Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 163: Chương 310 – 311

Công Tử Như Tuyết

25/06/2017

Cầm điện thoại di động, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân nhắm đi tới hướng tàu điện.

Bên trong trạm tàu điện ngầm, bóng người như dệt cửi, sao có thể nhận ra người nào là Lãnh Tiểu Dã.

Nhìn chạy nhanh xa tàu điện ngầm, Hoàng Phủ Diệu Dương áo não nắm chặt điện thoại di động.

"Bá tước tiên sinh? !" Lão quản gia thở hổn hển ngừng ở bên người hắn.

"Khục!" Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày ho khan hai tiếng, "Đầu tiên về khách sạn, ông lập tức phái người điều tra tư liệu cô gái kia, tôi muốn biết cô ta là ai, đến Thượng Hải làm cái gì, có quan hệ như thế nào với Tiểu Dã... Còn có, tìm người lần theo số điện thoại Tiểu Dã."

"Vâng, bá tước tiên sinh."

Đoàn người thu đội lên xe, chạy tới khách sạn nội thành.

Bên trong cửa hàng thức ăn nhanh, Lãnh Tiểu Dã nhìn khoảng cách giữa điểm đỏ trên màn ảnh với cô đang dần dần kéo xa, mạn điều tư tiến uống cạn đồ uống trong ly, sau đó liền soạn một tin nhắn tới Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Không nên nỗ lực tìm điện thoại di động của tôi, bản thân đã đổi số rồi."

Nói xong, cô liền tắt máy điện thoại di động, lấy ra thẻ bên trong, đổi một tấm thẻ dự bị khác, lại khởi động máy điện thoại di động.

Đi tới đến quầy đồ ăn mua một phần giao hàng đóng gói cho Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã khẽ hát đi ra cửa hàng thức ăn nhanh, ngồi trên tàu điện ngầm.

Trong ôtô.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi ở chỗ phía sau nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, đẩy điện thoại tới, quả nhiên nghe được lời nói nhắc nhở bên trong.

"Xin lỗi, dãy số ngài gọi đã tắt máy."

Hoàng Phủ Diệu Dương rũ tay xuống then chốt, nhìn tin nhắn cô vừa gửi tới trên màn ảnh, mấp máy môi, đột nhiên khóe môi lại vung lên.

"Tiểu trứng thúi!"

"Bá tước tiên sinh?"

Lão quản gia nghi hoặc mà nhìn sang.

Hoàng Phủ Diệu Dương lấy ra kẹo cao su từ trong túi tiền, bỏ vào trong miệng một hạt.

"Không cần truy cứu điện thoại của cô ấy rồi, đi thăm dò cô gái kia đi."

...

...

Sau một tiếng, Lãnh Tiểu Dã thuận lợi tìm tới nhà trọ Trầm Ninh thuê lại.

"Cái kia... Cái này đưa cho cậu." Đưa fastfood trong tay cô tới, Lãnh Tiểu Dã nhìn chung quanh bốn phía một chút, "Nhà trọ này không tệ!"

"Cậu lại ăn loại thực phẩm rác rưỡi này?" Trầm Ninh cầm hai cái bao vải từ trên tay cô ném lên ghế salông, "Cậu chứa vật gì nặng như vậy?"

Lãnh Tiểu Dã cười hì hì với cô, "Các loại công cụ sinh tồn dã ngoại!"



"Cậu cũng không phải đến dã ngoại thám hiểm, mang những thứ này làm gì?" Trầm Ninh xoay người về phía phòng ăn, "Mình làm cơm, có muốn ăn cùng hay không?"

Theo cô đi vào phòng ăn, nhìn trên bàn một bữa ba món ăn, Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức sẽ không khách khí ngồi ngay vào bên cạnh bàn, "Tiểu Ninh, cậu quả nhiên là càng ngày càng hiền thê lương mẫu rồi, cưới một người vợ như cậu thì quá hạnh phúc, thân ái, gả cho mình đi?"

Trầm Trữ ngồi vào đối diện cô, "Mình không có hứng thú với phụ nữ."

"Vậy mình đi làm phẫu thuật chuyển giới." Lãnh Tiểu Dã cười nói.

Trầm Ninh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Phẫu thuật chuyển giới cũng không thể thay đổi xu hướng tình dục của cậu, từ chuyện của cậu và Hoàng Phủ Diệu Dương là có thể chứng minh,cậu càng yêu thích hormone nam tính..."

"STOP!" Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng chiếc đũa lên, "Cậu có thể đừng há mồm Hoàng Phủ Diệu Dương, ngậm miệng Hoàng Phủ Diệu Dương hay không... Đúng rồi, tiểu Ninh, có phải cậu cảm thấy hứng thú với anh ta hay không, mình giới thiệu cho cậu?"

Trầm Trữ nhún vai một cái, "Anh ta không phải món ăn của mình."

"Vậy cậu thích ăn món gì?" Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi ngược lại.

Trầm Trữ gắp lên một khối rau xà lách trong cái mâm, "Rau dưa."

Lãnh Tiểu Dã lập tức trở lại liếc mắt sang nơi khác, "Chán!"

"Mình nhưng không có thời gian rảnh rỗi, để chơi trò chơi trốn tìm giống như cậu." Trầm Ninh bưng bát ăn cơm lên trên bàn, "Lần này lại muốn chơi làm sao?"

"Trong vòng ba ngày, anh ta tìm tới mình coi như anh ta thắng, mình liền kết giao với anh ta, không tìm được coi như mình thắng, anh taphải lăn ra khỏi Trung Quốc."

Trầm Trữ ngẩng mặt lên từ bát cơm, nhìn Lãnh Tiểu Dã đối diện một chút.

"Tẻ nhạt."

Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "Buổi chiều cậu có sắp xếp gì?"

"Đi học viện báo danh đầu tiên, sau đó chọn mua đồ dùng cần thiết hàng ngày." Trầm Ninh gắp lên một cọng rau xanh, "Cậu thì sao?"

Khóe môi Lãnh Tiểu Dã vung lên, "Bảo vệ cậu, không cho anh ta tìm tới."

Trầm Trữ nuốt xuống món ăn trong miệng, "Cậu có chắc vị bá tước đại nhân nhà cậu sẽ không bắt lấy tớ làm con tin, uy hiếp cậu đi ra đi?"

"Điểm này cậu hoàn toàn không cần lo lắng." Lãnh Tiểu Dã giảo hoạt vung khóe môi lên, "Cho dù anh ta thực sự bắt cậu đi, mình cũng sẽ không xuất hiện."

Trầm Trữ duỗi chiếc đũa một cái, liền cướp lại món ăn cô gắp lên, "Thả bát đũa của cậu xuống, đeo túi xách của cậu lên lưng, cút ra ngoài!"

Lãnh Tiểu Dã cười ha ha, "Yên tâm đi, cậu là bằng hữu của mình, anh ta không dám!"

...

...

Ngày gần hoàng hôn.

Khách sạn, phòng cho tổng thống.



Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở bên cửa sổ, tay trái cắm ở trong túi áo, tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt hộp chứa đinh tai.

Mắt nhìn xuống toà nhà này cũng thấy thành thị không quá quen thuộc hay xa lạ, lông mày hơi nhíu.

Lão quản gia xa xa mà đứng sau lưng anh, một mực không quấy rầy.

Bởi vì lão quản gia rất rõ ràng, anh đang suy tư.

Cửa phòng bị mở nhẹ nhàng vang lên, lão quản gia đi tới kéo cửa ra, một tên trợ lý lập tức đi ngay vào, gật gật đầu với lão quản gia, đi ra phía sau Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Bá tước tiên sinh, ngừi ngài muốn tra đã tra được."

Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại động tác tay phải.

"Nói."

"Vị tiểu thư kia họ Trầm, tên là Trầm Ninh, cha là Trầm Nhất Chu, là bạn cũ của tướng quân Lãnh. Trầm Ninh cùng tuổi với tiểu thư, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đến khi học trung học bọn họ trở thành bạn học của nhau. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người đồng thời đến New York du học, Trầm Ninh học tại học viện XX ngành y học ngoại khoa, thành tích xuất sắc. Lần này, đến Thượng Hải là vì học viện đã chọn cho cô ấy một viện nghiên cứu tại Thượng Hải để cô ấy tới nghiên cứu." Trợ lý đưa qua tài liệu trong tay, "Đây là tài liệu về viện nghiên cứu y học này.”

Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp nhận tư liệu, "Trầm Ninh ở đâu?"

Trợ lý hơi chút do dự, "Bởi vì phòng ở là bản thân cô ấy tìm, cũng không phải học viện sắp xếp, vì vậy... Tạm thời vẫn không có tra được. Nhưng, chúng tôi đã xác định được, chiều nay cô ấy đã tới học viện báo danh, ngày mai sẽ chính thức đến nghiên cứu."

Liếc mắt nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Diệu Dương, trợ lý về bước một bước nhỏ về phía trước.

"Bá tước tiên sinh, tôi có một cái ý kiến."

"Ý kiến gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương lật xem tư liệu trong tay.

"Chúng ta... Chúng ta có nênbắt cóc tiểu thư Trầm Ninh, lợi dụng cô ta để cưỡng bức tiểu thư nghe lời!"

Hoàng Phủ Diệu Dương dừng lại động tác trong tay, quay mặt lại nhìn tên kia trợ lý một chút, cảm giác được ánh mắt tức giận của anh, trái tim trợ lý co lại, sau đó liền ý thức được sự ngu xuẩn của mình.

Đối phương là bạn thân của tiểu thư, nếu như tiểu thư biết bọn họ động vào bằng hữu của cô, nhất định sẽ giận lây tới bá tước đại nhân.

"Bá tước tiên sinh, xin lỗi... Tôi... Tôi thu hồi đề nghị của tôi."

Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay túm lấy cây bút của hắn.

"Cút!"

"Vâng, cảm tạ bá tước tiên sinh!"

Trợ lý chảy mồ hôi lạnh lui ra môn đi.

Trợ lý rời đi, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân đi đến trước bàn làm việc, rất nhanh đã tìm được vị trí viện y học, dùng bút trong tay ở khoanh một vòng ở phía trên.

Sau đó, anh liền khom lưng cúi người xuống, bắt đầu nghiên cứu bản đồ trên bàn.

"Bá tước tiên sinh, có muốn... Phái người đi theo dõi hay không?" Lão quản gia đi lên phía trước, nhẹ giọng kiến nghị.

"Không!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào bản đồ trước mặt, "Lần này, tự tôi tìm đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook