từ Mỹ du học về, mẹ đã thấy qua, người có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp, tính cách cũng tốt, chờ ngày nào đó mẹ và bà Lâm sắp xếp cho các con gặp mặt.”

Ân Diệc Phong không cách nào tiếp nhận nhìn bà, “Mẹ, mẹ muốn con tình ngoài giá thú sao? Con kết hôn rồi!”

“Kết hôn thì thế nào, vẫn không thể ly hôn được sao? Con thật muốn định cùng loại phụ nữ như nó sống chung cả đời hả! Như vậy đi, mẹ cũng không miễn cưỡng con, nếu con không thích thiên kim tiểu thư Lâm gia, tự con tìm đi, tìm một người con thích, hoàn cảnh gia đình ra sao cũng không có vấn đề.”

“Được rồi được rồi, không cần mẹ quan tâm, trong lòng con hiểu rõ, công ty còn có chút chuyện, con đi trước.” Ân Diệc Phong một giây cũng không ở nổi nữa, ở nhà đã đủ phiền, không nghĩ ở đây cũng không ăn được bữa cơm yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook