Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 78: Vụng...vụng Trộm?

Yểu Dư Chiết

08/01/2023

Hoa Vu dẫn hai người đi về trong trang viên, tuy đã theo tiểu gia hỏa từng đến mấy lần, nhưng mỗi lần tới, Lâm Úc Thanh vẫn là sẽ cảm thấy kinh ngạc, mà sau khi kinh ngạc cũng đang âm thầm cảm thán, cam kết Hân Nhiên năm đó đã nói tất cả đều làm tròn rồi, ngay cả toà trang viên này, cũng đã cho các bạn thân thân của quá khứ lưu lại phòng dừng chân, có một nhà chính, gian phòng khách liên kết, mỗi một gian phòng đều trang trí bố trí, có thể thấy vô cùng để tâm.

Nhà chính cách vườn hoa có một đoạn, đúng là bên cạnh vườn hoa có một nhà gỗ nhỏ, nàng bình thường chính là ở nơi này, nhà chính bao quát phòng khách cơ hồ từ xưa tới nay chưa từng có ai từng ở, thế nhưng nàng vẫn cứ mỗi ngày đều sẽ đi quét dọn vệ sinh.

Hoa Vu cũng không nói chuyện, buồn bực một đường đi về phía trước, Phương Di liên tiếp giương mắt đánh giá nàng, thân hình tuy lọm khọm, thế nhưng bước đi cũng rất ổn, dáng dấp đi bộ xem ra vô cùng xa lạ, nhưng bên trong xa lạ lại có một tia cảm giác quen thuộc lâu không gặp.

"Thật ngại quá tùy tiện quấy rối ngài, chủ yếu là mảng biển hoa lan này của ngài đối với chúng ta mà nói vô cùng có ý nghĩa, cho nên muốn mượn dùng trang viên ngài một hồi, ngài xem có thuận tiện hay không?" Không tự giác hạ thấp tư thái thương lượng cùng nàng.

Hoa Vu không lên tiếng, mang theo hai người vòng tới sân mặt sau nhà chính, chung quanh trang viên là dùng cành cây vây quanh cái hàng rào cao bằng một người, vòng ra một vùng như thế, thế nhưng trước sân bởi vì có phong cảnh biển hoa, hàng rào của sân bị du khách phá hoại, đã thấp bé đến chỉ có cao bằng nửa người, Hoa Vu cũng không có tu sửa nữa, đúng là sân sau, không có phong cảnh gì, liền cũng không ai phá hoại, dù sao tính bảo mật tốt hơn.

Phương Di đang muốn tiếp tục mở miệng, đột nhiên ngẩn ra, cả Lâm Úc Thanh cũng là sửng sốt một chút.

Chỉ thấy sân sau so với tiền viện còn muốn rộng rãi hơn, đồng thời đã bố trí ra sân bãi một lễ cưới.

Trong viện đủ loại hoa lan, chảy ra một đường nhỏ hình trái tim, trên đường trải lên một tầng thảm đỏ, hình trái tim ngay chính giữa là một chỗ đài cao khoảng hai mươi cen-ti-mét, cũng chính là sân khấu lễ cưới cần thiết rồi.

Phương Di thậm chí đều tưởng tượng đến cảnh tượng hai người phân biệt từ đường nhỏ hai bên hình trái tim một đường đi về phía trước, cuối cùng ở trên vũ đài dắt tay rồi.

Hơn nữa hoa lan nơi này so với tiền viện càng nhiều, nở càng thịnh càng sum xuê, Lâm Úc Thanh nhìn trong lòng trở nên kích động, cô đã không thể chờ đợi rồi!

"Chuyện này..." Phương Di đầu lưỡi có chút thắt lại, không khỏi lại nhìn Hoa Vu thêm vài lần, nàng... Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào a.

"Nơi này, có thể không."

"Có thể có thể có thể!" Phương Di vội vàng gật đầu, quá có thể rồi, hoa này bày ra có thể thấy là phi thường để tâm rồi.

"Cái này sẽ không phải là ngài cố ý xây chứ?" Phương Di có chút nghi hoặc.

Lâm Úc Thanh thở dài, "Vẫn là mẹ nuôi ngươi đây có lòng rồi a."

"Mẹ nuôi?" Phương Di ngẩn ra, nhớ tới hình như là nghe Giang Bạc Yên đề cập tới chuyện tiểu Dã ở đây nhận mẹ nuôi, nga, thì ra chính là nàng a! !

Lần này có thể xong xuôi rồi, sân bãi lễ cưới quyết định!

Phương Di như trút được gánh nặng, có thể coi là thở phào nhẹ nhõm, "Này, ngài sớm nói ngài có chuẩn bị, ta làm sao đến mức gấp gáp như vậy."

“Ngươi cũng là, làm sao còn không sớm nói cho ta biết đây là mẹ nuôi ngươi a."

Lâm Úc Thanh một mặt ngớ ra.

"Nàng là…của tiểu Dã."

"Của Tiểu Dã không phải của ngươi?"

"...Ta..." Lâm Úc Thanh há miệng, yên lặng.

Hoa Vu nhìn cô một cái, cười cười.

"Hoa Vu là người địa phương sao?" Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hoa Vu, Phương Di có một thất thần trong nháy mắt, dáng vẻ nàng mặt mày cong lên, rất giống Hân Nhiên rồi! !

"Ừm."Hoa Vu đáp một tiếng, thu lại ý cười.

"Về đi." Quay người đã hạ lệnh trục khách.

"Ơ…" Phương Di còn không cam tâm, bị Lâm Úc Thanh lôi đi rồi, "Nàng tính khí kì lạ đó, mặt mũi của ai cũng không cho, thấy tốt thì nhận đi."



"Ơ, lời này còn có thể từ trong miệng ngươi nói ra?" Phương Di một mặt kinh ngạc.

"Ta làm sao vậy?"

"Ngươi nói đây không phải là bản thân ngươi sao?"

"...."

Sau khi trở lại nơi ở, Phương Di càng nghĩ càng không đúng, trước tiên không nói những thứ khác, liền nói Hoa Vu dựa vào cái gì phí tâm lực lớn như vậy bố trí sân bãi cho hai người? Cũng bởi vì là mẹ nuôi của tiểu Dã? Đây cũng quá gượng ép đi!

Cho dù là Giang Bạc Yên, thương tiểu Dã như vậy, cũng chỉ là phí tâm thần giúp nàng làm một cái áo cưới mà thôi, hai bên so sánh, có chút phù thủy nhỏ gặp phải phù thủy lớn rồi.

Vậy tại sao nàng phải làm những thứ này? Có thể cung cấp tạo một sân bãi là tốt rồi.

Hơn nữa còn có một chút để nàng rất lưu ý, chính là tòa trang viên kia, ngoại trừ nhà chính, không nhiều không ít, sáu gian phòng.

Nàng còn nhớ lúc trước Hân Nhiên thì đã từng hứa, chờ nàng không đóng phim, liền mang theo Y Lam, tìm một chỗ địa phương phong cảnh tú lệ ẩn cư, nàng muốn xây một toà trang viên, trong trang viên phải có hoa viên, nàng muốn tự tay trồng hoa lan Y Lam thích, nàng còn muốn ở trong trang viên cho mỗi một người lưu lại một gian phòng khách, chờ các nàng mệt mỏi, liền đi tìm nàng, nàng muốn để trang viên của nàng, trở thành bến cảng ấm áp nhất trong lòng mọi người.

Nếu như nói tất cả những thứ này là trùng hợp, vậy cũng thật trùng hợp đi!

Còn một điểm quan trọng nhất, chính là dáng vẻ nàng cười lên, rất giống Hân Nhiên, tuy mặt nàng bị bỏng, nhưng con mắt của nàng vẫn cứ rất đẹp, đáng tiếc nàng cũng không có cùng chính mình từng đối diện, cũng không có cách nào mượn cơ hội quan sát con mắt của nàng.

Phương Di đang một lòng một dạ suy nghĩ chuyện của Hoa Vu, bị tiếng Lâm Úc Thanh này nhiều lần thở dài làm buồn bực không ngớt.

"Ngươi làm sao vậy? Kích động ngủ không được?" Nhìn Lâm Úc Thanh đầy phòng xoay quanh, đều hơn nửa đêm, còn không lên giường ngủ.

Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, hình dạng ta thế này như là kích động sao?

"Ngươi sẽ không phải...nhớ tiểu Dã chứ? Lúc này mới nửa ngày ngươi cứ như vậy? Buổi tối không nàng không ngủ yên giấc?" Phương Di một mặt kinh ngạc.

"A..." Lâm Úc Thanh yên lặng gật gù, cô đều đã quen ôm thân thể nhỏ bé mềm mại của tiểu gia hỏa, cũng quen nàng vùi ở trong lồng ngực của mình ủi rồi ủi, dáng dấp làm nũng lăn lộn, đột nhiên ôm không tới, trong lòng vắng vẻ, như là để con mèo cào, ngứa vô cùng.

"Ngươi... Ngươi đừng nói cho ta biết các ngươi mỗi ngày đều ..."

"Cái gì?" Nhìn Phương Di một mặt vẻ mặt quỷ dị này, Lâm Úc Thanh biểu thị là thật nghe không hiểu a.

"Các ngươi... Mỗi ngày đều muốn ân ân xong mới ngủ sao?"

"Cái gì...ân cái gì ân! ! ! Ngươi! Lão lưu manh!" Lâm Úc Thanh phản ứng lại, thực sự là dở khóc dở cười, nàng coi chính mình là cái gì, thời đại loạn lạc! Dâm! Tặc sao! ! !

"Ta chỉ là quen mỗi ngày đều ôm nàng." Lâm Úc Thanh cúi đầu nhìn một chút tay của chính mình.

Phương Di nghe vậy, đột nhiên hướng về chân giường hơi co lại, yên lặng lôi chăn đem mình quấn lấy.

"... Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không có cảm giác nào."

"Ta sợ thú tính ngươi quá độ."

"Phi! Nói thật, ta có chút nhớ nàng, ngươi nói nàng có thể cũng đang nhớ ta hay không? Nhưng mà ta làm sao không nhảy mũi chứ." Lâm Úc Thanh cử chỉ như điên rồ, ngồi ở bên giường, nâng quai hàm, một mình nói thầm.

Phương Di thực sự là hối hận ngủ một cùng với cô, hơn nữa nhìn thấy cô bộ đạo đức này, Phương Di cũng là rất kinh ngạc, trước đây cô là nói năng thận trọng, trên mặt chưa từng có vẻ mặt dư thừa, bây giờ hay rồi, lại thích nói giỡn, lại có thể nói tiết mục ngắn đồi trụy, vẻ mặt trên mặt còn đặc biệt phong phú, quả thực giống như là biến thành người khác!

Phương Di suy nghĩ một hồi, đứng dậy đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra, gió rét luồn vào, nàng đúng là trộm gà, lập tức chui trở về ổ chăn, Lâm Úc Thanh rùng mình một cái, "Ngươi làm cái gì?"

"Hả? Ngươi không phải muốn hắt xì sao."



"..." Lâm Úc Thanh cũng rất tức, đóng cửa sổ lại, không sắc mặt tốt liếc nàng một chút

"Nếu không ngươi trở lại xem thử? Luôn hành hạ như thế cũng không phải chuyện a." Cái tên này tinh lực có phải là quá tốt rồi, chính mình cũng buồn ngủ mí mắt trên dưới đánh nhau, nàng còn hoàn toàn không buồn ngủ, tiếp tục như vậy, cảm giác này không có cách nào ngủ.

Lâm Úc Thanh lúc này gật đầu, nói đi là đi.

...

Nửa giờ sau, Phương Di run lập cập ôm chính mình, nhìn Lâm Úc Thanh không hề chú ý hình tượng, víu ở bên cửa sổ rình coi hướng về trong nhà gỗ.

Thực sự là tin cô có quỷ, bản ý của Phương Di chỉ là muốn để bản thân cô lên, chính mình thật nhân cơ hội ngủ, kết quả tên kia còn lý lẽ thẳng thừng nói ngày quá đen.

Đi một mình đường ban đêm không an toàn, ngươi phải đi cùng ta! Ngớ ra là đem nàng cũng lôi đến rồi, kết quả đoạn đường này gió lạnh thổi xong, thực sự là tinh thần thoải mái, hoàn toàn không buồn ngủ!

Lâm Úc Thanh vòng tới phía sau nhà gỗ, cẩn thận từng li từng tí một đem cửa sổ đẩy ra một cái khe nhỏ, vẫn may không có khóa lại từ bên trong, dựa vào ánh trăng đánh giá trong phòng, thế nhưng trong phòng đen thùi cái gì cũng không nhìn thấy, không khỏi có chút nóng nảy.

Đang buồn bực, nhìn thấy trên giường có bóng người đang động, vội đem đầu vùi xuống, nín hơi nghiêng tai lắng nghe, cái này nếu để cho Lộ Tinh phát hiện, tránh không được một trận càm ràm.

Nghe thấy tựa hồ có tiếng bước chân, Lâm Úc Thanh ngồi chồm hổm thấp thân thể xuống, đại não nhanh chóng vận chuyển, nghĩ tất cả lý do có thể dùng đến qua loa lấy lệ.

Nhưng mà đợi một hồi, lại không có động tĩnh gì, Lâm Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu, phát hiện tiểu gia hỏa chống khung cửa sổ nâng cằm, cười híp mắt nhìn mình.

"Dọa dì một hồi ." Lâm Úc Thanh vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng oán trách.

Lâm Úc Thanh ngồi thẳng lên, "Nói bậy, dì ngủ đến rất ngon." Đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn.

"Ơ, vậy dì hơn nửa đêm chạy tới đây làm gì nhỉ?"

Lâm Úc Thanh con mắt không tự giác liếc nhìn lung tung một hồi, "Phương Di mất ngủ, để dì cùng nàng đi dạo."

Bạch Dã cười trộm, đau lòng Phương a di một phút.

"Con tại sao còn chưa ngủ ?" Lâm Úc Thanh nói.

"Hả? Con... Con ngủ rồi ya, chính là đột nhiên nghe thấy có động tĩnh, còn tưởng rằng kẻ trộm vào, không nghĩ tới, cũng thật là một hái hoa tặc!"

Lâm Úc Thanh thưởng nàng một cái liếc mắt, ranh con.

"Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, dì xem dì, đều có vành mắt đen rồi.." Bạch Dã giơ tay sờ sờ mặt của Lâm Úc Thanh, thật lạnh, lại nắm lên tay của cô, thổi nhiệt khí, giúp nàng sưởi ấm tay.

"Ban đêm lạnh như thế, cũng đừng chạy lung tung, nếu như bị cảm ròi, con sẽ lo lắng."

Trong lòng Lâm Úc Thanh ấm áp, vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa, thì cực kỳ an tâm.

"Ừ." Lâm Úc Thanh ngẩng đầu lên, tiểu gia hỏa bất đắc dĩ liếc cô một chút, nhón chân, chuẩn bị đưa lên một cái hôn nhẹ ngủ ngon.

"Hả? Tiểu Dã? Ngươi làm gì chứ?" Lộ Tinh trong phòng mơ mơ màng màng thức dậy.

Trong lòng Bạch Dã hơi hồi hộp một chút, Lâm Úc Thanh càng là sợ đến trực tiếp ngồi xổm người xuống, vô cùng có tật giật mình, không chỉ như vậy, làm sao còn có một loại cảm giác bị người bắt gian tại trận đây? ? ?

"Ạch không có, có chút lạnh, ta đóng cửa sổ lại." Bạch Dã vừa đóng cửa sổ, vừa vung vung tay với Lâm Úc Thanh, ra hiệu cô đi nhanh lên.

Lâm Úc Thanh cũng rất không cam lòng, cầm lấy tay của tiểu gia hỏa hôn một cái, lúc này mới hài lòng chạy đi.

Hết chương 78: .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook