Anh Rể

Chương 55: Dạo Đầu (H)

Ăn Khẩu Thịt

05/06/2021

Trong mắt hắn trước sau như một nhu tình như nước, ôn nhu đến nổi Sơ Niệm ở trong mắt hắn chỉ nhìn thấy chính mình, không thừa nhận cũng không được, cô tựa hồ đã chậm rãi bắt đầu trầm luân.

Lục Trạch giơ tay lau nước bọt trêи khóe miệng, ở trong đáy mắt sáng quắc trực tiếp duỗi đến bên môi mình ɭϊếʍ xuống, sau đó tiến đến bên tai Sơ Niệm, cắn cắn vành tai: "Ngọt."

Sơ Niệm nhìn một màn này cực xấu hổ, mà đẩy đẩy hắn ra, cười mắng Lục Trạch một câu:

"Biến thái."

Lục Trạch thật thản nhiên mà tiếp nhận "Danh hiệu" nàng ban cho, sau đó cúi người đem Sơ Niệm bế lên đưa tới trêи giường, thân người cũng đè ép đi lên.

Trong tay Sơ Niệm nguyên bản nắm chặt cái " áo mưa"kia, lúc này đã nằm trong tay Lục Trạch, mắt hắn nhìn nữ nhân đỏ mặt tai hồng dưới thân. Trực tiếp cởi bỏ quần áo trêи người, sau đó nắm tay Sơ Niệm dẫn dụ đi tới dưới thân, dụ hoặc nói:

"Ngoan, giúp anh đeo vào"

Sơ Niệm nhịn không được có chút hoảng hốt, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Trạch ở trêи giường vẫn quần áo chỉnh tề, bộ dáng dụ hoặc nhất đẳng trí mạng, cũng làm cô không thể tự kềm chế.

Đổi khách thành chủ mà đem Lục Trạch đẩy đến, xé mở "áo mưa" chỉ trong một khắc, rồi lại nhịn không được cùng hắn trêu đùa:

"Em nghe nói có một số đàn ông... vùng này sẽ bị mềm ——"

Lục Trạch nhướng mày, ánh mắt như có như không lướt qua côn thịt đứng thẳng của hắn:



"Nếu không em thử xem?"

Sơ Niệm buồn cười mà nghiêng mặt liếc hắn một cái, vừa muốn nhấc tay hắn lại cầm lấy tay cô, nói:

"Không cần dùng tay."

Sơ Niệm cố ý nhướng mày mà nhìn Lục Trạch liếc mắt một cái, hỏi:

"Dùng miệng như thế nào đeo a?"

Lời nói chính là ngây thơ, chỉ là ngón tay cô theo quán tính nhẹ nhàng điểm điểm trêи quy đầu, gân xanh vờn quanh thân gậy lập tức bởi vì cô đụng chạm mà nổi lên.

Hô hấp Lục Trạch dần dần dồn dập, hắn thậm chí không dám động sợ hơi có vô ý liền sẽ bị Sơ Niệm chê cười, bàn tay mang theo chút ướt át chậm rãi xoa nắn thân gậy, động tác rêи dưới loát động liên lụy dây thần kinh của hắn.

"Tích thật nhiều nha, ngoan như vậy sao? Cũng chưa từng tự mình giải quyết ư?"

Khi nói chuyện, Sơ Niệm "Khiêu khích" mà nhìn Lục Trạch, chỉ là môi đỏ bừng đã cách côn thịt hắn càng ngày càng gần, nhợt nhạt hô hấp phun trêи thân gậy, cứng đến nổi sắp rỉ ra giọt sữa trắng.

Lục Trạch thực không có tiền đồ mà lăn lộn hầu kết, thật là muốn mang mà, tưởng tượng đến việc Sơ Niệm sắp làm cho mình, toàn thân trêи dưới như là bị điện giật mà tê dại.



Sơ Niệm nhịn không được cười ra tiếng, bàn tay trượt xuống, cố ý vô tình mà xoa vê tinh hoàn Lục Trạch, tiếp theo, liền không chút do dự, ngậm lấy cực đại nam căn vô cùng quy đầu màu đỏ tím.

Hơi thở nam tính nồng đậm lập tức tràn ngập xoang mũi Sơ Niệm, cô theo bản năng mà nhíu nhíu mày, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng cũng không khó chịu làm Sơ Niệm từ bỏ, rốt cuộc đối tượng là Lục Trạch, cô tựa hồ liền cam tâm tình nguyện.

Đầu lưỡi mềm mại, quét qua đỉnh mẫn cảm mã mắt của Lục Trạch, sau đó là nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼, đầu lưỡi theo đỉnh quy đầu một đường đi xuống, gân xanh nhô lên thân gậy ở sự trêu đùa của cái lưỡi nhịn không được lay động, Sơ Niệm một bên nỗ lực mà nuốt, một bên giương mắt chăm chú quan sát phản ứng của Lục Trạch.

Ngày thường bộ dáng cao lãnh cấm ɖu͙ƈ giờ phút này Lục Trạch sớm bị ɖu͙ƈ vọng thiêu đỏ mắt, hắn vẫn là nhìn chăm chú nhìn mình, như vậy chuyên chú, như vậy ôn nhu, khiến Sơ Uyển không biết theo ai, như là muốn hòa tantrong ánh mắt hắn.

Đôi môi anh đào đỏ bừng gắt gao bao vây lấy quy đầu Lục Trạch, lưỡi mềm mại đầu trúc trắc mà ɭϊếʍ láp, không hề có kết cấu nhưng lại làm Lục Trạch ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử, hận không thể lập tức thao lộng ở trong miệng Sơ Niệm. Giữa cổ gân xanh bạo khởi, trêи mặt cơ bắp cũng sớm gắt gao, cảm quan như vậy quan đánh sâu vào, kϊƈɦ thích mà cả người Lục Trạch đều phải uy phục

Cơ hồ là sắp bùng nổ Lục Trạch hồng con mắt đè lấy Sơ Niệm, đem nóng bỏng ɖu͙ƈ vọng rút ra.

Ánh mắt cô mê ly mà nhìn chính mình, như là khó hiểu, lại như là mê mang, khóe miệng còn treo lấp la lấp lánh đồ vật của hắn, không biết là chưa kịp nuốt xuống hay không ??????

Lục Trạch giơ tay cầm lấy, cuối cùng là liền mang lên " áo mưa, hắn thật là gấp không chờ nổi mà muốn ở trêи người Sơ Niệm rong ruổi, nhưng lại không nghĩ động tác mình thô bạo lộng Sơ Niệm bị thương, chỉ ẩn nhẫn mà vịn chặt bả vai mảnh khảnh, vén tay cởi xuống áo ngủ gợi cảm.

Nhưng vào lúc này, Sơ Niệm lại đột nhiên chuyển qua thân, khúc đầu gối chậm rãi quỳ nằm ở trước người Lục Trạch, thân thể phập phồng quyến rũ gợi cảm cứ như vậy hiện trước mắt Lục Trạch nhìn không sót một điểm gì, tóc dài rối tung, từ đầu vai chảy xuống, mỗi một tấc da thịt, mỗi một động tác, đều rung động lòng người.

Sơ Niệm chậm rãi ở chính mình trước mặt phục xuống, lấy một loại tư thái tuyệt mỹ dụ hoặc nhìn hắn, ʍôиɠ mượt mà bóng loáng hơi cao cao nâng lên, đối diện Lục Trạch, giữa hai chán vì vừa rồi động tình nên hiện tích táp thấm ngọt mật hoa.

Sơ Niệm cho rằng.. hắn sẽ tiến vào, nhưng Lục Trạch lại không có, hắn thành kính hôn dừng ở phần lưng trơn bóng, bàn tat như lửa nóng đi tới trước ngực Sơ Niệm, bao bọc lấy nhũ hoa tròn trịa mà co dãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Rể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook