Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 183: Chương 342+343

Công Tử Như Tuyết

30/06/2017

"Để anh!"

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, vói vào trong quần áo cô, giúp cô cài nút lại.

"Hắt xì!"

Một cơn gió từ xa thổi tới, Lãnh Tiểu Dã rụt người lại, hắt xì một hơi.

Giúp cô sửa lại áo lông xong, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay che áo khoác cô lại, "Ở đây lạnh lắm, chúng ta đi chỗ khác được không?"

Lãnh Tiểu Dã nhìn xung quanh một chút, "Đúng rồi, em nhớ hình như ở gần đây có rạp chiếu phim thì phải, hay là chúng ta tới xem suất nửa đêm đi, lâu rồi em chưa xem phim ở rạp?!"

Cô chưa hẹn hò bao giờ, nên cũng không biết các cặp tình nhân khác sẽ làm gì khi hẹn hò.

"Được!"

Buộc áo khoác lại cho cô, anh vịn vào người cô, sửa lại mái tóc rối bù của cô.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô.

Lãnh Tiểu Dã đã tìm được rạp phim trong trí nhớ kia, nhưng lại không biết, gần đây bọn họ đang sửa chữa không kinh doanh gì.

Lãnh Tiểu Dã đành bất đắc dĩ dẫn anh ra, "Xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương, em... Cũng lâu rồi em chưa tới Thượng Hải."

Cưng chiều sờ tóc cô, Hoàng Phủ Diệu Dương dịu dàng nói, "Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhé?"

"Vậy, ngày mai..." Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, "Nhất định ngày mai em sẽ dẫn anh đi chơi thật vui."

"Được." Anh cười.

Hai người đứng đợi ở ven đường, bắt một chiếc taxi, ngồi vào xe chạy về nhà trọ của Lãnh Tiểu Dã.

Xuống xe, Hoàng Phủ Diệu Dương tự mình dẫn cô vào tiểu khu, tới dưới lầu trọ.

Anh vẫn nắm tay cô, đến tận bậc thang anh cũng không buông ra.

Anh không buông được.

"Em... Em tới rồi."

Lãnh Tiểu Dã nói nhỏ, đôi mắt nhìn tay anh đang nắm tay mình.

"Vậy... Mai gặp." Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, "Em lên đi."

Đi lên phía trước, nhìn chuông của trên tường, Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới cầu thang.

Chỉ thấy dáng vẻ của anh đứng dưới ánh đèn có vẻ hơi cô đơn.

Trong lòng cô đột nhiên không khỏi nhói lên một caia.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai... Em mời anh, em sẽ dẫn đường cho anh, em... Em nhất định sẽ dẫn anh đi chơi thật vui."

Anh giơ khóe môi lên.

"Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi."



Xoay người, Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhấn chuông cửa.

"Tiểu Dã!"

Trên bậc thang, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.

Lãnh Tiểu Dã quay lại, nghi ngờ nhìn anh.

Đứng trên bậc thang, đôi mắt màu lam bừng sáng của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô.

"Anh muốn một nụ hôn tạm biết."

Trong mắt anh viết hai chứ 'không tha' thật rõ ràng.

Nếu để anh tức giận, chắc chắn anh lại kéo cô mang về khách sạn.

Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ anh phải cố gắng khống chế mình, nhưng cứ để cô rời đi như vậy, anh thật sự rất luyến tiếc.

Ít nhất, cũng phải có được một nụ hôn chứ?!

Lãnh Tiểu Dã nhìn người đàn ông đứng dưới bậc thang, đột nhiên cổ họng xiết chặt lại.

Cất bước đi, cô xuống bậc thang, dừng ở trước mặt anh, đưa môi tới, hôn lên mặt anh một cái.

Không đợi cô đứng thẳng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đưa tay ôm cô.

"Tiểu Dã, về với anh đi, anh bảo đảm sẽ không động vào em đâu, anh chỉ trò chuyện mà thôi!"

Anh không muốn rời xa cô, cho dù bây giờ đã là rạng sáng, ngày mai cũng tới rồi.

Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái.

Chỉ trò chuyện thôi sao?

Có quỷ mới tin!

"Anh chắc không?"

"Phòng anh là phòng."

"Em phải được ngủ ở phòng chính!"

"Được, em muốn ngủ phòng nào cũng được."

Chỉ cần, không rời khỏi anh.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên từ trong lòng anh, "Vậy chúng ta đi thôi."

Vì vậy, hai người nắm tay nhau ra khỏi tiểu khu.

Lãnh Tiểu Dã bắt đầu kế hoạch cho cuộc hẹn ngày mai, "Buổi sáng em muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ tới đền Thành Hoàng ăn sáng, rồi đi ngắm cảnh đường hầm, ăn vặt một chút, buổi chiều, em dẫn anh đi bắn cung, buổi tối đi xem phim, đi bar..."

"Lúc trước em thích hẹn hò vậy sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên hỏi cô.

Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái, "Em có hẹn hò lần nào rồi à?"

Nói xong, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời, xoay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, quả nhiên cái tên kia lại đang cười, cười tới đắc ý.



"Hừ."

Cô 'hừ' nhẹ một tiếng, muốn hất tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại cầm chặt hơn một tí.

Nhìn Lãnh Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng mở miệng.

"Đây cũng là lần đầu tiên anh hẹn hò."

Lãnh Tiểu Dã bĩu cái miệng nhỏ, "Ai tin anh được?"

Người đàn ông như anh, nhất định sẽ được các cô gái theo đuổi rât nhiều, cô không tin anh chưa từng hẹn hò lần nào.

Đúng là không công bằng mà, lần đầu tiên hẹn hò cô cũng cho anh, nhưng chẳng biết lúc trước cái tên này hẹn hò bao nhiêu lần rồi, thậm chí có thể ngủ chung với biết bao cô gái nữa...

Càng nghĩ càng giận, cô buồn bực, đưa tay ra, dùng sức rút khỏi tay anh.

Nghiêng mắt, thấy cô tức giận, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đưa tay qua, nắm chặt tay cô.

"Thât đó, anh không lừa em đâu."

"Hừ!" Lãnh Tiểu Dã hất tay anh ra, "Em biết, người như anh chắc không hẹn hò đâu..., lên giường luôn cho mau, hẹn hò làm gì nữa!"

Lên giường luôn?

Không hẹn hò?!

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ lạ của cô, anh ngẩn người, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Tiểu Dã, em đang ghen đúng không?"

Miệng nói không, nhưng trên mặt cô lại để lộ rõ ràng, vừa nãy còn cười vui vẻ như ánh mắt trời, thế mà bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn lại căng như tảng băng, rõ ràng là không vui.

Nhìn biểu hiện kỳ quái của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng cười tươi.

Phân tích theo góc độ tâm lý học, bây giờ chắc chắn cô không vui vì ghen.

Ghen anh có thể lên giường với những cô gái khác, nguyên nhân chính là -- cô để ý anh.

Đưa tay qua, đỡ lấy hai tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương kéo cô vào lòng.

"Tiểu Dã, bây giờ, anh nghiêm túc nói cho em biết, trước khi thấy em, anh chỉ hứng thú với hai cô gái, không đúng, nói cô gái thì cũng không phải lắm, chỉ là một cô bé thôi..."

Đáng ghét!

Thích thì thích, nói cô biết làm gì?!

EQ tên này đúng là thấp thật, chẳng lẽ anh không biết trước mặt người đương nhiệm không được nhắc tới người tiền nhiệm sao?!

Đã vậy còn là hai người nữa cơ đấy?!

Nếu không phải vì anh đã kiên nhẫn đợi cô lâu như vậy, cô thật muốn đá cho anh một cước.

Hung hăng liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã nắm cổ áo anh.

"Em cho anh biết, Hoàng Phủ Diệu Dương, từ giờ trở đi, anh không được nói về bạn gái cũ hay những lần hẹn hò trước kia, em không quan tâm. Sau này cũng không được nói về những cô gái khác trước mặt em, em không thích nghe. Bắt đầu từ bây giờ, trước khi chúng ta chia tay, anh phải nghiêm túc với em, nếu anh dám một chân đạp hai thuyền..., em sẽ thiến anh luôn đó!"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lại, "Em muốn chia tay với anh à?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook