Ân Tứ

Chương 80

Sài Kê Đản

20/06/2017

Thành Thành đã đợi ở quán bar hơn nửa năm, mặc dù nó đã nhịn ăn nhịn xài, cũng chỉ kiếm được hơn 3 vạn đồng. Con số này đối với nó mà nói đã là tương đối khổng lồ, thế nhưng đối với mục tiêu Tề tiên sinh định ra cho nó, vẫn còn kém xa lắm.

Đôi khi Thành Thành sẽ cảm thấy có lẽ Tề tiên sinh đã quên chuyện này rồi, đã quên đi nhân vật nho nhỏ như nó rồi. Thế nhưng mỗi tháng có một ngày cố định, Tề tiên sinh sẽ tới đây chơi một lần. Tề tiên sinh vừa đến cửa, toàn bộ nhân viên phục vụ trong quán bar đều sẽ đứng ở cửa hoan nghênh ông ta, lâu ngày tất cả mọi người đều nhận định Thành Thành là tình nhân cố định của Tề tiên sinh, chỉ có Tề tiên sinh mới có thể hưởng dụng nó.

Chỉ là mọi người không rõ tại sao Tề tiên sinh không mang Thành Thành về, mà muốn để cho nó tự lực cánh sinh trong hoàn cảnh hỗn độn này. Có người nói Tề tiên sinh là một người có mặt mũi, không thể nào muốn đem một người như thế về nhà mình, chỉ có thể tạm thời để ở đây mà bảo quản, hơn nữa còn không để cho người khác hưởng dụng.

Ngoại trừ mỗi tháng có một ngày đó, Thành Thành cảm thấy cuộc sống của nó cũng có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì. Mỗi lần Tề tiên sinh tới chỉ đơn giản nói một chút về kỳ hạn một năm, nói ông ta không kịp đợi này nọ, Thành Thành đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, nó vừa thấy cái lão già nhuộm tóc đen bóng cả đầu này đã buồn nôn, đặc biệt là mấy cái hành động của lão. Khách hàng khác đến đây cũng chỉ đơn giản là thỏa mãn một chút nhu cầu thân thể, phát tiết xong thì cũng rời đi, còn Tề tiên sinh lại không phải là muốn ăn mòn linh hồn của người khác, lão thích dằn vặt tâm hồn của họ, không biết có phải là thân thể thiếu hụt nên tạo thành biến chứng trong tâm lý không nữa.

Ban ngày quán bar có rất ít người, một mình Thành Thành nhàm chán ngồi ở trên một cái ghế nhỏ trước quầy bar, uống rượu của Tạ Nam pha cho nó, đây là loại rượu Tạ Nam đặc biệt pha chế cho Thành Thành, hàm lượng cồn rất ít, có một chút vị ngọt, uống không say. Rượu này tên là "Limpidity", nghĩa là sáng sủa trong suốt.

"Anh Tạ, ở quán bar này có mỗi mình anh là người tốt." Thành Thành vừa hút rượu ngọt vừa nói.

"Sao lại thế?" Mặt của Tạ Nam có chút đỏ.

"Bởi vì anh tốt với em, anh không nhìn em giống như bọn họ vậy."

Tạ Nam đón nhận đôi mắt mang theo ý cười của Thành Thành, bỗng chốc có chút thất thần.

"Bọn họ nhìn em như thế nào? Anh thì nhìn em như thế nào?"

"Em cảm thấy chung quy là bọn họ xa lánh em, em biết, bọn họ nhất định cho rằng em không phải là người ở đây nên mới thấy xa lạ. Nhưng mà anh không giống như vậy, từ lúc đầu anh đã chủ động tiếp xúc với em, nói chuyện phiếm với em, hơn nữa mỗi ngày anh đều pha cho em một ly rượu, uống ngon lắm ý!" Thành Thành giơ ly rượu kia lên rồi cười với Tạ Nam.

Tạ Nam không nhớ rõ đã bao lâu rồi Thành Thành không có cười ở đây, anh biết Thành Thành bị người khác xa lánh tuyệt đối không phải bởi vì nó không phải người địa phương, mà là bởi vì vẻ ngoài của nó. Không có cách nào khác, rất nhiều người đến đây đều bị Thành Thành hấp dẫn, nhưng bởi vì Tề tiên sinh, rất nhiều người cũng chỉ có thể chùn bước. Mà một phần khác là một số người chuyên làm phục vụ ở đây bởi vì nó mà thua kém không ít, cho nên ghen tỵ và xung đột là không thể tránh được.

You'll also like

Ngự Hoàng- Lạc Dận (Edit: xASAx) by Tieuphongdamdang

Ngự Hoàng- Lạc Dận (Edit: xASAx)

By Tieuphongdamdang

483K 20.8K

《Ngự Hoàng 》

Tác giả: Lạc Dận, edit: xASAx.

Biên soạn: Lik_sss ,Lyly, Vũ Phong, YC. Mạc Vân.

Test: Tiểu Phong, xASAx.

Thể loại: Đam mỹ cổ trang, cung đình.

(NP đại thúc, đế vương hạ)

Số chương: 255 chương chính văn, 14 chương ngoại truyện

Văn án:

Người khác vi phục xuất tuần, lưu lại một giai thoại truyền kỳ, hương diễm mỹ sử...

Mà hắn vi phục xuất tuần, cũng chỉ để lại một đoạn kinh huyết lệ sử...

Hắn là đế vương, lại chịu khổ chèn ép...

Một lệnh tuyển phi tần khiến người trong thiên hạ ước ao, nhưng khi cánh màn khép xuống, trên long sàng, hắn cũng chỉ nằm dưới...

Hắn trên vạn người, nhưng ở dưới mấy người...

Hãy xem xem đường đường đế vương, vì sao để người khống chế...

Tag: Ngự Hoàng, Lạc Dận, nhiều người sủng ái, đế vương, niên hạ, đế vương hạ

*xASAx*

Lịch up truyện cách ngày.

(Truyện rất hay nhé... )

[Danmei] Buông tay by KarRoy-Wang7

[Danmei] Buông tay

By KarRoy-Wang7

17.6K 433

Tác giả: Thụy Giả

Thể loại: Đam mỹ hiện đại, 1x1, lạnh lùng bá đạo công x ôn nhu thụ, ngược tâm, ngược thân HE

Editor: Bảo Bình Tiên Tử

Couple: Kiều Phi x Sở Kha

Tình trạng: Hoàn (10 chương)

-------Văn án------------

Chuyện tình cảm, miễn cưỡng không có hạnh phúc,

Lúc trước anh dùng thủ đoạn sai lầm mạnh mẽ chiếm được Sở Kha,



Lúc bắt đầu đã là sai lầm, cho nên tình yêu chân thành của anh đều bị đổi chất.

Con người cao ngạo như Sở Kha chỉ cảm thấy nhục nhã,

Còn tình yêu của anh, cái gì cũng không phải.

Cho nên, Kiều Phi quyết định buông tay ,

Cho Sở Kha tự do, cũng là cho chính mình tự do.

Anh rõ ràng đã quyết định buông tha Sở Kha ,

Vì cái gì hiện tại người không chịu buông tay, ngược lại chính là Sở Kha?

Phong Mang - Sài Kê Đản by Phanh0400

Phong Mang - Sài Kê Đản

By Phanh0400

3.3K 26

Thấy wattpad chưa có phần 1 đến phần 45 nên cop từ mạng về cho mn đọc. Xin mn quan tâm ủng hộ và k ném đá

Chúng Ta Kết Hôn Đi( Tiểu Phong Dâm Đãng) [Hoàn] by Tieuphongdamdang

Chúng Ta Kết Hôn Đi( Tiểu Phong Dâm Đãng) [H...

By Tieuphongdamdang

24.8K 912

"Tình yêu vốn là chuyện của riêng hai người, người khác không thể xen vào.

Vì thích cậu, tôi tình nguyện để có được cậu mà từ bỏ cả thế giới."

***************

Tiểu thuyết đồng tính ngắn: Chúng ta kết hôn đi.

Số chương: 9.

Tình trạng bản dịch: [Hoàn]

HE, truyện ngắn.

*Tiểu Phong dâm đãng*

Biên soạn: YC, Vũ Phong, Ba con sói OK.

[Danmei] Đại ca by KarRoy-Wang7

[Danmei] Đại ca

By KarRoy-Wang7

11.4K 394

Tên gốc: 大哥

Tác giả: Priest

Chuyển ngữ: QT đại hiệp

Edit: Yển

Beta: Thần Mông Quảng Đại & Yển

Thể loại: Hiện đại, niên hạ, ngụy huynh đệ, cường cường; 1x1

Couple: Ngụy Khiêm x Tiểu Viễn

Tình trạng: On going (3 quyển + 2 PN)

-------Giới thiệu------

Gã thiếu niên Ngụy Khiêm, mười ba mười bốn tuổi không cha không mẹ, đèo bòng thêm con em cùng mẹ khác cha, cuộc sống khó khăn, đã thế lại còn nhặt được một thằng nhãi lang thang mặt dày bám dính lấy mình, đặt tên là Tiểu Viễn.

Ngụy Khiêm ngay cả nằm mơ cũng muốn trở nên nổi bật, là người coi tiền hơn mạng sống, nửa đời trước mình đồng da sắt cố lội ngược dòng, lấy công thành danh toại làm nhiệm vụ quan trọng nhất, vất vả lắm mới ngóc đầu lên được, tưởng rằng đã nhìn thấy bình minh của vận mệnh, ai ngờ Tiểu Viễn đột nhiên bị bệnh thần kinh - đặc biệt thích nam giới, còn chuyên môn dõi theo mình, quẹt thêm hai nét bút "bị - đại nghịch bất đạo" và "bị - dĩ hạ phạm thượng" cực kỳ bắt mắt trong cái cuộc đời chết tiệt này.

[Danmei] Si quỷ by KarRoy-Wang7

[Danmei] Si quỷ

By KarRoy-Wang7

13.9K 413

[Si Mị Võng Lượng hệ liệt] - Phàn Lạc

Tên gốc: 魑鬼

Tác giả: 樊落

Edit: Lan



Couple: Dụ Chiêu (si quỷ) x Từ Ly Yến

Thể loại: Thê nô công x Cường thụ / Tội phạm x Cảnh viên

Độ dài: Hoàn (10 chương)

*Si quỷ: chỉ loại yêu quái do gỗ đá tạo thành

[ ĐAM MỸ ] Tay trong tay với anh ( 携手同您) - Starkute123 by Daw_HNDY

[ ĐAM MỸ ] Tay trong tay với anh ( 携手同您) - S...

By Daw_HNDY

39.5K 3.2K

Tên : Tay trong tay với anh

Quyển 1 : Thanh xuân rung động tuổi 18

Tác giả : starkute123 / Daw chính chủ

Nội dung : mối tình vừa ngọt ngào nhưng cũng trắc trở của Vương Kiện và Cao Tinh Tú , quyển 1 sẽ là những hồi ức thanh xuân cực kì ngọt của cặp đôi chính và cũng như hai cặp đôi phụ .

Sơ lược tổng chương :

- 128 chương ( quyển 1 : thanh xuân rung động tuổi 18 )

- 125 chương ( quyển 2 : hồi ức và duyên phận )

- 65 chương ( quyển 3 : nắm chặt tay anh )

Phiên ngoại :

+ Cao Tinh Tú X Vương Kiện : 18 chương

+ Lục Thắng X Bách Lạc Nhiên : 65 chương

+ La Hoàng X Kiều Vũ : 30 chương

Diễn biến : chưa hoàn / Thí chủ phải biết lót dép :)))

"Lưu Ẩn, một đứa trẻ tốt như em sao lại muốn chạy đến đây? Em phải là còn đang ở tuổi đi học."

Lời nói của Tạ Nam khiến gương mặt của Thành Thành thoáng cái đã ảm đạm xuống, Tạ Nam có chút xin lỗi nói: "Có phải nhắc đến điều gì đó em không muốn chạm vào không? Xin lỗi em, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Không có gì, em chỉ là có chút nhớ nhà thôi." Thành Thành lầm bầm nói.

"Em có nhà vì sao lại không trở về? Em ở đây chịu tội như vậy người nhà em không lo lắng sao?"

"Người nhà của em chỉ có một, nhưng... anh ấy... đã không cần em nữa rồi." Thành Thành khiến Tạ Nam có chút khó chịu, anh nhìn đứa nhỏ vừa đến anh đã chú ý, trong ánh mắt đều là những tình cảm dịu dàng.

"Không sao, sau này em cứ xem anh như người nhà của em. Dù sao anh cũng không phải là người địa phương, cũng một mình đến đây làm việc, nếu em không ghét bỏ anh trông nom em thì gọi anh là anh hai là được rồi, sau này anh cũng có thể chăm sóc em nhiều hơn một chút."

"Thật sao ạ?" Trong mắt Thành Thành hiện lên một tia sáng ngời, "Anh thực sự bằng lòng nhận em là em trai sao?"

"Đương nhiên là thật chứ!" Tạ Nam vuốt đầu Thành Thành, cưng chiều nói.

Hai người ở bên cạnh quầy bar trò chuyện thật lâu, cho đến khi trong quán dần dần đông khách, Thành Thành mới lưu luyến không rời mà đi làm việc.

Buổi tối khi trong quán bar không còn người cũng đã là rạng sáng hơn 3 giờ rồi, khách khứa hầu như đều đã đi hết rồi, những người qua đêm ở đây cũng đã lăn qua lăn lại đến mệt rồi, quán bar mỗi khi đến lúc này đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Một mình Thành Thành đang ngã lên ghế sô pha ngủ, Tạ Nam nhẹ nhàng đi tới, cởi áo khoác trên người mình ra rồi khoác lên người Thành Thành. Thành Thành dường như phát giác ra, lầm bầm gọi anh ơi, Tạ Nam nghe âm thanh truyền đến bên tai, trong lòng chảy qua một dòng ấm áp chưa từng có.

Tạ Nam ngồi bên cạnh Thành Thành, trong quán bar chỉ còn mở vài ngọn đèn, đã có u tối mông lung rồi. Gương mặt của Thành Thành dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ đặc biệt điềm tĩnh, tay của Tạ Nam nhịn không được mà vuốt lên, khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn khiến người ta sờ vào rồi lại luyến tiếc không muốn buông tay, anh nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc rơi trên mặt của Thành Thành ra sau đầu, đúng lúc này, Thành Thành giật giật, Tạ Nam muốn lấy tay ra, lại bị Thành Thành nhẹ nhàng bắt được.

"Anh ơi... anh ơi..." Thành Thành cứ lầm bầm trong miệng, bàn tay tinh tế nắm lấy ngón tay cái của Tạ Nam, hơn nữa còn nắm rất chặt.

"Thực sự là một đứa bé mà! Em căn bản không hề thuộc về nơi này." Tạ Nam mơ hồ cảm thấy đau lòng.

Lúc anh buông Thành Thành ra thì một mình đi đến đứng bên cửa sổ, tầm nhìn xuyên qua khung cửa phóng ra bên ngoài. Anh nhớ tới hôm nay có người đến đây nhắc nhở anh duy trì khoảng cách nhất định với Thành Thành, anh cũng biết Thành Thành đã bị Tề tiên sinh âm thầm chiếm đoạt, anh chẳng qua là cảm thấy đứa bé này rất đáng thương, muốn cho nó một chút yêu thương.

Ngày đầu tiên Thành Thành đến quán bar này đã cho Tạ Nam một ấn tượng rất sâu, tay chân luống cuống ở cửa, giống như một như đứa nhỏ đang tìm cha. Toàn bộ ánh mắt toát lên sự khiếp đảm và bất lực, vài ngày sau đó cứ luôn có khách muốn quấy rầy nó, thế nhưng dường như nó được giữ gìn rất tốt, chưa từng bị tổn thương qua. Cũng bởi vì đơn thuần như vậy, hoàn hảo như vậy, lại không thể chạm được như vậy, mới khiến cho người ta ngứa ngáy tâm tư.

Mỗi lần Thành Thành ăn uống đều luôn một thân một mình tự ăn, nó cũng thử nói chuyện với người khác, ai nó cũng nói chuyện, thế nhưng những người đó nếu không phải lời nói lạnh nhạt thì chính là trực tiếp bỏ đi. Đã bao lần Thành Thành cứ một mình ngồi một chỗ ngây ngốc, cô đơn tràn trong ánh mắt, Tạ Nam thấy thế trong lòng rất khó chịu.

Anh còn nhớ rõ cái biểu tình vừa mừng vừa lo vì được quan tâm của Thành Thành khi lần đầu tiên nếm rượu anh pha cho nó, suốt cả một ngày hôm đó Thành Thành cũng rất là vui vẻ, luôn nhìn Tạ Nam mà cười ngốc. Buổi trưa hôm đó Tạ Nam thật không ngờ vì cảm ơn anh mà nó lại bưng đến cho anh một tô mì nóng hổi, lúc anh ăn mì Thành Thành tự làm cho anh thì trong lòng cảm động đến không biết biểu đạt thế nào.

Sau đó mỗi ngày Thành Thành đều thường xuyên làm một ít đồ ăn ngon cho anh, Tạ Nam mỗi ngày cũng pha cho Thành Thành một ly rượu. Tuy rằng Thành Thành chưa bao giờ đề cập với anh những chuyện nó đã trải qua, thế nhưng Tạ Nam có thể cảm giác được Thành Thành đã xem anh là bạn bè.

"Anh hai, sao anh còn đứng ở đây? Anh không ngủ được sao?"

Tạ Nam bỗng nhiên xoay người, không biết từ lúc nào Thành Thành đã đứng phía sau anh, cắt đứt những suy nghĩ xa xôi của anh.

"À, anh đứng ở đây ngắm phong cảnh một chút, không ngủ được."

"À! Em đi ngủ trước nha. Em mệt ghê!" Thành Thành vừa xoa mắt vừa nói.

"Đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đấy!" Tạ Nam dịu dàng nói.

"Vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút nha!"

Tạ Nam gật đầu, Thành Thành nói xong liền đi vào trong phòng, để lại một mình Tạ Nam đứng phía sau nhìn bóng lưng Thành Thành thật lâu mà chẳng thể bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Tứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook