Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 26

D4C

24/07/2020

Edit + beta: Linxu

“Vì chuyện lần trước? Có người truyền bá ảnh chụp Giang Vi bị đuổi ra buổi hoạt động hôm nọ?” Lão Triệu suy tư một lúc: “Nhưng chuyện này đâu phải chúng ta làm đâu?”

“Bất kể chuyện đó có đúng là do chúng ta hay không thì Giang Vi cũng nhất quyết áp tội này lên đầu chúng ta rồi.” Thẩm An Chi lạnh lùng nói: “Em tham gia buổi khai trương đó ở nước ngoài, còn trực tiếp vạch trần mưu kế của cô ta thế nên cô ta cứ nhằm vào em mà châm chích thôi.”

“Xem ra sau này chúng ta phải đề phòng kỹ hơn rồi.” Lão Triệu nói.

Bọn họ ngưng đề tài trước khi đi vào phòng chờ, vừa đẩy cửa bước vào phòng liền có staff sắp xếp phòng chờ cho diễn viên.

Cũng vì chuyện xen ngang ban nãy mà đoàn người trong phòng chờ đều làm đúng kiểu mạnh ai nấy lo.

Thẩm An Chi tỉnh rụi đánh giá hai người kia, anh diễn viên kia cũng xuất thân từ đào tạo chính quy như anh, phim đầu tay là bộ phim nói về mẹ chồng nàng dâu. Các bộ phim anh ta tham gia sau này đều là những bộ phim gia đình, người xem chủ yếu là các bà nội trợ thế nên mới có chuyện Thi Lạc cười nhạo anh chàng không thể hẹn hò với mấy em xinh tươi được.

Kỹ thuật diễn của anh chàng này ổn định nhưng không có tính bức phá cũng không tạo nên sự khác biệt vì thế phim anh ta đóng không thu hút nhiều cô gái trẻ dẫn đến doanh thu phòng vé cũng không mạnh.

Người còn lại là Thi Lạc, cậu chàng này có đôi mắt đầy vẻ đào hoa, đẹp trai mà lại đa tình, là ca sĩ chuyển sang làm diễn viên, khác ngành cách nhau cả tầng núi, nhưng dù là lần đầu đóng phim thì cậu ta lại không hề bị gượng, hoàn toàn khác biệt với các nam thanh nữ tú diễn xuất gà mờ được chọn ra từ những show truyền hình.

Chỉ tiếc là giờ anh ta đang chịu đồn đãi đánh giá rất tệ, bị bôi đen không ít.

Thẩm An Chi đang phân tích tình thế trong đầu thì cửa phòng mở ra, staff mời các diễn viên đến phòng làm việc tiến hành quay thử. Phương pháp quay thử rất trực tiếp, mỗi diễn viên chọn một cảnh thích hợp với mình nhất rồi tiến hành tự diễn xuất.

Trong cánh cửa lớn của phòng làm việc, đạo diễn Tôn và nhân viên bên sáng tạo ngồi một bên, nhìn họ tiến vào hai bên chào hỏi lẫn nhau, sau đó không nói thêm nhiều mà bắt đầu casting.

Người cast đầu tiên là anh diễn viên nọ, anh ta chọn diễn một phân đoạn trong cảnh đầu phim, người cha phiên bản trung niên mang tâm trạng vô cùng đau xót khi đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt của con trai mình.

Thẩm An Chi ngồi một góc, Thi Lạc ngồi cạnh anh, thấy anh chàng kia vừa tự nhéo mình vừa khóc tu tu, cậu chàng giật giật khóe miệng nhỏ giọng châm chọc: “Dùng lực mạnh ghê.”

Thẩm An Chi ngầm đồng ý, đâu nhất thiết phải dùng cảnh khóc lóc để thể hiện kỹ thuật diễn của mình tốt đâu, ngược lại có rất nhiều hình thức khác nhau, một diễn viên tốt thì chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ diễn tả rõ.

Người diễn thứ hai là Thi Lạc, anh chàng xách ghế lên trước rồi ngồi xuống đó, bắt chéo chân, ngón tay tạo hình như đang kẹp điếu thuốc, khuôn mặt đầy vẻ cô đơn, vờ như đang ôm một cây đàn ghi-ta, bắt đầu đánh đàn. Rõ ràng không có chút tiếng nhạc nhưng anh lại nhờ vào chất giọng hay của mình mà hát lên âm nhạc.

(Linh: giải thích chỗ này chút, đoạn diễn thử này không hề có bất cứ đạo cụ phụ trợ nào, đàn ghi-ta và cả điếu thuốc lá đều không tồn tại tất cả là do người xem tự nhận ra thông qua tạo hình cơ thể, nét mặt và hành động của diễn viên mà thôi, nên mới bảo là không có tiếng nhạc dù có hành động đàn.)

Cảnh này là hình ảnh lúc người cha 23 tuổi đang ngồi một mình, đối mặt với áp lực cuộc sống mà không cách nào giải tỏa bèn gảy đàn ghi-ta.

Không chỉ đạo diễn mà cả Thẩm An Chi cũng bị gợi lên hứng thú, trực giác cho anh biết Thi Lạc thuộc loại hình diễn viên thiên phú giống anh, nên rất dễ đắm chìm vào từng bộ phim từng câu chuyện.

Sau khi Thi Lạc biểu diễn xong, nhân viên sáng tạo ngồi cạnh đạo diễn cũng gật đầu khen ngợi, phần tuyển chọn diễn viên này rất quan trọng, người họ muốn chọn không phải người đẹp trai nhất hay nổi tiếng nhất mà phải là người thích hợp nhất. Bởi vậy bộ phim này không thể mời một ảnh đế ba bốn mươi tuổi vào diễn một cậu trai trẻ 23 tuổi và đạo diễn và nhà sản xuất phải chuyển tầm ngắm sang các nam diễn viên trẻ đang nổi tiếng hiện nay.

Giữa vai diễn và người diễn có một cánh cửa, các diễn viên cần phải tìm được một vai có những điểm phù hợp với họ, nếu đóng một vai không phù hợp với họ thì dù bản thân diễn viên đó có đẹp trai có năng lực diễn xuất tốt hơn nữa thì mọi thứ cũng thành công toi.

Đến Thẩm An Chi, anh chẳng cần tới ghế dựa mà ngồi luôn xuống sàn, bắt đầu diễn xuất dưới cái nhìn của mọi người. Đối với người bình thường mà nói đây là chuyện làm người ta cảm thấy mất thể diện nhưng là một diễn viên thì họ không những phải có “da mặt dày” mà còn phải có một nội tâm cực kỳ mạnh mẽ để có thể bình tĩnh đắm chìm vào vai diễn của mình.

Thẩm An Chi cụp mắt xuống, làm bộ đang kẹp điếu thuốc, dù anh lúc này đang áo quần bảnh bao nhưng mọi người lại như cảm giác rằng anh đang mặc quần đùi áo 3 lỗ mặt đầy râu ria trông nghèo khổ vô cùng.

Thi Lạc thờ ơ nhếch môi, đoạn này anh đã diễn rồi, anh chẳng thấy kỹ thuật diễn của Thẩm An Chi có chỗ nào xuất sắc hết, nhưng chỉ một giây sau khóe môi cậu chàng đã cứng lại.

Thẩm An Chi cúi đầu xuống, ấn ấn làn khói thuốc bay phất phơ trên không.

Mọi người hiểu ngay hành đồng này của anh là đang ép làn khói thuốc vào lon bia, trong kịch bản không có màn này, đây là do anh tự diễn dịch những gì nhân vật này đã trải qua rồi hành động. (L: ai hiểu ko chứ tui ko hiểu gì hết TT)



Kỹ thuật diễn của ai tốt ai xấu cũng nhìn ra được ngay.

Tiếp đó, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí của đám người đạo diễn nhưng trong mắt lại như không phát hiện sự tồn tại của họ, xuyên qua bọn họ nhìn ra ngoài ban công, nhìn ánh đèn của nhà nhà, sự nghèo túng, mơ hồ, đau khổ và vô số cảm xúc khác loé lên trong mắt anh.

Lại trong chớp mắt, Thẩm An Chi đứng lên, vỗ vỗ hai má, chỉnh chu cà – vạt, cầm lấy cặp công văn, tinh thần hăng hái ra ngoài đi làm.

Ông bố trẻ 23 tuổi cũng giống hàng ngàn sinh viên đại học vừa tốt nghiệp khác, sáng đi làm, tốt về một mình, chẳng biết tương lai sẽ trôi về đâu, là một cậu thanh niên không nhà trăm phần trăm. Nhưng vào một ngày nọ, có một cậu bạn cùng tuổi tới nhà anh chơi (trên thực tế người này là con trai của anh), anh và chàng thanh niên nọ rất hợp tính nhau, cứ như anh em sinh đôi vậy. Và từ đó cuộc sống của anh thay đổi.

“Tốt.” Xem xong phần diễn của anh đạo diễn Tôn gật đầu liên tục rồi quay sang nói với anh quay phim: “Đã quay hết các phần diễn của buổi casting hôm nay rồi chứ.”

“Rất cảm ơn ba cậu đã dành thời gian tới đây tham gia, mọi người đã vất vả rồi. Tin tức cụ thể tôi sẽ báo cho người đại diện của các cậu sau.”

Tiễn các diễn viên ra về xong gian phòng cũng trở nên yên tĩnh, đạo diễn Tôn và ekip của anh đều lặng im suy nghĩ. Cả ba diễn viên đều có ưu thế riêng, thành thật mà nói anh chẳng có gì phải do dự khi chọn diễn viên. Ngay từ đầu vai người cha đã được quyết định sẽ do Thẩm An Chi diễn, biểu hiện của Thẩm An Chi cũng không làm mọi người thất vọng, mấy chi tiết cực nhỏ cũng được xử lý rất hoàn mỹ, ngay cả quản lý nét mặt cũng rất tốt, hành động xử lý những chỗ nhỏ như khóe miệng cũng chuẩn xác.

Còn mời Thi Lạc tới cast là vì vai diễn kia.

“Mở phần phim vừa quay lại lên, chúng ta xem lại xem.” Đạo diễn Tôn nói.

Người quay phim bắt đầu bật từng đoạn diễn của ba người lên, khi chạy tới phần Thẩm An Chi và Thi Lạc ngồi xuống chờ tới phiên diễn, đạo diễn Tôn hô lên: “Ngừng, ngừng, ngừng, chính là chỗ này.”

Đạo diễn Tôn quay đầu nói với nhân viên chủ sáng: “Cậu xem, lúc họ ngồi chung một chỗ có phải trông rất khớp với vai diễn không.”

Bên này đoàn ekip đạo diễn còn đang thảo luận, thì mấy người Thẩm An Chi đã tới bãi đỗ xe, anh chàng kia còn khen tặng anh: “Xem ra chúng tôi đều tới cho vui rồi, Thẩm An Chi à vai này không cậu diễn thì còn ai được chứ.”

Chờ lên xe bảo mẫu, lão Triệu sốt ruột khó nhịn được mà vội vã hỏi anh từng chi tiết một: “Sao rồi? Ok chứ? Vai này em chắc ăn nhận được chứ?”

“Đương nhiên.” Thẩm An Chi cười, giọng nói rất chắc chắn.

“Vậy là tốt rồi.” Khóe miệng lão Triệu không nín được cong lên: “Sao gần đây em dồi dào sung sức quá vậy? Lần trước hơn nửa đêm lại réo anh mày dậy thảo luận kịch bản.”

Thẩm An Chi suy tính, thản nhiên nói: “Anh nói xem, em có thể giành được giải vai nam chính xuất sắc nhất từ bộ phim này không.”

Lão Triệu bị dọa: “Ê, ê, em nói thật đó hả? Ảnh đế à! À mà cũng có thể lắm, em nghĩ xem đạo diễn Tôn là ai, trước nay phim điện ảnh của ông ấy luôn trực tiếp nâng một kẻ vô danh thành người nổi tiếng, huống chi em còn có mấy bộ phim truyền hình cổ trang ăn khách rồi. Nhưng chả phải trước nay em không có dã tâm à, sao giờ lại hăng máu muốn giành giải vậy?”

Bởi vì anh bị uy hiếp.

Trước kia anh không có dã vọng lớn lao, nhưng giờ thì khác. Thẩm An Chi nghĩ đến Ninh Trí, anh muốn bọn họ mãi mãi ở bên nhau, mà chỉ khi anh đủ lớn mạnh thì tình cảm của họ mới có thể duy trì lâu dài được.

Chuyện Giang Vi cũng làm anh tỉnh ngộ, nếu muốn giành được địa vị sừng sững không ngã trong showbiz này, không bị người khác đẩy ra chết thay tùy ý, không bị người ta tùy tiện bêu rếu thì không thể thiếu mấy giải thưởng lớn. Vì có thể bảo vệ người anh muốn bảo vệ, anh nhất định phải tiến về phía trước.

Lão Triệu chờ mãi chờ mãi vẫn không nghe Thẩm An Chi trả lời mà chỉ nghe anh nói thầm một câu.

“Chờ khi em lấy được giảnh ảnh đế, em sẽ kết hôn với Ninh Trí luôn, anh thấy thế được không?”

“. . .” Lão Triệu trợn trắng mắt.

#

Ekip của < Chờ ba trong tương lai > đưa ra danh sách diễn viên bộ phim, thông cáo vừa xuất hiện toàn internet đều sốt xình xịch lên. Nam chính là Thẩm An Chi thì không có gì để nghi ngờ, nhưng vì sao nam thứ chính lại chọn kẻ bị bàn dân thiên hạ chế giễu như Thi Lạc, người hâm mộ hai nhà lập tức mở bài xâu xé tàn sát nhau trên mạng. Fans của Thẩm An Chi đều sợ thần tượng nhà mình bị Thi Lạc liên lụy, ảnh hưởng tới hình tượng công chúng.

Ngoài chuyện này ra còn có bài viết chỉ ra từng vị trí của các diễn viên trong phim, dựa theo phần diễn, thực lực, lực hút … của mỗi diễn viên mà tích hợp ra bản xếp hạng ứng với cấp bậc của họ.



Bộ phim này nói về tình cha con, do hai nam diễn viên diễn chính, vậy rốt cuộc ai mới là người được lợi?

Các nguồn lực tương lai của diễn viên có liên quan chặt chẽ với vị trí của họ trong phim, nếu nhờ có Thẩm An Chi mà Thi Lạc lên đời thì các fans của anh sẽ tức chết mất.

Giang Vi cũng nhận được tin tức này, cô ả không hề bất ngờ khi biết tin mà trực tiếp gọi điện thoại cho biên kịch của đoàn làm phim: “Alô, chào cậu, tôi là Giang Vi.”

“Chào chị Vi, chị tìm em có chuyện gì không?”

Giang Vi chống tay cười với ảnh ngược của mình trong gương: “Cũng không có gì lớn lao, chỉ muốn hỏi cậu chút chuyện thôi, trong tay cậu đang có một kịch bản nhỉ, cậu có thể sửa kịch bản tăng đất diễn của Thi Lạc lên chứ.”

Vị trí số 1, số 2, . . . số vị trí này là thuật ngữ truyền tới từ Nhật Bản, ngành điện ảnh trong nước không quá chú trọng nó. Trong truyện ai là đầu mối chính thì người đó sẽ là vai chính, bộ phim này lại có phần vi diệu hơi khéo, ai cũng có thể chuyển thành vai chính (L: ai ở đây là anh bố hoặc anh con trai. Vị trí số 1, 2 ,…: cái này thật sự không rõ lắm, nhưng hình như là lấy từ vị trí cầu thủ đứng trong bóng chày hoặc 1 trò chơi nào đó và vị trí này rất quan trọng.)

“Chuyện này. . .” Biên kịch giật mình, bắt đầu suy diễn lung tung.

“Cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi, dẫu gì thì Thi Lạc cũng cùng công ty với tôi mà, nếu có cần thiết, tôi đồng ý tới đóng vai phụ dìu dắt hậu bối, không lấy cát-sê, cậu xem ok chứ ?”

Điều kiện này vừa được đề ra, biên kịch thoáng hơi do dự, cuối cùng anh cắn răng: “Được, chị Vi, chị chờ chút em đi thương lượng với đạo diễn.”

Giang Vi nở nụ cười hài lòng tắt máy, kiểu tóc của cô ả cũng làm xong rồi, thay bộ váy lễ phục cao cấp định chế do thương hiệu tài trợ, cô ả chuẩn bị đi tham gia Met Gala.

Tiếc là vừa tìm được chỗ chèn ép Thẩm An Chi thì đảo mắt cô ả đã bị Ninh Trí bạn gái anh làm cho mất mặt.

Ngồi xe riêng đến viện bảo tàng tổ chức chương trình, dưới sự bảo vệ của bảo toàn Giang Vi nâng váy đi lên bậc thềm, tạo dáng bày pose với nhiếp ảnh gia mặc vest, chưa được mấy tấm thì các nhiếp ảnh gia đã xôn xao lên, bọn họ lớn tiếng hô tên Anderson và Ninh Trí.

Lúc này Giang Vi quay đầu lại mới phát hiện Ninh Trí đứng sau cô ả, cô và Anderson cùng đi lên, nhiếp ảnh gia thời trang bên Âu Mĩ đều rất quen thuộc hai người, ào ào kêu tên bọn họ, muốn họ quay mặt nhìn tới ống kính.

Hai người này đã cướp đoạt toàn bộ sự chú ý dành cho cô ả!

Ninh Trí kéo tay Anderson, khi thì dừng chân cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh, lúc cần thiết Anderson sẽ để Ninh Trí chụp ảnh riêng với nhiếp ảnh gia, anh lịch sự đứng chờ một bên, bọn họ đi rất nhanh, vượt qua thảm đỏ tới đúng vị trí ngồi xuống.

Anderson nhẹ giọng hỏi: “Từ khi em về nước, cứ hai ba ngày là phải đáp chuyến bay dài, qua lại như vậy có quá mệt mỏi không, hay là em ở lại New York luôn đi?”

“Tham gia buổi hôm nay xong em sẽ bay về luôn.” Ninh Trí vừa chào hỏi với mấy cô bạn người mẫu thân thiết vừa trả lời anh.

Sự phân tâm của cô không hề khiến Anderson khó chịu, ngược lại nó khiến anh suy nghĩ tới lý do cô muốn về nước, đôi mắt xanh lam của Anderson lạnh đi: “Em về nước là vì cái cậu lần trước sao?”

“Đúng vậy, bọn em đang yêu nhau. Anderson, đừng tỏ thái độ thù địch với anh ấy như vậy được chứ ?”

“Chẳng phải em nói hoàn cảnh trong nước không tốt cho sự nghiệp của em sao, công việc người mẫu của em không được nhiều, vì tình yêu mà em chọn về nước làm việc, hành động không cool này không giống em tí nào.”

Ninh Trí bình tĩnh trả lời: “Tùy, anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng đừng quên đây là cuộc sống riêng tư của em.”

Bọn họ còn đang tham gia Met Gala nhưng ảnh chụp thảm đỏ đã được đăng đầy trên mạng từ sớm. Người hâm mộ của Thẩm An Chi vừa chiến đấu vừa lướt mạng xem phim Mỹ, hoặc nghỉ ngơi chút chút, cũng có rất nhiều người bị hình ảnh Ninh Trí mặc lễ phục thu hút, bắt đầu @Thẩm An Chi.

[ Bạn gái nắm tay chàng trai khác đi lên thảm đỏ, nam thần đừng khóc, anh nhất định phải giữ vững vị trí số 1 của chúng ta! Chờ tới chương trình giật giải điện ảnh sẽ tới phiên anh bước lên thảm đỏ với nữ thần! ]

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Trí: Tôi sẽ không để người khác đụng chạm bạn trai tôi.

Giang Vi: . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook