Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 175: Chương 326+327+328+329

Công Tử Như Tuyết

29/06/2017

"Bá tước tiên sinh có ở dưới hay không tớ không biết, tớ chỉ biết, những thứ này đều là do quản gia của anh ta mang tới trường cho tớ." Trầm Ninh để chén đũa trong tay xuống, đưa cho cô cái lá thư kia, "À, còn cái này nữa, bá tước tiên sinh nhà cậu muốn tớ chờ cậu ăn cơm xong mới được đưa."

Trên phong thư chẳng có gì cả, Lãnh Tiểu Dã mở ra, lấy lá thư bên trong.

Trên tờ giấy viết thư xinh đẹp chỉ có vỏn vẹn một câu tiếng Trung, mỗi nét bút đều rất cứng cỏi nghiêm túc, vừa nhìn đã biết đây là chữ của Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Tối này, 8 giờ, tôi chờ em ở Cửu Trọng Thiên."

Phía dưới là chữ ký bằng tên tiếng anh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Xem xong lá thư, Lãnh Tiểu Dã nhếch mày.

"Cửu Trọng Thiên là ở đâu vậy?!"

Trầm Ninh tới gần, nhìn lá thư trong tay cô, "Quán rượu Cửu Trọng Thiên mà cậu cũng không biết, đây chính là nơi vừa được bình chọn là một trong những nơi đáng đi nhất ở Châu Á, ở đây không chỉ có những loại rượu ngon, mà còn có thể nhìn thấy cả cảnh đêm Thượng Hải này, trên mạng bình chọn, đây là nơi lãng mạn nhất Thượng Hải đó... Bá tước tiên sinh nhà cậu biết chọn địa điểm thật?! Sao, có muốn tớ đi mua vài bộ đồ với cậu không?"

"Mua làm gì?" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.

"Chẳng lẽ cậu muốn mặc đồ thể thao đi hẹn hò sao?"

"Ai nói tớ muố đi?"

"Cậu không đi?!"

"Cậu không hiểu anh ta đâu, đây chỉ cái bẫy của anh ta thôi, tớ cho cậu biết, bây giờ, nhất định anh ta đang ở dưới lầu, chỉ cần tớ bước chân ra khỏi nhà, anh ta sẽ lập tức nhào tới, bắt tớ, sau đó đắc ý nói với tớ, 'Lãnh Tiểu Dã, em thua rồi'."

"Không thể nào?"

"Cái gì mà không thể nào, bây giờ tớ tìm anh ta cho cậu xem."

Lãnh Tiểu Dã chạy vào trong, lấy một chiếc kính viễn vọng to tướng ra, đi tới ban công, tỉ mỉ quan sát dưới lầu, nhưng không phát hiện được bất cứ dấu vết nào.

Cô lại chạy ra cửa, đứng cạnh cửa sổ, nhìn dưới lầu một lượt, vẫn không có gì cả.

Kỳ thật, chẳng lẽ tên kia không phái người theo dõi cô sao?!

Trầm Ninh thấy cô cứ đi qua đi lại cũng không để ý làm gì, thoải mái ăn cơm của mình, rồi đi tới, đặt chìa khóa vào trong tay cô.

"Đây... Chìa khó xe của cậu, tối nay tớ có buổi họp mặt cùng với một vài bạn học, cậu tự mình xử lý bữa tối đi."

Lãnh Tiểu Dã nhìn chìa khóa xe trong tay, "Cậu không lái xe đi sao?"

"Tớ gọi xe là được rồi, còn xe đó thì để lại cho cậu đi hẹn hò!"

"Tớ không đi!"

"Mặc kệ cậu có đi hay không, nói tóm lại!" Trầm Ninh nháy mắt với cô, "Có làm chuyện gì đặc biệt thì cũng đừng quên nhắc anh ta biện pháp an toàn đó nha!"

Lãnh Tiểu Dã nhấc chân lên đá cô, Trầm Ninh nghiêng người né qua, cười cười đi ra cửa.

Từ ngoài ban công đi vào, nhìn chiếc chìa khóa xe và lá thư trong tay, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày đi vào phòng mình, ném hết những thứ đó lên bàn, cô bỏ dép ra leo lên giường nằm.

"Ai thèm đi hẹn hò với anh chứ, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."

Uống nhiều rượu quá, tới bây giờ đầu cô vẫn còn hơi đau.

Vốn định nằm chết dí trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, hai tên tiểu nhân trong lòng đã bắt đầu đánh nhau.

"Lãnh Tiểu Dã, nói vậy, có nghĩa là cô nhận thua rồi?"

"Đây chính là cơ hội tốt nhất để cô thoát khỏi anh ta, chỉ cần qua đêm nay thôi, anh ta nhất định sẽ thất vọng rời đi, tới lúc đo, cô đã hoàn toàn tự do rồi."

"Lãnh Tiểu Dã, nếu lần này cô bỏ lỡ, nhất định sau này cô sẽ hối hận đó."

"Lãnh Tểu Dã, cô nỡ lòng nào một lần sảy chân hối hận cả đời sao, dù sao cô cũng biết tên kia bá đạo thế nào rồi mà, thưa dịp cô vẫn còn chưa yêu anh ta thì hãy thu tay lại đi, đau dài không bằng đau ngắn."

Trong đầu, cuộc tranh cãi của hai tên tiểu nhân đã vào tình trạng vô cùng gay cấn.

Lãnh Tiểu Dã buồn bực bò dậy, ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng cũng chưa quyết định được.

"Bây giờ vẫn còn sớm, để buổi tối rồi nói, làm chút chuyện đã."

Cô bò dậy, cầm lấy giấy bút bắt đầu thiết kế, có điều, mãi mà cô vẫn chưa vẽ được gì.



Nhìn một đồng xu trong ống đựng bút, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy đồng xu.

"Nếu chữ thì mình sẽ đi, còn nếu là hình thì mình không đi!"

Cầm tiền xu, dùng ngón tay đè lại, cô nhẹ nhàng tung lên, đồng xu lập tức chuyển động trên bàn.

Lãnh Tiểu Dã hồi hộp nhìn chằm chằm đồng xu, hai tay không tự chủ được nắm chặt.

Tiền xu quay trong, quay tròn....

Lăn tới cạnh bàn, tiền xu rớt xuống.

Cô vội vàng chạy theo, thấy tiền xu lăn tuốt vào trong gầm giường, đứng yên ở góc giường.

Lãnh Tiểu Dã cầm đèn pin, quỳ rạp trên đất, chỉ thấy đồng xu hơi tựa vào góc tường, không chữ cũng không hình.

"Có lầm không vậy?!"

Cúi người vói lấy đồng xu nửa ngày, nhưng vẫn không chạm vào đồng xu được, Lãnh Tiểu Dã tức giận đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn bó hoa trên bàn ăn mà Trầm Ninh vừa mang về hôm qua, đôi mắt Lãnh Tiểu Dã chợt sáng ngời.

Có rồi!

Đi qua, cô tùy tiện rút một cành hoa.

"Nếu số lẻ mình sẽ đi, số chẵn sẽ không di!"

Ngắt một cánh hao, cô thả xuống bàn.

"Đi, không đi, đi, không đi..."

Vừa lẩm nhẩm cô vừa ngắt từng cánh hoa.

"Đi, không đi, đi!"

Cô vút cánh hoa trong tay xuống, rồi lại vươn tay ngắt cánh khác.

Cả những cành hoa nhỏ cũng đã bị cô ngắt hết.

"Thật sự phải đi sao?!" Lãnh Tiểu Dã nhìn cành hoa trơ trọi trong tay mình, "Đi thì đi, ai sợ ai, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?!"

Ném cành hoa vào thùng rác, cô cầm lấy chìa khóa xe, đi ra cửa.

Tới của, cô cầm đôi giày, dừng lại một chút, xoay người nhìn mình trong tấm gương ở phòng khác.

Trong gương, tóc tai cô rối bời, mí mắt hơi sưng, quần áo nhăn nhúm vì cô mới vừa lăn qua lăn lại trên giường, người đầy bụi bẩn...

"Chẳng lẽ cậu định mặc đồ thể thao đi hẹn hò sao?!"

Giọng nói của Trầm Ninh lại vang lên bên tai.

"Tắm rửa rồi thay đồ khác thôi."

Lãnh Tiểu Dã nhùn vai, xoay người đi về phòng mình.

Lấy khăn tắm đi vào, cô cẩn thận tắm rửa, sấy khô tóc... Rồi mới khoác khăn tắm đi ra, mở tủ quần áo ra xem, vừa nhìn thấy cô ạập tức nhíu mày.

Lần này tới Thượng Hải, cô chỉ mang theo hai bộ đồ.

Hôm qua cô đi thang bộ không cẩn thận làm bẩn rồi, cả bộ khi nãy cũng vậy..

Chẳng lẽ chỉ vì một bữa cơm với anh mà cô phải tốn tiền đi mua đồ mới sao?!

Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, dù sao anh cũng từng thấy bộ dạng của cô rồi.

Nhưng, như vậy thì quá mất mặt?!

Lãnh Tiểu Dã nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn giờ chiều, còn lâu lắm mới tới giờ hẹn.

Được rồi, nể tình hôm qua anh đưa cô về nhà, cô sẽ đi mua một bộ đồ mới.



Mặc lại bộ đồ cũ khi nãy, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy ví tiền, đi ra khỏi nhà.

Lái xe ra khỏi tiểu thu, tìm một khu trung tâm thương mại gần đây, đậu xe xong, cô đi thẳng tới tầng đồ nữ.

Cô vốn là người không quan trọng quần áo.

Nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay cô nhìn món này không được món kia không thích nữa.

Cái này đắt quá, cái đó lại già quá rồi...

Cô không thích màu này, hình như hình vẽ trên áo có chút vấn đề.

Nhìn qua nhìn lại, do dự thật lâu, cuối cùng cô chẳng chọn được gì.

Lãnh Tiểu Dã lại nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi.

"Không còn nhiều thời gian nữa!" Cô nhíu mày nhìn hết một vòng, đột nhiên, cô nhìn thấy một chiếc váy màu trắng sữa, đôi mắt cô sáng bừng lên, "Đúng là cái đó rồi, không nhiều lời nữa!"

"Nếu cô thích, có thể mặc thử." Một nhân viên đi tới, nhiệt tình giới thiệu: "Đây chính là những sản phẩm mới nhất cho mùa Noel năm nay, chỉ vừa mới đến ngày hôm qua thôi."

Lãnh Tiểu Dã cẩn thận dánh giá cái váy kia, "Cả cái áo khoác bên ngoài luôn."

Là một nhà thiết kế nổi tiếng, cô đương nhiên biết mình phù hợp với quần áo nào.

Thanh toán xong, cô đi thẳng vào phòng thử đồ thay quần áo, nhìn đôi giày trên chân, cô lại vội vàng chạy xuống khu giày nữa.

Chọn trước chọn sau, cuối cùng cô chọn một đôi dày cao cổ màu da, mang thử vào, xác định số giày vừa chân, cô lập tức thanh toán.

Đi giày cao gót tới trước kính, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn lại một lượt, đột nhiên, cô cười khẽ một tiếng.

"Lãnh Tiểu Dã ơi là Lãnh Tiểu Dã, không ngờ, cũng có một ngày, mày lại vì tên đàn ông đó mà trang điểm?!"

Cổ váy trễ xuống, được gắn thêm vài viên kim cương, lúc này, dưới ánh đèn, viên kim cương không ngừng tỏa sáng.

Lãnh Tiểu Dã đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi lừa anh một lần, anh gạt tôi một lần, chúng ta huề nhau rồi. Bây giờ, tôi sẽ giữ lời, cho anh một cơ hội, cũng như cho chính tôi một cơ hồi. Đây là con đườngmà tôi chọn, dù thế nào tôi cũng sẽ không để ai phải chịu trách nhiệm." Nhét chiếc nhẫn vào cổ áo, cô xoay người đi tới bàn thành toán, "Cho tôi hỏi một chút, gần đây có thẩm mỹ viện hay phòng trang điểm nào không?"

"Tầng bảy có." Thu ngân cười đáp.

"Cảm ơn." Nói một tiếng cảm ơn xong, Lãnh Tiểu Dã đi thẳng tới thang máy.

Tới phòng trang điểm tầng bảy, sửa tóc, làm mặt một chút, Lãnh Tiểu Dã mới rời khỏi ghế.

Đứng trước tấm gương, thấy mình đã ổn hơn, cô mới cầm túi đồ cũ đi xuống.

Cô nhìn đồng hồ trong thang máy, bây giờ là 7 giờ 30 phút tối.

30 phút, vậy cũng đủ giờ lái xe rồi.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, anh phải biết, đây là lần đầu tiên, tôi trang điểm để đi gặp một người đấy nhé!"

Nghe thang máy 'ting' một tiếng, Lãnh Tiểu Dã lập tức bước ra, đi tới xe mình, ngồi vào ghế lái.

Nhìn bản đồ trên xe, xác định phương hương, Lãnh Tiểu Dã nổ máy rời khỏi bãi đậu xe.

Vì sợ muộn, cô chạy xe hết tốc độ, nhưng lại vô tình trúng giờ cao điểm, chiếc xe chậm chạp nhích tới.

Nhìn chẳng khác gì một con ốc sên đang bò trên đường, nhìn thấy bên cạnh có một con đường nhỏ, Lãnh Tiểu Dã lập tức quẹo vào.

Lấy điện thoại ra, nhìn lưu lượng giao thông, Lãnh Tiểu Dã đã tìm được một con đường khá dễ đi, tuy phải đi đường vòng, nhưng dù sao cũng ít kẹt xe hơn.

Liếc mắt nhìn đồng hồ, đoán chừng thời gian, Lãnh Tiểu Dã ném di động tới gần thiết bị chắn gió, tiếp tục lái xe về phía trước.

Đi qua con hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng tới được một con đường tương đối rộng.

Vừa quẹo qua, cô lập tức nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang gào thét trên đường.

Lãnh Tiểu Dã nhíu mày nhìn con đường trước mắt.

Con đường này rất nhiều xe, cũng có rất nhiều người đậu xe bừa bãi lung tung, đều là những siêu xe, trai gái đều có đủ.

Rất rõ ràng, đây chính là một cuộc đua xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook