Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Chương 95: Nỗi buồn ly biệt (3)

Tả Thủ Siêu Thần

06/04/2021

Ánh mắt Lâm Húc Dương rối loạn nhìn trái nhìn phải, anh hoàn toàn không dám nhìn vào đôi mắt trong vắt của Cung Ấu Hi.

Trong lòng anh hiểu rất rõ, bản thân nên từ chối Cung Ấu Hi, nhưng đối mặt với một người phụ nữ thật lòng với anh như thế, Lâm Húc Dương do dự, anh đột nhiên có chút không nỡ, giống như thâm tâm cũng không muốn phụ lại tình cảm chân thành này vậy.

Cũng như vậy, trong lòng Lâm Húc Dương cũng hiểu, bản thân mình và Cung Ấu Hi không thích hợp, hơn nữa bây giờ trong lòng anh đã có thêm một vị trí cho một người phụ nữ khác rồi.

Theo bản năng, Lâm Húc Dương bắt đầu so sánh Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di.

Vẻ ngoài của hai người đều xinh đẹp không chê vào đâu được, Cung Ấu Hi trong sáng đơn thuần, Phương Thanh Di lại trầm ổn hiền thục, nhưng gia cảnh của Cung Ấu Hi lại tốt hơn Phương Thanh Di quá nhiều.

Hơn nữa Cung Ấu Hi là sự quan tâm và tôn trọng đối với Lâm Húc Dương, còn Phương Thanh Di lại thường xuyên đả kích chế giễu Lâm Húc Dương.

Giống như chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì đều biết nên lựa chọn như thế nào.

Nhưng Lâm Húc Dương lại không nỡ bỏ Phương Thanh Di, ở cùng Phương Thanh Di lâu như vậy, anh có thể cảm nhận được một mặt mềm yếu ở dưới vẻ ngoài kiên cường kia, cũng có thể cảm nhận được người phụ nữ này khẩu xà tâm phật, quan tâm anh.

Lâm Húc Dương cũng rất rõ, anh đã sống cùng Phương Thanh Di lâu như thế, chính mình cũng đã sớm có cảm tình với người phụ nữ mạnh mẽ này rồi, tuy Cung Ấu Hi không tệ, nhưng tình cảm của anh đối với cô gái này vẫn chỉ dừng lại ở tình cảm anh trai yêu quý em gái mà thôi.

Vốn Lâm Húc Dương cho rằng đây là một bài toán lựa chọn vô cùng đơn giản, nhưng đột nhiên bị Cung Ấu Hi tỏ tình nồng nàn như thế, người đàn ông này bắt đầu cảm thấy hơi rối.

Lâm Húc Dương không phải là thánh nhân, cũng không có nhiều giới luật nghiêm cấm hay những điều khoản nghiêm khắc kiềm chế bản thân.

Nói đơn giản ra thì, Lâm Húc Dương cũng chỉ là một con người bình thường muốn có cuộc sống thoải mái mà thôi, có cuộc sống giàu có, có người đẹp làm bạn, lúc tuổi già có được con cháu đầy đàn là đủ rồi.

Hình như chỉ cần là một người đàn ông, đều sẽ cảm thấy mờ mịt trước lựa chọn thế này nhỉ?

Lựa chọn người mình tương đối thích là Phương Thanh Di thì sẽ phải đối mặt với sự làm khó của Đặng Hạo, tương lai bọn họ không biết trước được.

Lựa chọn Cung Ấu Hi, có thể cô gái này sẽ ủng hộ mình, nhưng gia đình của cô gái này là một chướng ngại vật khó vượt qua, cho dù mình mặt dày đi ở rể, ở nhà họ Cung cũng sẽ bị người ta xem thường.

Hình như cho dù có chọn người nào thì đối với Lâm Húc Dương mà nói đều phải đi qua một con đường vô cùng khó khăn.



Đột nhiên, Lâm Húc Dương cười giễu cợt.

Rõ thật là, cái này giống như mình vừa mới mua một tờ vé số, liền mơ xem sau khi trúng giải thưởng rồi phải tiêu xài cái gì vậy.

Mặc kệ là Phương Thanh Di hay là Cung Ấu Hi, đối với Lâm Húc Dương mà nói chỉ là một lối rẽ lựa chọn, chứ không phải một tương lai đã quyết định sẵn.

Không lẽ bản thân anh muốn đi bám váy thật, sau đó nhờ vào sự trợ giúp của phụ nữ mà nhanh chóng phát triển ư?

Đây là thứ một người đàn ông phải cân nhắc sao? Đây là ý chí một người đàn ông nên có sao?

Cung Ấu Hi còn nhỏ, mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, chưa vào xã hội bao lâu, Lâm Húc Dương không dám khẳng định, rốt cuộc tình cảm của cô gái này đối với anh có phải là rung động nhất thời hay không, dù sao vài lần quan tâm mà anh cho cô ấy vừa khéo vào những lúc Cung Ấu Hi cần mà thôi.

Nhưng Phương Thanh Di thì khác, Phương Thanh Di đã gần ba mươi rồi, suy nghĩ hoặc thái độ ứng xử của bản thân cũng đã tương đối trưởng thành rồi.

Quan trọng nhất, Lâm Húc Dương cảm thấy một người phụ nữ ngoài cứng trong mềm như Phương Thanh Di, cũng sẽ là một người phụ nữ có thể giúp đỡ anh rất nhiều.

Lâm Húc Dương cảm thấy tình cảm của anh đối với Phương Thanh Di, trừ việc cảm kích ra, nhiều hơn là một trách nhiệm mơ hồ, có lẽ có liên quan đến vài lần mập mờ không rõ giữa bọn họ.

Ôi... Mình cũng không thể ăn hiếp một cô bé được, hơn nữa nếu như anh cố gắng nỗ lực, vẫn có thể kéo ngắn khoảng cách với Phương Thanh Di, nhưng đối mặt với đế quốc thương nghiệp như nhà họ Cung, Lâm Húc Dương cảm thấy cả đời anh có thể luôn bị đè dưới chân, giống như nhân vật trong phim truyền hình vậy đó, mặc kệ cố gắng đến đâu, trước sau đều sẽ bị bố mẹ vợ xem thường, lúc nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên, thử hỏi, cuộc sống như thế liệu sau này có hạnh phúc không?

Đây là điều anh muốn sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Húc Dương rút tay mình về, lộ ra vẻ mặt áy náy.

Cung Ấu Hi vừa thấy Lâm Húc Dương rút tay về, mặt cô dần dần tái nhợt.

“Tiểu Hi, cô nghe tôi nói, tôi đã hai mươi tám tuổi rồi, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, cô thích tôi, chẳng qua là vì tôi xuất hiện đúng lúc cô cần, khiến cô có một loại ảo giác, thật ra, chỉ cần cô bình tĩnh lại cô sẽ phát hiện ra, tôi hoàn toàn không phải là người cô muốn."

"Chúng ta không có tiếng nói chung, không có sở thích chung, thậm chí còn chưa từng trải qua cuộc sống của nhau, chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới, bây giờ cô đang trong cơn nóng vội nên muốn đi cùng tôi, sau này khi cô tỉnh táo lại, hết bốc đồng rồi, cô sẽ phát hiện chúng ta không thích hợp, khi đó mặc kệ là đối với tôi hay đối với cô thì đều là một sự tổn thương."



Huống chi bố mẹ cô căn bản không đồng ý cho chúng ta yêu đương, lấy chữ hiếu làm đầu, cô là một cô gái tốt bụng, tuy cô không nói, nhưng tôi nhìn ra được cô cũng rất hy vọng có thể hiếu thảo với bố mẹ cô, yêu đương cùng tôi chỉ khiến bố mẹ cô khổ sở mà thôi.”

Lâm Húc Dương chân thành khuyên bảo.

“Không! Không phải như thế, em nghĩ rất rõ ràng, em thật sự thích anh, không phải là đầu óc bốc đồng nhất thời, cho dù là trải qua bao lâu em cũng sẽ không hối hận, còn bố mẹ của em, em nghĩ chúng ta cố gắng cùng nhau, chắc chắn sẽ khiến cho bố mẹ chấp nhận anh!”

Cung Ấu Hi lắc đầu, mắt đã đỏ lên.

“Không, cô còn quá trẻ, rất nhiều chuyện không đơn giản như cô nghĩ, chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, cho dù tôi cố gắng đến thế nào thì bố mẹ của cô cũng sẽ không chấp nhận tôi, Tiểu Hi, thật ra tôi vẫn luôn xem cô như em gái mình vậy, từ lúc bắt đầu đã như thế, cho nên tôi sẽ bảo vệ cô như anh trai bảo vệ em gái, thật ra tôi nghĩ mối quan hệ này sẽ càng thích hợp với chúng ta hơn.”

Lâm Húc Dương khó khăn lắm mới nở được một nụ cười.

“Nhưng em không muốn loại quan hệ này, anh Húc Dương, rốt cuộc anh đang sợ cái gì chứ? Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, bất luận có chuyện gì em cũng sẽ ủng hộ anh! Nếu như anh cảm thấy ở nhà em không được tự nhiên, vậy chúng ta sẽ đến nhà anh sống, chúng ta có thể rời xa bố mẹ em, chúng ta có thể phấn đấu tạo sự nghiệp cho riêng mình! Anh không cần lo lắng em sẽ không hiếu thảo với bố mẹ, em đã cãi nhau với bọn họ từ lâu rồi, cho nên em mới dọn ra ngoài ở riêng, sau này em cũng sẽ giải thích rõ ràng cho bố mẹ em, họ cũng không phải người cổ hủ, chỉ cần có cơ hội thích hợp họ sẽ chấp nhận anh mà!”

Cung Ấu Hi vẫn không buông tay, chỉ là nước mắt đã rơi xuống.

“Tiểu Hi, cô đừng như vậy, thật ra lúc bố của cô đến tìm tôi nói về chuyện này tôi đã biết hai chúng ta không thích hợp rồi, cô đừng khóc được không?"

"Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều, tôi vốn cho rằng có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm, có lẽ tình cảm cô dành cho tôi cũng không sâu đậm như vậy, thời gian có thể làm dịu đi những rung động đó, nhưng hình như tôi đã nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi. "

"Tôi không dám liên lạc với cô là vì sợ làm cô tổn thương, tôi không dám đối mặt với cô, không dám nói chuyện này với cô, Tiểu Hi, cô quá tốt bụng, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy chỉ cần làm cô tổn thương cũng là một tội lỗi.”

Lâm Húc Dương buồn khổ nói.

“Vậy thì anh đừng làm tổn thương em... Mấy lời anh nói cũng chỉ là lấy cớ thôi! Giống như em từng từ chối những người trước kia vậy, đều chỉ là lấy cớ, gạt người!"

"Anh Húc Dương, có phải anh căn bản là không thích tôi không, có phải anh rất ghét tôi không?”

Cung Ấu Hi khóc lóc nhìn Lâm Húc Dương.

Nghe Cung Ấu Hi nói, Lâm Húc Dương cắn răng, ánh mắt mang theo nỗi do dự đau đớn, sau đó hiện lên vẻ kiên quyết: “Tiểu Hi, nói những lời lúc nãy là vì tôi muốn từ chối khéo cô, tôi không muốn khiến cô quá khổ sở, có thể cho cô một lối thoát, nhưng nếu như cô đã hỏi, vậy thì tôi nói thật cho cô vậy, tuổi của tôi đã không nhỏ, thật ra đã sớm nên kết hôn rồi, mà bây giờ trong lòng tôi cũng có một người phụ nữ, tôi thích cô ấy, muốn ở cùng với cô ấy, cô có hiểu không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Chủ Cực Phẩm Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook