Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 142: Chương 270 - 271

Công Tử Như Tuyết

16/06/2017

Lãnh Tiểu Dã thu dọn bát đũa, lại dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, lấy găng tay xuống rồi bỏ khăn ăn, ngay lập tức cứng nhắc qua cầm điện thoại.

Kết quả, anh vẫn ở chỗ cũ như cũ.

Cô bĩu môi, lên lầu rửa ráy rồi thay áo ngủ, lại nhìn, anh vẫn ở yên chỗ cũ.

Lãnh Tiểu Dã chui vào chăn, nằm thẳng người trên gối, trở mình mười mấy lần vẫn không chợp mắt được.

Mặc dù biết anh sẽ không xông vào trong, nhưng tâm trạng cô vẫn nóng vội như gặp lửa.

Không ngủ được, cô đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm giấy bút và màu phác thảo bản vẽ, nét vẽ xốc xếch không có chút đẹp đẽ nào.

Bỏ lại bút chì màu ở dưới, giơ tay nắm lấy tóc, Lãnh Tiểu Dã áo não gầm nhẹ lên một tiếng.

"A —— "

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Hứa Hạ chỉ trùm vào áo ngủ, một mặt lo lắng nhấc theo một cây gậy bóng chày cầu xông tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bình yên ngồi ở một bên cái ghế, hơi thở bà trách móc

“Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm không ngủ, kêu mẹ thảm thiết ? !"

"Khà khà!" Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, che giấu mà cười, "Con... Conkhông có chút tâm hồn hội họa để thiết kế bản thảo, phát tiết một chút tâm tình đâu sao?"

"Hoặc là, mẹ che miệng con lại, hoặc là, con lên phòng nhạc Piano đi." Hứa Hạ không vui bỏ lại một câu, xoay người đi ngoài cửa, đi mấy bước, lại xoay người trở về, nhấc theo gậy bóng chày đi tới bên cạnh người của cô.

“Tại sao?” Lãnh Tiểu Dã đề phòng đứng dậy, “Mẹ sẽ dùng bạo lực với con à?”

“Mẹ dùng bạo lực cái đầu con!” Hứa Hạ giơ tay gõ lên trán một cái, đem cái gậy bóng chày trong tay để qua một bên, tay liền đưa qua đỡ lấy bả vai của cô, “Tiểu Dã, nói chuyện với mẹ, con... Có phải là có tâm sự gì hay không?"

Một chút cũng không chứ?

Trên mặt cô viết ba chữ “có tâm sự” sao?

Thậm chí ngay cả thần kinh đại điều đều bị mẹ nhìn ra rồi!

Lãnh Tiểu Dã vội vàng cười, “Không có, con có thể có tâm sự gì a, chính là bài thiết kế cuối kì này gặp phải chút ít phiền phức.”

“Như vậy sao...” Hứa Hạ cau mày suy nghĩ một chút, “Nếu không... Ngày mai con theo mẹ đi tham gia hoạt động, lần này là lễ hội một năm hoạt động của tạp chí thời trang, nên có rất nhiều người thời thượng tham gia, con có thể trao đổi với bọn họ một chút.”

“Không cần, trong đầu con đã có ý tưởng ồi, chỉ là do đi máy bay có chút mệt mỏi, đợi đến khi con có tình thần lại sẽ làm ngay thôi mà." Lãnh Tiểu Dã giương khỏe môi lên an ủi, “Mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao!”

“Vậy cũng tốt.” Hứa Hạ giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Không sao thì đi ngủ sớm một chút, đừng để quá sức, ngày mai mẹ còn một số hoạt động nữa, khi nào hết bận, mẹ sẽ ở lại với con.”

Nghe thấy những câu nói quan tâm từ bà, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Cảm ơn nữ vương đại nhân.”

Đưa cánh tay ôm cô, Hứa Hạ trìu mến sờ sờ tóc của cô, “Con có muốn ngủ với mẹ hay không?”



Cô rất muốn, nhưng... Trên người dấu hôn vẫn còn, nếu bị bà nhìn thấy chắc sẽ không nổi điên đó chứ?

“Con không cần, lỡ mà ông anh già con biết, chắc chắn sẽ chọc quê con mất.”Buông Hứa Hạ ra, Lãnh Tiểu Dã hôn lên má bà một cái, “Mẹ đi ngủ đi, con dọn dẹp một chút rồi sẽ ngủ.”

“Vậy cũng được, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ gọi trợ lý đem bữa sáng tới, con nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đó!” Hứa Hạ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngủ ngon.”

“Mẹ, ngủ ngon!”

Nhìn Hứa Hạ rời đi, Lãnh Tiểu Dã thở dài một hơi.

Đi tới đóng đèn lớn, nhìn cây bóng chày Hứa Hạ bỏ lại trên giường, cô chỉ là khẽ cười một tiếng, ngồi trở lại bên bàn.

Trong lòng âm thầm quyết định, chuyện này nhất định phải mau chóng giải quyết, dù như thế nào cũng không thể khiến cha mẹ biết.

Bằng không, bọn họ không thể không phát điên!

Nhìn máy tính bảng, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn ở nguyên một chỗ như trước.

Cả người cô cứng lại không nói gì.

Tên khốn này, tại sao lại cố chấp như vậy!

Cầm qua bút chì, nhẹ nhăn cái trán, suy nghĩ hồi lâu Lãnh Tiểu Dã cũng không nghĩ tới biện pháp gì tốt.

Hiện tại anh biết cô ở ngay chỗ này, không bắt được cô anhnhất định sẽ không buông tay.

Trước mắt cứ tránh mặt tên kia, cô tiện tay kéo quá một tờ giấy vẽ, ba lần vẽ phác hoạ ra một cái đường viền gò má của Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Đại hỗn đản, tôi vẽ bức tranh nguyền rủa anh!"

Cầm lấy chân dung Hoàng Phủ Diệu Dương trên bàn, cô tức giận hừ hừ dùng bút chì đâm trên giấy.

Rất nhanh, mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đã bị cô đâm thủng một lỗ.

Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương khôi hài trước mắt, Lãnh Tiểu Dã giương môi nở nụ cười, đột nhiên có ánh sáng chớp qua.

Cầm qua bức tranh sạch sẽ, cô cấp tốc phác họa lên trên giấy.

Rất nhanh, thời điểm không dài, một bộ quân trang của nữ liền xuất hiện trên giấy.

Chỉ có điều, vóc người là của phụ nữ, nhưng mặt lại lấy Hoàng Phủ Diệu Dương làm nguyên hình.

Cầm qua bản thảo thiết kế đã vẽ xong, lại nhìn thân hình biến thành phụ nữ của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đắc ý khẽ cười thành tiếng, lại thêm tóc dài sau đầu.

Thế là, Hoàng Phủ Diệu Dương được cô triệt để phê duyệt thành phụ nữ.

“Xem ra, anh vẫn rất thích hợp mặc đồ con gái đấy.”

Lãnh Tiểu Dã đem bản thảo đã vẽ xong để qua một bên, sau đó lại đem bức tranh thứ hai, tiếp tục vẽ thêm.



Mới đầu cô vẫn còn cười đùa vui vẻ, nhưng rất nhanh cô đã vùi đầu vào bản vẽ, quên bén đi mọi thứ trong đầu.

Điểm đỏ trong màn hình không ngừng lóe lên tại một chỗ.

Lóe lên, lóe lên.

...

...

Ngoài tiểu khu, trong ô tô.

Hoàng Phủ Diệu Dương như một bức tượng điêu khắc thế, một tay chống tay vịn, nghiêng mặt nhìn biệt thự ở tiểu khu đối diện.

Lão quản gia đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay một cái, “Bá tước tiên sinh, hiện tại đã là nửa đêm rồi, hay là cứ... Để tài xế đưa ngài về khách sạn, còn tôi sẽ ở lại theo dõi tiểu thư, được không?”

Giơ ngón tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn duy trì tư thế như trước, không động đậy.

Lão quản gia lo lắng, “Đã hai ngày một đêm ngài không ngủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi..."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt giơ lên tay trái, ra hiệu ông không cần nói nhiều, “Đưa bản vẽ phân chia tiểu khu này cho tôi!”

Trợ lý nghe vậy, vội vàng đem tài liệu trong tay lật qua lật lại, lấy ra bản vẽ phân chia đưa tới.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhận lấy bản vẽ, liếc mắt nhìn biệt thự số 001 bị khoanh đỏ một vòng, anh đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Trên người anh chỉ mặc âu phục áo khoác, bên trong xe vô cùng ấm áp, nhưng bên ngoài, không khí lạnh giá Bắc Kinh chui thẳng vào người anh..

Thấy anh bước xuống xe, lão quản gia và trợ lý cũng đi xuống theo, cận vệ lập tức tập hợp lại đứng hai bên xe.

“Đưa cho tôi điếu thuốc.”

Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt mở miệng, lão quản gia vội vàng lấy một cái hộp nhỏ từ trên xe xuống, đưa cho anh.

“Các người ở lại!”

Hoàng Phủ Diệu Dương nhạt nói, rồi một mình bước xuống bậc thang, qua ngã tư đường, anh đi tới gần tường rào của tiểu khu.

Bỏ tay vào túi áo, anh xoay người, đi về phía trước tường rào, quẹo trái, rồi tiếp tục đi thẳng.

Cuối cùng, anh dừng lại ở tường rào phía Tây Bắc của tiểu khu.

Mở hộp, lấy một điếu ra, cắt bỏ khúc đầu , rồi đưa vào môi, nhóm lửa.

Chậm rãi hút ra một khói thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương chăm chú nhìn tiểu khu cách một tường rào, ánh mắt anh dừng lại ở căn phòng vẫn còn sáng đèn của căn biệt thự ba tầng.

"Trứng thúi nhỏ, em cũng không ngủ được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook