Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 9: Tin đồn.

Ăn mày muội muội

19/11/2016

Ước chừng Lưu Lỵ Lỵ giúp tuyên truyền. Hai ngày này, bất luận vào phòng vệ sinh hay lấy nước đều nghe được chuyện mình từ tốp năm tốp ba tám chuyện.Nhiều người ghê gớm hơn còn luận về cơ bản đó chính là tính cách của phụ nữ khoa sản.

Bởi vì các mấy ngày trước trong khoa có người siêu thị, thấy cùng người đàn ông mang theo con mua đồ ăn,hai người thái độ thân mật, lời và cử chỉ của người đàn ông ấy chứng tỏ hai người iu đương. Có người còn chứng thực thấy hai người vào khu chung cư cao cấp cây sồi, chứng tỏ hai người ở chung. Lời đồn bát quái truyền đến cả khoa, truyền đến tai Nguyễn Dung lại thành câu chuyện Trương Cảnh vì ham phú quí mà chịu đời làm mẹ kế.

Thừa dịp nghỉ ngơi trong lúc làm, Nguyễn Dung đẩy của phòng khám, giọng hỏi : “Trương Cảnh, cậu thế nào rồi, hai ngày nay đều mang đứa bé đến bệnh viện, phải muốn làm mẹ kế đó chứ.”

Trương Cảnh thể ngờ tới có câu “Ba người thành hổ”* lại đúng như vậy, bất quá cũng cảm kích Nguyễn Dung đứng trước mặt mà , chứ phải sau lưng .

*giống câu “ ba người phụ nữ thành cái chợ ‘” của mình vậy

“ Nguyễn Dung, đừng hiểu lầm, đó là con của người bạn của mình, tụi tớ biết nhau từ ” xem Nguyễn Dung như bạn bè nên mới giải thích cho ấy nghe, chứ như tính tình của Trương Cảnh, đối với loại chuyện này, lười giải thích, trong quan niệm của , chỉ có người xứng đáng mới phải quan tâm.

“Mình cái này có khả năng mà.” Nguyễn Dung thở ra hơi,trong mắt , bác sĩ Trương là ngươi luôn nghiêm túc,biết người biết ta, sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này.

Trương Cảnh luôn nhắc mình chuyện buổi trưa đón Tiểu Hằng, nhưng bệnh viện mười hai giờ mới tan ca, trường của Tiểu Hằng mười rưỡi tan học. Chuyện này hai bữa có thể giải quyết tốt, nhưng cũng thể liên tục điều chỉnh giờ làm, đành mang Tiểu Hằng đến phòng khám,chờ đến giờ tan ca rồi về chung, cũng may trường học cách bệnh viện chỉ năm phút bộ

Mười rưỡi vừa đến, chuông tan học vang lên,học sinh tiểu học hối hả chạy ra,cũng dạng đồng phúc, Trương Cảnh căn bản là nhận ra ai là Tiểu Hằng, nên tìm chỗ bên cạnh bệ đá đứng chờ.

cho đến khi cái đầu chạy bổ vào ngực , ngước lên khuôn mặt cười ngọt ngào : “dì Tiểu Cảnh”

Trương Cảnh lòng mềm nhũng, cúi xuống xoa mặt , nhịn được hôn cái : “ nào, trước tiên cùng đến bệnh viện.”

theo như Tiểu Hằng lúc trước thường xuyên đến bệnh viện, ba bận đến nỗi đem ném cho ba nuôi, ba nuôi là Lâm Dật, Trương Cảnh kinh ngạc, nếu trước đây Lâm Dật chăm sóc, sao bây giờ nhờ Lâm Dật.

“Tiểu Hằng, sao lần này nhờ ba nuôi”

“Đó là bởi vì Tiểu Hằng thích dì Tiểu Cảnh chăm sóc hơn” nhóc con nheo con mắt tròn trịa lớn tiếng , hoàn toàn là bộ dạng nịnh hót.

Trương Cảnh còn chưa phản ứng sau lưng truyền đến giọng , ôn hòa mang theo tiếng cười : “ ra là Tiểu Hằng có mới nới cũ à, thương ba nuôi mà”

Trương Cảnh quay đầu,Lâm Dật cười cười từ cồng bệnh viện hưỡng chỗ tới. “ba , ba” Tiểu Hằng chạy tới ôm đùi Lâm Dật, miệng lảo đảo nịnh nọt : “ Con cũng rất thương ba ”. Được a, là lần đầu thấy đứa này “tâm kế”, chính là hai mặt a.

“ là trùng hợp, Tiểu Cảnh” Lâm Dật hướng gật đầu.

Trương Cảnh có chút ngai ngùng,dàu gì cũng cùng xem mặt , nếu phải xảy ra việc đen đủi, nghĩ lại nếu phải Tiểu Hằng gọi là “ba, ba” họ có thể tiến thêm bước rồi,cho nên duyên phận rất quan trọng, có duyên được, xã hội đại là tốt, phải nhưu cổ đại xem mặt được liền hận mười năm sinh tử, đại nhiều nam, đơn nữ như vậy.Nếu tiến tới với nhau làm bạn bè cũng được, nghĩ như thế liền thoái mái cười với .

“Lâm Dật, xin chào.”



“Tiểu quỹ này làm phiền em chứ,thằng nhóc này giống ba , quỷ quyệt vô cùng.”Lâm Dật nheo mi nhìn về phía Tiểu Hằng, lời hướng Tiểu Cảnh .

“ có, nhóc con rất nghe lời”Đáng tiếc Tiểu Cảnh có nghĩ nhiều, chỉ cười trả lời .

Lâm Dật là muốn cùng bọn họ ăn trưa, nhưng lúc nhận được điện thoại của khoa, có bệnh nhi vừa được chuyển tới, sốt cao hạ, muốn về khoa xem xét, vậy nên còn chưa được mấy câu , lại vội vã rời .

Nghề bác sĩ có thể so với cảnh sát công thêm 10086 , thực chất mà là có ngày nghỉ, nếu có việc gì nhàn rỗi, nhưng khi bận rộn, mặc kệ ăn cơm, chỉ càn có cuộc điện thoại bênh viện có việc là có thể túc trực hai mươi tư giờ đợi lệnh.

*10086 : là dạng tin nhắn do robot tự động trả lời bên TQ ~ kiểu em Simsim ý ~ khác ở chỗ là e Simsim trả lời luôn còn bên 10086 là bạn nhắn tin văn bản đến tổng đài rồi có robot chọn lựa và tự động nhắn lại cho bạn

So với Lâm Dật, Trương Cảnh hôm nay rãnh rỗi hơn, sớm kiểm tra phòng, căn dặn bệnh nhân, lại có ca phẫu thuật, nhưng vẫn muốn làm đúng mười hai tiếng, nên trước tiên mang Tiểu Hằng đến văn phòng làm việc.

Quả nhiên, từu khi bắt đầu , từ hành lang có nhiều cặp mắt dõi theo họ, cho đến lúc bước vào phòng mình.

Trương Cảnh mặc kệ những việc này, chỉ chăm chăm về phía trước,Tiểu Hằng cúi đầu, năm chặt tay Trương Cảnh,hiển nhiên có chút sợ người lạ.

“Tiểu Hằng, bây giờ ngồi đây làm bài tập,dì đặt cơm, hôm nay chúng ta ngồi ở phòng làm việc ăn cơm được ?”Sauk hi vào cửa, Trương Cảnh kéo cái ghế lại gần bàn làm việc để Tiểu Hằng ngồi.

“Được ạ, dì , con ở đây chờ”Tiểu Hằng ngoan ngoãn ngồi xuống, vâng lời đáp.

Mặc dù trước khi Khúc Trì Nghiêu có đưa cho cái thẻ, nhưng Trương Cảnh trước nay là người luôn tiếc kiêm, huống chi thức ăn căn tin nhân viên tốt, phải lo về vấn đề vệ sinh, mười đồng phần,lại lợi ích thực tế do vậy quyết định buổi trưa dẫn Tiểu Hằng ăn cơm ở nhà ăn.

Cơm rất nhanh được đưa tới, Trương Cảnh mở hộp cơm, thức ăn rất đa dạng, dấm đường lý tích ( biết là món gì >”<), thịt om cà,bông cải xào, còn có phần canh trứng.

Tiểu Hằng cười tủm tỉm, bắt đầu ăn khi Trương Cảnh đút cơm,cúi đầu há miệng bắt đầu ăn, nhóc con tuổi lớn, nên phần ăn rất nhiều, lại kén ăn, so với bạn học cùng tuổi cao hơn, lại múp máp nên rất đáng .

“Dì à, nếu dì àm mẹ của con là tốt, hay dì làm mẹ con ”Tiểu Hằng ăn no. thỏa mãn dựa vào cánh tay Trương Cảnh, đầu rúc vào ngực .

Trương Cảnh sững sờ, có chút mất tự nhiên sờ đầu : “ mẹ con đâu , Tiểu Hằng?”

“Con nghe bà nội mẹ theo người đàn ông khác, ra nước ngoài, mẹ cần Tiểu Hằng nữa.”giọng Tiểu Hằng trầm thấp như nghe thấy.

Trương Cảnh ôm chặt vào lòng,rồi trầm giọng an ủi :“ lung tung,mẹ là mẹ của con, sao lại cần con được chứ, là mẹ có việc nên chưa về thôi”

Tiểu Hằng cũng gì thêm, chỉ chớp chớp ánh mắt có nước, xoay đầu nhìn vào khúc quanh hành lang.

Tiểu Hằng cố làm ra vẻ kiên cường, Trương Cảnh nhìn vào trong mắt, trong ngực dâng lên tình cảm cưng chiều : “Tiểu Hằng yên tâm, về sau có có thể thường xuyên đến gặp dì, chỗ dì cách trường con xa,có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho dì.”



“ ?”Tiểu Hằng như tin, mắt đen nhìn chằm chằm Trương Cảnh.

“Đương nhiên là .”Trương Cảnh kiên định gật đầu.

“Chúng ta quyết định như vậy, ngoéo tay” Tiểu Hằng duỗi ngón út ra.

Trương Cảnh nhịn được cười cười,cũng duỗi ngón đáp ứng ấn cái.

Tuy Trương Cảnh chưa có con, nhưng cũng may Tiểu Hằng rất nghe lời, hai ngày ở cũng , cũng có chút tìm hiểu, miễ cưỡng cũng có thể làm, chăm sóc đứa cũng ngờ dễ dàng như thế, ngày qua , Trương Cảnh có chút mệt mõi, cho Tiểu Hằng tắm rửa xong ngủ cũng là mười giờ đêm, chuẩn bị quần áo ngày mai cho Tiểu Hằng, đặt ở đầu giường,lại kiểm tra tốt cửa sổ, đơn giản tắm rửa xong ngủ.

Trương Cảnh mới vùa nằm xuống, chuông điện thoại liền vang lên,lấy qua nhìn, là Khúc Trì Nghiêu.

“Tiểu Cảnh” giọng Khúc Trì Nghiêu khàn khàn, mang theo chút uể oải.

“ Khúc, chưa nghỉ sao ?”

“Ừ, vùa mới làm việc xong, Tiểu Hằng khỏe , em quen chưa?”

“Nó tốt lắm, ngủ rồi, em cũng khỏe, dần quen rồi.’’ xong mới thấy mình giống như học sinh tiểu học, hỏi gì đáp nấy.

“Cảm ơn em, Tiểu Cảnh” Khúc Trì Nghiêu chân thành , vô luận như tếh nào, vãn là chưa có chồng, để chăm sóc đứa bé, cũng làm khó cho .

“ sao, đây là việc em phải làm.” Dừng chút, Tiểu Cảnh tiếp: “ Khúc, nên tìm cho Tiểu Hằng người mẹ , em đây chăm sóc cũng hay lắm.”

mặt nhớ đến Tiểu Hằng nhắc đến mẹ vẻ mặt có chút khổ sở,về phương diện khác lời người đáng sợ, về sau cũng thể nào giúp chăm sóc con mãi được,dù sao cũng phải nghĩ đến chuyện kết hôn của mình.

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, nghĩ nghe, liền gọi hai tiếng : “ Khúc.”

“Ừ” Đầu dây bên kia truyền đến am thanh trầm thấp.

Đón lấy chính alf hồi trầm mặc, có thể nghe thấy thanh hít thở qua điện thoại.Trương Cảnh cảm thấy mặt nóng lên, lại biết phải gì,đành im lặng chờ bên kia,cho đến khi bên kia truyền dến giọng ôn hòa của Khúc Trì Nghiêu : “Tiểu Cảnh, em nghỉ sớm chút , em vất vả rồi.”

“ khúc, cũng nghĩ sớm ” đáp tiếng rồi vội vả cúp máy.

ở giữa cuộc song của chúng ta, hết lần này đến lần khác,người ta quên những chuyện ban ngày trong đêm tối,trong gian hẹp yên tĩnh, nghe tim mình nhảy liên hồi.

Đột nhiên nhận ra, tim mình vẫn vì mà đạp mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook